Ở vào khoảng giữa cổ trên người Minh Thành Hữu có hương vị dễ ngửi cùng mùi vị thuốc lá khêu gợi. Mà trong lúc đó tí nữa thì Phó Nhiễm hết thảy xem nhẹ.
Cô có cảm giác không thở được, hai tay không có chỗ để đành phải đưa về phía trước. Ít nhất, cô có thể cảm giác được làn da Minh Thành Hữu rất đẹp, không bằng trong tưởng tượng của cô về đàn ông như vậy sẽ có cảm giác thô ráp.
Phó Nhiễm thấy khó chịu không chịu nổi, chợt cảm thấy trong lồng ngực tựa như sắp nổ tung, bình thường lại không nghĩ cách nào tránh ra, cô chỉ sợ cái đầu mình sẽ bị bụng hắn kẹp cho chết.
Phó Nhiễm há mồm.
Theo tiếng hắn kêu rên lên, người cô đã bị ném ra giường.
Minh Thành Hữu cúi đầu, hắn vẫn kiêu ngạo, bụng hắn thình lình hiện ra rõ ràng dấu răng, bốn phía có lưu nước bọt trong suốt. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, như đang ngó chừng bên trong vườn thú một con mãnh thú.
“Cô thuộc giống gì?”
“Con thỏ.”
Minh Thành Hữu khịt mũi coi thường.
“Con thỏ? Tôi xem là con cọp đi?”
Tay Phó Nhiễm để trên mặt giường, đứng dậy như phải đi. Bên cạnh Minh Thành Hữu lại đè vai trái cô xuống.
“Đi đâu?”
“Nhà anh lớn như vậy, tôi sang luôn phòng khách đi?”
Cánh môi mỏng của hắn xem ra không có ý cười.
“Cô ra đi thử một chút? Tôi dám cam đoan, Tiêu quản gia giờ này sẽ đang canh giữ ở cửa, cô muốn bước ra một bước, trong vòng nửa giờ, mẹ tôi tất nhiên sẽ chạy đến, áp giải cô cùng tôi ngủ trên một cái giường, cô tin hay không?”
Nhắc tới mới nhớ bộ dạng Tiêu quản gia vừa rồi ghé đầu xem chừng, Phó Nhiễm không muốn tin cũng khó khăn.
“Cô gái xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn kia là người trong lòng anh chứ?”
Ánh mắt Minh Thành Hữu ma mị, tựa như châm chọc, sau khi thấy thần sắc Phó Nhiễm, hắn như vô tâm.
“Nếu không muốn làm con dâu Minh gia, tại sao đáp ứng đính hôn?”
“Vậy còn anh?”
Phó Nhiễm ngẩng đầu, muốn từ đó nhìn ra ý trả lời.
“Cô đừng mơ tưởng moi ra chút lời nói từ trong miệng tôi, cùng tôi chơi, cũng không áng chừng tự lượng sức mình bao nhiêu, tôi cho cô biết, tôi rất nguyện ý, cô trông nom cô gái trong bữa tiệc đính hôn kia làm cái gì, sau này cùng tôi sống qua ngày chính là cô.”
Phó Nhiễm thiếu chút nữa nổi đóa.
Minh Thành Hữu thuận thế đẩy cô ngã, áo sườn xám xẻ tà lộ tới bắp đùi, hai cánh tay hắn đè lại bả vai Phó Nhiễm, người nghiêng xuống dưới.
“Tối nay là đêm động phòng của chúng ta, đến đây đi.”
Hắn lộ ra bộ dáng này, Phó Nhiễm chuyển mắt, Minh Thành Hữu vẻ bề ngoài như tỉ mỉ ngũ quan tiến tới gần cô, bàn tay hắn lần nữa không chút khách khí để trên mặt cô.
“Ở trên giường hãy chuyên tâm một chút.”
“Anh thật muốn?” Phó Nhiễm định không tránh.
