Phó Nhiễm giơ tấm hình trong tay lên.
“Từ đâu anh có được?”
“Đừng cho là tôi sai người theo dõi em, đây là do mẹ tôi có được, bên mẹ có người luôn đặc biệt theo dõi Lão Đại.”
Chuyện không liên quan tới mình, đương nhiên Minh Thành Hữu sẽ phủ nhận.
“Lần trước tôi cùng anh ta bị chụp trộm ở trên đường, rồi có người mượn danh ký giả gửi ảnh tới chỗ cha, có lẽ cũng là do anh làm?
“Em có ý gì?”
Một lời nói trúng tim đen, sắc mặt Minh Thành Hữu càng lúc càng khó coi.
Phó Nhiễm không muốn chấm dứt câu chuyện, cô tiện tay ném tấm ảnh vào thùng rác bên cạnh.
“Em chưa từng làm, chính là anh nghĩ em làm, lúc này em chỉ có thể nói như vậy.”
Đương nhiên là hai người chấm dứt trong không vui.
Phó Nhiễm đã sớm nói qua, Minh gia là một dòng nước xoáy sâu không thể nhìn thấy đáy, nếu như cô đoán không sai, ban đầu tấm hình kia cũng là ở trong tay Lý Vận Linh có được, mà Minh Thành Hữu là trực tiếp lợi dụng nó thúc đẩy chuyện đính hôn của Minh Tranh cùng La Văn Anh.
Về việc tại sao hắn lại làm những chuyện bất lợi cho mình như vậy, Phó Nhiễm cũng không có thời gian để tìm hiểu đến cùng.
Cô chỉ nghĩ là tính tình Minh Thành Hữu ương ngạnh thẳng thắn như vậy thì tâm địa không sâu, hóa ra chính là cô đã lầm rồi.
Phó Nhiễm lo lắng tìm được Minh Tranh, cô còn chưa nói gì, đối phương cũng đã chặn đường của cô.
“Tiểu Nhiễm, anh chỉ biết chính xác lúc trước em là bởi vì tiền, cuối cùng bây giờ em cũng có thể làm chuyện em muốn làm.”
Minh Tranh ý bảo nhân viên phục vụ lấy cho Phó Nhiễm một ly nước nóng.
Cổ họng cô đau đớn khó chịu tựa như bị thiêu đốt, cô đắn đo suy nghĩ chưa kịp nói ra liền bị Minh Tranh ngắt lời, cô không khỏi cất cao giọng.
“Thật sự khoản tiền kia là của anh?”
Minh Tranh gật đầu, không có ý giấu diếm chút nào .
“Anh biết rất rõ là em không chịu nhận, cho là anh có ý gì khác, Tiểu Nhiễm, hãy tin anh, anh chỉ là không muốn nhìn thấy em khó chịu, không muốn nhìn em lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan . . . . . .”
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trước mắt, hy vọng có thể nhìn thấy chút manh mối bên trong sắc mặt lạnh lùng này, nhưng không biết có phải là thật sự hắn không thấy có lỗi với lương tâm cho nên vẫn giấu quá kỹ hay không, cũng giống như trước kia, cô vẫn không thể hiểu nổi.
“Những tấm hình kia. . . . . .”
“Thực sự, lúc anh thấy tin tức trên mạng liền muốn gọi điện thoại cho em, anh đồng ý với cách làm của em.”
Cảm xúc của Phó Nhiễm hỗn loạn, trong ngực buồn bực khó chịu, cô thở dài, cơ thể không cò chút sức lực dựa vào thành ghế.
“Anh cũng cho rằng tôi là người tung lên mạng?”
Gương mặt Minh Tranh lộ vẻ kinh ngạc.
“Chẳng lẽ không đúng là em?”
Phó Nhiễm cắn chặt cánh môi, ánh mắt tràn ngập tìm kiếm.
Minh Tranh uống cà phê, đầu lông mày khẽ nhíu lại, nói giống như không vui.
