Ở lớp, bạn bè thi nhau chúc mừng Bắp Rang. Mỗi người một câu. Tám đứa nói tám câu.
Bắp Rang rối rít xua tay:
– Ðừng khen nữa, đừng khen nữa, kẻo kẻ hèn này lại mắc tật tự cao.
Răng Chuột hào hứng đề nghị:
– Ăn mừng đi!
– Ðúng đó! Ði ăn mừng!
Như thường lệ, nhỏ Tóc Ngắn reo lên trước tiên. Vì câu chuyện liên quan đến đề tài ăn uống mà.
Người thứ hai tán thành là lớp trưởng Hột Mít:
– Trước một cuộc đổi ngôi ngoạn mục như thế, dứt khoát phải ăn mừng rồi.
Tiếp theo là lớp phó học tập Bảnh Trai:
– Tôi nhất trí.
Rồi bí thư chi đoàn Kiếng Cận:
– Mình đồng ý.
Rồi tới tất cả những đứa còn lại. Ði ăn, ai nỡ nào chê. Nhất là đã lâu rồi, từ hồi lên lớp mười đến bây giờ, cả bọn chưa lần nào kéo nhau đi ăn.
Hạt Tiêu thình lình hỏi:
– Nhưng ăn món gì? Ăn ở đâu?
Cả bọn trả lời câu hỏi của Hạt Tiêu bằng cách đồng loạt quay nhìn Bắp Rang.
Giám đốc công ty ăn uống tương lai bấm đốt ngón tay:
– Muốn ăn xôi thì đến Bùi Thị Xuân, ăn chè thì ghé Cao Bá Nhạ, ăn kem vô Bạch Ðằng, ăn bò bía lại Bà Huyện Thanh Quan, ăn bún ốc tới Nguyễn Cảnh Chân…
Bắp Rang kể một lèo tới hai mươi mấy địa điểm.
Tóc Ngắn nhảy tưng tưng:
– Ði tất. Mỗi ngày tụi mình ăn mừng một chỗ. Ði lần lượt hết hai mươi mấy chỗ, rồi sau đó…
Ria Mép quắc mắt:
– Sau đó sao?
Tóc Ngắn cười hì hì:
– Sau đó đi vòng lại từ đầu.
– Thôi, đừng đùa nữa! – Hột Mít khoát tay – Các nhóc ngươi suy nghĩ kỹ đi, xem nên đi đâu?
Hột Mít là một lớp trưởng thâm niên, khét tiếng với việc quản lý lớp bằng “bàn tay sắt”. Nhưng trong chuyện này, nó lại tỏ ra quá mềm yếu.
Trên đời, con người ta có thể dễ dàng nhất trí về mọi chuyện, kể cả chuyện bầu ai làm Tổng thư ký Liên Hiệp quốc. Nhưng ăn uống là lãnh vực đặc biệt. Ở lãnh vực này, gần như không ai chịu ai.
Lẽ ra Hột Mít nên tự quyết định lấy. Nhưng nó đã không chọn cách đơn giản đó. Và tranh cãi lập tức nổ ra.
– Xôi! – Tóc Ngắn giơ tay – Ði Bùi Thị Xuân ăn xôi!
– Kem đi! – Kiếng Cận phản đối – Kem ngon hơn!
Bạn lắc hai bím tóc:
– Mình thích ăn chè cơ.
Hạt Tiêu phồng má:
– Chè thua xa bò bía. Bò bía ngon nhất trên đời.
Ria Mép cười khảy:
– Nhưng bún ốc mới là ngon nhất thế giới.
Cuộc khẩu chiến về thực đơn ăn mừng diễn ra gay go, ác liệt và kéo dài suốt buổi sáng. Ðến giờ tan học, cả bọn vẫn còn sùi bọt mép. Nhưng kết quả vẫn là con số không.
Nhân vật chính Bắp Rang chán nản:
– Ăn món gì tính sau. Quan trọng là hôm nào đi?
– Ngay hôm nay! – Hột Mít hăm hở.
– Mấy giờ?
– Ðúng năm giờ chiều, tất cả tập trung trước cổng trường.
Ăn thứ gì mới rắc rối chứ chừng nào ăn thì quá đơn giản. Giờ giấc Hột Mít đưa ra nhanh chóng được cả bọn tán thành.
Trừ Răng Chuột:
– Chiều nay tôi bận rồi.
Hột Mít nhíu mày:
– Bận gì?
– Ði dạy kèm.
– Vậy dời qua chiều mai?
– Mai cũng bận.
– Chiều mốt?
– Cũng thế.
Răng Chuột chừng như áy náy, nói thêm:
– Mấy bạn cứ đi đi, đừng chờ tôi.
Tóc Ngắn toét miệng cười:
– Nếu vậy tụi này sẽ chừa phần đem về cho bạn.