Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Giả Yêu Làm Thật

Chương 135: Kết hôn

Tác giả: Thánh Yêu
Chọn tập

Phó Nhiễm cầm túi xách trên tay đi vào phòng bệnh, Minh Thành Hữu đang tựa nửa người trên giường, sắc mặt có chút khó chịu, hỏi cô: “Em đi đâu?”

“Làm gì mà như con nít thế?”

Phó Nhiễm đem túi xách bỏ trên tủ ở đầu giường, cô nói tiếp.

“Trước kia anh không như thế này?”

Minh Thành Hữu kéo tay cô đến bên giường.

> Thân thể có bệnh, tâm trí cũng bị biến đổi rồi!”

“Hình như là vậy!”

Tay anh đặt ở hông cô, cả người dán chặt vào Phó Nhiễm, cảm giác này đã lâu không có nên Minh Thành Hữu nhắm mắt lại cảm nhận, rồi nói.

“ Trở về bị mắng ư?”

“Không có.”

Anh mở miệng cười.

“ Chớ có mà lừa gạt anh, anh đã biết rồi!”

Phó Nhiễm nắm chặt tay anh.

Minh Thành Hữu nằm sát bên cổ cô, hỏi cô: “ Còn hận anh sao?”

“Hận, hận không thể cắn một vài miếng thịt trên người anh!”

“Anh cũng thế.”

Phó Nhiễm đưa tay lên vỗ đầu anh.

“ Làm gì đấy.”

“Nếu không, em hãy cắn anh một miếng thịt đi!”

Minh Thành Hữu đưa tay anh đến trước mặt cô.

“ Để cho anh cảm thấy dễ chịu đôi chút.”

Phó Nhiễm hé miệng cắn lên cánh tay Minh Thành Hữu, anh thuận cô vào trong lòng, nói: “Phó Nhiễm, chúng ta kết hôn đi!”

Cô khẽ dùng sức, Minh Thành Hữu nhăn mũi lại.

Phó Nhiễm thôi không cắn nữa, nhìn trên cánh tay anh có một vòng dấu răng hình lưỡi liềm, anh nói tiếp: “ Nếu chúng ta muốn ở cùng nhau, thì phải được mọi người chấp nhận, Phó Nhiễm, chúng ta kết hôn đi!”

Bọn họ là hai người giống nhau, đều rất bốc đồng, nhưng không có ai biết được, nhưng lời này vốn là Minh Thành Hữu nợ cô.

Nếu không phải anh đột nhiên phát bệnh, bọn họ làm sao phải dây dưa đến bây giờ?

“Được.” Cô nhẹ nhàng trả lời.

Minh Thành Hữu cảm thấy nhẹ cả người, hô hấp nhẹ nhàng, truyền vào trong tai Phó Nhiễm.

“ Nhưng sẽ có mạo hiểm, em có sợ không?”

Nguy hiểm trong lời anh nói, chắc là nói đến Lý Vận Linh, không muốn công nhận cô là con dâu.

“ Vậy anh phải chọn áo cưới cho em à?”

“Đương nhiên.”

“Anh định chừng nào đi?”

“Đến lúc đó, em thử áo cưới cho anh xem, cái nào anh cảm thấy đẹp mắt, liền mua về cho em.”

Trên hành lang, Lý Vận Linh chạm mặt Minh Vanh, anh vội vàng chạy đến gõ cửa, Lý Vận Linh vội vàng lên tiếng ngăn cản: “ Phó Nhiễm ở bên trong?”

“S lại đến bệnh viện?”

Lý Vận Linh nói chuyện cùng với Minh Vanh, hai người đi vào một căn phòng khác, Lý Vận Linh đi tới bên ghế sa-lon, nhìn Minh Vanh đang đóng cửa phòng.

“Mẹ, có chuyện gì mà nghiêm túc như thế? Không phải Phó Nhiễm muốn kết hôn sao?”

