* “Tiên hạ thủ vi cường”. Câu này trích trong Tôn Tử binh pháp, ngoài ra nó còn 1 về nữa là “Hậu thủ vi tai ương” (vế đối mà). Ý nghĩa là ra tay trước là dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau thì sẽ bị thua thiệt (tai ương). Nguồn: Wiki
Ngón tay Minh Vanh đang đưa ra, La Văn Anh vội đè tay anh lại, lời cự tuyệt tới miệng rồi nhưng vẫn không thốt ra được.
Hai gò má chạm vào nhau, nóng rực, La Văn Anh mở to mắt, đôi mắt vừa vặn nhìn thấy Minh Tranh đang nhíu mày, hai người tựa vào gần nhau như thế, cho nên toàn bộ biểu hiện trên mặt anh cô đều thu vào trong mắt. Anh không quá chú ý chăm sóc bản thân, anh thường xuyên đối mặt với các mối quan hệ, cho nên dễ dàng sinh ra các nếp nhăn nơi khóe mắt, đàn ông ở độ tuổi này, tài sản càng nhiều thì sức quyến rũ càng lớn.
La Văn Anh đưa tay ngăn trước ngực anh, bàn tay Minh Tranh lướt qua cánh tay cô, một lần nữa kéo cô ôm vào trong lòng.
Trước mặt người khác anh cũng không muốn làm hành động gì quá đáng, chỉ ôm chặt cô bước về phía trước, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, thật vất vả mới đi hết một vòng “Chúng ta về thôi”
“Anh đã gọi điện thoại cho tiểu Chu, hủy toàn bộ các cuộc hẹn chiều nay của em”
“Đến tột cùng là anh muốn đi đâu?” La Văn Anh dứt khoát đứng ở cửa, không động đậy.
Minh Tranh đưa tay nắm lấy bả vai cô, liền bị cô gạt ra “Rất nóng”
Một chiếc xe từ một con đường phía trước đang chạy tới, nhìn vào kính chiếu hậu, Tống Cẩm Trác cho xe chạy chậm lại, lấy lại bình tĩnh rồi móc điện thoại từ trong túi ra.
Chuông điện thoại của La Văn Anh vang lên, cô đang muốn nhận, thì Minh Tranh dùng sức đè chặt hai vai cô “Hôm nay coi như không có điện thoại gì hết, dành cho anh một buổi chiều đi”
Cô cầm túi xách lên, Tống Cẩm Trác nhìn trong kính chiếu hậu, thấy cô dừng bước, lục trong túi muốn nhận điện thoại, thì đã bị Minh Tranh giật lấy túi.
Điện thoại Tống Cẩm Trác vang lên giọng nói máy móc “Xin lỗi, người gọi không bắt máy…”
Anh để điện thoại lên đồng hồ số trên xe, đầu ngón tay nhịn không được gõ gõ lên tay lái. Khởi động xe chạy về phía trước, bóng dáng Minh Tranh và La Văn Anh đang dây dưa, rốt cục cũng biến mất sau góc tường.
Tống Cẩm Trác tập trung lực chú ý về phía trước, đôi mắt tĩnh lặng, không nhìn thấy tâm tư bên trong.
La Văn Anh bị lôi kéo, cô cố gắng bước chậm lại “Tìm một chỗ nào ngồi đi, tôi thật không đi nổi nữa”
Minh Tranh nắm tay cô, phía trước chính là một công viên cây xanh, La Văn Anh ngồi xuống ghế đá, cây cối tươi tốt, tán lá xòe ra che khuất ánh mặt trời, ngẫu nhiên có một vài tia nắng len lỏi qua tán lá, nhảy nhót trên đôi gò má đỏ ửng của La Văn Anh, nhìn thật xinh đẹp.
Minh Tranh mua hai chai nước đa, bước đến ngồi bên cạnh cô, gác chân lên, một tay tự nhiên khoát lên vai cô. Động tác này của Minh Tranh ngày hôm nay không biết lặp đi lặp lại biết bao nhiêu lần, La Văn Anh cũng không còn sức lực mà tránh né.
