Phó Nhiễm đứng ở cửa bệnh viện, cảm giác chân tay vô lực rời rụng làm cô không đi nổi nửa bước.
Thoáng qua gặp một đám người muôn hình muôn vẻ, ở chỗ bệnh viện này mọi người quen thấy sinh ly tử biệt, dù là sắc mặt cô tái nhợt giống như trang giấy cũng không có người sẽ thèm
Chính xác thừa nhận, trời cao lại lấy đi một thiên sứ ở nhân gian chịu khổ thôi.
Minh Thành Hữu ý bảo cô lên xe, Phó Nhiễm nhìn chằm chằm vào cửa xe đang mở ra, hệ thống sưởi bên trong tỏa hơi ấm cuốn đi hơi lạnh bao quanh cô, cô nắm chặt túi xách trong tay, tất cả mọi người đang nói đây là biện pháp giải quyết tốt nhất, chẳng lẽ chỉ có một mình cô lại đi vào ngõ cụt hay sao?
“Em muốn đi một mình một chút.”
Phó Nhiễm đóng cửa xe, sau đó đi ra khỏi bệnh viện.
Giao thông bên ngoài bệnh viện cũng dễ dàng tạo thành hỗn loạn, Phó Nhiễm đứng ở phía dưới cột đèn xanh đèn đỏ, cô quay đầu lại nhìn thấy xe của Minh Thành Hữu đi theo ở chỗ không xa, cô thuận theo dòng người đi qua đầu đường, gửi cho hắn tin nhắn.
“Để cho em một mình tĩnh lặng, em không sao.”
Khoảng ba phút sau, xa của Minh Thành Hữu biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Phó Nhiễm ngăn một chiếc xe taxi, không rõ mục đích, chỉ nói với tài xế cứ tiến về phía trước, đi qua một quảng trường không náo nhiệt lắm, lúc này cô mới xuống xe, gọi một ly trà sữa và chọn một góc vắng vẻ ngồi xuống.
Cô chống cằm nhìn về nơi xa, vừa lúc đó gặp ánh mặt trời chiếu tới, cho tới khi có người đến gần lập tức liền có một bóng tối bao phủ lên mặt. Phó Nhiễm đột nhiên bị quấy rầy có chút không vui, cô ngẩng đầu lên, lại thấy Minh Tranh đã tự ngồi vào chỗ đối diện cô.
“Tâm tình không tốt sao?”
Phó Nhiễm xưng hô cũng bớt nóng nảy.
“Làm sao anh ở chỗ này?”
Minh Tranh không trực tiếp trả lời c
“Chuyện nhà chú em giờ anh mới biết, đừng thương tâm, mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết.”
Lý gia hận không thể mang súng dao đến để vây quanh bệnh viện, vả lại từ trước đến giờ Lý Vận Linh luôn đề phòng Minh Tranh, làm thế nào mà hắn dễ dàng biết được?
“Anh đến cũng là để khuyên tôi sao?”
Phó Nnhiễm cầm muỗng nhỏ quấy bánh pút-đing chìm trong trà sữa lên, lời nói có vẻ lười biếng, hiển nhiên không muốn nhiều lời.
Phục vụ viên đưa tới cà phê Blue Mountain cho Minh Tranh, hắn cố ý tới rất gần cô, cánh tay dài đặt lên mép bàn, thân thể là ẩn vào bên trong ghế mây màu nâu.
“Anh hiểu rất rõ vấn đề ở chỗ nào, là bị chặn tiền chữa bệnh chứ gì? Nếu như em chính là Tiểu Nhiễm mà anh biết, chắc chắn sẽ không bỏ dở nửa chừng để cho người thân của mình chịu tội oan uổng, anh nói đúng không?”
Gần như không thể nghe thấy tiếng cười yếu ớt của Phó Nhiễm, đại khái có mấy phần tự giễu.
“Anh đừng đánh giá tôi quá cao, sự thật ở trước mặt ngay cả anh đều phải cúi đầu, huống chi là tôi?”
Minh Tranh sờ chiếc nhẫn đính hôn bên tay trái, đối với lời nói của Phó Nhiễm, hắn cũng không làm sao đáp lại được, Phó Nhiễm bưng ly trà sữa lên miệng uống. Dù là lúc này đã yếu đuối đến nỗi muốn tìm người để khóc một trận, cô cũng sẽ không tìm Minh Tranh.
Cô đẩy cái ghế ra, Minh Tranh gọi cô lại.
“Tiểu Nhiễm.”
Cô ngạc nhiên.
Minh Tranh đem chi phiếu trong tay đẩy hướng
“Chỗ này có 200 vạn, em cứ cầm lấy đi.”
Phó Nhiễm lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm chi tấm phiếu cầm trong tay.
“Anh có ý gì?”
“Đừng hiểu lầm, trước kia anh cũng đã gặp Vưu Dữu, chỉ là không muốn nhìn thấy cô ấy tội nghiệp.”
Phó Nhiễm nắm trong tay tấm chi phiếu giá trị lớn, nếu Minh Tranh biết Vưu Dữu gặp chuyện không may, vậy khẳng định cũng biết hiện tại tất cả đang đứng ở cục diện giằng co. Lúc này hắn lại ra tay, không thể nghi ngờ có thể đem phá vỡ tất cả mọi chuyện một lần nữa.
Cô cầm một tấm chi phiếu như nhau, nghe được âm thanh tờ giấy phát ra tiếng soàn soạt, cô đem chi phiếu đưa trả lại cho Minh Tranh.
“Số tiền này quá nhiều, tôi không có bất kỳ lý do nào thuyết phục mình có thể nhận lấy.”
Ánh mắt Minh Tranh cũng không ngờ tới.
