Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngôi Trường Mọi Khi

Chương 41

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Ðến nước này, Bắp Rang biết mình không chối vào đâu được nữa. Khi Hột Mít trưng bài làm của thằng Mặt Mụn ra, nó đau khổ nhận ra nó đã rơi vào bẫy của tụi bạn ác ôn.

Bắp Rang giận mình quá. Xưa nay, nó luôn tin vào trí thông minh của mình. Không ngờ chỉ trong một phút lơ là cảnh giác, nó bị lũ bạn cho vào xiếc dễ dàng.

Ðầu đuôi cũng do thằng Mặt Mụn. Nếu không quá tin thằng này, Bắp Rang đã không bị ê mặt như bữa nay. Càng nghĩ, Bắp Rang càng tức.

Nó giơ nắm đấm lên trời:

– Mặt Mụn ơi là Mặt Mụn! Quân gián điệp thối tha như mày, có ngày ông sẽ…

– Thôi, đừng hò hét nữa! – Tóc Ngắn hất hàm, cắt ngang – Nói cho bọn này nghe coi, tại sao bạn phải làm thế?

– Làm gì?

– Còn hỏi nữa! – Kiếng Cận nheo mắt – Cùng một bài toán, làm giùm cho Mặt Mụn thì được điểm mười, làm cho mình thì chỉ có sáu. Vậy là sao?

Hột Mít cười khảy:

– Ðiểm mười đâu có răng. Nó đâu có biết cắn.

Ria Mép huých khuỷu tay vào hông Bắp Rang:

– Nói đi mày! Tóm lại, chuyện gì đã xảy ra?

Bắp Rang xịu mặt xuống. Tại vì nó không nghĩ ra cách nào quanh co, lấp liếm.

Nhìn Bắp Rang đang ngồi thừ, Hột Mít hừ mũi:

– Thế nào? Có phải nhóc ngươi cố tình học dốt không hả?

Bắp Rang thở dài:

– Quả là kẻ hèn này cố tình học dốt.

Tuy đã đoán trước câu trả lời, tụi bạn vẫn không khỏi nhảy nhổm:

– Thật ư?

– Thật.

– Tại sao?

Bắp Rang buồn bã:

– Tại kẻ hèn này không muốn theo nghề bác sĩ, lớn lên chỉ muốn kinh doanh ẩm thực thôi. Nhưng ba mẹ kẻ hèn này cứ bắt con của hai vị sau này phải theo ngành Y.

Lần đầu tiên, bạn bè nghe Bắp Rang thổ lộ tâm sự. Vì vậy, bảy bộ mặt đều ngẩn ngơ.

Tuy Bắp Rang không nói rõ nhưng đứa nào cũng hiểu. Ba của Bắp Rang là bác sĩ. Mẹ của Bắp Rang cũng là bác sĩ. Và cả hai vị bác sĩ đều muốn con cái đi theo con đường của mình. Nhưng thằng Bắp Rang lại không thích trong nhà có quá nhiều bác sĩ. Nó có con đường riêng của nó. Cho nên nó quyết tâm làm cho ba mẹ nó thất vọng. Nó muốn ba mẹ nó hiểu rằng một đứa học hành lẹt đẹt như nó thì không mong gì trở thành bác sĩ tương lai.

Bạn nhìn Bắp Rang bằng ánh mắt nửa thương nửa giận:

– Cần gì phải làm thế, Bắp Rang!

Bảnh Trai lắc đầu:

– Trong ba mươi sáu cách, cách này là cách dở nhất.

Ria Mép nặng lời:

– Bây giờ tao mới biết, một đứa hằng ngày thông minh hơn thiên hạ thì khi ngu, nó cũng ngu không ai sánh nổi.

Bắp Rang không giận, chỉ chép miệng:

– Thế phải làm sao?

Câu hỏi lại của Bắp Rang ngắn ngủn, chỉ bốn chữ. Nhưng không đứa nào trả lời được. Vì không đứa nào biết phải làm sao.

Trong khi cả bọn đưa mắt ngó nhau thì câu trả lời bất ngờ vang lên chổ cửa thông:

– Các con cứ yên tâm, cô biết phải làm sao!

Ðó là tiếng nói của mẹ bạn.

Không ai biết bà đứng đó từ khi nào.

Nhưng ai cũng biết bà đã nghe rõ câu chuyện từ lâu.

Bình luận