Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giả Yêu Làm Thật

Chương 92: Nói với cô ba chữ

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Vưu Ứng Nhụy không có can đảm đi tới nữa, cô cũng không có dũng khí nhìn Phó Nhiễm thân mật cùng Minh Thành Hữu, làm cho Vương Nhứ Đình tức giận rời đi càng là bất đắc dĩ, dựa vào tính khí của Vương Nhứ Đình thì không chừng cô ta còn có thể gây ra chuyện gì nữa, nhưng nếu thật là như thế, vậy thì Minh Thành Hữu làm sao có thể bỏ qua cho cô.

Vưu Ứng Nhụy đứng yên tại chỗ, không có biết bao nhiêu người đi qua đi lại, cô đưa tay vào bên trong túi xách, đầu ngón tay trượt trên màn hình, ngón tay cái đặt tại phím call lại chậm chạp không dám ấn xuống, cảm thấy phiền lòng ghê gớm, cô đứng yên tại chỗ chần chừ không tiến lên phía trước.

Trong cửa hàng, người qua lại càng lúc càng nhiều, lướt qua vai cô, có người đụng vào làm cô lảo đảo.

Vưu Ứng Nhụy lơ đãng ngẩng đầu nhìn về lầu ba, thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đứng ở trước một cửa tiệm, hắn tự nhiên ôm Phó Nhiễm vào trong ngực, cho dù cách một khoảng cách khá xa, cũng có thể cảm thấy rất tình cảm, người phụ nữ kia là người hắn thật lòng muốn che chở.

Minh Thành Hữu nói tim của hắn trống rỗng, khóe miệng Vưu Ứng Nhụy khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, có lẽ là lúc đối mặt với cô mới trống rỗng?

Vưu Ứng Nhụy lái xe tới Trung Cảnh Hào Đình, cô lấy từ sau cốp xe vài thứ xách ra ngoài, đi vào phòng bếp rồi để vào trong tủ lạnh.

Suy nghĩ đã đến lúc, cô gửi một tin nhắn cho Minh Thành Hữu, nói cho hắn biết là cô đang ở Trung Cảnh Hào Đình, phá hư chuyện của hắn cô không dám làm. Vưu Ứng Nhuỵ chỉ sợ Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm đến, nhưng nếu là vô tình thì không sao, lỡ đụng mặt nhau, khó tránh khỏi sẽ cho là cô cố ý.

Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về nhà, hai người tuyết trước cổng lớn Phó gia đã chảy thành một vũng nước đá. Một cảnh hơi thương cảm nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình của hai người.

Phó Nhiễm xách túi đồ chuẩn bị đi vào, Minh Thành Hữu đưa tay hơi dùng sức kéo cô sát vào trong

“Cứ như vậy mà đi?”

“Chẳng lẽ anh còn muốn vào trong nhà ngồi một chút?”

“Hôm nay không vào!! “

Minh Thành Hữu đặt hai tay lên bả vai Phó Nhiễm.

“Nhưng em phải nói với ba mẹ, chúng ta lại yêu nhau.”

Phó Nhiễm cúi thấp đầu, đúng lúc tầm mắt nhìn vào cổ Minh Thành Hữu, bởi vì đang nói chuyện mà yết hầu hắn khẽ lên xuống mang theo nét hấp dẫn đặc trưng của đàn ông. Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Thành Hữu.

“Biết rồi.”

Khóe miệng hắn thoáng cười, cúi đầu hôn nhẹ lên gò má cô.

Phó Nhiễm mỉm cười, thấy Minh Thành Hữu đặt ngón tay lên chỉ chỉ vào khóe miệng mình, cô hiểu ý, nhón chân lên lại gần.

Sau khi nhìn Phó Nhiễm đã đi vào cửa chính, Minh Thành Hữu lấy di động ra, trên màn hình có hiển thị tin nhắn chưa đọc.

Hắn đóng cửa xe rời đi, tay phải căng thẳng đặt trên tay lái, hạ thấp cửa sổ xe xuống một chút, gió lạnh thấu xương mãnh liệt thổi vào qua khe hở nhanh như tia chớp, khiến mái tóc ngắn của Minh Thành Hữu bay bay. Kính chiếu hậu bên trong phản chiếu con ngươi sắc bén u ám, nhìn không tới đáy.

Minh Thành Hữu lái xe vào trong gara, đóng sầm cửa sau đó bước ra.

Ở trước cửa, hắn không thấy giày của Vưu Ứng Nhuỵ, Minh Thành Hữu kéo tủ giày ra, lúc này mới phát hiện ra là cô giấu giày của mình đi.