“Đúng là cô ta muốn kết hôn.”

Bà không mặn không nhạt nói.

Minh Vanh cởi áo vest ra, sắc mặt mệt mỏi.

“ Hiện tại Thành Hữu thế nào rồi?”

“Tạm thời không có chuyện gì.”

Minh Vanh thở nhẹ một hơi, nói.

“Có thể cô ấy tới đây thăm bệnh thôi.”

“Minh Vanh, Phó Nhiễm đã hủy bỏ hôn sự với Lý gia.”

Minh Vanh giật mình.

“ Hủy bỏ?”

“ Hiện tại Phó Nhiễm hình như chỉ muốn bên cạnh Minh Thành Hữu, ngộ nhỡ hai người bọn họ muốn kết hôn…”

Lý Vận Linh lắc đầu.

“ Không được, tuyệt đối không thể được.”

Minh Vanhư một câu chuyện cười, nói: “ Mẹ, mẹ cần gì phải suy nghĩ xa thế?”

“Bọn nó giờ dính nhau như vậy, mẹ không thể không đề phòng.”

“Mẹ.”

Minh Vanh gác chân lên, theo anh thì chuyện cũng không có gì nghiêm trọng, anh nói tiếp.

“Phó Nhiễm có con với Thành Hữu, hai đứa nó vốn có tình cảm với nhau, bọn họ kết hôn cũng là chuyện đương nhiên, tương lai sau này khi đứa bé được sinh ra cũng xứng với chức cháu đích tôn của Minh gia, mẹ còn điều gì phải lo lắng?”

“Nói thì nói như thế.”

Lý Vận Linh băn khoăn.

“Nhưng lúc đầu, Phó Nhiễm lựa chọn rời đi, không phải nguyên nhân bởi vì bản di chúc ư? Nó biết Thành Hữu là con riêng, trong tay chỉ có 5% cổ phần của Hào Khôn, chắc chắn ý định ban đầu của nó là nhắm tới anh trai con…”

Minh Vanh đưa mắt nhìn Lý Vận Linh.

Bà hoảng hốt vì mình lỡ lời.

“ Dĩ nhiên, sau này mới biết chuyện di chúc là do quyết định của cha con.”

“Mẹ, mẹ chỉ hiểu một cách phiến diện mà thôi, hiện tại Thành Hữu đang bệnh nặng, Phó Nhiễm có quay về thì cũng có được gì?

Lý Vận Linh cười lạnh.

“Chính bởi vì Thành Hữu có bệnh, một khi hai đứa nó kết hôn, tương lai rất có thể MR sẽ rơi vào tay Phó Nhiễm, con thấy bộ dạng của Thành Hữu như bị quỷ ám vậy đóợ nó sẽ không nghe lời của ai hết, đứa bé trong bụng Phó Nhiễm là của Thành Hữu, Minh gia chúng ta tự nhiên sẽ nhận nó, không bạc đãi nó. Nếu Thành Hữu chết, cô ta sẽ cùng người sau sống cuộc sống sung sướng hạnh phúc, Minh Vanh, mẹ không cho phép cô ta đem tâm huyết của Thành Hữu đi sống cùng người khác.”

Minh Vanh đưa ngón trở day day mi tâm, nói: “ Mẹ, đây là chuyện của Thành Hữu và PHó Nhiễm, mẹ có thể quản được sao?”

“Hy vọng Thành Hữu không nghĩ đến điều này là tốt nhất, nếu có, ta chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Minh Vanh vắt áo vest lên ghế, nói.

“ Mẹ, mẹ đã quá quan tâm rồi, Thành Hữu sẽ xử lý tốt những việc này, huống chi thân thể nó giờ không tốt, có Phó Nhiễm bầu bạn, không chừng sẽ có lợi đối với bệnh tình của nó.”

“Mẹ không muốn Thành Hữu lại lao vào vết xe đổ ngày trước.”

