Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giả Yêu Làm Thật

Chương 87: Người tình mới, người tình cũ gặp nhau

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Minh Thành Hữu dùng sức thật mạnh, hại Phó Nhiễm thiếu chút nữa giật mình nhảy dựng lên.

Phó Tụng Đình ngẩng mặt lên nhìn cô, Phó Nhiễm cười trừ.

“Con quên mất.”

Xem chơi cờ không nói mới là quân tử, xem ra cô thật không phải làm quân tử dự đoán.

Bàn tay Minh Thành Hữu còn duy trì tư thế giơ lên ban đầu, ánh mắt tựa như đang đợi cô bày mưu tính kế.

Phó Nhiễm rụt tay về, lắc đầu một cái.

Sự chú ý của Minh Thành Hữu trở lại trên bàn cờ, nhanh tay hạ xuống một quân.

“Chết chắc.”

Phó Nhiễm lầm bầm.

Đôi bên tranh đấu, quả nhiên là cảnh tàn sát khốc liệt giết người vô hình, thấy Minh Thành Hữu dần dần chiếm thế thượng phong, cắn chặt khóe miệng, mắt chăm chú nhìn chính xác, sau khi suy tính quyết định đặt một quân cờ xong, Phó Tụng Đình chỉ vào Phó Nhiễm cười to.

“Con gái ta nhất định là giúp ta, mới vừa rồi may là cậu nhờ không có nghe nó, bằng không chết dưới bàn tay ta như thế nào cũng không biết.”

Phó Nhiễm xấu hổ, cha thật đúng là một chút thể diện không cho cô nha.

Phạm Nhàn bưng khay trái cây tươi đi tới, trong lời nói có trách cứ.

“Gần sang năm mới mà cứ nói sống chết gì chứ, một chút cũng không may mắn.”

“Ta nói là đánh cờ.”

“Đánh cờ cũng không thể nói lời như thế.”

Phạm Nhàn rất là kiêng kỵ, lại kêu Minh Thành Hữu ăn trái cây.

Phó Nhiễm thấy hắn không có chút khách khí, hoàn toàn coi như ở trong nhà mình.

“Làm sao anh sẽ tới?”

“Sớm tới đây mang quà lễ năm mới.”

Minh Thành Hữu cầm trong tay trái quít, sắc màu cam không cần nếm trên đầu lưỡi giống như cũng có thể cảm thấy có vẻ ngọt, ngón tay hắn thon dài lột vỏ quýt ra, mùi thơm ngát tỏa ra làm tinh thần người ta khẽ rung lên.

Phạm Nhàn âm thầm nháy mắt đối với Phó Nhiễm, để cho cô tỏ ra thái độ nghiêm chỉnh, nào có người trả lời khách trực tiếp một câu làm sao anh sẽ tới chứ?

Động tác Minh Thành Hữu bóc trái quít tương đối lịch sự, không, tương đối nho nhã.

“Thành Hữu, ta khiến má Trần chuẩn bị vài món ăn, hôm nay ăn xong cơm tối hãy trở về.”

Minh Thành Hữu cũng không còn ý tứ khách khí.

“Cám ơn mẹ.”

“Không, anh gọi ai là mẹ ơi?”

Phó Nhiễm nghe được Minh Thành Hữu sống chết không chịu đổi cách gọi tỏ ra buồn bực, chân mày đã khẽ chau lại.

“Nhất thời không đổi được cũng là bình thường.”

Phạm Nhàn ở bên cũng không giúp cô.

“Tiểu Nhiễm, lấy hoa quả cho Thành Hữu.”

Minh Thành Hữu cười đến đắc ý, Phó Nhiễm mắt liếc về hướng hắn.

“Mẹ, hắn sớm coi như đây là nhà mình, không cần con phải đưa cho hắn.”

“Đúng, mẹ, không cần kêu con, con không khách khí .”

Minh Thành Hữu đem chân để gần khay trà ra, bóc hết quả trong tay xong thừa dịp để đầy trong tay cô.

Ngược lại, thật sự là không khách khí.

“Hai đứa trở lại chơi tiếp?”

Phó Tụng Đình nghiêng mặt nhìn về hai người.

Phó nhiễm đẩy Minh Thành Hữu ngăn ở trước mặt ra.

“Cha, con chơi cùng cha đi.”

“Con chơi cờ không giỏi, chơi với con lại không có tính khiêu

Phó Tụng Đình không nể tình chút nào.