Minh Tranh vặn nắp chai nước khoáng ra đưa cho cô, La Văn Anh không khách khí cầm lấy và uống vài ngụm, sau đó Minh Tranh cầm chai của cô lên và uống. La Văn Anh nhìn một tay anh đang cầm một chai nước, liền hỏi “Chẳng phải anh cũng có một chai riêng cho mình sao?”
Minh Tranh nhún nhún vai, ngã đầu lên vai cô, để lại đằng sau hai bóng dáng bị kéo thật dài, nhìn rất thân mật.
La Văn Anh đưa mắt nhìn, sợ có người đi qua, hơi thở của Minh Tranh gần trong gang tấc, làm cho cô cảm thấy giống như gặp ảo giác.
Tạ Nam làm xong việc, nhưng vẫn không thấy Minh Tranh ở công ty, thừa lúc đi đưa tài liệu liền ghé phòng nghỉ rót trà uống. Vừa vặn lúc đó nghe một vài đồng nghiệp nói La Văn Anh tạm thời có việc, không tói công ty.
Lúc Tạ Nam tới thì chỉ còn một mình tiểu Chu, lúc này Tạ Nam đang cầm cốc trà, tiến lên “Julie, quản lý La không có ở công ty sao?”
“Đúng rồi”
Tạ Nam ngồi một bên ghế sô pha “ Lão đại cũng đi ra ngoài, cậu nói, hai người này có phải hay không có mối quan hệ gì?”
Tiểu Chu đưa lưng về phía cô, lấy cho mình ly cà phê, khóe miệng Tạ Nam nhếch lên “Làm gì có chuyện đó, bạn trai Eve cậu cũng đã thấy rồi cơ mà”
“Cũng đúng a”
Tiểu Chu có thể cảm giác được giọng nói của Tạ Nam buông lỏng “ Nhưng cũng không biết được, bên người lão đại còn không có một người bạn gái, cũng không thể nói lão đại giữ mình trong sạch a?” Tiểu Chu cầm cái cốc ngồi bên cạnh Tạ Nam “Với lại nhiều chuyện xảy ra mà mình không đoán được lắm,sáng nay Eve nhận được hoa, có thể là lão đại tặng?”
“Phải không?” Tạ Nam như đang suy nghĩ điều gì “Cũng có thể, cũng chỉ có nhân tài như quản lý La mới xứng đôi với lão đại”
“Bạn trai Eve cũng tốt, nhị hổ tranh đấu a, nhưng mà…” Tiểu Chu hạ giọng, khủy tay huých nhẹ vào người Tạ Nam “Nếu như cậu có cảm tình với lão đại, phải mau chóng phát tín hiệu, hiện tại ba người tranh đấu, xem ai có thể là người chiến thắng cuối cùng”
Tạ Nam cắn chặt môi, hoàn hồn lại, nói “Đầu óc cậu bị hỏng à, tại sao mình lại ngồi đây tám chuyện với cậu nhỉ?”
Tống Cẩm Trác vẫn không gọi điện thoại cho La Văn Anh được, dứt khoát đi tới Hào Khôn, vừa vặn cũng đến giờ tan tầm, đoàn người tuôn ra như thủy triều, Tống Cẩm Trác lấy tay chống cằm, ngón trỏ vô cùng buồn chán, gõ gõ trên mặt.
Tạ Nam đi ra ngoài, đang lấy tiền lẻ trong túi xách chuẩn bị đi về, băng qua đường, bất chợt nhìn thấy một chiếc xe tựa hồ rất quen mắt, hình như cũng đã tới Hào Khôn mấy lần, Tạ Nam có trí nhớ tốt, cô giả vờ bước ngang qua xe, nhìn qua cửa kính xe để quan sát người ngồi bên trong.
Ngón tay Tống Cẩm Trác đang cầm kẹp điếu thuốc, khủy tay gác ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy Tạ Nam, anh đưa tay lên chỉ chỉ hướng Hào Khôn “Cô có biết La Văn Anh không?”
“Anh nói quản lý La, đương nhiên biết a”
Tống Cẩm Trác mân mê điếu thuốc “Cô ấy có ở công ty không?”
Tạ Nam dè dặt nhìn xung quanh “Không có, buổi trưa cô ấy ra ngoài ăn cơm với tổng giám đốc, đến bây giờ vẫn chưa về, a, tôi nhớ rồi, anh là bạn trai của cô ấy?”
Tống Câm Trác gật đầu.
“Thật không may a, có khả năng bọn họ sẽ không về công ty nữa, anh gọi điện thoại cho cô ấy thử xem” Tạ Nam nào nghĩ tới, nếu Tống Cẩm Trác gọi điện thoại được, thì làm gì đến đây ngồi chờ? Tạ Nam vãn nói tiếp “Anh đối với quản lý La thật tốt, sáng nay chúng tôi còn thấy anh đưa cô ấy đi làm, cả công ty ai cũng hâm mộ cô ấy hết”
“Thật không?” Tống Cẩm Trác đưa tay dập tàn thuốc “Cảm ơn”
Tạ Nam lui về sau mấy bước, thấy Tống Cẩm Trác khởi động xe, sau đó chiếc Lexus biến mất trong tầm mắt. Tạ Nam nhìn bóng dáng chiếc xe, suy nghĩ, những người này, không phải đều dựa vào gia đình sao, nếu La Văn Anh không có xuất thân hiển hách, nói không chừng cũng chẳng bằng một góc của cô.
Trời chiều ngả về phía tây, dần dần, ánh nắng mặt trời cũng tan biến mất, La Văn Anh không thẻ nào tin được, cô và Minh Tranh cư nhiên ngồi ngốc ở đây gần cả một buổi chiều.
Lâu lâu nói một vài câu về công việc, tâm tình La Văn Anh dần buông lỏng, Minh Tranh vẫn nắm tay cô không hề buông, La Văn Anh chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị anh nắm lấy sớm đã nóng rực.
“Buổi tối muốn ăn gì đây?”
“Minh Tranh” La Văn Anh cử động thân thể “ Có được một buổi chiều thanh tịnh, nhưng ngày mai, ngày mốt, về sau thì sao?”
“Văn Anh, quyền quyết định không phải nằm trong tay em sao?”
Anh nghĩ rất đơn giản, cho rằng tình cảm là chuyện cá nhân, La Văn Anh yêu anh, đối với Tống Cẩm Trác mà nói, anh tin tưởng mình đã có được một lợi thế nhất định.
Gần đấy có một quán cơm, Minh Tranh ngồi dậy, La Văn Anh muốn đứng dậy nhưng cảm thấy chân tê cứng, Minh Tranh thấy cô ngồi bất động trên ghế liền hỏi “Sao vậy?”
La Văn Anh đưa tay xoa bóp đùi.
Minh Tranh ngồi xuống, lòng bàn tay xoa xoa giúp cô, La Văn Anh đưa tay đánh tay anh “Đừng đụng vào”
Mu bàn tay anh bị cô đánh đỏ bừng, nhưng ngón tay thon dài vẫn di động trên là da trắng nõn của cô, xoa nhẹ vài cái, phần bắp thịt lung lay, Minh Tranh dìu cô đứng dậy bước đi.
Do ở trong rừng cây, nên cũng không có nhiều người, Minh Tranh để cô ngồi trên ghế dựa, trên đầu có ô che nắng, không phải là che ánh nắng mặt trời, dù sao ở dưới tàn cây, ngẫu nhiên sẽ có vài chiếc là điêu linh rơi xuống.
Một nghệ sĩ đánh đàn violon đứng không xa, yên lặng kéo một khúc nhạc êm dịu, La Văn Anh không biết tên bài này, nhưng nghe vào tai có cảm giác rất hay.
Trên đường trở về, La Văn Anh ngồi im trên ghế phụ, ngoảnh đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, bóng đêm ập xuống, Minh Tranh đem tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay anh, đầu tựa vào lưng ghế, làm cho sự trầm mặc càng thêm lúng túng.
Cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng đang ngồi trên xe với Minh Tranh liền không ngủ được, một đường mơ mơ màng màng về nhà, lại ngại ngùng. La Văn Anh lắng nghe, muốn nghe anh gọi tên cô lại, nhưng đợi cả nửa ngày chẳng có động tĩnh gì cả, Minh Tranh đưa tay ra sau ghế, nghiêng người tới, hơi thở ấm nóng phun lên mặt cô, ngay sau đó, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
La Văn Anh chịu đựng, nhưng vẫn không cảm nhận được ý muốn rời đi của Minh Tranh. Cô khẽ “ưm” một tiếng, muốn nhắc cho anh tỉnh lại, không nghĩ tới âm thanh đó dường như cỗ vũ anh, anh điên cuồng dứt khoát tách hàm răng cô ra, đầu lưỡi tham lam tiến vào.
La Văn Anh rốt cuộc ngồi không yên, đưa tay đẩy trước ngực anh, ánh mắt long lanh hơi nước “Anh làm gì vậy?’’
Trong mắt Minh Tranh không giấu được ý cười, khi nãy nhìn thấy hàng mi của cô run rẩy thì anh đã biết cô giả vờ ngủ, anh thu người lại “Anh thấy em ngủ thật sâu, nên đánh thức em dậy”
La Văn Anh giả vờ đưa mắt nhìn xung quanh “Đến nhà rồi, anh cũng mau về đi”
Minh Tranh thấy cô phải đi, liền đưa tay ra nắm cổ tay cô lại “Đêm nay, anh ở nhà em”
“Nói bậy gì đó?” La Văn Anh đề cao âm lượng, thấy sắc mặt anh trầm xuống, cô mở miệng nói “Minh Tranh, anh cho tôi thời gian suy nghĩ về mối quan hệ của chúng ta”
“Còn phải nghĩ nữa sao?” Ở trong mắt Minh Tranh, có nhiều chuyện rất đơn giản “Em đã đồng ý mở cửa với anh, em còn do dự điều gì?”
La Văn Anh cầm lấy túi xách “Tôi đã sớm nói với anh, không ai vĩnh viễn đứng một chỗ mà chờ đợi, Minh Tranh, hiện tại anh quay đầu nhìn lại, chúng ta đã mỗi người đi một hướng khác, anh cho tôi một chút thời gian”
“Em muốn trốn tránh sao?” Minh Tranh nắm chặt cổ tay cô “Giống như lần trước, em nói là đã nói rõ ràng với Tống Cẩm Trác rồi, thế nhưng vãn còn duy trì tới nay là sao?”
“Minh Tranh, anh đừng có nói quá” La Văn Anh gạt tay anh ra “Về đi, tôi muốn nghỉ ngơi”
Đẩy cửa xe ra, La Văn Anh thấy Minh Tranh ngồi bên trong không nhúc nhích, cô nhấc chân lên bước đi.
May mắn lúc này anh không đuổi theo cô.
La Văn Anh vào thang máy, đi tới tầng sáu, khi vừa bước ra, liền bắt gặp một bóng người đứng cuối hành lang, bên cạnh cửa sổ, nhìn kỹ lại thì hóa ra là người quen “Cẩm Trác”
Tống Cẩm Trác xoay người lại, La Văn Anh nhìn thấy giữa ngón tay anh có kẹp một điếu thuốc “Sao anh lại ở đây?”
“Em đi đâu vậy, sao gọi điện thoại không ai bắt máy?”
La Văn Anh thấy anh dựa người vào sát cửa sổ, trong lòng dâng lên sự hổ thẹn, cô muốn bịa đại một chuyện, ánh mắt tránh né “Em đi ra ngoài với tổng giám đốc, có cuộc hội nghị khẩn cấp nên không nghe điện thoại được, thực xin lỗi”
Ánh mắt Tống Cẩm Trác nhìn cô chằm chằm, La Văn Anh cơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt nặng trịch của anh, Tống Cẩm Trác chợt cười, cất bước đi về phía cô, nửa điếu thuốc trong tay vất vào thùng rác.