Lý Vận Linh như suy nghĩ điều gì, thở dài nói.

“ Minh Vanh, bất luận như thế nào, con phải đứng về phía mẹ. “

Minh Vanh đứng dậy.

“Mẹ, con đi xem Thành Hữu một chút, không chừng hai đứa nó đã suy nghĩ đến việc này rồi, như thế mẹ khỏi cần phải đoán già đoán non nữa!”

Lúc Minh Vanh và Lý Vận Linh vào phòng bệnh, Phó Nhiễm vừa mới đút cho Minh Thành Hữu ăn, nhìn thấy hai người, Minh Thành Hữu trừng mắt lên nhìn.

“Thành Hữu, cảm thấy sao rồi?”

Anh chống hai tay ngồi dậy.

“> Không chết được.”

Minh Vanh cười cưới bước tới.

“ Tinh thần lần này có vẻ tốt nha.”

“Em muốn nói.”

Minh Thành Hữu nở nụ cười rạng rỡ.

“Em muốn kết hôn với Phó Nhiễm.”

Trong mắt Minh Vanh hiện lên sự kinh ngạc, nhìn Lý Vận Linh, anh chưa kịp mở miệng, bà đã lên tiếng trước: “ Không được!”

Minh Thành Hữu vẫn không thay đổi nói: “ Mẹ, trước đây con suy nghĩ không chu đáo, nhưng hôm nay con đã quyết định, nếu bọn con không xa nhau được, thì tốt nhất là nên ở chung một chỗ!”

Sắc mặt Lý Vận Linh biến đổi liên tục, bà hướng mắt nhìn về phía Phó Nhiễm: “ Đây phải chăng là ý của cô?”

“Con biết mẹ lo lắng điều gì, nếu như mẹ không yên tâm…”

Minh Thành Hữu lên tiếng cắt đứt lời của Phó Nhiễm: “Mẹ, con còn chưa chết, mẹ không cần lo lắng.”

Lý Vận Linh nhìn sắc mặt của Minh Thành Hữu , biết là tranh luận trước mặt anh sẽ không có hiệu quả gì, bà liền nói: “ Thành Hữu, con nghĩ kỹ lại đi, nói như thế, thật không công bằng với Phó Nhiễm.”

“Không cần nghĩ gì nữa.”

Lý Vận Linh tức giận, nhưng bà cũng hiểu tính cách của anh, bà vẫn nói cứng. “Mẹ không đồng ý.”

Minh Vanh đứng ở bên cạnh không nói một lời nào.

Đợi hai người rời khỏi phòng bệnh, Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, nói: “ Coi như hết cách rồi.”

“Sao lại hết?”

Minh Thành Hữu ngang nhiên ôm cô vào trong ngực.

“ Trước kia chưa nghĩ tới, hiện tại vất vả lắm mới đi đến bước này, sao lại bỏ được?”

“Thành Hữu, không cần đâu.”

Phó Nhiễm vỗ nhẹ lưng anh, cô nói tiếp: “ Em không để ý cái gì hết, chỉ cần em với anh ở chung một chỗ với nhau là được rồi.”

“Phó Nhiễm, đến tột cùng là em đem chuyện nghĩ đơn giản đi hay là nghĩ cho nó phức tạp thêm?”

Minh Thành Hữu đẩy cô ra, nhìn sâu vào trong mắt cô, anh nói tiếp.

“ Về sau, mẹ con em nhất định sẽ không còn nơi ăn chốn ở nữa, em có nghĩ tới chưa?”

“Em không nghĩ xa như thế.”

“Bên ngoài vẫn cho rằng anh kết hôn với Vưu Ứng Nhụy, đến lúc đó, cô ta đến làm phiền thì sao?”

Với anh mà nói, không ở chung với nhau không hề liên quan đến sự tính toán, mà muốn ở cùng nhau, nhất định phải tính toán từng bước đi cho thật kỹ.

