Minh Thành Hữu đưa cô vào trong tiệm tùy tiện chọn một đôi giày, Phó Nhiễm sửa sang lại quần áo, lúc trở lại Y Vân Thủ Phủ đã gần đến rạng sáng.
Minh Thành Hữu đem xe lái vào trong ga-ra, may mà Lý Vận Linh đã trở lại chỗ ở của mình, bằng không lại phải nghe một trận càu nhàu.
Phó Nhiễm không nghĩ lực tay người đàn ông này to lớn như thế, cho đến lúc trở về phòng, chân trái vẫn còn mơ hồ thấy đau, dấu đỏ hình bàn tay tại vì da thịt trắng nõn nên thấy càng rõ ràng, cô khập khiễng, chỉ thấy lúc ra cửa Minh Thành Hữu tiện tay sau khi vứt trên mặt đất bộ quần áo kia đã không thấy đâu, xem ra Tiêu quản gia động tác rất nhanh.
Minh Thành Hữu tiện tay cởi bỏ hai cúc áo sơ mi, bao thuốc lá cùng cái bật lửa bạch kim một đường bị ném lên trên tủ đầu giường, tay trái anh nhẹ gối sau đầu, tay phải vượt qua ra ngoài mép giường
“Này, em rời đi Phó gia lúc thật là sớm, bọn họ không có lưu em lại dùng cơm?”
“Thấy anh không có cùng tôi cùng nhau trở về, lưu tôi làm cái gì?”
Phó Nhiễm đứng thẳng ở phía trước cửa sổ. Minh Thành Hữu cười ra âm thanh yếu ớt.
“Trong lời nói đầy ý tứ châm chọc, hàm xúc thật là nặng , nói cho cùng tôi chỉ có thể coi là nửa con rể, em có thể coi là hòn ngọc quý trên tay bọn họ.”
Phải không?
Phó Nhiễm lơ đãng chớp mắt, cô nhớ tới lúc trước đã từng kêu tên cô gái Phó Ứng Nhụy, nhìn danh xưng này thật tốt. Bình thường nếu không phải vận mệnh không thay đổi, trên đời này cô sẽ được bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay.
“Có thể đổi lại đề tài không?”
Phó Nhiễm nói xong, ngồi vào bên kia mép giường, vào chỗ của mình. Minh Thành Hữu giơ chân lên, nhẹ đá bên eo cô.
“Này!”
Phó Nhiễm toàn thân dính mồ hôi, nghĩ đứng dậy đi tắm rửa.
“Tôi đói bụng, vào phòng bếp làm cho tôi chút gì ăn.” Không hổ là Minh Tam thiếu, nói chuyện đều thể mệnh lệnh giọng điệu có tiền.
“Lấy cho anh chút ít điểm tâm đi.”
“Không cần, tôi không ăn thực phẩm không có dinh dưỡng.”
Phó Nhiễm đi vào phòng tắm tắm rửa, nước ấm áp vừa phải, nước trôi xuống đến toàn thân, cũng có thể là lạnh quá lâu, trong nháy mắt cô có cảm giác nóng lạnh vây quanh, da thịt yếu ớt mờ mịt ửng hồng, trong phòng tắm to hơi nước ngưng tụ bốc lên, ngay cả tầm mắt đều thấy mơ hồ.
Cô đứng ở trước gương đem đầu tóc sấy khô, trước ngực chỉ dùng khăn tắm màu trắng bó chặt, còn chưa kịp mặc đồ ngủ, mặt kính giống như không cần bàn vẽ điêu khắc, Phó Nhiễm duỗi ngón tay ra, ở trên gương viết hai chữ.
Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, cô nhìn chằm chằm hai chữ kia suy nghĩ xuất thần.
“Rầm rầm rầm – -” Tiếng đập cửa truyền đến.
“Xong chưa?”
“Lập tức xong rồi đây.”
Phó Nhiễm lập tức thu hồi suy nghĩ.