“Cha.”

Phó Nhiễm giậm chân.

“Đây chính là cha nói nha, về sau lúc không ai theo cha cũng đừng nghĩ tới kéo con chơi.”

Cô giả bộ tức giận, nhưng trong mắt cùng bên khóe miệng đều tràn đầy nụ cười, Minh Thành Hữu ngồi ở đối diện Phó Tụng Đình, nhìn đầu lông mày Phó Nhiễm, nếu nói là hai năm qua một chút cũng không thay đổi, ít nhất ở Phó gia, cô gái này đã bắt đầu từ từ hòa nhập, cô sẽ giống như người bình thường làm nũng như vậy, mà không giống như lúc mới vào Minh gia vậy, vô dụng đáng thương.

“Cha, con ở bên cạnh xem cô ấy.”

“Đồng ý.”

Phó Tụng Đình đã dọn cờ xong lần nữa, Minh Thành Hữu dựa vào hướng cửa sổ, đem chỗ ngồi phía ngoài cho Phó Nhiễm, Phó Tụng Đình nhặt con cờ lên đặt ở đầu ngón tay.

“Cái tiếng gọi cha này ở nhà kêu kêu còn chưa tính, ra bên ngoài cũng đừng quên thay đổi.”

Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đều ngẩn ra, ngẩng đầu chỉ thấy hai mắt Phó Tụng Đình lấp lánh có hồn nhìn bàn cờ chằm chằm, lời mới nói vừa rồi giống như chưa từng nói qua.

Nhưng trong nội tâm Minh Thành Hữu hiểu rất rõ ràng, lần này lời nói của Phó Tụng Đình nhẹ nhàng cảnh cáo hoàn toàn là hướng về phía hắn, dù sao Phó Nhiễm còn chưa gật đầu, vả lại hôn ước đã hủy bỏ, khó tránh khỏi ‘danh bất chính ngôn bất thuận’.

Phó Nhiễm mới học đánh cờ không lâu, tuy có sức ‘nghé con ban đầu không sợ cọp’, nhưng dù sao rất nhiều lối đánh không tìm ra.

Minh Thành Hữu đúng lúc cầm cổ tay của cô

“Đừng hạ ở chỗ này, như vậy em rất dễ dàng phá hỏng đường lui.”

Nếu không, sao lại nói người trong cuộc mơ hồ đây?

Phó Nhiễm say sưa hạ, thậm chí cảm giác thấy rất tốt.

“Tại sao?”

“Nghe anh là được.”

Sao nhiều tại sao như vậy.

“Tôi không tin.”

Phó Nhiễm nắm con cờ đắn đo suy nghĩ.

“Tôi cảm thấy được tôi không hạ sai chỗ.”

Phải, hoàn toàn đem lời của hắn coi thường như gió bên tai.

Phó Tụng Đình cũng không vội, chờ ‘hai người’ này, rốt cuộc là xem người nào thỏa hiệp.

Phó Nhiễm giơ giơ con cờ lên .

“Tôi hạ đây.”

Minh Thành Hữu quay mặt đi.

“Xuống đi, đợi đổi ý cũng đừng nói ra, buồn bực ở trong lòng.”

Người nào kêu chứ.

Phó Nhiễm lại là người cố chấp không chịu nghe theo, hạ con cờ xuống, nụ cười ẩn trên môi Phó Tụng Đình dần dần kéo ra.

“Thành Hữu, cậu biết đánh cờ là học của ai

Giọng nói Minh Thành Hữu hơi ảm đạm, Phó Nhiễm cũng nghiêng đầu nhìn về hắn, hắn khẽ mở môi mỏng nói.

“Cha con.”

Giật mình, Phó Nhiễm thấy tựa như đau thương trong ánh mắt hắn lan ra, cô quay mặt lại.

Phó Tụng Đình khẽ đáp một tiếng.

“Không trách được.”

“Cha.”

Phó Nhiễm dùng con cờ gõ gõ bàn cờ.

“Con nghe ra rồi, cha nói là bước cờ này con hạ sai rồi sao? Vậy con có thể đi lại không?”

Phó Tụng Đình vỗ bàn tay Phó Nhiễm đang duỗi ra xuống.

“Không được, đây là quy củ.”

“Quy củ cũng là do người đặt ra chứ sao.”

Minh Thành Hữu tới bên cạnh, nhân cơ hội kéo tay Phó Nhiễm trở về.