“Em vội vàng tìm anh như vậy, chẳng lẽ em cho là anh làm? Tiểu Nhiễm, Sâm Tử cũng là em họ của anh, mặc dù nó có lỗi nhưng việc tiết lộ chuyện của nó ra bên ngoài anh sẽ không làm.”
Tất cả mọi người có thể phủi tay sạch sẽ, chỉ có Phó Nhiễm là không làm được.
“Làm sao anh biết số tài khoản ngân hàng của tôi?”
“Thẻ ngân hàng Thành Hữu đưa cho em là do công ty dịch vụ quản lý, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết.”
Minh Tranh bình tĩnh suy nghĩ một lát, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, nét mặt như có như không vẻ không tập trung.
“Tiểu Nhiễm, nếu như chuyện này không phải là em làm, còn có thể là ai đây?”
“Nhưng hình ảnh truyền ra đúng là chỉ có trong máy tính của tôi mới có.”
“Vậy em phải nghĩ kỹ, người nào có cơ hội đụng vào máy tính của em nhất.”
Phó Nhiễm lấy thẻ ngân hàng từ trong ví tiền ra, Minh Tranh ngẩng đầu.
“Thế nào, thật sự khách sáo với anh th
Động tác của Phó Nhiễm đang rút ra liền dừng lại, cô ngẫm nghĩ chốc lát, lại đem nhét về chỗ.
“Vậy đi, chuyện này là em gián tiếp cũng có phần, coi như là anh cho em mượn. “
Phó Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông phía đối diện, ánh mắt nghiêm túc.
“Ca ca, tôi nhớ anh nói cho tôi biết, chuyện tấm hình không liên quan đến anh?!”
Minh Tranh khẽ nhếch môi, hắn gật đầu.
“Anh cho em biết, chẳng liên quan tới anh.”
Sau khi Phó Nhiễm rời khỏi nơi đó lại đi tới bệnh viện, cô đưa chiếc thẻ ngân hàng kia cho thím, bên trong phòng bệnh chật ních phóng viên, không cần phải nói, một khi chuyện đã lộ ra ngòai thì sẽ rất khó che giấu.
Tất cả mọi người tin chắc tin tức đó là do Phó Nhiễm tung ra, sau khi thím cầm tiền rồi cũng không buồn bực lo lắng nữa, trả lời phóng viên vẫn úp úp mở mở như cũ.
Sau khi Minh Vân Phong biết tất cả mọi chuyện liền giận dữ, hơn nữa còn liên tục cảnh cáo Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh không được nhúng tay vào chuyện này.
Sức mạnh của Internet không thể bỏ qua, mấy ngày sau, Lý Sâm bị bắt ở nhà.
Ngay trước mặt Minh Vân Phong, Lý Vận Linh không tiện nổi giận, đợi khi ông lên lầu nghỉ ngơi, Phó Nhiễm mở miệng trước.
“Mẹ, con biết rõ mẹ muốn nói gì, nhưng thật sự chuyện tấm hình con không biết gì cả.”
“Không biết gì cả?”
Lý Vận Linh chưa giận đến nỗi tím mặt, chỉ là cười lạnh nói.
“Chuyện con gái chú thím cô không có mấy người biết, nếu là do người khác tung lên, vì tăng thêm hiệu quả dư luận nhất định sẽ nói ra cả chuyện bị cưỡng bức. Chuyện này hoàn toàn lại chỉ mới nói một nửa, Tiểu Nhiễm, vừa muốn đem vạch trần chuyện này lại muốn bảo vệ danh tiếng của cô bé kia, ngoại trừ cô ra còn có ai đây?”
Phó Nhiễm bị chặn họng không trả lời được.
“Thôi, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể mặc cho số phận, cũng đừng ai trách là người nào.”
Từ đầu tới cuối Minh Thành Hữu không xen vào một lời, hắn nghiêng người đứng dậy dập tắt điếu thuốc trong tay,
Phó Nhiễm thấy cổ áo người đàn ông rộng mở, hắn thu hồi động tác, ánh mắt hướng sang cô.
“Nếu như thật sự Lý Sâm không làm, ai cũng không đổ oan cho cậu ta được.”
Phó Nhiễm hy vọng có một sự thật có thể thay đổi được chuyện này.
Minh Thành Hữu cầm chìa khóa xe lên đứng dậy.
“Đợi chút.”
Phó Nhiễm gọi hắn.
“Vưu Dữu đã đồng ý phối hợp với cảnh sát, em hy vọng lời nói của cha. . . . . . Anh có thể nghe theo.”
Hắn bước qua Phó Nhiễm, đi thẳng ra đại sảnh.
Phó Nhiễm ngồi trong phòng khách của Minh gia biết, rõ ràng chuyện này là muốn cô lập cô, cô nhớ tới túi xách của mình vẫn còn để quên trong phòng, mặc dù cô cùng Minh Thành Hữu chưa bao giờ tới đây ở, nhưng căn phòng đó mỗi ngày Lý Vận Linh cũng cho người quét dọn cẩn thận.
Trong lòng cô đầy lo lắng đi tới lầu ba, lúc cầm túi ra ngoài, đi qua phòng của Minh Vanh nghe được một tiếng nói rất nhỏ truyền ra.
“Chị, làm sao bây giờ?”
Là Lý Tắc Cần.
“Anh rể cậu vừa mới ngủ, cậu nói khẽ một chút, tôi cũng không nghĩ tới chuyện Tiểu Nhiễm sẽ úp một cái sọt vào như vậy, nhưng Sâm Tử là độc đinh của Lý gia chúng ta, dù là trở mặt với anh rể cậu tôi cũng sẽ bảo vệ nó, cậu cứ yên tâm đi.”
“Chị nói em phải yên tâm thế nào đây?”
Tiếng bước chân Lý Tắc Cần không kiên nhẫn vang lên.
“Hiện tại áp lực dư luận rất lớn, sợ rằng rất khó giải quyết chuyện này, chỉ có Thành Hữu mới có thể giúp chúng ta. . . . . .”
“Nó sẽ không thờ ơ đứng nhìn đâu.”
Giọng điệu Lý Vận Linh chắc chắn.
Phó Nhiễm dán người vào cửa, một hồi lạnh lẽo vào đến xương sống.
“Chị, cứ cho là em không cảnh cáo trước, vừa nãy chị cũng nói cùng Thành Hữu, nếu Lão Đại đã chi tiền, vậy thì đã rõ ràng là hắn có chuẩn bị từ trước. Nếu không sao dễ dàng xuất đầu lộ diện? Hạng mục ở thành phố Hải Thiên, Thành Hữu cùng lão Đại đối đầu một mất một còn, bọn họ đều muốn em tham gia cố vấn. Có câu châm ngôn ý nói ai tổn hại cũng được, ai hưng thịnh cũng được. Không cần Thành Hữu mở miệng em cũng sẽ giúp cháu trai của mình, nhưng mà…”
Lý Tắc Cần dừng một chút rồi mới nói.
“Nhưng nếu lão Đại có thể hết lòng giúp em đưa Sâm Tử ra . . . . . .”
“Cậu hồ đồ
Lý Vận Linh gầm lên.
“Lời như thế mà cũng nói ra được? Thành Hữu không giúp cậu thì có thể giúp ai? Yên tâm, Sâm Tử sẽ không sao, nhưng nếu một lần nữa để cho tôi nghe thấy những lời nói không suy nghĩ như vừa rồi của cậu, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
“Nói cho cùng là em cũng nói sự thật, bây giờ ai có thể giúp con trai em, em liền giúp người đó. . . . . .”
Phó Nhiễm khẽ lui về phía sau, cánh tay mệt mỏi đỡ vách tường đi xuống lầu.