“Vào nhà ngồi một chút đi”
La Văn Anh tìm chìa khóa trong túi xách , sau đó mở cửa vào nhà, Tống Cẩm Trác đi sau khép cửa lại, nhìn thấy La Văn Anh vội vã tới bếp pha trà.
“Không cần đâu, anh ngồi một lát rồi đi”
La Văn Anh cũng không làm nữa, đi tới tủ lạnh lấy ra hai chai nước, tùy tiện đưa cho Tống Cẩm Trác một chai.
“Anh ăn cơm tối chưa?” La Văn Anh tùy tiện tìm cớ nói chuyện, nói xong liền hối hận, bây giờ lá mấy giờ rồi mà còn hỏi ăn chưa? Nhưng không nghĩ tới, Tống Cẩm Trác lắc đầu “Anh chưa ăn”
Động tác vặn mở nắp chai của cô cứng đờ “Em với anh đi ăn gì đó đi”
“Không cần đâu, trong nhà còn gì ăn đó”
La Văn Anh bỏ chai nước xuống, mở tủ lạnh ra nhìn, thấy không có gì “Em đi chiên cơm cho anh, trong tủ lạnh chẳng có gì cả”
“Được”
Cơm chiên trứng là món nhanh nhất hiện giờ, một chén cơm lớn, thêm một ít cải thìa, cà rốt thái hạt lựu, hai quả trứng, Tống Cẩm Trác dường như rất đói nên ăn khá nhanh, La Văn Anh đưa tới cho anh một ly nước.
Tống Cẩm Trác ăn xong rồi đứng dậy đi về “Văn Anh, trưa mai anh mời em ăn cơm”
“Trưa mai sao?” La Văn Anh nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, liền đồng ý “Được”
Tiễn Tống Cẩm Trác tới cửa thang máy, khi cửa thang máy sắp mở ra, Tống Cẩm Trác kéo La Văn Anh tới đứng bên cạnh mình, La Văn Anh nhìn vào gương mặt đẹp trai phản chiếu trong cửa thang máy.
Bất chợt, một nụ hôn rơi trên má cô.
Cô đỏ bừng cả mặt, Tống Cẩm Trác buông tay ra, bước vào thang máy.
Ngày hôm sau, La Văn Anh vẫn đúng giờ tới Hào Khôn, Minh Tranh đưa tay ấn nút thang máy chuyên dụng, thấy La Văn Anh từ đại sảnh bước tới, anh thu tay lại, bước tới kéo cô cùng vào thang máy “Hôm nay anh đi ra ngoài một tí, buổi tối ở nhà đợi anh, chúng ta đi ăn cơm”
La Văn Anh nghĩ đến trưa nay còn đi ăn cùng Tống Cẩm Trác, trong lòng chán nản, giống như cô một chân giẫm hai thuyền “Tôi không đi, tối nay tôi về nhà rồi”
“Đến lúc đó anh tới tìm em” Minh Tranh hoàn toàn không để lời cô vào trong tai, La Văn Anh tâm phiền ý loạn, Minh Tranh ôm lấy eo cô “Còn giận chuyện ngày hôm qua sao?”
La Văn Anh nhướng mắt lên, không thèm nhìn anh, cửa thang máy một tiếng mở ra, cô gạt tay anh ra ngoài.
Gần tới giờ ăn trưa, cô nhận được điện thoại của Tống Cẩm Trác, đưa mắt liếc nhìn bầu trời bên ngoài của sổ, sáng nay khi ra khỏi nhà thì trời âm u, lúc này thì đã đổ mưa “Cẩm Trác, nếu không để hôm nào đi đi. Bên ngoài mưa thật lớn”
“Không sao, anh tới trước cửa công ty em rồi”
La Văn Anh nghe vậy, liền cầm ô bước xuống lầu.
Bước xuống dưới, liền phát hiện mưa còn to hơn, mọi người trong công ty nếu không có việc ra ngoài đều trốn trong phòng làm việc, La Văn Anh bước về phía trước, từng giọt nước mưa rơi xuống nền gạch tóe lên chân cô, Tống Cẩm Trác dừng xe trước cửa, thấy cô tới liền mở cửa cầm một cái ô rồi để cô ngồi vào ghế phụ.
Ngồi vào trong xe, Tống Cẩm Trác đưa khăn tay cho La Văn Anh, La Văn Anh đem đầu tóc bị ướt lau khô “Chúng ta đi đâu, trời mưa thế này chắc chưa thể tạnh được đâu”
“Dẫn em tới một nơi rất tốt”
Cần gạt nước đong đưa trước cửa kính xe, xuyên qua cánh cửa, cô đưa mắt nhìn ra ngoài, nhưng vì trời mưa khá lớn nên không thể nhìn thấy rõ cái gì cả. Tống Cẩm Trác một tay lái xe, một tay mở lộ trình ra nhìn, La Văn Anh lơ đãng nhìn về phía trước, phát hiện con đường này dường như hôm qua cô đã đi rồi.
Trong lòng cô căng thẳng, nơi đến, quả nhiên là trên núi.
Tống Cẩm Trác bước xuống xe, mở cửa cho cô, bung ra một cái ô che trên đỉnh đầu La Văn Anh, La Văn Anh bước theo Tống Cẩm Trác tới một nhà hàng , đưa mắt nhìn, bởi lý do thời tiết, cái ô che nắng bên ngoài không một bóng người. La Văn Anh thu hồi tầm mắt lại, liền bị Tống Cẩm Trác dắt đi vào.
Minh Tranh đang bước ra khỏi phòng VIP, thân thể cao lớn dựa vào vách tường, một chân tùy ý gác lên, cử chỉ lúc này nhìn thật lười nhác. Tay anh đang bấm dãy số của La Văn Anh, trong lúc vô tình, gọi điện thoại cho cô không cần mở danh bạ ra, một dãy số dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí.
Minh Tranh cúi đầu nhìn chằm chằm động tác của mình, toàn thân tản ra một hơi thở nhẹ nhàng, anh thầm nghĩ giờ này chắc cô đang ăn cơm trưa, bên ngoài mưa rất lớn, chắc cô cũng không ra ngoài, rất tốt.
Dãy số của cô hiện lên, nhưng lại gọi không được.
Trong lòng trầm xuống, chắc là do trời mưa nên tín hiệu không tốt, nhưng La Văn Anh ở Hào Khôn, thì làm sao mà mất sóng được.
Minh Tranh suy nghĩ một chút, không yên tâm, liền gọi điện thoại cho tiểu Chu.
Tiểu Chu cũng không biết La Văn Anh đi đâu “Lão đại, có thể Eve đang đi ăn cơm, anh có chuyện gì sao?”
“Khi nào cô ấy về thì gọi điện thoại cho tôi”
“Vâng, được ạ”
Minh Tranh tắt máy, ánh mắt lúc này thật hung ác.
La Văn Anh và Tống Cẩm Trác vừa chọn chỗ ngồi xong, cô đưa ánh mắt do dự nhìn về phía người đàn ông đối diện, mơ hồ cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng lại không nói được, Tống Cẩm Trác cầm thực đơn trong tay, ánh mắt thâm thúy khiến người ta hoàn toàn không nhận ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Điện thoại trên bàn vang lên, Tống Cẩm Trác nghe máy, La Văn Anh vô ý liếc nhìn điện thoại của mình, không biết lúc nào đã tắt nguồn mất rồi.
Phía đối diện, Tống Cẩm Trác gật gật đầu, tắt điện thoại sau đó đưa tay kéo La Văn Anh “Đi thôi”
“Không ăn cơm sao?”
Mặt Tống Cẩm Trác chứa đầy ý cười “Đi rồi sẽ biết”
Tống Cẩm Trác kéo tay cô tới tầng hai, anh tìm được một phòng VIP đã được bao lại, đưa tay xoay nắm cửa bước vào nhà, La Văn Anh thầm nghĩ anh chắc gặp được người quen, bước chân đi cùng anh, lúc này liền nghe được Tống Cẩm Trác mở miệng “Ba, mẹ, dì út”
Trong nháy mắt, La Văn Anh hóa đá ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn vào người bên trong.