Minh Thành Hữu đưa tay xoa bụng cô.

“ Nghe anh, anh sẽ sắp

Sắc mặt Lý Vận Linh đen thui ra khỏi phòng bệnh, bà chợt dừng lại rồi xoay người nhìn Minh Vanh: “Con xem đi, có phải mẹ quan tâm quá hóa ngốc không?”

Minh Vanh lơ đễnh nói.

“ Chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao?”

“Không được.”

Thái độ Lý Vận Linh kiên quyết.

“ Nói gì nói, mẹ sẽ tìm mọi cách ngăn cản.”

“Mẹ, tình trạng trước mắt của Thành Hữu, mẹ có thể làm gì được sao?”

Lý Vận Linh đau đầu, ngồi xuống ghế, nghĩ nghĩ một lát rồi nói.

“ Con đi tìm luật sư Lý đi, chuyện kết hôn của Thành Hữu sẽ do anh ta phụ trách hoàn toàn. Chẳng phải ban đầu Thành Hữu dùng giấy hôn thú giả để lừa gạt Vưu Ứng Nhụy sao, chuyện quan trọng này, mẹ cũng chỉ có thể làm như thế thôi.”

Minh Vanh nghe vậy, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi!”

Phó Nhiễm đẩy Minh Thành Hữu tới trước của sổ, nhớ tới lời nói của Lý Vận Linh đêm đó, cô chợt hỏi anh: “ Đúng rồi, trước khi phát bệnh anh có gặp ai không?”

Anh đang ngồi trên xe lăn, đưa lưng về phía cô, một hồi lâu anh đưa tay ra kéo Phó Nhiễm đứng bên cạnh mình, anh nói.

“ Anh có gặp một người, người ấy em cũng biết.”

Phó Nhiễm cẩn thận ngồi xổm xuống, nói: “Lý Lận Thần

Gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh mặt trời thật sự làm mê hoặc người khác, anh gật đầu một cái.

“Có phải anh ta nói thứ hai em và anh ta sẽ đi nhận giấy kết hôn?”

Minh Thành Hữu nghiêng đầu một cái, đưa tay xoa đầu cô.

“ Anh muốn nói với em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Anh khẽ hướng cằm lên, ánh mắt nhìn mông lung phong cảnh trước cửa sổ: “ Phó Nhiễm, con đường sau này của chúng ta rất khó khăn, hiện tại anh có thể ứng phó được, nhưng nếu sau này có một ngày anh không ứng phó được nữa, con đường của em và con sau này, đều nhờ vào em.”

“Đây chính là chuyện anh muốn nói với em sao?”

“Anh đang suy nghĩ, chuyện của Lý Lận Thần với người phụ nữ kia hoàn toàn không đơn giản như thế.”

Minh Thành Hữu che giấu sắc mặt, nói tiếp: “ Thôi, dù sau sau này cũng không còn gặp nữa.”

Phó Nhiễm trở lại Phó gia, quỳ hơn một giờ đồng hồ trước cửa phòng Phó Tụng Đình.

Lúc ra ngoài, ông không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay dìu cô đứng lên.

Chuyện hai người quyết tâm kết hôn, khi Phó Tụng Đình nghe được tin tức này, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, việc đã đến nước này. Hôm Phó Nhiễm mở miệng nói hủy bỏ hôn sự với Lý gia, ông đã nghĩ đến sẽ có chuyện như ngày hôm nay, chỉ là không ngờ nó lại tới nhanh như vậy.

Lý Vận Linh tìm gặp Phó Nhiễm một lần nữa, muốn tìm được sự từ chối của cô, nhưng hai người rất cứng rắn, không ai chịu nhường ai.

Hoặc là giày vò cho tới chết, hoặc là tìm chỗ chết tốt nhất, bọn họ chính là người như thế.