“Em cần gì. . . . . .”
“Không có con đường nào đi mà không rõ mục đích.”
Phó Nhiễm đặt tấm chi phiếu lên trên bàn.
“Cà phê của anh thì tôi xin, coi như là cảm tạ anh đã đặc biệt đưa chi phiếu cho tôi.”
“Tiểu Nhiễm, anh cho là ít nhất em có tin tưởng anh, cũng sẽ tiếp nhận sự giúp đỡ của anh.”
Cô không nói gì, mà là lựa chọn nhanh chóng rời đi.
Tầm mắt Minh Tranh thu hồi khỏi tấm chi phiếu, nhàn nhạt hướng về bóng lưng Phó Nhiễm càng lúc càng x
Hắn mím chặt cánh môi, người khác rất khó có thể thấy rõ trong mắt người đàn ông này ẩn giấu điều gì mới có thể làm đôi mắt bí mật như vậy mà sâu không thấy đáy.
Minh Thành Hữu cho là Vưu gia khăng khăng bỏ qua, Phó Nhiễm cũng sẽ buông tha, dù là nhất thời cô có oán hận, nhưng thời gian luôn có thể xóa tan bực bội trong cô.
Lúc Minh Thành Hữu về nhà, đi vào tiệm bán hoa yêu cầu mua một bó hoa hồng gói lại tuyệt đẹp, hắn cầm hoa đi vào phòng ngủ, thấy Phó Nhiễm đang lên mạng.
Hắn cho là cô vừa tra tin tức bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, đến gần nhìn kỹ, gương mặt khôi ngô của Minh Thành Hữu dần dần lạnh lại dưới ánh mặt trời, tay cầm bó hoa khó có thể khống chế khép chặt, hắn đi tới nặng nề đóng sập máy tính xuống.
Tay Phó Nhiễm bị kẹp, cô đẩy Minh Thành Hữu ra, mở máy tính ra lần nữa.
“Còn không hết hy vọng phải không?”
Minh Thành Hữu ném bó hoa trong tay ra ngoài, đập vào bình hoa điêu khắc cùng ly nước thủy tinh trên khay trà, Phó Nhiễm đem ảnh trước kia của Vưu Dữu lưu vào tập tin bên trong. Minh Thành Hữu đuối lý gõ nhẹ lên bàn phím, xóa vài tập tin của cô.
Phó Nhiễm cũng không giận, chỉ thấy hắn thu tay lại.
“Nếu em còn làm như vậy, Phó Nhiễm, tôi sẽ không khách khí đối với em.”
“Anh làm vậy cũng vô dụng, tôi cũng không chỉ dành trước những thứ này.”
Ánh mắt Minh Thành Hữu gây sự, trong mắt tức giận cơ hồ khó có thể ngoại lực.
“Làm như vậy đến tột cùng có ích lợi gì với em? Một khi cho lên mạng, em đã nghĩ sẽ tạo thành tổn thương với Vưu Dữu sao? Cô ấy đi tới đâu đều sẽ bị người ta chỉ trỏ. . . . . .”
Phó Nhiễm ôm lấy máy tính đứng lại ở trước mặt Minh Thành Hữu, cô đeo dép ở nhà, đứng ở trước mặt hắn cũng chỉ đứng tới bên tai hắn.
“Minh Thành Hữu, anh có khó chịu hay không?”
Hắn lướt qua sát vai Phó Nhiễm đi về phía ban công, Phó Nhiễm lại sửa lại dữ liệu trong máy tính, cô thấy Minh Thành Hữu châm điếu thuốc, nửa người trên nghiêng ra bên ngoài ban công, khắp nơi đều là cánh hoa hồng rơi.
Phó Nhiễm khom lưng nhặt lên một cành, ngón tay lưu hương, nụ hoa chớm nở sau đó chỉ còn thân cành.
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn thần sắc phiền muộn của người đàn ông được một hơi thuốc lá bao phủ, mặt Phó Nhiễm đặt sát thủy tinh, rét lạnh xuyên qua da đâm vào trái tim.
Có lẽ, chú thím đã lo lắng đúng.
Có lẽ, chính xác, ngược lại cô cứ kiên trì sẽ mang đến tổn thương lớn hơn cho Vưu Dữu, hôm nay, chỉ có thể hi vọng mọi việc cũng đem tổn thương xuống đến mức thấp nhất.
Minh Thành Hữu tìm luật sư, hẹn sau hai ngày đi bệnh viện đàm phán xong, ý của chú thím cũng đồng ý giải quyết trong im lặng.
Chuyện chỉ đợi đến quyết định cuối cùng.
Minh Thành Hữu đứng ở phía trước cửa sổ tầng chót công ty, phía sau là bàn làm việc gỗ đỏ lớn, bầu trời tràn ngập âm u ngột ngạt, tầng mây chất chứa giống như giăng đầy đỉnh đầu.
Hắn nhìn điện thoại bên cạnh, nâng đồng hồ lên xem thời gian, có lẽ không sai lắm.
Giải quyết xong chuyện này, hắn muốn cho thư ký đặt hai vé máy bay đi nước Pháp, bây giờ Phó Nhiễm còn đang nổi nóng, nói chung có thể tư tưởng không nghĩ đến việc khác.
Chuông điện thoại động đột ngột vang lên, vang vọng bên trong phòng làm việc nghiêm chỉnh rộng rãi trống vắng, Minh Thành Hữu nghe nửa chuông dạo đầu, lúc này mới không nhanh không chậm tiếp máy.
“Alo?”
“Tam Thiếu!”
Giọng nói luật sư dồn dập mạnh như vũ bão.
“Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn! Lúc này thật là phiền toái!”