“Đừng mất mặt xấu hổ ở chỗ này, nào có ai chơi cờ giống như em vậy?”

“Tôi thế nào?”

Phó Nhiễm khẽ nhếch cằm tranh cãi cùng hắn, Phó Tụng Đình vội vàng thả cờ xuống.

“Tiểu Nhiễm, đến con.”

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu nhìn chăm chú về phía bàn cờ

Phó Tụng Đình liếc nhìn hai người tập trung tinh thần, ánh mắt dứt khoát trở về bàn cờ.

“Thực ra chơi cờ vẫn có chuyện đi lại, chỉ sợ có một số việc làm sai nhất thời không quay trở lại được, nhưng chỉ là tự mình hối hận.”

Phó Nhiễm không để ý, thậm chí có thể nói căn bản là không nghe lời nói của Phó Tụng Đình, cô đang tập trung suy nghĩ chuyện phá vòng vây như thế nào, ánh mắt Minh Thành Hữu liếc cô, nhưng không nói gì.

Phạm Nhàn tới gọi bọn họ dùng cơm, Phó Nhiễm nhấc chân muốn đi.

“Cha, ăn xong cơm tối chơi lần nữa đi, thật đói.”

Phó Tụng Đình đem ly trà trong tay đưa về phía Phạm Nhàn.

“Một chút nữa liền xong chuyện.”

Phó Nhiễm đã tự đứng dậy, chỉ chỉ Minh Thành Hữu.

“Sau khi ăn xong để cho hắn tiếp tục.”

Rõ ràng ném cục diện rối rắm đẩy sang cho người khác.

Đi dạo các cửa hàng hết một buổi chiều, đòi hỏi phải có sứa lực cùng sức dẻo dai của đôi bàn chân, Phó Nhiễm đã sớm đói bụng kêu vang,

Minh Thành Hữu ngồi ở bên cạnh cô thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, thân phận giống như hoàn toàn đảo ngược, làm cho cô giống như là khách vậy.

“Thành Hữu, ăn nhiều một chút.”

Phạm Nhàn lên tiếng kêu.

“Tiểu Nhiễm, đừng cái gì cũng chỉ chú ý đưa vào trong miệng mình, múc cho Thành Hữu một muỗng cá b”

Phó Nhiễm nhìn nhìn hướng Minh Thành Hữu, ngoan ngoãn cầm cái thìa lên hướng tới trong chén của hắn.

Phạm Nhàn đơn giản thăm hỏi tình hình trong nhà Minh Thành Hữu, hắn trả lời khéo léo, ít nhất bộ dạng không đứng đắn chưa bao giờ lộ ra trước mặt Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình, càng khiến hai người cảm thấy bản chất của Minh Thành Hữu rốt cuộc là quý tộc, tin đồn bên ngoài về hắn tự nhiên đều là tô vẽ thêm.

Ăn xong cơm tối, trong lòng Phó Tụng Đình vẫn nhớ tới bàn cờ chưa hạ hết.

Minh Thành Hữu tiếp tục đánh cờ với ông, Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh ngắm nhìn, muốn xem xem hắn chết đi sống lại như thế nào.

Lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Nhàn ở phòng ăn vẫy vẫy cô, Phó Nhiễm khẽ bước đi tới.

Cà phê có mùi thơm đậm đà tràn ra, Phó Nhiễm khom lưng nhìn kỹ chất lỏng màu nâu bên trong máy pha cà phê, loại cà phê pha nhanh bằng máy, không trách được mùi thơm nhanh chóng tỏa ra.

Phó Nhiễm lấy ra hai ly thủy tinh.

“Mẹ, buổi tối uống cà phê rất dễ mất ngủ.”

Cô tìm ra lá trà mà Phó Tụng Đình rất quý trọng, còn nhớ rõ chuyện Minh Thành Hữu đã từng nói buổi tối hắn mất ngủ, Phó Nhiễm pha xong hai ly trà bưng qua, cho hai người đang vùi đầu suy nghĩ mỗi người một ly.

Phạm Nhàn nấu xong cà phê, đưa cho Phó Nhiễm một ly.

Minh Thành Hữu đưa tay muốn cầm.

“Tiểu Nhiễm nói buổi tối cậu mất ngủ, không thể uống cà phê.”

Phó Nhiễm đứng bất động bên cạnh, lời này sao nghe được lại thấy không được tự nhiên, thừa nhận là cô có quan tâm hắn

Ánh mắt Phó Nhiễm chống lại Minh Thành Hữu.