Mấy ngày Minh Thành Hữu ở bệnh viện, bà không khuyên được gì, ngoài mặt thì tỏ vẻ đồng ý ,bà nói thân thể anh hiện tại không tốt, giấy hôn thú thì nhờ luật sư Lý làm là được rồi.

Minh Thành Hữu cũng đồng ý, kêu luật sư Lý đem tài liệu đến phòng bệnh.

Phó Nhiễm cầm bút trên tay, do dự không dám ký, đối diện là Minh Thành Hữu, hồ sơ trong tay anh đã điền xong, đẩy qua một bên, đưa tay chống má nhìn Phó Nhiễm.

Cô nắm bút thật chặt, nhìn chữ ký cứng cáp của Minh Thành Hữu, cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện khuôn mặt anh đang gần ngay trước mắt, trán hai người cơ hồ như đụng vào nhau.

Minh Thành Hữu đưa tay chỉ vào chỗ cô cần điền.

“ Chuyện đến nước này rồi, em còn suy nghĩ gì nữa?”

Phó Nhiễm ngồi yên, thở dài một hơi.

“ Em chỉ cảm thấy rất bất ngờ.”

Anh nắm chặt tay cô, vuốt ve.

“ Không bất ngờ gì cả, đây là những chuyện chúng ta nên làm.”

Minh Thành Hữu đan mười ngón tay của anh và cô vào nhau, mắt nhìn cô, mặc dù trong phòng bệnh ánh đèn không chói mắt lắm, không có mùi thuốc sát trùng, nhưng đây vẫn là bệnh viện, anh nói: “Phó Nhiễm, thật có lỗi với em, cầu hôn em mà không đúng chỗ, cũng không có hoa tươi và nhẫn cưới, nhưng anh hứa, anh sẽ dốc hết sức mình quan tâm chăm sóc em.”

Phó Nhiễm nhìn đôi mắt thành kh tình của anh, cô cũng đưa tay đặt lên bàn tay anh, nói: “ Anh muốn biết em nghĩ gì không?”

Sợ rằng có rất ít người như anh và cô, vừa ở trong phòng bệnh, vừa ký giấy đăng ký kết hôn.

Phó Nhiễm đặt bút xuống, ký tên cô vào.

Lý Vận Linh đi vào cùng luật sư Lý, Minh Thành Hữu đưa hai tờ giấy ra trước mặt cho bà xem.

Lý Vận Linh xem rồi đưa cho luật sư bên cạnh, nói: “Tiểu Nhiễm, sau nhiều chuyện như vậy, không nghĩ tới con và Thành Hữu thật sự có duyên, về sau hai đứa cố gắng sống cho tốt.”

“Vâng, con biết rồi.”

Lý Vận Linh nghe được câu nói này, đầu lông mày nhếch lên theo bản năng, ánh mắt như suy nghĩ điều gì, liếc nhìn vào tờ giấy trong túi, nói.

“ Sau khi xuất viện, con về nhà ở cùng đi, thể trạng bây giờ của Thành Hữu không tốt lắm, mẹ không yên tâm.”

“Mẹ, chúng con trước tiên muốn về nhà riêng.”

Minh Thành Hữu nói tiếp.

“Chờ khi thân thể con tốt hơn, còn phải làm đám cưới nữa, con muốn ở riêng với Phó Nhiễm một ít ngày.”

Lý Vận Linh nghe thế, vội vàng khuyên bảo.

“ Đám cưới thì mời một vài người thân quen làm mấy bàn thôi, chờ cho thân thể con tốt lên rồi mình tính sau.”

Phó Nhiễm cũng đồng ý.

“ Đúng thế, bụng của cũng lớn rồi, không nên quá mệt mỏi, cứ làm theo ý của mẹ đi.”

Minh Thành Hữu suy nghĩ một chút, rồi cũng gật đầu đồng ý.

“ Được.”