” Có thật cô không muốn?”
Phó Nhiễm chỉ nghe lời đồn đại bên ngoài Minh Tam Thiếu phong lưu thành tính, cô cho là sẽ đối phó được vị công tử này, không nghĩ thủ đoạn của hắn hẳn là hạng nhất. Ngón tay Phó Nhiễm bắt đầu cởi cúc áo.
“Được, bắt đầu đi.”
Vạt áo sườn xám phượng hoàng đã hé mở, mơ hồ lộ ra áo quấn ngực màu đen, tay Phó Nhiễm khẽ run, cô đang đánh cuộc, nếu như thua cuộc . . . . . .
Ánh mắt của cô nhìn chăm chú về phía trước ngực hắn, cùng lắm thì chính là một đêm. Nếu cô đã đáp ứng đính hôn, cũng nghĩ đến tính toán xấu nhất.
Thân thể Minh Thành Hữu nơi nào đó, lại có phản ứng.
Trong mắt của hắn thoáng qua một tia ảo não, nhanh chóng rời đi, bước đi tới phòng tắm. Bên trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách, âm thanh kia lọt vào tai Phó Nhiễm, giống như bị ném vào chảo dầu nóng bỏng, cô đứng dậy, hai tay vội vàng cài nút áo.
Lúc Minh Thành Hữu đi ra, cô đã lần nữa ngồi ngay ngắn ở mép giường. Hắn mở ra tủ treo quần áo, ngay trước mặt Phó Nhiễm mặc vào áo ngủ.
Trong tủ quần áo treo đầy quần áo nữ style mới, vừa mắt, tất cả đều là Lý Vận Linh sai người chuẩn bị. Quả nhiên, Phó Nhiễm chỉ cần mang cái vỏ rỗng tới là xong.
Minh Thành Hữu mở ti vi, nơi này là nhà của hắn, hắn tự nhiên không cố kỵ điều gì, hai cái chân dài vén, cánh tay gối sau đầu, tư thái nhàn nhã nhìn lên báo cáo kinh tế.
Phó Nhiễm trong tủ quần áo tìm ra áo lót, chọn món kiểu dáng áo ngủ hiện đại, cô đi vào phòng tắm, động tác máy móc đem cửa khóa trái.
Hai chân cứng nhắc trở nên vô lực, Phó Nhiễm dựa khẽ hướng cánh cửa, giờ này, cô một mình. Một nơi xa lạ , không thuộc về cô .
Trong mắt cô chua xót khó nhịn, khóc cũng không muốn. Phạm Nhàn nói cô tính tình lãnh đạm, không giống cô gái bình thường như vậy là thân thiết với mẹ. Phó Nhiễm nhẹ lau khóe mắt, bọn họ chỉ là đều nhìn không thấy suy nghĩ trong lòng cô, cũng không còn người có thể cho cô yêu.
Bồn tắm mát xa của Minh gia có thể sử dụng mô hình hồ bơi nhỏ để hình dung, toàn bộ tự động hiệu ứng, gạch men sứ nhập khẩu lát nền, nghe nói loại này gạch men sứ mỗi khối đều có yêu cầu nghiêm khắc, một phân một ly cũng sẽ không kém. Phó Nhiễm tắm rửa xong đi ra ngoài, mới vừa mở cửa ra, liền nghe được Minh Thành Hữu đang gọi điện thoại.
“Làm cái gì? Anh còn có thể làm gì?”
Nghe được động tĩnh, hắn nâng tầm mắt lên liếc Phó Nhiễm.
“Sẽ không cùng cô ta lên giường… Còn có thể bởi vì ai? Em tự mình nói sao?”
Minh Thành Hữu khóe miệng nhếch lên nhạt nhẽo vui vẻ.
“Là, khuôn mặt cô ta khó coi, vóc người không tốt so với em, anh sợ đối với cô ta là cơn ác mộng, tốt… Ngày mai anh cùng em.”
Phó Nhiễm đi đến bên giường, tầm mắt Minh Thành Hữu từ đầu đến cuối như lái đi không được đám sương bao phủ lên cô, hắn nâng chân trái, cúp điện thoại.
“Tôi ngủ ghế sô pha.”
Phó Nhiễm nói ra. Minh Thành Hữu tựa như cảm thấy đương nhiên, con mắt dừng ở hướng cửa, hắn lông mày cau lại, thần sắc lộ ra tia tức giận.
“Hay là ngủ trên giường đi, nói không chừng mẹ tôi ở cái góc nào làm ký hiệu, muốn phát hiện chúng ta chia giường ngủ, không phải là đem tôi nháo chết.”
Đúng thật là mẹ nào con nấy
. Sợ có chuyện, Phó Nhiễm nghĩ hay là ngủ bên cạnh Minh Thành Hữu. Hắn xem ti vi đến rất khuya, Phó Nhiễm lúc đầu trong lòng có đề phòng, nhưng nhịn không được mỏi mệt kéo đến, lúc chợt tỉnh dậy, phát hiện màn hình TV vẫn còn đang lóe lên, bên cạnh cũng không có động tĩnh, cũng thấy Minh Thành Hữu đang ngủ, Phó Nhiễm đưa lưng về phía hắn, dứt khoát một lần nữa nhắm mắt lại, yên tâm ngủ.
Cả đêm bình an vô sự.
Ngày mới bắt đầu, Phó Nhiễm sau khi ăn mặc chỉnh tề, dựa vào ý tứ của Minh Thành Hữu, khoác cánh tay của hắn xuống dưới lầu, Lý Vận Linh quả nhiên không ngờ sẽ tới sớm ngồi ở phòng khách.
“Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, tối hôm qua ngủ có ngon không?”
“Rất tốt.”
Minh Thành Hữu không ngừng gật đầu, hắn liếc về hướng Phó Nhiễm, khóe mắt ẩn chứa mập mờ.
Hai người đi theo Lý Vận Linh vào phòng ăn, bà hướng Tiêu quản gia bên cạnh nháy mắt, sau đó thì Tiêu quản gia vòng qua bàn ăn gỗ lim đi thẳng lên lầu.
Phó Nhiễm nâng chiếc đũa, khẽ thở dài, có lẽ tối hôm qua Minh Thành Hữu nói rất đúng, lúc này Tiêu quản gia sẽ liền đi nghiệm thu kết quả. Trong miệng Minh Thành Hữu ăn cháo, ánh mắt lóe ra ý vui vẻ lúc sáng lúc tối, hắn biết rõ, Phó Nhiễm có phiền muộn.
Một hồi sau, liền nghe tiếng bước chân Tiêu quản gia đi xuống lầu, trong ngực ôm ga giường, Phó Nhiễm nhìn cảm thấy hết sức quen mắt, đây không phải là ga giường tối hôm qua cô cùng Minh Thành Hữu ngủ hay sao?
Sắc mặt Tiêu quản gia khó coi, khẽ lay Lý Vận Linh, ánh mắt nhìn về phía Phó Nhiễm hàm chứa sự khinh bỉ.
Lý Vận Linh ném đũa xuống, thân mật vừa rồi đã tan thành mây khói.
“Phó Nhiễm, cô không phải là xử nữ ư?”
Phó Nhiễm nuốt cháo vào trong miệng nửa miệng, cô nhìn Minh Thành Hữu bên cạnh, chỉ thấy hắn thần thái tự nhiên chỉ lo ăn bữa sáng, mà môi mỏng lại nhấp nhẹ, tướng ăn ưu nhã, hoàn toàn tựa như không có ý định tham gia chuyện này.
Minh Thành Hữu múc thìa, tay trái để trước mặt, chiếc nhẫn đính hôn kia trong mắt Phó Nhiễm chợt lạnh.