Cố gắng kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng, Minh Thành Hữu thay dép, bên trong phòng khách tràn ngập mùi thức ăn mê người. Hắn đi tới trước bàn ăn, thấy năm món ăn đầy đủ hương vị được dọn trên bàn, xuyên qua cửa kéo của phòng bếp, mơ hồ có thể thấy bóng dáng đang bận rộn qua lớp kính mờ.

Vưu Ứng Nhuỵ kéo cửa đi ra, trên người mặc tạp dề, tay phải cầm một dĩa thuỷ tinh tôm rang bóc vỏ.

“Thành Hữu, anh đã về, còn món canh nữa, có thể ăn cơm rồi.”

Minh Thành Hữu kéo ghế ra ngồi xuống, ánh mắt nhìn qua sáu món ăn trên bàn.

Vưu Ứng Nhuỵ không biết làm nhiều món, nhưng đối với Minh Thành Hữu mà nói sáu món này lại có ý nghĩa rất lớn.

Những tức giận trong lòng khi nãy chùng xuống, Vưu Ứng Nhuỵ cầm chén đũa đưa cho Minh Thành Hữu.

” Nếm thử một chút, xem tài nghệ nấu nướng của em đã tốt chưa?”

Cô căn bản là sống trong an nhàn sung sướng, trở về Vưu gia mặc dù điều kiện không bằng Phó gia, nhưng cha mẹ Vưu coi cô như báu vật đều hết sức cưng chiều, đừng nói là xuống bếp, ngay cả chuyện rửa chén cũng sẽ không cho Vưu Ứng Nhuỵ nhúng tay vào.

Ngày mới ra nước ngoài kia, Minh Thành Hữu không muốn nhớ lại. Nhưng mấy món ăn này của Vưu Ứng Nhuỵ lại không thể không có ý nghĩa đối với hắn.

Khi đó hắn bận rộn chuyện làm ăn, tình cảm bị tổn thương khiến tính khí nóng nảy, động một chút là ném bát hay đập bàn là chuyện thường xảy ra.

Người giúp việc trong nhà bình thường không quá ba ngày cũng sẽ bỏ của chạy lấy người, Vưu Ứng Nhuỵ ở cùng hắn, hắn đập thứ gì thì cô ở bên cạnh dọn dẹp cái đó. Minh Thành Hữu không nghe thấy tiếng động trong phòng khách, có một lần xuống lầu nghe được động tĩnh trong phòng bếp, còn tưởng rằng người giúp việc mới tới, hắn giận không kiềm chế được kéo cửa phòng bếp ra.

Nghe Vưu Ứng Nhụy nói, đó là lần đầu tiên cô xuống

Có thể là đã quen với cuộc sống có cơm đến tận miệng, lúc dầu sôi không biết để ráo nước mới cho vào chảo, nên bị dầu sôi bắn tung tóe ra đầy hai cánh tay cô, trong trí nhớ của Minh Thành Hữu vẫn còn như mới, tất cả khoảng chừng hai mươi vết nước phồng trên tay nhìn thấy mà ghê, Vưu Ứng Nhụy sợ tới mức lấy tay che mặt, bị đau đứng im ở phòng bếp.

Minh Thành Hữu cảm giác được bóng dáng trong đáy mắt, nhìn thấy bộ dạng Vưu Ứng Nhụy thét chói tai khổ sở, mới phát hiện người phụ nữ bên cạnh hắn trước đó vốn có cuộc sống như tiên.

Sau đó Vưu Ứng Nhuỵ mua sách dạy nấu ăn rồi tới lớp học nấu ăn do người Hoa dạy, từ một người không biết thái rau biến thành một người có thể nấu ăn ngon đạt tiêu chuẩn, đầu tiên

Minh Thành Hữu không hề kiêng nể, bởi vì giữa hai người họ, người vĩnh viễn phải nhân nhượng là Vưu Ứng Nhụy.

Mới bắt đầu cô làm không tốt lắm, dầu muối tương dấm đều cho hết vào, bận nửa ngày nấu mấy món ăn chỉ chờ Minh Thành Hữu nói dù là một câu có tiến bộ. Nhưng hắn lười phải nói chuyện cùng cô, bình thường chỉ vung tay hất khăn trải bàn lên.

“Có phải trong nhà nghèo đến mức không có tiền để tìm người giúp việc?”

Vưu Ứng Nhụy để đũa xuống, yên lặng ngồi xổm người xuống dọn dẹp bừa bãi dưới nền nhà.

Dần dần, Minh Thành Hữu thay đổi thái độ đối với cô, đầu tiên là không bài xích, sau đó lại là cưng chiều, cuối cùng phát triển trở thành vô cùng cưng chiều, hắn không hề keo kiệt vật chất đối với cô, thậm chí hi vọng cô tiêu xài tự nhiên.

Vưu Ứng Nhụy bưng nồi canh từ phòng bếp để lên trên bàn, lại tới xới cơm cho Minh Thành Hữu, hắn cầm chiếc đũa bằng bạc gắp tôm nõn bỏ vào trong chén của Vưu Ứng Nhụy.

“Chúng ta có thể đi ra ngoài ăn, em đỡ phải bận rộn trong bếp”Em rất cao hứng mà.. “

Vưu Ứng Nhụy khẽ nhếch cằm lên.

“Ăn ở bên ngoài lại không thể bằng ở nhà được .”

Thấy dáng vẻ hắn như có điều suy nghĩ , Vưu Ứng Nhụy nuốt cơm xuống.

“Thành Hữu, chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi. Tính khí Nhứ Đình là như vậy, em cũng đã nói qua với cô ấy. Bọn em là bạn bè nhiều năm, em biết rõ cô ấy không có ý xấu.”

Nhớ tới Vương Nhứ Đình nhiều lần gây hấn, hai đầu lông mày Minh Thành Hữu nhíu lại có chút không vui.

“Ứng Nhụy, có vài người là ít tiếp xúc một chút, nói không chừng ngày nào đó đầu óc em cũng sẽ bị dạy hư.”

Vưu Ứng Nhụy không che giấu được nụ cười trên khóe miệng.

“Anh nói cái gì đấy?”

“Em mới về không được bao lâu, mấy ngày này ở nhà bên cạnh cha mẹ em nhiều một chút, đi ra ngoài du lịch cũng được.”

Sao Vưu Ứng Nhụy nghe lại không hiểu ý tứ của Minh Thành Hữu, cô cầm đũa khều nhẹ thức ăn.

“Thành Hữu, em ở lại qua 15 tháng Giêng rồi lại đi. Hôm đó sinh nhật anh em có thể ở cùng với anh không?”

Minh Thành Hữu nhìn chăm chú về phía cô không chớp mắt, theo quan hệ bây giờ của hắn và Phó Nhiễm, không thể nào có thể có lý do thoái thác trong ngày sinh nhật được.

“Không được.”

Minh Thành Hữu không hề tránh ánh mắt của Vưu Ứng Nhụy, ánh mắt cô dần dần ảm đạm, mệt mỏi nhếch miệng.

” Được! Em biết rồi.”

Đứng dậy lấy cho Minh Thành Hữu chén canh, Vưu Ứng Nhụy ngước mặt lên nhìn động tác nhai của Minh Thành Hữu, hắn ngẩng đầu lên bốn mắt đụng vào nhau, đáy mắt cô buồn bã tránh không khỏi ánh mắt của Minh Thành Hữu, hắn khẽ nhếch môi.

“Sang năm đi, sang năm sinh nhật anh sẽ cho em tham dự.”

Ánh mắt Vưu Ứng Nhụy sáng lên, gương mặt tươi tắn ngay lập tức.

“Được.”

Cô không ngừng gật đầu, Minh Thành Hữu thuận miệng nói một câu cũng là có ý, khóe mắt Vưu Úng Nhụy khẽ nhíu lại, nhiều lắm là còn có một năm, nhất định có thể hắn đã đoạn tuyệt sạch sẽ với Phó Nhiễm.

Vưu Ứng Nhụy gắp thức ăn cho hắn, sáu món ăn hôm nay đều là những món Minh Thành Hữu thích. Thời gian ở nước ngoàiVưu Ứng Nhụy vì khẩu vị của hắn nên thường xuyên tập nấu mấy món này. Hôm nay những thứ này đã thành chuyên môn của cô.

Ăn cơm xong, Vưu Ứng Nhụy dọn dẹp qua loa, việc rửa chén không cần cô phải làm, ở nhà Minh Thành Hữu có người giúp việc.

Cô ở Trung Cảnh Hào Đình không bao lâu thì đi về.

Minh Thành Hữu lên lầu tắm rửa qua, thay quần áo đi vào phòng tập thể hình, máy chạy bộ ở phía sau nhưng hắn lại không tới chạy. Minh Thành Hữu cầm di động đi tới cửa sổ, đưa tay kéo rèm cửa sổ ra, những cột đèn bên trong vườn không ngừng biến đổi màu sắc đan xen chiếu lên gương mặt hắn, càng làm đôi mắt u ám thêm nổi bật.

Hắn bấm số di động của Phó Nhiễm, đầu bên kia rất nhanh đã nghe máy.

“Alo?”

Minh Thành Hữu nghe thấy có giọng nói truyền đến, bên cạnh hơi

” Em ở đâu?”

“Em ở nhà.”

Dường như Phó Nhiễm đi qua một bên.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì thì không thể gọi cho em sao?”

Một cánh tay Minh Thành Hữu ôm ở trước ngực, bả vai dựa lên vách tường.

“Chuyện của chúng ta, em đã nói với cha mẹ chưa?”

Phó Nhiễm ấp úng.

“A, ừ.”

“Là Thành Hữu hả? Tiểu Nhiễm, bảo Thành Hữu tới nhà đón giao thừa.”

Là giọng nói của Phạm Nhàn truyền đến, Phó Nhiễm càng tỏ ra không được tự nhiên, giống như Phạm Nhàn đang ở bên cạnh cô.

“Mẹ đừng nói vậy? Sao có thể tới nhà chúng ta đón giao thừa được chứ, anh ấy luôn đón giao thừa với người nhà .”

Cũng đúng, nếu Minh Thành Hữu đáp ứng mà nói, không phải là Từ Hy Thái hậu không thể đánh chết hắn.

Phạm Nhàn cũng không kiên trì nữa.

” Vậy thì qua năm mới tới đây. Đúng rồi, không phải là con cũng phải tới Minh gia sao?? Chuyện đó…..”

Giọng nói phía sau rất nhỏ, có lẽ là kéo Phó Nhiễm tới bên cạnh nói.

Cô không biết nên làm sao giơ cờ đầu hà

“Mẹ, lúc này thì chưa đâu, chuyện mới bắt đầu mà, mẹ đừng nói bậy.”

Phó Nhiễm nói xong liền đi ra ngoài chỗ yên tĩnh, gió lạnh ban đêm khẽ thổi lùa vào gáy lại không cảm thấy lạnh, sau khi về nhà cô liền lên lầu thay đồ mặc ở nhà, khoác áo lông ngắn màu trắng bên ngoài, Phó Nhiễm đút tay vào túi áo.

“Ăn cơm tối xong rồi hả ?”

“Ăn rồi.”

Giọng Minh Thành Hữu rất nhỏ.

Cô tiện tay kéo cành hoa xuống, da tay cô trắng nõn nà như mày liễu. Phó Nhiễm muốn ngắt bông hoa xuống nhưng nhìn bông hoa đang nở rất đẹp lại không đành lòng.

Minh Thành Hữu đặt một tay lên song cửa sổ, nửa người trên nghiêng ra ngoài cửa sổ.

“Đêm giao thừa anh phải ở nhà cùng mẹ.”

“Em biết rồi. “

Tay Phó Nhiễm dính đầy mùi hoa.

“Đúng rồi, mẹ đối với chuyện của chúng ta?”

“Anh sẽ nói với mẹ sau.”

“Vậy anh nói thật tốt vào.”

Trong lòng Phó Nhiễm không khỏi lo lắng, sợ rằng Lý Vận Linh sẽ không dễ dàng đồng ý chuyện của bọn họ.

“Mấy ngày mừng năm mới, em muốn đi theo cha mẹ tới nhà họ hàng chúc tết. Thời gian ở nhà cũng không nhiều.”

Trong điện thoại di động truyền đến tiếng cười của hắn.

“Là sợ anh nhớ em đúng không?”

Phó Nhiễm cười không trả lời ngay.

“Đi nghỉ ngơi đi! Cha em vẫn đang chờ em đánh cờ đấy.”

Minh Thành Hữu tắt điện thoại, ánh mắt nhìn về bầu trời đêm xa xăm.

Đến đêm giao thừa Minh Thành Hữu mới trở về Minh gia, vừa vào nhà liền nghe tiếng nói cười bên trong phòng khách. Vưu Ứng Nhụy mua đồ tới chúc tết, Minh Vanh cũng ở đây, Lý Vận Linh nắm tay Vưu Ứng Nhụy không biết nói những gì khiến cho mấy người cười vui vẻ.

Khác với Triệu Lan, ở phương diện này thì Lý Vận Linh đều biết tự điều chỉnh, gương mặt được chăm chút cẩn thật không khác gì so với hai năm trước. Minh Thành Hữu đi vào, Minh Vanh từ trên ghế salon đứng dậy ôm lấy hắn.

” Có em dâu mới cũng không nói với anh một tiếng”.

Minh Thành Hữu lui người lại.

” Nói bậy gì đó?”

“Còn không thừa nhận?”

Minh Vanh cợt nhả nhìn về Lý Vận Linh.

” Ngay cả mẹ cũng đã tiếp nhận nàng dâu này rồi. Thành Hữu, bản lãnh che giấu của cậu ngày càng tăng nữa nha?”

Minh Thành Hữu đi tới trước ghế sa lon, Vưu Ứng Nhụy thẹn thùng cúi đầu, hắn ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, nụ cười trong mắt từ từ thu lại, lời nói nghiêm nghị.

“Nhị ca, chuyện này không có mấy người biết. Nhưng nếu truyền ra ngoài em sẽ trách anh đầu tiên. Hơn nữa, hiện tại em cũng có người yêu, anh cũng biết, là Phó Nhiễm.”

Lý Vận Linh nắm chặt tay Vưu Ứng Nhụy, có mấy phần hận ‘rèn sắt không thành thép’ tức giận.

“Nhị ca con tới ta đã nói qua với nó. Thành Hữu, những lời này con nói sau lưng còn chưa tính, tại sao có thể nói trước mặt Nhụy Nhụy?”

“Bác gái, con không sao.”

“Thành Hữu, cậu yên tâm!”

Mặc dù Minh Vanh không biết chuyện bên trong, nhưng cách sinh tồn trong ngôi nhà này hắn biết rất rõ ràng.

“Anh trở về chỉ là hỏi thăm sức khỏe mẹ. Hai ngày sẽ trở về.”

“Đứa nhỏ chết tiệt này, sống ở ngoài hai năm tính tình không thay đổi, càng ngày càng không dạy dỗ được “.

Ngón trỏ Lý Vận Linh chỉ vào Minh Thành Hữu.

Hắn làm ngơ, con ngươi đen tối liếc nhìn Vưu Ứng Nhụy.

Lý Vận Linh mở hộp trang sức đặt trên bàn ra, bên trong có một vòng ngọc màu xanh biếc. Vưu Ứng Nhụy hiểu được ý của bà, cuống quít xua tay.

“Bác gái, cái này không thể được, quá quý giá.”

“Chiếc vòng tay này ban đầu là có một đôi, một chiếc ta đã cho Phó Nhiễm, nhưng mà đã bị vỡ.”

Lý Vận Linh kéo tay Vưu Ứng Nhụy lại, đeo vòng vào tay cho cô.

Minh Thành Hữu cảm thấy như có thứ gì đó đâm vào mắt, hắn không hề nghĩ là Lý Vận Linh chịu đem vậy quý trọng như vậy đưa cho Vưu Ứng Nhụy. Thật ra Vưu Ứng Nhụy chỉ cần thích gì, hắn cũng có thể mua, nhưng liên quan đến ý nghĩa quan trọng

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn sang hướng khác, giữa hai đầu lông mày nhíu lại thành hình chữ xuyên (chữ 川 ), Minh Vanh cũng nhận ra mấy người này có chút quái dị, hắn chọn cách im lặng ngồi bên cạnh.

Vưu Ứng Nhụy khẽ vuốt chiếc vòng ngọc trên tay, vui mừng nói.

” Cảm ơn bác gái.”

Buổi tối giao thừa, Vưu Ứng Nhụy trở về nhà, mặc dù Lý Vận Linh có giữ lại nhưng cô kiên trì rời đi, nói ở nhà chỉ có cha mẹ, bọn họ cần có người làm bạn.

” Nhụy Nhụy rất hiếu thảo!!”.

Lý Vận Linh khẽ nói một câu, Minh Thành Hữu ngẩng đầu lên nhìn giá sách, hình Minh Vân Phong đặt ở chính giữa, vẫn nghiêm trang như trước.

Ăn cơm tất niên xong, Phó Nhiễm cùng Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình ở trong phòng khách xem tiết mục cuối năm, di động liên tục nhận được tin nhắn chúc mừng năm mới, đều là những từ lặp đi lặp lại, không biết là do ai nghĩ ra, Phó Nhiễm cũng chọn một câu chúc ngắn gửi đi một loạt.

Phạm Nhàn cầm ly trà ướp hoa trong tay đưa cho cô, Phó Nhiễm dần dần có chút không yên lòng, màn hình di động vẫn không có nhắc nhở nhắc nhở tin nhắn tới, cô nhét di động vào miếng đệm dựa phía sau lưng, ánh mắt nhìn đồng hồ treo trên tường chằm chằm.

Cô do dự không biết có nên gọi cho Minh Thành Hữu hay không??

Màn hình TV chiếu tiểu phẩm hài làm Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình cười vui vẻ, Phó Nhiễm cầm di động lên, giống như là màn hình cảm ứng đột nhiên rung lên, số điện thoại hiển thị là Minh Thành Hữu gọi tới.

Phó Nhiễm vừa nhìn thời gian, đã gần bước qua rạng sáng.

Cô bấm phím

“Alo?”

Đầu dây bên Minh Thành Hữu rất yên tĩnh, giọng nói người đàn ông lạnh nhạt mà đanh thép.

“Đến thư phòng đi.”

Phó Nhiễm ngẩn ra, không hiểu ý của hắn.

“Nhanh lên một chút.”

Minh Thành Hữu lên tiếng thúc giục.

Phó Nhiễm đang ngồi trên ghế sa lon liền đứng dậy, mang dép đi lên lầu, cô bước vào bên trong thư phòng, lộ ra tiếng thở phì phì.

“A… “

Minh Thành Hữu buồn cười.

“Giống như để cho em chạy đuổi theo người lên lầu vậy?”

“Minh Thành Hữu!”

Phó Nhiễm kéo rèm cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.

“Còn trơ tráo như vậy không cẩn thận em sẽ trị anh.”

Trước cửa lớn, người đàn ông đẹp trai tuấn lãng như Atula cầm bó hoa trong tay hướng tới phía Phó Nhiễm vẫy vẫy, cô đặt một tay trên bệ cửa sổ, trong mắt mờ mịt như sương mù.

” Làm sao anh biết thư phòng ở nhà em có cửa sổ hướng về phía cửa?”

“Anh điều tra khắp nhà em.”

Minh Thành Hữu đem hoa đặt ở mui xe màu đen, thân thể lười biếng dựa lên cửa sổ xe, đôi chân dài đan

“Đang làm gì vậy?”

“Đang xem ti vi. “

Phó Nhiễm học theo bộ dáng của hắn, cũng bắt đầu đan hai chân.

“Muốn vào trong ngồi một chút không?”

“Không. “

Minh Thành Hữu thấy mình thở ra hơi ấm trong không khí lạnh giá.

“Anh tới là muốn nói chuyện với em như thế này.”

“Được rồi.”

Trong nhà Phó Nhiễm đang mở máy điều hòa không khí, cô đứng ngoài cửa sổ cảm thấy lạnh, tiện tay với chiếc áo khoác ban ngày đặt ở trên bàn sách.

“Anh lạnh không?”

“Em xuống sưởi ấm cho anh sao?”

Phó Nhiễm có thể đoán được hắn càng nói càng không đứng đắn.

“Anh sợ lạnh thì chui vào trong xe đi.”

Minh Thành Hữu lui người ra để Phó Nhiễm thấy cửa sổ xe mở rộng.

“Bên trong đang mở điều hoà, anh dựa vào như vậy không cảm thấy lạnh.”

“Hôm nay anh đã làm những gì?”

“Ăn cơm, ngủ.”

Minh Thành Hữu suy nghĩ một chút.

“Lái xe.”

Phó Nhiễm không kìm được bật cười.

“Em kể cho anh nghe câu chuyện cười nhé.”

Minh Thành Hữu gật đầu.

Bởi vì cách xa Phó Nhiễm không thể nhìn được, thấy hắn không nói lời nào, cô quay người lại chuẩn bị đi xuống.

” Là trước kia ở ngôi chùa trên ngọn núi có vị hoà thượng sao?”

Minh Thành Hữu nghĩ cái chuyện cười như vậy, khóe miệng không nhịn được co quắp.

“Không phải! “

Phó Nhiễm mở miệng nói.

“Anh về ngủ đi.”

“Oh?”

Hiển nhiên hứng thú của Minh Thành Hữu dâng cao.

“Lại nghĩ lung tung gì thế??”

Phó Nhiễm nghiêm nghị.

“Em bắt đầu nói nha, có một tên ký giả đến phỏng vấn một đám chim cánh cụt. Cô ấy hỏi, bình thường cậu hay làm gì? Chim cánh cụt thứ nhất nói: ăn cơm, ngủ, đánh Đậu Đậu, con thứ hai cũng là trả lời như vậy, mãi cho đến con cuối cùng, chim cánh cụt nhỏ nói: ăn cơm, ngủ. Ký giả cảm thấy rất kỳ quái liền hỏi: làm sao cậu không đánh Đậu Đậu? Tiểu chim cánh cụt lệ rơi đầy mặt nói: bởi vì tôi chính là Đậu Đậu à.”

Minh Thành Hữu khó có thể kiềm chế, giọng nói Phó Nhiễm trong trẻ

“Như thế nào, cười đã chứ?”

“Từ trước tới giờ chưa từng nghe qua.”

Minh Thành Hữu lấy bao thuốc lá từ trong túi quần ra.

“Lần đầu tiên em nghe khẳng định là không thấy buồn cười chứ?”

“Đúng vậy, em cười rất ít.”

“Xem ra em và ký giả này ngu ngốc giống như nhau, nghe được câu trả lời không cần hỏi cũng có thể biết nó gọi là Đậu Đậu.”

“. . . . . .”

Phó Nhiễm thấy người đàn ông có động tác nâng một tay lên.

” Anh hút thuốc sao?”

Cô nhớ hai năm trước Minh Thành Hữu cũng có hút, nhưng cũng không đến mức nghiện.

“Ít hút thuốc thôi, không tốt với thân thể.”

Ngón tay Minh Thành Hữu dừng lại, hắn đem thuốc lá ngậm trong miệng, nhưng vẫn chưa châm lửa.

“Được rồi.”

Phó Nhiễm nhón chân lên nghiêng người ra bên ngoài xem.

“Mấy ngày nay có việc gì không?”

“Ở nhà với mẹ anh, bà hay nói anh không bên cạnh bà nhiều lắm. Ngày mai còn muốn đi viếng mộ cha.”

Phản ứng đầu tiên của Phó Nhiễm nghĩ đến Triệu Lan, giọng điệu cô mềm nhũn thử dò xét.

“Cha anh… ông ấy được chôn cất ở đâu?”

“Thanh Sơn.”

“Thanh Sơn?”

Phó Nhiễm giật mình.

“Xa như vậy?”

“Địa điểm là mẹ anh chọn, gần sông kề núi. Anh cũng có xem qua, coi như là một nơi rất tốt để trở về sau trăm năm.”

Trong lòng Phó Nhiễm có trách nhiệm nặng nề không xua đi được, con người khi còn sống dẫu có quyền thế cao tới tận trời đi chăng nữa, vậy mà sau khi chết ngay cả nơi mai táng cũng không thể tự quyết định, xác thực câu châm ngôn ‘sống không mang được, chết cũng không thể mang theo’

“Phó Nhiễm?”

Cô nghe thấy đầu điện thoại bên kia Minh Thành Hữu đang kêu mình.

“Sao?”

Cô khẽ đáp, lấy lại tinh thần.

“Anh muốn nói với em ba chữ.”

Giọng nói Minh Thành Hữu lưu luyến mà mềm mại, giống như thì thào nhỏ nhẹ khiến người khác tê dại. Phó Nhiễm hoàn toàn theo không kịp vấn đề hắn sắp nói ra, giống như phụ nữ khó có thể cự tuyệt hoa tươi, người nào nghe được ba chữ sẽ không tưởng tượng lan man đây?

Phó Nhiễm cũng là người bình thường, cho nên, có lẽ đã bị Minh Thành Hữu yêu nghiệt này dẫn đăt rồi, tình cảnh này, không thể phủ nhận là bầu không khí rất tốt đẹp.

Bàn tay trái cô nắm lại, hết sức khẩn trương, giữa ngón tay chảy đầy mồ hôi. Phó Nhiễm nghe được tiếng t đập thình thịch tới cổ họng.

“Ba chữ gì??”

Minh Thành Hữu thấy hứng thú vơi thái độ của cô, hắn giơ tay lấy điếu thuốc chưa đốt đang ngậm trong miệng xuống.

“Anh thích cảm giác ở cùng một chỗ với em!”

“Không có?”

“Không rồi.”

“Minh Thành Hữu, đây là ba chữ sao?”

Hắn cười khẽ cúi đầu.

“Anh nhớ lầm.”

Trong miệng hắn lại khẽ lẩm nhẩm lời nói vừa rồi không thành tiếng.

“Là mười một chữ, nói không chừng còn phải tính cả dấu chấm than.”

Phó Nhiễm nhoài người về phía trước nên thấy mệt, lúc đứng dậy, khóe mắt vì lời nói Minh Thành Hữu mà kéo giãn ra, mặt mày cô trong sáng. Bởi vì đây chính là cảm giác yêu thương, giống như là tơ vò, mùi vị ngọt ngào nhẹ nhàng thấm vào trái tim cô.

“Em cho là kia ba chữ gì?” Giọng nói Minh Thành Hữu như mê hoặc.

Ngón tay Phó Nhiễm gõ nhẹ lên vách tường.

“Em rất ngu, em rất đần, hoặc là. . . . . .”

Ngón tay Minh Thành Hữu xoa giữa hai đầu lông mày.

” Có như cần tự thừa nhận mình như vậy không ?”

không phải đều là anh thích nói sao?”

“A, xem ra ấn tượng của em đối với anh rất kém.”

“Tiểu Nhiễm!” Giọng nói Phạm Nhàn từ cửa phòng ngủ truyền đến, Phó Nhiễm bỏ di động từ bên tai ra.

“Mẹ, con ở thư phòng.”

Cô để di động lại bên tai, Minh Thành Hữu chế nhạo nói.

“Giống như vụng trộm yêu đương không bằng.”

Phạm Nhàn mở cửa thư phòng ra thấy cô đang nói chuyện điện thoại, bà cười một tiếng, hướng Phó Nhiễm ra dấu không có chuyện gì sau đó tự giác đóng cửa lại.

“Phó Nhiễm! Năm mới vui vẻ.”

Kim đồng hồ vừa đúng chỉ qua 12h, Phó Nhiễm thấp giọng trả lời.

“Anh cũng thế, năm mới vui vẻ.”

Minh Thành Hữu lấy bó hoa hồng trên mui xe cắm lên bên trong cửa sắt Phó gia.

” Đây là tự tay mẹ anh trồng, nghe nói rất khó sống, nên anh hái mang tới.”

“Anh không sợ sau khi bà biết sẽ xử lí anh sao?”

Phó Nhiễm mới vừa nói xong câu đó, liền nhìn thấy dưới lầu có người đang bước trên nền đá đi ra ngoài, định thần nhìn lại là Phạm Nhàn.

“Mẹ em tới đấy.”

“Anh thấy rồi”.

Minh Thành Hữu tắt di động, Phạm Nhàn đi tới cửa nói gì đó với Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm ở xa không nghe được. Chỉ thấy một lát sau Minh Thành Hữu cầm bó hoa đi theo sau Phạm Nhàn vào nhà, hắn giơ cầm bó hoa nở rộ trong tay lên vẫy cô.

Phó Nhiễm kéo cửa sổ, khép chặt lại cổ áo sải bước xuống lầu.

Minh Thành Hữu đứng bên trong phòng khách, Phó Nhiễm nhận lấy bó hoa trong tay hắn.

“Mẹ, hơn nửa đêm còn cho anh ấy vào nhà làm gì? ” Phó Nhiễm nhìn hắn bĩu môi. “Anh về đi thôi.”

“Tiểu Nhiễm!!”

Phạm Nhàn giống như không vui đi tìm bình hoa tới.

” Con để Thành Hữu đứng ngoài cửa tuyết rơi nhiều, những lời này truyền ra ngoài người ta còn tưởng Phó gia chúng ta không hiếu khách.”

“Mẹ!!”

Phó Nhiễm bị uất ức.

“Là chính anh ấy nói không muốn vào.”

“Đúng, mẹ, con cứ tới đây.”

“Người ta khách khí là may mắn của con, đứa nhỏ này thật ngốc.”

Minh Thành Hữu mỉm cười nhìn Phó Nhiễm nếu không sao lại có câu châm ngôn nói cha mẹ vợ nhìn con rể càng xem càng thích chứ,

Phó Tụng Đình vẫn còn đang xem tiết mục cuối năm, Phó Nhiễm dứt khoát đưa Minh Thành Hữu đi lên lầu ngồi, nếu cô đuổi hắn đi ngay lập tức không chừng sẽ bị Phạm Nhàn nói là ngược đãi hắn.

Bên trong gian phòng rất ấm, Phó Nhiễm pha ly trà nóng cho Minh Thành Hữu.

“Mùi vị tương đối nhạt, không đến nỗi buổi tối không ngủ được

Minh Thành Hữu thấy máy tính của Phó Nhiễm đặt ở trên bàn sách, đang phát ra một bản nhạc nhẹ, ngón tay Minh Thành Hữu mơn trớn bàn phím.

“Anh nhớ là hai năm trước chính là cái này, sao lại không đổi cái mới?”

“Oh, còn có thể dùng, em vẫn thường xuyên tới tiệm hút bụi cùng cài lại hệ điều hành, các mẫu Notebook mới tốc độ quá nhanh, không nhất thiết phải đi theo trào lưu.”

Minh Thành Hữu ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế, ngón tay mơn trớn bàn phím. “Anh đói bụng, có chút đồ ăn nhẹ không?”

“Lầu dưới có.” Phó Nhiễm bỏ sách trong tay xuống.

“Em đi làm cho anh ăn.”

Minh Thành Hữu gật đầu.”Anh tìm một chút tài liệu.”

Tiếng đóng cửa từ sau lưng truyền đến, Minh Thành Hữu nhanh chóng đăng nhập vào một tài khoản, đây là một chương trình do hắn tìm người chuyên môn về công nghệ thông tin soạn thảo, ngón tay thon dài nhanh chóng như con thoi trên bàn phím, hai năm trước hình của Vưu Dữu bị công bố ra ngoài, đầu tiên hắn cũng cho là Phó Nhiễm, nhưng cuối cùng lại cảm thấy chuyện có vẻ kỳ hoặc, Minh Thành Hữu nhớ lúc ấy hình của Vưu Dữu chính là được lưu ở đây.

Số liệu trở lại độ chính xác như cũ, Minh Thành Hữu nhập vào thời gian đại khái, chuỗi con số lướt trên màn hình máy vi tính, cuối cùng chậm lại sau khi được xác định.

Địa chỉ IP, địa chỉ gửi đi cùng thời gian công bố hiện ra từng nội dung chi tiết.

Hình là bị truyền ra ngoài từ bên trong phòng làm việc của Phó Nhiễm.

Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng thoát ra, Phó Nhiễm bưng món ăn do má Trần chuẩn bị sẵn.

“Sa Kỳ mã, em đã ăn qua, không coi là quá ngọt.”

Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm.

“Mấy vũ sư ở phòng làm việc của em đi theo em cũng mấy năm rồi, khẳng định là quan hệ với em không tệ?”

Chọn tập
Bình luận