“Không phải tự anh nói sao?”

Vưu Ứng Nhụy xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào phòng khách, ở cửa thấy trước tủ giày đặt một đôi giày ngăn nắp, cô ngẩng đầu lên nhìn lại, đập vào mắt là một hình ảnh hoàn toàn có thể dùng từ vui vẻ hòa thuận để hình dung.

Phó Tụng Đình đang đánh cờ cùng Minh Thành Hữu, Phạm Nhàn cùng Phó Nhiễm đứng ở bên cạnh hai người, Phó Nhiễm đang cầm chén cà phê, thỉnh thoảng khom lưng tựa như đang nói gì đó với Minh Thành Hữu, thỉnh thoảng lại không nhịn được, lại đưa tay ra.

Minh Thành Hữu vỗ nhẹ mu bàn tay cô.

“Nhìn nửa ván trước bị em hủy thành cái dạng gì, em lại có ý tốt quay lại tàn phá sao?”

“Anh tránh ra, tự tôi hạ đi?”

Phó Nhiễm không phục.

“Không được.”

Vưu Ứng Nhụy chỉ có thể nghe giọng nói của Minh Thành Hữu, bởi vì bị Phó Nhiễm che khuất, hoàn toàn không thể thấy mặt của Minh Thành Hữu.

Phạm Nhàn cười yếu ớt, giọng nói vui vẻ.

“Tiểu Nhiễm, cha con khó gặp phải đối thủ được, con ở đây chỉ quấy rối thêm.”

Loại không khí này, ngay cả Vưu Ứng Nhụy đứng ở cửa ra vào cũng cảm thấy ao ước.

“Vưu tiểu thư.”

Má Trần đi ra từ phòng bếp nhìn thấy cô, vội chào hỏi. Phạm Nhàn cùng Phó Nhiễm lần lượt ngẩng đầuMinh Thành Hữu cũng nâng lên theo, chỉ lướt qua trên mặt cô, sau đó bình tĩnh né tránh.

“Ồ, Nhụy Nhụy tới.”

Phạm Nhàn đặt ly cà phê trong tay xuống đi tới.

Má Trần giúp một tay đem túi đồ lớn nhỏ xách đi vào, Vưu Ứng Nhụy tiến lên thân mật khoác cánh tay Phạm Nhàn.

“Mẹ, con mang quà năm mới tới đây.”

“Tới thì tới là được rồi, còn mang nhiều đồ như vậy đồ.”

Phạm Nhàn lại hỏi.

“Ăm cơm tối chưa?”

“Con cùng mấy người bạn ăn ở bên ngoài rồi.”

Vưu Ứng Nhụy buông cánh tay Phạm Nhàn ra, bước mấy bước đi tới cửa sổ.

“Cha.”

“Nhụy Nhụy tới.”

Phó Tụng Đình ngẩng đầu, sắc mặt cũng không thấy thay đổi bao nhiêu.

“Hi, Tiểu Nhiễm.”

Ánh mắt Vưu Ứng Nhụy vội vàng lướt qua Phó Nhiễm nhìn về phía Minh Thành Hữu.

“Tam Thiếu cũng ở đây.”

Phó Nhiễm mở miệng chào hỏi, Minh Thành Hữu thấy tình hình thật tốt thừa thắng xông lên, hắn cũng không ngẩng đầu.

“Nhìn đi, tài nghệ của em về sau cũng đừng đánh cờ nữa, mất mặt

Vưu Ứng Nhụy sửng sốt, Phó Nhiễm ý thức được là đang nói cô.

“Mắc mớ gì tới anh.”

Từ đầu đến cuối ánh mắt Minh Thành Hữu cũng không nhìn sang cô.

Vưu Ứng Nhụy đứng ở bên cạnh Phó Tụng Đình, thấy bọn họ đánh xong một ván, Phó Tụng Đình không chịu buông qua, nói là còn phải chơi tiếp.

“Hăng hái cao độ của ba người đâu rồi.”

Phạm Nhàn cũng không biết là đang nói chuyện với cô con gái nào.

“Nhìn coi, một người lớn tuổi còn so tài cùng người trẻ tuổi đấy.”

Minh Thành Hữu xê dịch vào bên trong, nháy mắt ý bảo Phó Nhiễm.

“Em tới?”

“Tới thì tới.”

Phó Nhiễm không có chỗ nào để đặt chén cà phê, thuận tay đưa cho Minh Thành Hữu.