Luật sư Lý đem cất tài liệu đi, rồi nói: Nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép về trước, chuyện kết hôn tôi sẽ cố gắng làm xong trong thời gian ngắn nhất”

“Luật sư Lý, đợi chút.”

Minh Thành Hữu vén chăn lên, chuẩn bị đứng dậy.

“ Tôi còn muốn lập một phần di chúc.”

Phó Nhiễm và Lý Vận Linh đều ngẩn ra.

“Thành Hữu!”

Lý Vận Linh nghĩ đến nội dung phần di chúc, liền nói: “Sao bây giờ con lại muốn lập di chúc, không sợ xui xẻo sao, thời gian còn nhiều mà.”

“Mẹ.”

Minh Thành Hữu ngắt lời bà, nói tiếp.

“ Lập di chúc sớm là chuyện bình thường mà thôi, đề phòng bất trắc.”

Phó Nhiễm ngồi ở ben giường, cô nói.

“Em đồng ý với ý kiến của mẹ.”

Cô đưa mắt nhìn anh.

> Chuyện này không cần vội.”

Minh Thành Hữu mệt mỏi thở dài, nói.

“ Luật sư Lý, ông ra ngoài trước đi.”

Thần sắc Lý Vận Linh thoáng buông lỏng, bà và luật sư Lý đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại, bà nói với luật sư: “ Nên làm như thế nào, hẳn anh nên hiểu rõ?’’

Luật sư Lý do dự một chút.

“Chuyện này?”

“Chỉ là một thao tác nhỏ mà thôi, tôi tin tưởng anh nên mới tìm đến anh, tôi chỉ không muốn Phó Nhiễm chiếm được lợi ích mà thôi, anh không cần phải lo lắng.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Phó Nhiễm dìu anh tới sô pha, nói.

“ Thành Hữu, chúng ta vừa mới làm giấy kết hôn anh liền lập di chúc, điều này không phải anh muốn em khó xử sao?”

Minh Thành Hữu kéo tay cô, ý bảo cô ngồi bên cạnh.

“ Anh cũng thế, chỉ là thử dò xét mà thôi.”

“Dò xét cái gì?”

Ánh mắt cô tràn đầy nghi vấn, Minh Thành Hữu nhếch miệng cười, mang theo một chút khổ sở.

“ Em còn nhớ em đã từng đã nói câu gì chứ? Chuyện trong Minh gia nhà anh rất thâm s

Thân thể anh hơi dịch về sau, ngả người nằm xuống, thở ra một hơi dài.

“ Không nâng cao tinh thần lên 100%, bảo đảm sẽ bị người khác ăn tươi nuốt sống, tới một khúc xương cũng không chừa.”

Phó Nhiễm mơ hồ cảm nhận được áp lực của Minh Thành Hữu.

“ Chẳng lẽ anh không tin mẹ anh sao?”

Anh nâng tầm mắt lên nhìn cô.

“ Không phải là anh không tin, mà là bà không tin, có lẽ bà tin tưởng anh, nhưng lại không tin tưởng em.”

Phó Nhiễm nghe ra được ý tứ của anh, ánh mắt cô chua xót, gối đầu lên vai anh.

“Anh xem kìa, chúng ta đã ở cùng nhau rồi, anh cũng nên tin tưởng em chứ.”

Minh Thành Hữu đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

“ Anh chỉ lo lắng cho tương lai mà thôi.”

“Không cần lo lắng.”

Cô không ngăn được nước mắt chảy xuống, nói tiếp.

“ Anh quên rồi à? Em không phải là con ngốc, không thể ngồi yên cho người khác khinh thường mình được, huống chi em còn có đứa bé, ai dám động tới em, em trả lại người đó gấp đôi.”

Cô không muốn anh lo lắng mà mệt mỏi, cuộc sống đơn giản chút là tốt rồi, thế nhưng anh lại quá quan tâm đến cô.

Anh cười cười, có vẻ hơi mệt, liền dựa vào người cô.

