Bởi vì cách xa, Phó Nhiễm không thể nhìn thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu.
Cô vội trở lại phòng mình thay quần áo, chọn tới chọn lui không chọn được một bộ thích hợp. Ánh mắt nhìn qua chiếc đầm lông mặc lần trước đi ăn cơm cùng cục trưởng Tống. Phó Nhiễm lấy chiếc áo ra, sau đó vào toilet thay.
Minh Thành Hữu cho là cô lại giả câm giả điếc nên nhắn một lần mấy tin nhắn ra lệnh: Xuống! Nếu không xuống anh sẽ vào.
Nhanh lên, đừng giả vờ không nhìn thấy.
Phó Nhiễm thay xong quần áo ra ngoài, đúng lúc nghe âm báo tin nhắn một lần nữa của di động, cô cầm trong tay vừa nhìn, ngón tay nhanh chóng trả lời.
“Đừng có ầm ĩ.”
Chỉ đơn giản bốn chữ, không nghĩ sẽ có tác dụng như vậy. Minh Thành Hữu không còn nhắn tin quấy rầy tới nữa. Phó Nhiễm tìm chiếc khăn choàng hắn tặng, khoác qua vai bước xuống lầu.
Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn không có ở nhà, trong phòng khách chỉ có má Trần và cô giúp việc khác đang quét dọn, không khí năm mới tới gần nên đương nhiên là phải dọn dẹp cho sạch sẽ tươm tất. Phó Nhiễm tới tủ giày tìm đôi giày thay. Má Trần liền hỏi.
” Tiểu thư muốn ra ngoài?”
” Ừ !!”
Phó Nhiễm trả lời, người đã ra khỏi cửa.
” Tiểu thư, bữa sáng….”
Thoáng chốc má Trần đã không thấy bóng dáng cô đâu nữa.
” Nhanh như vậy…..”
Tuyết rơi rất lạnh, con đường bên trong hoa viên Phó gia được quét sạch sẽ, Phó Nhiễm thấy tuyết lạnh cóng cả hai bên chân, đôi giày màu đen đạp qua những bông tuyết đang rơi xuống đi về phía trước. Phó Nhiễm ra tới cổng lớn, xe của Minh Thành Hữu dừng ở bên ngoài, nhìn một lượt lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Phó Nhiễm lấy di động ra chuẩn bị gọi cho hắn, ánh mắt đụng phải một bóng dáng, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Minh Thành Hữu đang ngồi xổm bên cạnh con sư tử bằng đá ở bên trái cửa lớn Phó gia. Phó Nhiễm rón rén đi đến, Minh Thành Hữu đang chuyên chú lấy tay đắp hai người tuyết, không cao lắm, đắp như người bình thường. Trong đó một người tuyết được quấn quanh cổ chiếc khăn quàng màu nâu sẫm.
Bóng dáng Phó Nhiễm kéo dài đến bên chân Minh Thành Hữu, hắn ngẩng đầu lên vẫy cô.
“Tới đây.”
Cô đi tới vài bước, Minh Thành Hữu đưa tay kéo lấy khăn quàng áo của cô xuống.
“Lấy xuống.”
“Làm gì?”
Phó Nhiễm lôi kéo với hắn.
Minh Thành Hữu đứng dậy chỉ chỉ chính mình và hai người tuyết.
“Khăn quàng cổ của anh đã quàng để giữ ấm, em muốn để người tuyết của mình chết rét sao?”
“Tôi cầu cho anh thật sự chết rét.”
Minh Thành Hữu đưa tay ôm Phó Nhiễm. “Có phải không muốn hay không?”
Cô đẩy tay hắn ra.”Anh hay có thói quen tùy tiện ôm người khác sao?”
“Em là người khác sao?”
Minh Thành Hữu lơ đễnh.
“Anh lại không bao giờ tuỳ tiện với người khác.”
Phó Nhiễm đi tới trước hai người tuyết.
“Sớm như vậy, tìm tôi có việc gì sao?”
“Tay bị thương có khá hơn chút nào không?”
” Ừ! ” Cô quay qua gật đầu với Minh Thành Hữu. “Khá hơn nhiều.”
“Theo giúp anh đi ra ngoài mua đồ đi.”
Minh Thành Hữu đến bên cạnh cô.
“Trong nhà anh không phải có Tiêu quản gia sao? Đồ dùng tết bà ấy sẽ đặt mua.”
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm hai người tuyết, nhìn một lượt rồi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cô nhặt chiếc lá rụng trên mặt đất khắc lên, làm mắt miệng trên gương mặt tròn trịa của hai bọn họ.
“Anh muốn đi cùng với em. Có nhiều thứ Tiêu quản gia không biết.”
Phó Nhiễm ngồi xổm xuống tiếp tục làm.”Tôi còn chưa ăn điểm tâm đây này.”
“Vừa đúng lúc anh cũng chưa ăn.”
Minh Thành Hữu đi tới kéo Phó Nhiễm dậy, cô ngẩng đầu thấy cổ hắn bị lộ ra bên ngoài. Hôm nay Minh Thành Hữu mặc bộ quần áo đơn giản nhàn nhã, quần dài vải ka-ki càng lộ rõ đôi chân thon dài, Phó Nhiễm khom lưng cầm lấy khăn quàng cổ đang vây quanh cổ người tuyết, cô phủi tuyết dính chuẩn bị choàng lại cho
Minh Thành Hữu liền mở miệng.
“Hôm nay mẹ anh tới, bà không cho anh ra khỏi nhà nếu không choàng nó. Anh lại không thích những thứ này .”
Phó Nhiễm không nói gì nhón chân lên, làm sao cô phải nghe theo lời hắn. Cô thắt hai đầu khăn quàng cổ lại, sau đó quấn quanh cổ Minh Thành Hữu hai vòng. Ngón tay trắng nõn tạo hình dáng quái dị cho hắn, Phó Nhiễm nhìn kiệt tác của mình.
“A, rất đẹp mắt .”
Minh Thành Hữu cúi đầu, ánh mắt vô tư nhìn xuống ngực Phó Nhiễm, cô giơ cánh tay lên khiến cho khăn choàng bị kéo lên theo, trước ngực lộ ra đường rãnh mập mờ, Phó Nhiễm chăm chú động tác trong tay, không nghĩ cảnh xuân bị lộ ra ngoài.
“Em lại mặc áo này.”
Giọng nói không nặng không nhẹ, cũng khó nghe ra giận hay vui, Phó Nhiễm tức giận thu tay lại.
“Mắc mớ gì tới anh.”
Minh Thành Hữu thấy khó chịu, thấy Phó Nhiễm xị mặt xuống, hắn cười đi tới gần.
“Rất đẹp mắt, đặc biệt là khi mặc cho một mình anh ngắm.”
Có thể tự hào về mình như vậy sao?
Phó Nhiễm kéo khăn quàng cổ lên, Minh Thành Hữu dắt tay cô đi tới xe.
“Chúng ta đi ăn cho đầy bụng trước đã”.
Phó Nhiễm đi bên hắn, nhưng lại không hất tay hắn ra, Minh Thành Hữu cũng không nhận ra ngay là hôm nay Phó Nhiễm có chút khác lạ, mỗi lần hắn cầm tay cô đều sẽ bị cô giật lại. Nên lần này hắn dứt khoát cầm thật chặt không cho cô
Minh Tam thiếu này, có một thói quen không sửa được, bữa cơm đơn giản cũng sẽ tìm một nhà hàng thật tốt, Phó Nhiễm ngồi ở cửa sổ lầu hai, xung quanh là những trung tâm thương mại lớn. Đây gọi là một nơi hiếm thấy, cô dùng muỗng khuấy chén cháo tổ yến, Minh Thành Hữu ngồi đối diện lại đang ăn rất nồng nhiệt.
“Tổ yến chính là nước miếng của chim yến đi?”
“Khụ – -“
Minh Thành Hữu quay mặt, nhanh chóng rút khăn giấy trên bàn che lại khóe miệng, con ngươi hẹp dài của hắn nhìn Phó Nhiễm, có lẽ thật sự bị sặc, khuôn mặt đỏ ửng. Phó Nhiễm múc một muỗng cho vào miệng.
“Tại sao phản ứng dữ vậy, tôi đâu có nói không thể ăn.”
Minh Thành Hữu ho nhẹ vài tiếng, buông chiếc muỗng trong tay ra, hai tay để lên mép bàn.
“Gọi là tổ yến vì cái này là nước bọt ngưng tụ cùng lông chim yến vàng kết vào nhau mà tạo thành chỗ ẩn thân, sau đó lấy ổ của chúng xuống chế biến lại …”
Minh Thành Hữu cười cười xem xét sắc mặt Phó Nhiễm. “Em thật không thấy buồn nôn à?”
“Không phải là bổ dưỡng sao?”
Phó Nhiễm chỉ chỉ chén cháo tổ yến bên cạnh hắn.
“Anh nghĩ rằng tôi và anh giống nhau. Nếu đã ăn vào trong miệng còn quan tâm được tạo thành từ cái gì, nếu thật sự muốn tìm hiểu, không có mấy thứ có thể ăn.”
Minh Thành Hữu gọi cho cô mấy món, ăn xong điểm tâm hai người ra khỏi nhà hàng. Phó Nhiễm bị hắn nắm tay, cả hai đi đường dành riêng cho người đi bộ. Giờ cũng đã hơn 9 giờ, lúc nãy hai người xuất phát hơi muộn.
Bọn họ đi dạo không mục đích khắp nơi cảm giác được mồ hôi ở lòng bàn tay. Chẳng biết tại sao có chút khẩn trương, điểm khởi đầu lần này thật không giống như lần trước.
Có ảnh hưởng tâm lý như vậy, trong lòng thấy nhảy nhót không thể gọi tên. Minh Thành Hữu thỉnh thoảng nói gì đó với cô, đi lẫn trong đám người đông đúc qua lại, thật giống như một đôi tình nhân bình thường.
Đi qua một tiệm kim hoàn, những ngày cuối năm chuẩn lễ mừng năm mới làm ăn thật tốt, đông như lễ hội. Phó Nhiễm lơ đãng nhìn, ánh mắt nhìn thấy Triệu Lan đang cùng Minh Tranh đi tới.
Trong tay hắn mang theo túi đựng hộp trang sức rất to, bên ngoài in tên cửa hàng cao cấp màu vàng. Nhận thấy Phó Nhiễm đang đi rất chậm lại, Minh Thành Hữu cũng dừng bước theo, quay đầu lại đụng vào tầm mắt Minh Tranh đang nhìn tới.
Minh Tranh nhìn hai người họ đang nắm tay nhau, Phó Nhiễm nhìn về phía Triệu Lan đang đứng ở bên cạnh hắn. Cô gặp Triệu Lan tổng cộng được hai lần, một lần ở lễ tang của Minh Vân Phong, lần khác là ngày Lý Vận Linh mang tro cốt của Minh Vân Phong đi…
Mới có mấy tháng ngắn ngủi, một người có thể trở nên gầy gò như vậy, dù đã mặc áo lông nhưng vẫn không che giấu được. Xương hai bên gò má lồi lên rõ ràng, hai bên tóc mai đã thấy bạc trắng.
Phó Nhiễm không kìm lòng được nắm chặt tay Minh Thành Hữu, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.
Minh Thành Hữu tự nhiên thấy cô không giãy giụa, hắn cũng cười một tiếng với Phó Nhiễm. Hai bên dường như đang giằng co, cuối cùng vẫn là Triệu Lan phá vỡ tình hình căng thẳng này.
“Thành Hữu, hai đứa cũng đi dạo phố sao?”
Hai đỉnh chân mày Minh Thành Hữu dần dần nhíu lại, ánh mắt chỉ lạnh lùng liếc qua bà, không muốn mở miệng, đáy mắt khinh thường cùng căm hận lan tràn trên gương mặt tuấn tú.
Phó Nhiễm khó nén được đau lòng, cô rút tay ra, cánh môi nhẹ mở.
“Bác gái ra ngoài đặt mua hàng tết sao?”
“Ừ. “
Triệu Lan đối với biểu hiện lạnh nhạt của Minh Thành Hữu giống như đã luyện thành thói quen.
“Minh Tranh khó có được ngày rảnh rỗi đi cùng ta.”
“Cũng đúng .”
Lúc này Minh Thành Hữu lại chen vào một câu.
“Ăn một mạch thành người mập mạp cũng không sợ nghẹn họng.”
Tầm mắt Minh Tranh từ trên mặt Phó Nhiễm thu hồi.
“Đó là đương nhiên!! Thực lực của mình như thế nào chính mình rõ nhất.”
Triệu Lan đưa tay kéo Minh Tranh, ý bảo hắn đừng nói qua nói lại với Minh Thành Hữu. Thần sắc bà lúc này tràn đầy do dự, Minh Thành Hữu có nhìn cũng không muốn nhìn thấy hai người. Triệu Lan khẩn trương hai tay nắm chặt vạt áo.
” Thành Hữu, ta biết mẹ con chúng ta thật có lỗi với hai người. Ta cũng không muốn nhiều lời, chỉ hi vọng con có thể nói cho ta biết cha con được chôn cất ở đâu. Ta muốn lễ mừng năm mới được tới thăm ông ấy. Ta có thể đảm bảo một năm chỉ tới thăm một lần có được không?”
Minh Thành Hữu hơi nhếch cằm, nhìn từ cao xuống, ánh mắt càng lúc càng khinh thường.
” Bà? Bà dựa vào cái gì? Bà lấy thân phận gì để đi thăm cha tôi?”
Ở ngoài đường phố hắn không nói toạc ra là đã coi như nể mặt mũi rồi.
Ngày ngày Triệu Lan buồn bực không vui, bị gầy gò như vậy cũng là do nguyên nhân này. Phó Nhiễm khẽ nâng cằm dưới lên nhìn Minh Thành Hữu, giọng nói Minh Tranh tức giận, một tayTriệu Lan qua.
“Mẹ hỏi hắn chỉ vô ích.”
“Thành Hữu, con hãy nói cho ta biết đi!”
Lý Vận Linh có đánh chết cũng sẽ không nói, đối với Minh gia mà nói bà chỉ có thể gửi hy vọng ở Thành Hữu.
Thần sắc Minh Thành Hữu kiêu ngạo, nỗi khổ riêng giấu thật sâu trong đáy mắt. Nếu có thể hắn hy vọng Minh Tranh và Triệu Lan vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm đi về phía trước, bước chân hắn đi rất nhanh, khiến Phó Nhiễm cũng không thể theo sát, cách hai người kia chừng 50m, lúc này Phó Nhiễm mới tránh ra.
“Anh làm gì vậy?”
Tầm mắt Minh Tranh nhìn theo hai người, cho đến khi Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu hoà mình trong đám người. Đáy mắt hắn lạnh lùng che giấu hung ác nham hiểm, xoay người nói với Triệu Lan.
“Mẹ không sai, tại sao mẹ phải ăn nói khép nép như vậy trước mặt hắn?”
Triệu Lan ngập ngừng không biết nên trả lời như thế nào.
“Minh Tranh. . . . . . Thành Hữu, Thành Hữu là con trai của Lý Vận Linh”.
“Là con trai của bà ấy thì thế nào?”
Minh Tranh không khỏi cao giọng, giọng nói ẩn chứa tàn khốc.
“Chúng ta mãi mãi là kẻ hèn mọn”.
Minh Tranh cắn chặt hàm răng, đến nỗi quai hàm như siết chặt, từng bông tuyết nhỏ xuyên qua bầu trời vàng óng ánh phất từng chút một lên gương mặt anh tuấn khác thường của Minh Tranh. Hắn siết chặt túi đang xách trong tay
“Mẹ, cho tới bây giờ đều là mẹ cố gắng. Con cùng Minh Thành Hữu không giống nhau, nói con là con riêng. Nếu như vậy lúc trước vì điều gì không muốn cho con trở lại Minh gia?”
“Bởi vì con cũng là con trai của Minh Vân Phong.”
Triệu Lan nhấn mạnh,
Minh Tranh hiểu ra mà cười, khóe miệng có chút khổ sở.
“Mẹ đã biết con cũng là con trai ông ấy, liền nhận thấy con không sao.”
Phó Nhiễm chỉ cúi đầu đi về phía trước, Minh Thành Hữu đuổi theo kéo cổ tay cô.
“Anh là không thể nào nói chỗ chôn cất cha cho bà ấy biết. Phó Nhiễm, em vì chuyện này mà tức giận với anh, có phải thấy đồng tình rồi không?”
“Chuyện nhà các anh, tôi không xen vào!”
Phó Nhiễm cảm thấy mệt mỏi, cô từ từ dừng bước.
” Nhưng nếu bỏ qua thân phận của bà ấy sang một bên không nói đến. Thành Hữu, chúng ta xem bà ấy như bề trên kính trọng có được không?”
Sắc mặt Minh Thành Hữu sa sầm lại, cuối cùng lạnh lùng trong mắt từ từ tan biến bởi vì Phó Nhiễm gọi hai chữ Thành Hữu. Hắn đưa tay kéo Phó Nhiễm qua.
“Hôm nay em theo anh một ngày, anh sẽ liền đáp ứng.”
“Tôi đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh.”
Trong đầu Phó Nhiễm xuất hiện lại gương mặt thon gầy và thần sắc tiều tuỵ của Triệu Lan.
Minh Thành Hữu ôm cô đi đến phía trước.
“Hiện tại anh cũng đang rất nghiêm chỉnh nha, vô cùng đứng đắn nha.”
Đi dạo một lúc, Minh Thành Hữu nhìn ra Phó Nhiễm không yên lòng. Hắn để cô ngồi xuống ghế dài trên đường dành riêng cho người đi bộ, ngón tay vòng quanh đuôi tóc cô.
“Còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi?”
“Có phải anh rất khó tiếp nhận Triệu Lan hay không? Nhưng mà cha anh. . .”
Bàn tay Minh Thành Hữu đặt ở sau lưng Phó Nhiễm.
” Không có, nhưng bà ấy là người thứ ba, đây là sự thật không thể thay đổi được.”
“Nhưng. . . . . . Có thể bọn họ không thể kết hôn là có nổi khổ tâm .”
“Phó Nhiễm”.
Tầm mắt Minh Thành Hữu khẽ hạ xuống.
“Nhưng đây là sự thật, không thể thay đổi.”
Phó Nhiễm há hốc miệng, chỉ có thể thấy tức cười, đúng là vậy ư?
Bất kể là có tình cảm hay không, không được luật pháp bảo vệ nên nhất định phải đeo tiếng xấu đi phá hoại gia đình người khác trên lưng.
Giữa hai đầu lông mày Minh Thành Hữu lộ vẻ không vui, tựa như rất có ác cảm với đề tài này. Phó Nhiễm đi hơi mệt một chút, đúng lúc vừa được nghỉ ngơi, cô buồn bã mất hồn, mím chặt môi muốn đem điều bí mật này chôn lại ở trong lòng.
Tâm tư rối loạn, tới nỗi mỗi lần nhìn thấy Minh Tranh cũng sẽ có cảm giác tội lỗi, cô giấu diếm lại là làm một người khác tổn thương. Phó Nhiễm khép mắt lại, sau đó ngửa mặt lên trời
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt, cô đang nghĩ đến chuyện này, đột nhiên cảm giác được làn môi mềm mại, cảm giác đôi môi ấm áp lướt qua lướt lại trên đôi môi mình. Phó Nhiễm mở mắt ra, trong mắt là gương mặt của người đàn ông đẹp như vẽ phác thảo tỉ mỉ.
Hắn cạy ra môi cô ra muốn xâm nhập vào, lúc này Phó Nhiễm mới nghĩ tới chỗ này là nơi đông người qua lại. Cô đưa tay đẩy Minh Thành Hữu ra, ngồi dậy quả nhiên trông thấy có người che miệng đi qua, Phó Nhiễm giơ tay lên nhẹ lau, hung hăng liếc nhìn Minh Thành Hữu.
Hắn lơ đễnh cười cười, lồng ngực phập phồng.
“Anh nghĩ em nhắm mắt lại là để anh hôn em.”
“Tự cho mình đúng.”
Hai người đi dạo phố đúng là mò mẫm đi dạo, mới 11h trưa Phó Nhiễm lại bị Minh Thành Hữu kéo đi ăn cơm trưa.
Cô cảm thấy hắn chính là cái thùng cơm.
Ngồi ở phòng bao bên trong nhà hàng, Minh Thành Hữu để Phó Nhiễm chọn món ăn, cô không thấy đói bụng nên tùy tiện chọn vài món. Minh Thành Hữu đợi món ăn đem lên hết xong, mang một đôi bao tay bắt đầu bóc tôm.
“Phó Nhiễm.”
“Hả?”
Cô uống nước nóng, thờ ơ đáp.
“Chuyện anh nói em suy nghĩ, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Phó Nhiễm nắm chặt chiếc ly trong tay.
“Anh nói muốn sống cùng tôi một lần nữa”.
Minh Thành Hữu bóc tôm bỏ vào chén của Phó Nhiễm.
“Đúng.”
Cô giương mắt nhìn hắn.
“Được rồi.”
Động tác trong tay Minh Thành Hữu chậm lại, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, Phó Nhiễm thấy do dự trong đáy mắt hắn, cô gắp tôm lên đưa vào trong miệng.
“Anh cũng nói thử yêu một lần, hợp hay không còn phải ở chung xem sao.”
Minh Thành Hữu bật cười, trong mắt có một chút nghiêm túc.
“Anh cho là em sẽ không đáp ứng. Hoặc là còn phải thử thách anh hơn nửa năm.”
” Có gì đâu mà thử thách? Gật đầu hay lắc đầu chỉ khác nhau một chữ, lựa chọn không khó khăn như vậy”.
Phó Nhiễm cố ra vẻ thoải mái vùi đầu vào chén ăn, cũng chỉ chính cô mới biết rõ nhất, đi tới bước này đối với cô mà nói là có rất nhiều khó khăn, cô tự hỏi đã suy nghĩ kỹ chưa? Con đường phía trước cô chưa nghĩ tới, nhưng một khi đã lựa chọn, cũng không có gì đáng phải hối hận.
Tính tình cô đơn giản, cho dù là ngã đau đến mức đầu rơi máu chảy, cùng lắm là nói một câu, được rồi, oán trách chính mình.
Phó Nhiễm uống nước, những chuyện này cũng chỉ là tính toán xấu nhất mà thôi.
Minh Thành Hữu đến bên cạnh cô, cởi đôi bao tay ra, hắn đặt tay lên mu bàn tay Phó Nhiễm. Từ trước đến giờ là người có da mặt dày lại có những lúc không nói nên lời, có lẽ do Phó Nhiễm quá thẳng thắn khiến hắn không kịp trở tay.
“Minh Thành Hữu.”
Phó Nhiễm đổi xưng hô, ánh mắt hết sức chân thành
“Hai năm qua, đến tận mấy ngày trước ý nghĩ của em vẫn luôn không thay đổi. Đêm đó rời khỏi Minh gia em không có ý nghĩ sẽ trở về.”
Minh Thành Hữu nghiêng nửa người trên tới gần, lắng nghe cô nói.
Nghĩ lại buổi tối hai năm trước, cô cầm hành lý dứt khoát đi ra cửa chính, thậm chí còn bị Lý Vận Linh tát một cái. Minh Thành Hữu nghĩ đến nhiều việc, đoạn ký ức này mãi mãi quanh quẩn trong đầu hắn, không có cách nào có thể quên được.
Hắn khẽ khép mi lại, như bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm chói mắt.
Khi bình tĩnh trở lại đã bỏ lỡ những lời Phó Nhiễm vừa nói, Minh Thành Hữu nhìn gương mặt cô chằm chằm, thấy Phó Nhiễm không hề chớp mắt như muốn nhấn chìm hắn vào trong đáy mắt.
“Bây giờ anh lại nói muốn bắt đầu lần nữa, Minh Thành Hữu, em đã đi đến bước này chính là nghiêm túc. Cũng hi vọng thái độ của anh cũng giống em.”
Khoé môi Minh Thành Hữu trở nên thẳng tắp, nghe lời của cô, nặng nềgật đầu.
Động tác lúc này cũng cứng ngắc mà vô lực.
Hắn dày công giăng một chiếc lưới khổng lồ muốn Phó Nhiễm bước từng bước một đi vào trong đó, thấy cô chần chừ đi vào lỗ hổng, Minh Thành Hữu lại giật mình mất đi hơi sức thu lưới, chưa bao giờ thấy mệt mỏi ùn ùn kéo tới như vậy, hắn đưa tay ôm Phó Nhiễm vào trong ngực.
“Lúc nãy không phải là nói chuyện thoải mái như vậy sao?”
Minh Thành Hữu để cằm lên đỉnh đầu cô.
“Em có biết, từ trước đến giờ anh luôn một lòng.”
“Em không biết.
Giọng điệu cô mang theo vẻ nũng nịu, phụ nữ mà rơi vào tình yêu mà nói rốt cuộc là đều giống nhau.
Ăn cơm xong hai người ra khỏi nhà hàng, Phó Nhiễm đưa Minh Thành Hữu đi tới trung tâm mua sắm, lễ mừng năm mới nhất định phải tới nhà Vưu Dữu chúc tết. Minh Thành Hữu chỉ vào một chiếc TV 56 inch.
“Mua cái này đi, để ở phòng khách xem ti vi cũng không tệ.”
Phó Nhiễm kéo hắn đi.
“Phòng khách nhà chú làm gì có chỗ để chiếc TV này?”
Huống chi, dù sao Vưu Dữu vẫn là sinh viên, theo ý của Phó Nhiễm, không thể nuông chiều quá, cô muốn đi mua cho Vưu Dữu chiếc đồng hồ đeo tay, lần trước đi dạo phố Vưu Dữu đã nói là thích, chỉ ngại giá tiền quá đắt nên miễn cưỡng kéo Phó Nhiễm rời cửa hàng.
Minh Thành Hữu đứng ở bên cạnh cùng Phó Nhiễm chọn đồng hồ, ngẩng đầu lên thấy Vưu Ứng Nhụy đi qua, hiển nhiên là cô cũng chú ý tới bên này, ánh mắt sa sầm nhìn chằm chằm hai người trong cửa hàng.
Ánh mắt Minh Thành Hữu lạnh lùng, nhìn cô cũng giống như nhìn thấy người không quen biết, nhìn sang một bên là Vương Nhứ Đình ở bên cạnh, đang nói chuyện cùng Vưu Ứng Nhụy, thấy hai người trong cửa hàng, bước chân cô ta chợt dừng lại, đưa tay kéo ống tay áo Vưu Ứng Nhụy.
“Nhìn kìa!”
“Đi thôi.”
Vưu Ứng Nhụy thu hồi thần sắc, kéo Vương Nhứ Đình tiếp tục hướng về phía trước.
“Nhụy Nhụy, tớ nghĩ đến tớ thiếu một chiếc đồng hồ đeo tay, lần trước ở chỗ này thấy thích một chiếc, đi, theo tớ vào xem một chút.”
Vưu Ứng Nhụy nhíu mày.
“Đừng, chúng ta đi mua quần áo trước thôi.”
Người đã bị Vương Nhứ Đình lôi vào trong cửa hàng, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng động hơi ngẩng đầu, vẻ mặt hờ hững, cũng không chào hỏi, chỉ cúi đầu tiếp tục chọn lựa.
“Ui, còn rất ngang ngược.”
Vương Nhứ Đình khẽ giọng nói bên tai Vưu Ứng Nhụy.
“Nhứ Đình, chúng ta đi thôi.”
Vưu Ứng Nhụy cầm tay Vương Nhứ Đình muốn kéo cô ta ra ngoài, dù sao cũng không phải là cô không biết tính khí của Vương Nhứ Đình.
“Nhụy Nhụy, tớ tới để mua đồng hồ đeo tay, cậu kéo tớ làm gì?”
Vương Nhứ Đình đi tới bên cạnh Phó Nhiễm, thấy cô đang chọn lựa một cái kiểu dáng nữ.
“Cái này hình thức không tệ, cũng lấy cho tôi xem.”
“Được, chờ chút.”
Nhân viên phục vụ cầm chiếc giống hệt chiếc Phó Nhiễm đang cầm trong tay đưa cho Vương Nhứ Đình.
Phó Nhiễm cầm lên một chiếc khác giao cho nhân viên phục vụ.
“Là chiếc này.”
“Cũng lấy chiếc này cho tôi xem một chút.”
Vưu Ứng Nhụy giận tái mặt.
“Nhứ Đình, cậu làm cái gì
“Tớ mua đồng hồ mà, Nhụy Nhụy, cậu xem đi, chiếc này không tệ chứ?”
Minh Thành Hữu thuận thế đưa tay ôm eo Phó Nhiễm.
“Em ở đây đợi một lát, anh đi tính tiền.”
“Không cần.”
Phó Nhiễm nhận lấy hóa đơn nhân viên phục vụ đưa tới.
“Đây là em chọn cho Vưu Dữu.”
Minh Thành Hữu đưa tay đẩy ra ngoài.
“Đợi em chọn chiếc khác, anh đỡ phải nghĩ nên mua cái gì.”
Đột nhiên Vương Nhứ Đình ở bên phát ra một câu.
“Giả bộ.”
Minh Thành Hữu cúi đầu nói mấy câu cùng Phó Nhiễm, ánh mắt liếc sang, cũng chỉ là tùy ý lướt qua, đột nhiên đáy mắt tràn đầy vẻ âm u, làm cho người ta có cảm giác sợ hãi, Vưu Ứng Nhụy vội vàng nháy mắt ý bảo Vương Nhứ Đình đừng mở miệng nữa.
Minh Thành Hữu ký hết hóa đơn chuẩn bị rời đi, Vương Nhứ Đình cao giọng.
“Tam Thiếu, Phó tiểu thư, mắt của tôi thật tồi, lúc này mới nhận ra hai người.”
Minh Thành Hữu như cười như không.
“Hóa ra là Vương tiểu thư.”
“Các người cũng tới mua đồ, đồng hồ ở cửa hàng này kiểu dáng rất đẹp, tôi
Phó Nhiễm nhận lấy chiếc túi nhân viên phục vụ đưa tới.
“Đi thôi.”
Minh Thành Hữu gật đầu, ôm cô đi ra ngoài, đi qua trước mặt Vương Nhứ Đình thì Phó Nhiễm dừng lại, cầm túi lên khẽ giơ giơ trước mặt cô ta.
“Lần tới nhìn trúng đồ phải thừa dịp mua sớm, mắt vụng về thì không sao, nhanh tay là được.”
Vương Nhứ Đình tức giận mặt đỏ bừng, đưa tay chỉ chỉ hai bóng lưng rời đi, Vưu Ứng Nhụy đánh vào tay của Vương Nhứ Đình, xoay người đi sang phương hướng khác.
“Nhụy Nhụy.”
Vương Nhứ Đình đuổi theo Vưu Ứng Nhụy.
“Cậu làm gì thế, làm tay tớ đau chết.”
“Nhứ Đình, là cậu cố ý, một hai lần còn chưa tính.”
Vưu Ứng Nhụy khoanh tay trước ngực.
“Cậu rõ ràng muốn trút giận cho tớ, nhưng bây giờ đang tính toán chuyện gì? Cậu hãy thành thật nói cho tớ biết, có phải chính cậu thích Tam Thiếu hay không?”
“Cậu nói cái gì vậy? “
Vương Nhứ Đình dứt khoát dậm chân.
“Cậu. . . . . . Nhụy Nhụy, làm sao cậu nói chuyện kiểu đó chứ?”
“Nếu không tớ rất khó tìm được lý do hợp lý để giải thích cho hành động như vậy của cậu.”
“
Vương Nhứ Đình khó có thể tin nổi nhìn cô chằm chằm.
“Tớ không vì cậu thì vì ai?”
“Ai biết được.”
Vương Nhứ Đình tức tối vung tay ra.
“Nếu nói như vậy thì coi như không có gì, coi như tớ ăn no rỗi việc đi.”
Vưu Ứng Nhụy thấy Vương Nhứ Đình tức giận, cô xoay người đi về phía bên kia, bước chân không khỏi tăng nhanh, trong lòng cảm thấy bị đè nén nặng nề tới thở không nổi.
Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đi đến đứng ở trước thang máy, Minh Thành Hữu như cười như không, ngón trỏ chỉ chỉ cô.
“Để làm gì?”
“Miệng lưỡi rất lợi hại nha.”
Vưu Ứng Nhụy thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm vừa nói vừa cười lên đến lầu ba, cô đứng ở cửa cầu thang, bước đi khó khăn, mãi không thể bước tiếp.
“Này, thật ngại, xin nhường nhường.”
Giọng nói có vẻ không kiễn nhẫn truyền đến từ phía sau.
Vưu Ứng Nhụy lùi lại một bước, hai bóng người đã biến mất không thấy trong tầm mắt nữa.