“Cha, nhưng cha phải cho con chút mặt mũi nha.”

“Không cho.”

Phó Tụng Đình dứt khoát từ chối.

“Hai đứa đánh với một mình ta còn muốn xin khoan dung.”

Vưu Ứng Nhụy mím chặt môi lại, đang lúc hung hăng dùng sức cắn môi, cô đi tới bên cạnh Phạm Nhàn.

“Mẹ, chúng ta đi lên lầu

“Được.”

Hai người lên cầu thang đi tới trên lầu, Phạm Nhàn đẩy phòng của Vưu Ứng Nhụy ra.

“Con xem một chút, mỗi ngày má Trần đều sẽ quét dọn, mẹ suy nghĩ chăn đệm ga gối cái gì cũng đổi cho con, con gái, nhất định phải đi theo mốt mới đi.”

Vưu Ứng Nhụy đi vào, không yên lòng đi một vòng.

“Mẹ, không cần thay đổi, con ít khi được tới đây ở một đêm, huống chi qua hết năm còn muốn đi Italy, chờ con học xong rồi hãy nói.”

“Cũng tốt.”

Phạm Nhàn cầm điều khiển từ xa mở máy điều hòa không khí ra.

Vưu Ứng Nhụy đi tới trước bàn đọc sách, thấy văn bằng lúc đi học cùng quyển nhật ký vẫn còn nguyên, trong tấm ảnh là một gương mặt một nữ sinh, lúc rời Phó gia cô cũng chỉ mới vừa hai mươi.

Cô vươn tay cầm khung hình lên, làm bộ như không chút để ý nói.

“Mẹ, Tam Thiếu thường tới đây sao?”

“Cũng không có, lần trước hắn tới nhà nói muốn bắt đầu cùng Tiểu Nhiễm lần nữa, Tiểu Nhiễm cũng không cho hắn câu trả lời chắc chắn, lần này Thành Hữu đến cũng là chúc tết.”

Phạm Nhàn nói xong, đột nhiên nhớ tới Vưu Ứng Nhụy đã từng có tình cảm với Minh Thành Hữu.

” Nhụy Nhụy, con. . . . . .”

Vưu Ứng Nhụy biết ý của bà.

“Mẹ, cũng là chuyện

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Trong lòng Phạm Nhàn thôi lo lắng, dù sao hiện tại Vưu Ứng Nhụy cũng có cuộc sống mới, mà Minh Thành Hữu lại chỉ thích Phó Nhiễm.

Vưu Ứng Nhụy mở ngăn kéo bàn đọc sách ra, bên trong sắp xếp rất gọn gàng, cô lại sửa sang lại một lần nữa.

“Mẹ, Tam Thiếu muốn cùng Tiểu Nhiễm hợp lại mà nói, mẹ cũng đồng ý phải không?”

“Mẹ với cha con đều để Tiểu Nhiễm quyết định, dù sao chuyện của người trẻ chúng ta không nên tiếp tục tham dự.”

“Cũng đúng. “

Vưu Ứng Nhụy rút ra tấm hình lúc còn nhỏ.

“Nhưng là mẹ chưa có nghĩ qua, nếu như Tiểu Nhiễm cùng Tam Thiếu một lần nữa, sợ rằng áp lực dư luận sau này thật không nhỏ đâu đấy.”

Phạm Nhàn nhăn mày lại lo lắng.

“Về điều này chúng ta đều đã từng nghĩ đến, nhưng dù sao Tiểu Nhiễm rời đi cũng là nó có nỗi khổ tâm riêng, mẹ nghĩ, không thẹn với lương tâm là được.”

“Tất cả mọi người nói Tiểu Nhiễm là bởi vì Tam Thiếu thất thế, không thể đồng cam cộng khổ lúc hoạn nạn. . . . . .”

“Không phải như thế.”

Phạm Nhàn ngắt lời Vưu Ứng Nhụy.

“Chuyện này muốn trách vẫn phải là trách Minh gia.”

Vưu Ứng Nhụy bật thốt lên hỏi, thấy Phạm Nhàn che giấu thần sắc, giọng nói của cô không khỏi mất mát.

“Mẹ, nếu là khổ sở thì thôi không nói nữa.”

“Thật ra thì cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.”

Phạm Nhàn bùi ngùi thở dài.

“Vốn là chuyện này cũng có liên quan tới con, mẹ nhớ chắc là con cũng biết.”