Minh Thành Hữu phát ra tiếng khẽ nguyền rủa, cũng không biết đang nói gì, Phó Nhiễm bàn tay mới vừa chạm đến y phục trên kệ, liền trơ mắt thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra, khăn tắm vén lên đã bị cô mở ra, Phó Nhiễm cả kinh vội vàng vòng lại trước ngực.
“Anh vào bằng cách nào?”
Minh Thành Hữu lơ đễnh xem xét Phó Nhiễm, tầm mắt ánh mắt của hắn rơi đến trên cửa,
“Anh có chìa khóa dự phòng?”
Minh Thành Hữu vừa đi, hai tay liên tục không ngừng cởi nút áo.
“Đây là nhà tôi, tôi muốn cái gì chứ? Chớ đề phòng kẻ háo sắc giống như đề phòng với tôi, cùng em ngủ trên một cái giường cũng không đụng đến em, huống chi là ở đây…”
Hắn cởi áo sơ mi ra, chợt lại nghĩ tới điều gì quay đầu lại.
“Đúng rồi, tôi còn nhớ điều em nói với mẹ, có phải thật vậy hay không em đã cùng người khác đã làm tại phòng tắm?”
Phó Nhiễm ôm lấy y phục đi ra ngoài.
“Tôi đi lấy đồ ăn!”
Cửa đóng sầm lại.
Minh Thành Hữu cởi bỏ dây lưng, tầm mắt đột nhiên lướt qua gương, Phó Nhiễm lưu lại chữ này đã lộ vẻ mơ hồ, phần đuôi hơi nước hóa thành giọt nước, đang uốn lượn nối tiếp nhau mà rơi xuống.
Hắn nhịn không được đến gần, trong miệng lẩm bẩm.
Ca ca.
Người đàn ông mắt nhìn tinh tường, mặc dù hắn đối với chuyện cùng Phó Nhiễm đính hôn không để bụng, nhưng cô là con gái duy nhất của Phó gia, việc này hắn vẫn biết.
Cái này nói ca ca là chỉ ai?
Chuyện với ca ca?
Con ngươi Minh Thành Hữu đột ngột kéo nét cười lạnh, bàn tay đưa lên mặt kính mơn trớn, xóa đi tất cả, soi sáng ra mặt của mình.
Tắm rửa xong đi ra, hắn lấy áo choàng tắm bên cạnh thắt dây lưng đi xuống lầu. Vừa vặn thấy hình ảnh Phó Nhiễm đang khom lưng tìm đồ.
“Em tìm cái gì?”
“Có sao?”
Cô cũng không ngẩng đầu lên.
Minh Thành Hữu kéo ra ghế ăn bằng gỗ điêu khắc tinh xảo.
“Em đang ở đâu nào? Nói cho cùng tôi không ăn cái loại đó.”
Phó Nhiễm kéo ra tủ lạnh,
“Thế anh muốn ăn cái gì?”
“Lấy trước chén vây cá tráng miệng.”
Phó Nhiễm lấy ra một quả cà chua, hai quả trứng, cô nhìn thấy bày ở bên trong tủ có bún tàu, Minh Vân Phong khi có ở đây sẽ ăn điểm tâm, ông thích ăn mì phở. Tiêu quản gia săn sóc chu đáo tự nhiên sẽ chuẩn bị thỏa đáng.
Ngón trỏ Minh Thành Hữu khẽ chọc mặt bàn, hoàn toàn một bộ dáng đại gia.
“Nhanh lên!”
Phó Nhiễm tại phòng bếp bận việc một hồi lâu, không bao lâu tắt lửa, từ phòng bếp mang ra hai bát mì sợi nóng hổi, đem bát kia bày ở trước mặt Minh Thành Hữu.
Hắn ngược lại không có so đo, có lẽ là thực sự đói bụng, cầm lấy chiếc đũa không nói hai lời ăn luôn. Đối với Phó Nhiễm, cơm tối là tùy tiện đối phó, vậy mà bụng cũng đói kêu vang, tóc cô không có kẹp lên, theo động tác cúi người, tóc đen như tơ lụa chảy xuống, cô không thể không đem trái tay đè chặt lại sợi tóc, bởi như vậy, cả gò má trắng hồng liền hiện ra trước mặt mọi người. Hàng mi cô như núi xa xa, ngũ quan tinh xảo, làn da rất đẹp, dù cho không trang điểm đều hơn người một bậc.
Ánh mắt Minh Thành Hữu lướt nhẹ qua, chưa phát hiện ra trong lúc đó suy ngẫm, động tác trở nên chậm chạp.
Phó Nhiễm chưa phát hiện ra điều này, vẫn tiếp tục vùi đầu vào trong bát trước mặt ăn.
Hắn nhớ tới lúc ở trên xe, theo như lời cô nói, vẻ mặt tứ cố vô thân kia thậm chí làm người ta không dám đến gần. Phó Nhiễm bưng bát lên, uống súp. Khoé mắt Minh Thành Hữu khóe cạn mị, xác thực bộ dạng này của cô không giống đại tiểu thư Phó gia. Sau khi no bụng, cô chuẩn bị lên lầu.
“Chờ một chút.”
Minh Thành Hữu nắm lấy cổ tay cô.
“Tôi còn chưa ăn xong.”
“Tôi thấy mệt, lên lầu đi ngủ trước.”
“Không được, ngồi xuống cho tôi.”
Nhìn tướng ăn hắn ưu nhã, cho nên tốc độ thật chậm, khuỷu tay Phó Nhiễm tì lên mặt bàn lại ngáp liên tục, thật vất vả.
Đợi đến khi Minh Thành Hữu đứng dậy, cô ngay cả khí lực để nhấc chân lên cũng không còn. Lên cầu thang lại càng mắt nhắm mắt mở, trở lại phòng ngủ đơn giản lấy nước súc miệng, sau đó cắm đầu ngã xuống giường lớn ngủ.
Lúc rạng sáng, vừa lúc có trận bóng, tiếng Minh Thành Hữu đem âm thanh mở rất to vang lên, hắn tựa như không hiểu như thế nào là làm phiền cô. Phó Nhiễm trở mình trằn trọc, trong đầu âm thanh hỗn loạn, đành phải chui đầu vào trong chăn. Đang lúc mơ màng tựa như nghe thấy tiếng điện thoại bên cạnh.
“Huống Tử, nhìn xem, đại chiến penalty, khốn kiếp cậu lại thua rồi, ngày mai tại Mê Tính cậu làm chủ. Đừng quên tìm vài người đẹp, lần trước những thứ kia cậu đào tới, thật chẳng ra sao…”
Phó Nhiễm vô thức xoay người, con mắt hé mở, lờ mờ thấy đầu giường đèn vẫn sáng. Ngọn đèn chiếu ánh sáng hiu hắt trên mặt người đàn ông, không trách được Minh Thành Hữu có danh xưng đệ nhất mỹ nam. Hình ảnh như vậy ngay cả đang lúc nửa mê nửa tỉnh cô cũng có thể bị mê hoặc.
Hắn liếc mắt, ánh mắt bất ngờ đối diện với cô, tâm tình của hắn phá lệ, tốt, hướng về phía đầu bên kia điện thoại.
“Cứ như vậy, ngày mai 8 giờ gặp ở Mê Tính.”
Phó Nhiễm nghe được âm thanh TV huyên náo vô cùng, có lẽ là âm nhạc sau khi trận bóng kết thúc, phấn khích mà kịch tính, Minh Thành Hữu nửa người trên trở về trong chăn, một khoảng cách nhanh chóng gần hơn, bộ ngực hắn rắn chắc áp vào sau lưng Phó Nhiễm, cánh tay thon dài ôm hướng eo của cô, môi mỏng gần sát gò má cô, cất tiếng nói ma mị.
“Cấu kết, nghĩ tới tôi muốn em sao?”
Hắn thắng cược, tâm tình tự nhiên sung sướng. Nhìn thấy Phó Nhiễm nằm ở bên cạnh rất đáng thương, như thế nào cũng phải an ủi một chút.
Cấu kết, cấu kết…
Tên đáng chết này nghe có vẻ như lại thích gọi cô như vậy.