Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 61

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Cùng lúc đó, như để phụ họa với bạn, từ trên sân khấu, Răng Chuột bỗng kêu ầm trong micrô:

– À, mẹ kìa.

Cả bọn nhìn lên, ngạc nhiên thấy Răng Chuột đang toét miệng cười, tay chỉ về một góc sân.

Cọng Rơm không chịu thua. Nó nhảy tưng tưng, tay chỉ về góc sân đối diện:

– Í, có ba nữa kìa!

Tiếng reo hớn hở của nó được cặp loa trên cành phượng truyền đi vang vang khắp sân trường.

Rồi sực nhớ ra vẫn còn đang đứng trên sân khấu, hai anh em hoảng hốt phóng xuống các bậc thang.

Trong khi khán giả vỗ tay như sấm, tưởng những tiếng reo bất thần kia là sáng tạo độc đáo của đôi song ca thì Răng Chuột và Cọng Rơm chạy như bay lại chỗ tụi bạn đang đứng.

Răng Chuột kéo tay Kiếng Cận và bạn, vui vẻ chỉ sang bên trái:
– Mẹ mình kìa.

Còn Cọng Rơm níu tay Bắp Rang, sung sướng chỉ sang bên phải:

– Ba em đó.

Bạn hỏi Răng Chuột:

– Bạn mời ba mẹ đến dự à?

– Không, mình không mời ai cả! – Cặp mắt Răng Chuột long lanh – Thế mà cả ba lẫn mẹ đều biết, và đều đến.

Tự nhiên bạn mừng lây nỗi mừng của anh em Răng Chuột. Ba mẹ Răng Chuột không hẹn mà cùng đến xem chương trình văn nghệ, cùng nghe Răng Chuột và Cọng Rơm hát bài Cả nhà thương nhau chắc chắn là cùng hiểu được hai đứa con côi cút của mình khao khát điều gì.

Sau này, ba mẹ Răng Chuột có sẵn lòng dẹp bỏ những bất hòa để thỏa mãn nỗi khao khát chính đáng của Răng Chuột và Cọng Rơm hay không thì khó mà đoán trước. Nhưng ít ra, sự có mặt bất ngờ của ba mẹ Răng Chuột trong đêm nay cũng là một dấu hiệu tốt lành.

Cho nên không chỉ bạn mừng. Kiếng Cận cũng mừng. Hạt Tiêu mừng. Tóc Ngắn mừng. Ria Mép mừng. Bắp Rang mừng. Bảnh Trai mừng. Tất nhiên cả chị Mắt Nai cũng mừng.

Chỉ có một người không mừng. Ðó là Hột Mít.

Hột Mít không mừng không phải vì không mừng. Mà vì đang mừng, ngước mắt nhìn lên sân khấu, nó bỗng thấy lo. Lo ghê lắm. Ðến mức cái lo lấn át mất cái mừng.

Ðến mức khi Kiếng Cận khều nó:

– Chuẩn bị lên đi! Sắp Tới tiết mục của bạn với Bảnh Trai rồi đó.

Hột Mít vẫn chưa hết thẫn thờ:

– Mình sợ không qua lọt quá hà.

Hạt Tiêu trố mắt:

– Trời đất! Con người đầy bản lĩnh mọc đuôi thỏ tự bao giờ vậy?

Ria Mép ngửa mặt lên trời:

– Hà hà, khủng long ăn thịt tự dưng hóa thành khủng long ăn cỏ. Loạn rồi chăng?

Tóc Ngắn tặc lưỡi:

– Bảnh Trai hát hay nhất trường bên nam, bạn hát hay nhất trường bên nữ, cả hai song ca mà không qua lọt à? Giải nhất ấy chứ!

Hột Mít chép miệng:

– Không phải mình nói chuyện đó.

Bảy, tám cái miệng đồng loạt há hốc:

– Chứ chuyện gì?

Hột Mít chỉ tay về chổ bậc cấp bước lên sân khấu:

– Lối đi hẹp bé thế kia, khủng long như bản cô nương đây làm sao qua lọt?

Thì ra khi nãy, lúc hấp tấp phóng xuống, Răng Chuột và Cọng Rơm đã quýnh quíu húc đổ miếng ván dựng làm cánh gà khiến lối đi lên sân khấu bị chắn mất một khúc.

Giải thích thật thà của Hột Mít làm cả bọn sững sờ mất mười lăm giây.

Chỉ mười lăm giây thôi. Tới giây thứ mười sáu, đứa nào đứa nấy không hẹn mà cùng ôm bụng cười nghiêng cười ngửa.

Từ hồi nhập học đến nay, dường như chưa bao giờ chúng cười nhiều như thế.

TPHCM 2001

Bình luận