“Thành Hữu.”

Anh cảm thấy mắt nặng trịch, lười biếng đáp.

“ Anh đây.”

“Anh không cần tranh đấu cùng Lão đại nữa được không? Nói cho cùng, anh ấy là người vô tội, hai mươi mấy năm qua như một cơn ác mộng đối với anh ấy, mặc dù sau này em đã biết rõ chân tướng nhưng không chịu nói với anh ấy, còn anh thì lại nói em ở cùng ai cũng được, nhưng không được cùng với anh ấy. Anh coi như chưa nghe và chưa biết gì, bỏ qua được không?”

Sự áy náy cùng bất an cứ đeo bám cô, làm cô ăn ngủ không được.

Giọng nói anh có vẻ lạnh lùng, đưa mặt cọ đỉnh đầu cô.

“ Không đấu nữa, nói cho cùng cũng chẳng còn gì hứng thú nữa rồi.”

Trước đây còn làm tổng giám đốc, giò anh mới phát hiện, anh lôi kéo người khác làm đệm lưng cho mình, mà Minh Tranh đã sống giùm thân phận con riêng của anh hai mươi mấy năm trời, giờ thì cũng nên trả lại cho anh.

Ngày anh xuất viện, Triệu Lan cũng đến giúp đỡ anh thu dọn đồ đạc, Lý Vận Linh thì kêu Tiêu quản gia đi làm thủ tục xuất viện.

Minh Thành Hữu ngồi trên sa lon, nhìn mọi người đang bận rộn, anh chợt nói.

“Con và Phó Nhiễm đã kết hôn rồi!”

Lý Vận Linh lấy lại tinh thần, trong phòng bệnh chỉ có mấy người, bà và Phó Nhiễm đã biết, lời này dĩ nhiên anh nói cho Triệu Lan nghe.

Triêu Lan đang dọn dẹp bỗng dừng tay lại, vẻ mặt tràn đầy sự mừng rỡ.

“ Tiểu Nhiễm, là thật sao?”

Phó Nhiễm cười, gật đầu.

“Thật tốt quá.”

Triệu Lan bước tới nắm lấy tay cô, nói.

“ Cuối cùng hai con cũng đã đến với nhau.”

Lý Vận Linh không đỏi sắc mặt, bỏ đồ xuống.

“ Chú Vương vẫn đang chờ ở trước, dọn dẹp mau lên còn đi.”

Triệu Lan không kìm được sự vui mừng.

“ Tiệc rượu à? Khi nào làm?”

Minh Thành Hữu đang nhìn ngoài của sổ, liền thu ánh mắt về, đứng dậy.

Lý Vận Linh cầm túi trên giường nói.

“ Tiểu Nhiễm, con với Thành Hữu ra ngoài trước đi, còn lại để cho Tiêu quản gia làm”.

Bà đi tới trước mặt Triệu Lan, nói.

“ Chuyện của Thành Hữu và Phó Nhiễm kết hôn bà cũng đừng đi rêu rao khắp nơi, hiện tại nó càn sự yên tĩnh.”

“Được,

Triệu Lan liên tục gật đầu, đây là câu nói của Thành Hữu làm bà vui nhất từ trước đến nay.

Chú Vương dừng xe trước của, Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm bước ra sau xe ngồi, xe chạy một đường tới nhà riêng, anh dắt tay cô đi vào trong nhà, nói.

“Chú Vương, chú về đi.”

“Vâng, Tam thiếu.”

Minh Thành Hữu đưa chìa khóa cho cô, cô xoay người nhìn ngắm toàn bộ nơi này, quanh đi quẩn lại, cô nheo nheo mắt, thấy cô và anh dường như trở lại cái đêm hai người đính hôn kia, thời gian như thoi đưa, cái gì mất đi rồi cũng tìm lại được.

Phó Nhiễm mở cửa phòng khách, bước vào, đập vào mắt cô là một cái bánh kem ba tầng, bên trong treo đầy đèn lồng cùng dây ruy băng, nơi khúc cua cầu thang, còn có một tầng ly chân cao được xếp hình tháp, đường đi trải đầy thảm đỏ, thức ăn đủ màu sắc, Minh Thành Hữu từ phia sau ôm cô lại, nói.

“Đây là nơi thuộc về anh và em, là hôn lễ của chúng ta.”

Phó Nhiễm đưa mắt nhìn bốn phía.

“ Làm sao anh nghĩ ra được cái này?”

“Anh kêu Huống Tử tới đây bố trí.”

Phó Nhiễm nhếch miệng cười, hỏi.

“ Anh ta đâu rồi?”

Minh Thành Hữu ôm chặt hai tay cô.

“ Cậu ấy không dám gặp

“Em không dám gặp anh ta thì có.”

Anh cười, hôn khẽ lên má cô, đưa tay lên bụng cô.

“ Hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta.”

Phó Nhiễm cười, tránh ra.

“Cũng không phải hôm nay, giấy đăng ký kết hôn đã ký mấy ngày rồi mà.”

Minh Thành Hữu chỉ cười, không nói, cô chưa kịp quan sát hết, liền bị anh kéo đi ra khỏi phòng khách, anh lên xe, cài dây an toàn cho cô, cô hỏi.

“ Chúng ta đi đâu?”

“Đến nơi em sẽ biết.”

Xe chạy một đường đến cục dân chính, Minh Thành Hữu xuống xe trước, cầm tài liệu trong tay ra, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, hỏi.

“ Kết hôn?Ly hôn?”

Minh Thành Hữu kéo cô ra ngoài, cầm tài liệu đập lên đầu cô, nói.

“Kết hôn.”

“Không phải luật sư Lý làm rồi sao?”

“Ban đầu anh cũng đã dùng chiêu này lừa Vưu Ứng Nhụy.”

Minh Thành Hữu kéo cô vào trong.

span>Về sau, lời mẹ anh nói em chỉ nên tin một nửa.”

Hai người ngồi xếp hàng đợi chụp hình, anh cầm tay cô, dùng sức mà kéo, đưa tay chạm vào mực đỏ, nhân viên đưa giấy kết hôn cho anh, còn nói.

“Chúc mừng.”

Phó Nhiễm cầm tờ giấy trong tay, cảm thấy nặng trĩu, Minh Thành Hữu đưa hai tờ giấy chứng nhận kết hôn cho cô, nói.

“Đi, chúng ta tới làm việc theo thủ tục, giấy hôn thú cũng phải cầm ra.”

Phó Nhiễm nhìn ảnh hai người chụp chung, ngón tay cẩn thận mơn trớn, rồi đem cất vào trong túi, lại hỏi anh.

“ Ban đầu anh làm giả ở đây à?”

Minh Thành Hữu ôm vai cô.

“Chuyện như thế, làm giả chứng từ rất nguy hiểm.”

Hai người bước ra cửa cục dân chính, bên cạnh có một vài đôi đang đi vào, có lẽ do mới kết hôn, nên thần sắc của anh rất tốt.

Cô cũng vui sướng, chợt anh liền đưa tay cản cô lại.

“ Coi chừng dưới chân.”

Ánh mặt trời xuyên qua tán cây ngô đồng, anh đột nhiên dừng chân, Phó Nhiễm đang đi thì xoay người lại hỏi.

“ Chuyện gì?”

“Có phải chúng ta cần kêu nhau khách sáo một chút không?

“Là sao?”

Cô nhìn thấy đôi môi anh hé mở, ánh mắt long lanh.

“Minh phu nhân.”

Miệng cô khô khốc, cười cười, nước mắt như muốn tuôn ra, cô khẽ lấy giọng, nhẹ nhàng nói: “ Minh tiên sinh.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky