Tiếng gầm rú đinh tai nhức óc cho thấy xe sắp tăng tốc, Phó Nhiễm bước qua thân xe chắn đằng trước, hai tay cô chống lên nắp động cơ, ánh mắt quật cường nghị lực quen thuộc Minh Thành Hữu đã từng thấy, hắn tức giận, lại hạ cửa xe xuống.
“Cô muốn nói chuyện gì?”
“Có thể tìm chỗ khác không?”
“Tôi không muốn lãng phí thời gian, có chuyện nói đi.”
Minh Thành Hữu nói ít lời mà ý lại nhiều sâu xa, hắn lấy kính râm xuống, trời chiều hừng hực khí thế nung đỏ nửa bầu trời, xe thể thao màu đen phát ra màu đỏ đẹp đến kinh ngạc.
Người đàn ngồi ở bên trong càng thêm đẹp lạ thường. Ánh mắt hắn như mũi nhọn không vui liếc sang cô, ánh mắt không cần dừng lại, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt như băng.
“Mấy ngày trước tôi nằm viện, có người đêm hôm khuya khoắt vứt vào trong phòng bệnh của tôi một quả bóng bay hình Sói Xám, sau đó điện thoại di động của tôi nhận được một tấm hình, còn có, bánh xe của tôi ba bữa năm ngày lại bị ghim, những chuyện này có phải đều có liên quan đến anh hay không?”
Cánh môi mỏng của Minh Thành Hữu hiện ra nét cười lạnh, tầm mắt hắn nhìn thẳng phía trước, ngón tay khẽ gảy trên tay lái.
“Nói xong rồi hả?”
“Tôi muốn biết vì sao?”
“Cô muốn bao nhiêu tiền?”
Sau khi Phó Nhiễm kịp phản ứng liền cất giọng.
“Anh có ý gì?”
“Nếu không cô tìm tôi làm gì?”
Minh Thành Hữu nghiêng đầu, một ánh mắt lạnh nhạt lạnh lẽo bao phủ lấy Phó Nhiễm, vừa giống như lướt qua trên gò má cô nhìn về nơi nào đó
Ánh mắt mơ hồ, rồi lại xa lạ.
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, anh không cần phải đối phó với tôi như vậy. . . . . .”
Hừ.
Cánh mũi Minh Thành Hữu hừ lạnh, cái giọng này là rất khinh thường, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Phó Nhiễm.
“Đối phó? Cô?”
Một sợi tóc màu đen rơi xuống thái dương người đàn ông, gương mặt đẹp bình tĩnh ung dung.
“Phó Nhiễm. . . . . .”
Đây là lần đầu tiên sau hai năm qua hắn gọi tên Phó Nhiễm.
“Chỉ bằng cô bây giờ cũng đủ làm tôi có ý định này sao? Có phải cô quá coi trọng mình rồi hay không hả? Bóng bay? Ghim bánh xe, nực cười!”
Phó Nhiễm ngẩm người ra, ở trong trí nhớ của cô, Minh Thành Hữu vẫn thường có thể nói chuyện như vậy, nhưng chưa bao giờ sẽ đối với cô như vậy, gương mặt đỏ bừng bi thương, chóp mũi phát ra chua xót liên lụy đến khóe mắt, lập tức hốc mắt ướt át mờ mịt.
“Được, nếu như vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô muốn đưa tôi vào bốt cảnh sát…”
Minh Thành Hữu nói tiếp.
“Tôi không có thời gian dây dưa với cô, không chừng là người nào muốn theo đuổi cô mới sử dụng phương pháp này . . . . . .”
Hắn lắc lắc đầu cười, đem kính râm đeo lên
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm kỹ càng người đàn ông trước mặt, xuyên qua cửa sổ xe chỉ còn lộ ra một nửa, vẫn là gương mặt này, cũng không là người này nữa.
Cánh cửa mở ra hoàn toàn, Minh Thành Hữu đơn độc phát động động cơ.
Phó Nhiễm như nhớ ra cái gì đó, trước khi hắn tăng tốc cuống quít kéo lấy ống tay áo Minh Thành Hữu.
“Hình, trả tấm hình cho tôi.”
Tầm mắt Minh Thành Hữu nhìn xuống hai tay Phó Nhiễm, hắn cười lạnh không để lộ ra điều gì khác, nụ cười kiêu căng độc ác.
“Hình gì?”
Trong ánh mắt không rõ ràng, Phó Nhiễm buông tay ra.
“Anh biết rõ nhất.”
“Hoặc là nói cho rõ ràng, hoặc là tránh đường ra.”
“Là ở trên giường. . . . . . Anh chụp hình tôi.”
Phó Nhiễm hạ quyết tâm.
Minh Thành Hữu giống như đang suy nghĩ, một lát sau nói như không đếm xỉa tới.
“Điện thoại di động của tôi bị mất từ lâu, hiện tại thì không biết đang ở trong tay ai.”
“Cái gì?”
Giọng nói Phó Nhiễm lạnh nhạt.
“Thật ra ban đầu hình không có xóa?”
“Có thể
“Anh…”
Phó Nhiễm không thể tưởng tượng tấm hình bị truyền đi như vậy.
Nhưng ngoại trừ Minh Thành Hữu thì ai sẽ nói cho cô biết?
Kiên trì nữa cũng không hỏi ra được nguyên nhân, Phó Nhiễm nhận ra là Minh Thành Hữu không hề kiên nhẫn nữa, cô lùi ba bước về phía sau.
Minh Thành Hữu rụt tay đặt lên ngoài cửa xe lại, hắn dẫm chân ga lái xe vào MR.
Phó Nhiễm ngơ ngác nhìn chằm chằm đuôi xe từ từ biến mất trong mắt, cũng nhìn cành cửa từ từ đóng lại ngăn cô ở bên ngoài.
Minh Thành Hữu đi vào phòng làm việc trên tầng 33, bước chân hắn như không nghe sai bảo đi tới trước cửa sổ sát đất, hắn tự tay kéo rèm cửa sổ, Phó Nhiễm còn chưa đi, nhìn xe Audi màu đỏ ở trong mắt chỉ là một điểm chấm không lớn không nhỏ, chớ nói chi là bóng dáng cô đứng ở bên cạnh.
Hắn muốn dò xét đến cùng, lại không thấy rõ vẻ mặt của cô lúc này.
Trợ lý của Minh Thành Hữu tiến tới gần, nhìn về cửa sổ theo tầm mắt của hắn, giống như không thấy có gì đặc biệt, rất ít khi hắn thấy được lúc người đàn ông này mất hồn, trong ấn tượng của hắn, Minh Thành Hữu làm việc quyết đoán mạnh mẽ, cũng sẽ không lãng phí thời gian vào việc mất hồn như vậy.
“Lvan?”
“Chuyện gì vậy?”
“Hôm nay Hào Khôn hẹn được trưởng phòng Tạ nói về chuyện hai kỳ vay, Minh Tranh cùng Eve sẽ đích thân tới.”
Minh Thành Hữu gần như không kìm được bật ra tiếng cười yếu ớt, hắn tiện tay khép rèm cửa sổ lại, bước trở lại
“Hàn Tuyển, ngày đó Minh Tranh cố ý muốn hủy bỏ hôn sự cùng La gia, cậu nói đi, còn có thể có nguyên nhân nào sẽ làm Eve cam tâm ở lại Hào Khôn?”
“Nghe nói, khi Minh Tranh lấy cô đã bỏ ra không ít tâm huyết.”
“Vậy sao?”
Minh Thành Hữu đưa tay vỗ vỗ thành ghế.
“Nhưng rốt cuộc là có hiềm khích, một ngày Hào Khôn có Eve ở đây, là hơn một ngày khó đối phó, Hàn Tuyển, cậu có thể làm cho cô ấy chuyển nơi làm việc không?”
“Anh muốn cô ấy?”
“Có gì là không thể, chỉ cần cô ấy đưa ra được ý tưởng đáng giá.”
Hàn Tuyển dựa vào bàn làm việc.
“Sợ là người ta không chịu, nói cũng không chừng chung sống cùng nhau sẽ xảy ra tình cảm đó.”
Trong lời nói của Minh Thành Hữu chứa vẻ chế nhạo.
“Ngày trước nằm chung một cái giường cũng không có tình cảm, lúc này mặc quần áo vào cũng có thể chung sống sao?”
“Miệng lưỡi này của anh!”
Minh Thành Hữu cũng không nhịn được cười, từ trước đến giờ hắn được công nhận là miệng độc, nhưng hắn đã học được tài năng giấu giếm, thời gian 2 năm đã làm cho tính cách của hắn trở nên khôn khéo hơn, thật ra thì trong lòng sẽ có lúc vô tình để lộ ra cảm xúc.
“Thương trường như chiến trường.”
Hàn Tuyển không khỏi ca thán.
“Mệt mỏi chứ?”
Minh Thành Hữu đi về phía trước cửa sổ lần nữa.
“Tôi cho là mùi máu tươi sẽ làm cậu càng thêm hưng phấn.”
“Thôi đi, nói giống như tôi là quỷ hút máu người không bằng.”