Phạm Nhàn nói rõ chuyện ngày đó Minh Vân Phong ở bệnh viện nhìn thấy họ bị tráo đổi, Vưu Ứng Nhụy giật mình khó có thể che giấu.

“Mẹ, đây là thật hay sao?”

“Là chính miệng Thẩm Tố Phân cùng Vưu Chiêu Phúc nói ra, trước khi chết Minh Vân Phong cũng nói cho Tiểu Nhiễm biết, mẹ nghĩ, có khả năng Tiểu Nhiễm là vì nguyên nhân này mà rời khỏi Minh gia.”

Chuyện này, trước đó một chút Vưu Ứng Nhụy cũng không biết.

“Tam Thiếu biết không?”

Phạm Nhàn lắc đầu .

“Hắn đã dự định cùng Tiểu Nhiễm một lần nữa, mẹ với cha con đều cho rằng không cần thiết nói ra, chuyện cũ đã qua.”

Vưu Ứng Nhụy gật đầu đồng ý.

“Đúng, có chút bí mật chôn ở đáy lòng vẫn là tốt nhất.”

Từ lầu hai xuống, ánh mắt Vưu Ứng Nhụy nhìn về chỗ ngồi phía cửa sổ, tổng thể còn chưa hạ xong, cánh tay Minh Thành Hữu ghì sau lưng Phó Nhiễm, nhìn từ đàng xa giống như là động tác ôm cô, Phó Nhiễm quay mặt sang, cũng không nên làm gì chọc phải hắn.

“Anh có phiền hay không, tôi hạ hay là anh hạ, nếu như thực bị buộc đến góc chết cũng là chuyện của tôi.”

“Em nói rồi đấy, đợi tí nữa đừng hy vọng anh đánh thay em. . . . . .”

” Minh Thành Hữu, anh nói thế nào chứ.”

Phó Nhiễm đưa tay đẩy hắn.

“Thô lỗ.”

Phó Tụng Đình ngồi đối diện bực bội nhắc nhở.

“Cũng đừng có quên ván này phải hạ tiền đánh cuộc, nghĩ thật sâu tính thật kỹ nha.”

Phó Nhiễm nghe vậy quả nhiên không lên tiếng nữa, mặt vẫn như cũ hướng về phía Minh Thành Hữu.

“Vậy anh nói, hạ ở đâu?”

Bộ dáng này của Minh Thành Hữu, là Vưu Ứng Nhụy chưa từng nhìn thấy, cô âm thầm cười lạnh trong lòng, cười Phó Nhiễm không biết quý trọng, hai năm qua Minh Thành Hữu đối xử với cô thật sự có thể nói là rất mực cưng chiều, nhưng hắn chưa bao giờ từng có thái độ như vậy với cô?

Giữa bọn họ, có thể nói là thân mật nhất, nhưng bên trong lại như cách một lớp lưới thật mỏng, mặc dù có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng đối phương, nhưng vẫn khó có thể vượt qua.

Giọng nói hắn truyền đến.

“Là em hạ hay là anh hạ?”

Phó Nhiễm mím chặt môi, cầm con cờ muốn rơi, Minh Thành Hữu vẫn là không nhìn được, đưa tay nhận lấy con cờ trong tay cô, về sau kiên quyết đặt xuống.

Bước chân Vưu Ứng Nhụy cứng ngắc, đôi chân máy móc đi tới.

“Cha, con đi về trước đây.”

“Sao không ngồi một lúc nữa?”

“Không.”

Vưu Ứng Nhụy miễn cưỡng cười.

“Chờ đến hết giao thừa con lại tới.”

Ánh mắt cô nhìn về Phó Nhiễm.

“Tiểu Nhiễm, Tam Thiếu. . . . . . Hẹn gặp lại.”

Phó Nhiễm ngẩng đầu.

“Hẹn gặp lại.”

Phạm Nhàn xách theo hộp đựng thức ăn trong tay.

“Nhụy Nhụy, đây là điểm tâm má Trần mới làm, con mang về nếm thử một chút, đúng rồi, con ở đâu?”

Tầm mắt Vưu Ứng Nhụy đang nhìn Minh Thành Hữu liền quay ra.

“Con ở cùng một chỗ với cha mẹ con, dù sao cũng không ở nhà được bao lâu.”

Sau khi Vưu Ứng Nhụy rời đi, Minh Thành Hữu lại ngồi cùng với Phó Tụng Đình thêm một tiếng nữa.

Phó Nhiễm thấy thời gian không còn sớm, cô đưa tay đẩy khuỷu tay Minh Thành Hữu.

“Anh phải về.”

Phó Tụng Đình cũng không giữ lại nữa, dù sao tiếp hắn ngồi nửa ngày thực không d

Phó Nhiễm thay xong giầy ở trước cửa đưa Minh Thành Hữu đi ra ngoài, Phạm Nhàn cũng cho một hộp đựng thức ăn, Phó Nhiễm mang theo đi ra ngoài, xe của Minh Thành Hữu dừng ở cửa lớn, cô nhét đồ vào ghế lái phụ.

“Đi đường cẩn thận.”

“Anh tới nhà em chúc tết, có phải hôm nào em cũng muốn tới nhà anh hay không?”

Vừa nghĩ tới Lý Vận linh, Phó Nhiễm chịu một cái tát đến giờ nửa bên mặt vẫn có cảm giác bỏng rát lúc đó, hắn cho đây là cái gì, gặp người lớn sao?

Còn muốn hai bên đều không quên.

“Tôi không đi.”

Minh Thành Hữu dựa vào cửa sổ xe.

“Anh nói em đi Trung Cảnh Hào Đình, mẹ anh không sống ở đó.”

“Năm mới đến gần, mấy ngày nay đều bận rộn đi đặt mua hàng tết.”

Bên ngoài trời lạnh, lúc đi ra Phó Nhiễm quên đem áo khoác mặc vào, cô dậm chân xua đuổi hơi lạnh.

“Anh mau trở về đi thôi.”

Minh Thành Hữu ngồi vào bên trong xe, Phó Nhiễm thấy hắn phát động động cơ, lúc này mới chạy vào trong nhà như một làn khói.

Xe tựa như tia chóp bay ra ngoài, sau khi đi qua một đường giao nhau, ánh mắt Minh Thành Hữu xuyên qua kính chiếu hậu thấy một chiếc xe Audi màu trắng xe theo ở phía sau, hắn thả chậm tốc độ xe thấy rõ ràng biển số xe, ngón tay Minh Thành Hữu gõ nhẹ hai cái ở tay lái, lái xe vào bên trong một công viên.

Xe Audi màu trắng vững vàng dừng ở bên cạnh xe hắn, Vưu Ứng Nhụy hạ cửa sổ xe xuống, xuyên qua không gian mở ra giống nhau.

“Thành Hữu.”

Gương mặt tuấn tú xa cách của hắn đi tới, bởi vì gần tới lễ mừng năm mới, hơn nữa vì nguyên nhân ban đêm trời lạnh, bên trong công viên giống như không thấy một bóng người.

Nét mặt Minh Thành Hữu hời hợt, chỉ nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.

Vưu Ứng Nhụy âm thầm trấn tĩnh, gượng cười nói.

“Mấy ngày lễ mừng năm mới này em sẽ không tìm anh, nhưng sinh nhật của anh có thể cho em theo hay không, năm ngoái, cũng là em và anh cùng nhau trôi qua.”

Minh Thành Hữu nghe được hai chữ năm ngoái, vốn là chân mày đang giãn ra lại càng vặn chặt, tựa hồ nhớ lại đến điều gì đó, cảm thấy trái tim run rẩy từng cơn, đau đớn.

“Đến lúc đó xem đã.”

Vưu Ứng Nhụy không kiên trì nữa, cô cũng không quấn quít ở trước mặt hắn, nên làm cho hắn cũng sẽ có chừng mực.

“Thành Hữu.”

Cô hạ thấp giọng gọi.

Hai người ngồi ở ghế lái bên trong ai cũng không có xuống xe, ánh mắt Minh Thành Hữu liếc qua hộp đựng thức ăn Phạm Nhàn cho.

“Không còn sớm, nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”

Hắn chuẩn bị chuyển xe.

“Quà tặng năm mới anh sẽ để cửa hàng trực tiếp đưa đến nhà em, có cái gì không thích không?”

Vưu Ứng Nhụy duy trì im lặng

“Anh cho em đều thích.”

“Tốt.”

Minh Thành Hữu chuyển xe, Vưu Ứng Nhụy nhìn xe của hắn dần biến mất trong tầm mắt.

Hôm sau, Phó Nhiễm xách theo quà tặng tới Vưu gia.

