Mẹ bạn đồng ý.
Ba bạn đồng ý.
Các bạn của bạn cũng đồng ý.
Ba mẹ các bạn của bạn lại càng tán thành.
Thế là trưa thứ năm hàng tuần, mẹ bạn và mẹ Tóc Ngắn không đi đón con nữa.
Tan học ra, Kiếng Cận, Hạt Tiêu, Hột Mít, Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Tóc Ngắn và bạn chui lên một chiếc taxi, về nhà.
Tiền taxi, tuần thứ nhất, bạn trả. Tuần thứ hai, Kiếng Cận trả. Tuần thứ ba, tới Bắp Rang. Tuần thứ tư, tới Ria Mép. Rồi tới những đứa khác, cứ thế xoay vòng.
Nhỏ Tóc Ngắn không ở trong diện nhà xa. Nhưng nó ở trong diện ham vui. Thấy bạn bè tụ tập lại một chỗ, còn mình phải về nhà buổi trưa vò võ một mình, nó cồn cào khó chịu trong người quá. Mà ai chứ con nhỏ Tóc Ngắn dễ gì cam tâm chịu đựng cái “nghịch cảnh” đó. Qua tuần lễ thứ hai, chả hiểu nó thủ thỉ hay gây áp lực thế nào mà ba bẹ nó đồng ý cho nó nhập bọn với đám Hạt Tiêu, Hột Mít.
Bữa đó, tụi bạn lục tục chui vô xe, vừa sập cửa, bỗng thấy nhỏ Tóc Ngắn hớt hơ hớt hải chạy tới:
– Chờ với! Chờ với!
– Gì thế? – Ria Mép ngồi ngoài cùng, thò đầu ra.
Tóc Ngắn hất đầu:
– Mở cửa xe ra đi!
Ðầu Bắp Rang thò ra kế đầu Ria Mép:
– Xe này không chở hàng lậu, xét gì mà xét!
Tóc Ngắn trả lời bằng cách hai tay nâng chiếc cặp, mím môi liệng vù ngay ô cửa gió khiến Ria Mép và Bắp Rang hoảng hốt hụp đầu xuống. Chiếc cặp to đùng rơi đánh bộp một cái lên bàn chân Bảnh Trai ngồi phía trong khiến thằng này la chói lói:
– Ối, gãy giò tôi rồi!
Ria Mép nhô đầu lên, gầm gừ:
– Bà này, điên hả?
Tóc Ngắn cười hì hì:
– Ai mà thèm điên! Cho mình lên với!
– Cái gì? – Ria Mép trợn mắt – Bạn định đi cùng tụi này về nhà Tóc Bím?
Tóc Ngắn dậm chân bình bịch:
– Còn hỏi nữa! Mở cửa ra đi!
Tóc Ngắn nhà gần xịt thì thế, trong khi thằng Răng Chuột nhà ở tít dưới Bến xe Bình Triệu lại từ chối về chung.
Bạn rủ:
– Trưa về nhà mình chơi với các bạn đi!
Răng Chuột lắc đầu:
– Không được đâu.
– Sao thế?
– Mình còn nhỏ em gái ở nhà.
– Chứ mẹ bạn đâu?
– Mẹ mình ở chỗ khác.
– Còn ba bạn?
– Ba mình ở chỗ khác nữa.
Răng Chuột làm bạn thắc mắc ghê quá:
– Sao lạ vậy?
– Ừ, thế đấy!
Răng Chuột hững hờ đáp, đôi mắt nó chợt trở nên xa xăm.
Bắt gặp ánh mắt đó, bạn biết mình không nên hỏi nữa.