Thực ra, Bảnh Trai ở lại lề đường bên này chẳng phải tử tế gì. Nếu không phải ghé tiệm tạp hóa gần đó mua cây compa, nó đã tót qua lề đường bên kia cùng tụi bạn quỷ quái từ lâu rồi.
Bị Tóc Ngắn tóm được, Bảnh Trai lay hoay nghĩ cách thoát ra.
Nhưng Tóc Ngắn đâu phải là con nhỏ khờ khạo. Dễ gì nó để cho bạn bè gạt lần thứ hai.
Nhìn bộ mặt nhớn nhác của Bảnh Trai, nó cười khảy:
– Ðừng nghĩ đến chuyện đánh bài chuồn, vô ích! Bản cô nương đây không để vấp hai lần vào cùng một tảng đá đâu!
Bảnh Trai cười méo xẹo:
– Ðừng nghĩ xấu bạn bè thế chứ!
Tóc Ngắn nhún vai:
– Xấu tốt tính sau! Bây giờ bản cô nương đây muốn chắc ăn trước đã!
Nói xong, nó thò tay tóm chặc cổ tay Bảnh Trai.
– Ê, bạn làm gì thế? – Bảnh Trai giãy nảy – Bạn có biết câu “nam nữ thọ thọ bất thân” không hả?
Tóc Ngắn cười khì khì:
– Câu đó xưa rồi, “em giai”!
– Cái gì? – Bảnh Trai nhảy dựng – Bạn kêu tôi là em trai hả? Bạn có biết tôi sinh trước bạn… mấy tháng không hả?
– Bản cô nương đây không cần biết! – Tóc Ngắn nghinh mặt – Kêu như vậy thì việc nắm tay mới khỏi bị thiên hạ dị nghị, “em giai” à!
Trong khi Bảnh Trai lắc đầu ngao ngán thì tụi bạn đứng bên kia đường la ầm:
– Nè, nè, buông tay người ta ra đi! Bộ năm 2000 con gái được quyền tỏ tình trước hay sao?
Mặc bạn bè trêu chọc, Tóc Ngắn vẫn trơ trơ. Thậm chí nó còn quay mặt sang lề đường bên kia, thè lưỡi ra, nhạo lại.
Bảnh Trai cố rút tay ra:
– Bạn thả tay ra đi! Tôi hứa sẽ không bỏ bạn một mình đâu!
Câu nói vừa thốt ra, Bảnh Trai bỗng đỏ bừng mặt. Tại nó sực nhận ra câu nói của nó kỳ cục quá đó mà.
Nhưng con nhỏ Tóc Ngắn có đời nào để ý đến chuyện lắt léo đó. Nó thản nhiên:
– Nói phải giữ lời đấy nhé!
– Ừ.
Tóc Ngắn buông cổ tay Bảnh Trai ra. Nhưng liền sau đó, nó nhanh như chớp tóm lấy vạt áo đối phương.
– Gì thế? – Bảnh Trai ngạc nhiên.
Tóc Ngắn toét miệng cười:
– Dù sao thì bản cô nương đây vẫn muốn nắm đằng cán, hì hì!
Rồi nó nhún vai, ra vẻ lịch duyệt:
– Bản cô nương đọc sách xem phim thấy sách nào phim nào người ta cũng bảo chớ nên tin lời bọn con trai, nhất là những tên con trai đẹp mã!
Cái lối ăn nói ngang phè của Tóc Ngắn khiến Bảnh Trai dở khóc dở cười.
Biết không thể nào thoát khỏi con nhỏ ngổ ngáo này, nó tức mình quá, bèn nghĩ cách hành hạ đối phương.
Thay vì băng qua đường, nó quay mình về hướng ngã tư.
– Ði đâu thế? – Tóc Ngắn ngơ ngác.
– Ghé mua cái này chút!
Bảnh Trai đi một đoạn, lại quay lưng đi ngược trở lại.
Tóc Ngắn thắc mắc:
– Bạn mua cái gì đâu?
– Xuống dưới kia mua!
Bảnh Trai chỉ làm bộ thế thôi. Compa cần mua thì nó đã mua rồi. Nó cố tình đi xuôi đi ngược dọc vĩa hè cho nhỏ Tóc Ngắn lẽo đẽo đằng sau chơi.
Ði chừng hai vòng, Tóc Ngắn vỡ lẽ:
– Ðủ rồi nghen!
Bảnh Trai tỉnh khô:
– Chưa đủ đâu! Còn mười lăm vòng nữa!
Tụi bạn bên kia đường lại oang oang:
– Ðừng đeo đuổi Bảnh Trai nữa, tóc Ngắn ơi! Nó đã có bạn gái rồi!
Tóc Ngắn phớt lờ, tay càng nắm chặt vạt áo đối phương hơn nữa.
Nhưng nó chỉ làm tỉnh được một lúc. Tới vòng thứ năm, nó bắt đầu cảm thấy mỏi chân.
– Ðứng lại đi, “em giai”! – Tóc Ngắn nghiến răng trèo trẹo.
Bảnh Trai vẫn tiếp tục bước:
– Xưng hô kiểu đó thì đừng hòng!
Tóc Ngắn mỉm cười:
– Ðứng lại đi, Bảnh Trai!
Bảnh Trai vẫn không ngừng chân.
– Sao chưa chịu dừng?
– Vẫn chưa được! Phải xưng hô kiểu khác.
– Kiểu gì nữa?
Bảnh Trai cười:
– “Anh giai”.
– Còn lâu!
– Vậy thì đi tiếp!
Tóc Ngắn hất mái tóc ngắn:
– Hừ, đi thì đi!
Nhưng tới phiên Bảnh Trai hết muốn đi. Tại vì tới phiên nó cảm thấy mỏi chân.
Tóc Ngắn nhìn Bảnh Trai lom lom:
– Sao không đi nữa?
– Tôi chịu thua bạn rồi!
Bảnh Trai tiu nghỉu đáp và đặt chân xuống lòng đường.