Đại đa số món quà đều là ngày hôm qua Phạm Nhàn đi các cửa hàng chọn lựa, phương diện này hiển nhiên là bà thành thạo hơn Phó Nhiễm.

Vào trong thang máy đi tới tầng lầu chỗ Vưu gia ở, Thẩm Tố Phân nghe được chuông cửa liền ra mở cửa.

“Là Tiểu Nhiễm.”

Bà vội vàng tìm dép để Phó Nhiễm thay.

Vưu Chiêu Phúc nhận lấy các túi đồ Phó Nhiễm xách theo.

“Mẹ, Vưu Ứng Nhụy không có ở nhà sao?”

“Oh, Nhụy Nhụy đi chơi cùng bạn rồi.”

Phó Nhiễm ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, Thẩm Tố Phân rót ly nước cho cô, bộ y phục đang mặc chính là ngày hôm qua Phó Nhiễm chọn lựa cho bà ở cửa hàng đồ cao cấp.

Phó Nhiễm nhìn xung quanh một vòng, Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm Tố Phân lần lượt ngồi vào chỗ đối diện Phó Nhiễm.

Ánh mắt cô nhìn qua máy đun nước bên cạnh, thấy một ly thủy tinh bể để ở góc, sắc mặt Thẩm Tố Phân không tốt, vẻ mặt bộ dáng hoảng hốt.

“Mẹ, mẹ không sao chớ?”

Thẩm Tố Phân hoảng hốt lấy lại tinh thần, Vưu Chiêu Phúc ngồi bên tay trái hướng bà trừng mắt.

“Có thể tối hôm qua mẹ con không ngủ ngon.”

Phó Nhiễm đem chén nước đặt ở trên khay trà.

“Con thấy dưới lầu không ít người đang nhảy ở quảng trường, còn có các hoạt động thể thao, hai người không có việc gì có thể đi đánh cầu lông một chút.”

Thẩm Tố Phân cười đến mất tự nhiên.

“Những thứ kia không phải chúng ta có thể học được, cha con đi ra ngoài chơi mạt chược cả ngày, mẹ cũng chỉ xác định xem ti vi giết thời gian.”

Đầu tiên là bà muốn tìm một chút công việc, nhưng Vưu Ứng Nhụy không cho, nói ở tiểu khu cao như vậy, tiền một tháng đi làm liền cũng không đủ chi tiêu, Thẩm Tố Phân cũng không nghĩ tới ý định này nữa.

Vưu Chiêu Phúc lấy cùi chỏ đẩy đẩy vợ ngồi bên cạnh, nháy mắt ý bảo bà mở miệng, Thẩm Tố Phân do dự, nhìn quà cáp Phó Nhiễm mang tới, trong lòng càng cảm thấy có lỗi.

Phó Nhiễm thấy bà ấp a ấp úng.

“Mẹ, có chuyện gì sao?”

Thẩm Tố Phân cắn chặt răng không nói lời nào.

“Tiểu Nhiễm.”

Ánh mắt Vưu Chiêu Phúc lướt qua ly thủy tinh ném vụn kia, trong mắt của ông ta lộ ra phức tạp, nhưng vẫn mở miệng.

“Thật ra thì chuyện hai mươi mấy năm trước con cùng Nhụy Nhụy bị tráo đổi, lúc đó cha mẹ chồng con cũng biết.”

Nét mặt Phó nhiễm bình tĩnh.

“Con”

Bọn họ nghĩ thầm, nhất định là Phạm Nhàn đã nói cho Phó Nhiễm.

Nét mặt Thẩm Tố Phân vô ý hiện rõ vẻ do dự đấu tranh vật lộn, thấy Vưu Chiêu Phúc giống như còn có ý muốn nói tiếp, bà vội vàng dùng tay níu cánh tay của ông lại.

“Đừng nói ahhh… Ông im miệng đi, tích chút phúc đức!”

Vưu Chiêu Phúc hất tay đẩy Thẩm Tố Phân ra.

“Tiểu Nhiễm có quyền được biết.”

Tránh ánh mắt của Thẩm Tố Phân đang rưng rưng, Phó Nhiễm chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình gần như ngưng trệ, cô sinh ra một cảm giác bài xích đặc biệt theo bản năng.

“Thật ra thì, cũng không phải chúng ta bị hắn vô ý bắt gặp, mà là Minh Vân Phong đã bỏ tiền ra, là ông ta chỉ điểm chúng ta tráo đổi con đi.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky