Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 22: Tam nương tới cửa

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập

Edit: Mạc Thiên Y

Nghe Bì thị nói, Vương Nhị Lang lại nghĩ, thấy Tô thị lần trước như vậy, cũng không giống như là nguyện ý giúp mình đây, đích thị là trước kia mẹ đắc tội với người ta nặng quá. Bây giờ lại vạ lây đến gã, rõ thật là thành sự không thấy bại sự có thừa. Trong lòng gã oán giận Bì thị, không khỏi quắc mắt trừng mẫu thân, sau đó trầm ngâm nói: “Tô thị kia là do Tam muội bắc cầu mới đến nhà chúng ta, bọn họ trước kia ở cùng một thôn, tất nhiên có chút giao tình, ừm, mẹ, bây giờ mẹ cho người nhắn Tam muội, bảo nó nhanh chóng về nhà một chuyến.”

Bì thị nào dám cãi lời con thứ hai của mình, dĩ nhiên là liên tục nói được.

Lúc này Tô Tuệ Nương còn chưa biết đám người Vương Nhị Lang đang tính toán lợi dụng mình, nàng đang ở trong phòng viết viết tính tính, kiếp trước xuất thân quan gia, lúc lớn hơn chút mẫu thân bèn dạy nàng cách xem sổ sách quản gia, cho nên Tô Tuệ Nương đã quen với việc vạch ra kế hoạch chi tiết cho cả gia đình, đang tỉ mỉ viết tình huống thu chi sắp tới, Lâm thị vén rèm đi vào, trong tay bà bưng chén nước nóng, đưa cho Tô Tuệ Nương: “Viết cả một buổi trưa rồi, mau nghỉ ngơi, uống miếng nước đi!”

Tô Tuệ Nương nghe vậy buông bút trong tay, cười nói: “Cảm ơn mẹ.” Bây giờ nàng cũng đã quen gọi Lâm thị là mẹ rồi.

Lâm thị nhìn thấy trên bàn trải giấy trắng, có chút tò mò hỏi: “Đang làm gì vậy?”

“Làm sổ sách.” Tô Tuệ Nương nhấp một hớp nước nóng, giải thích: “Mẹ, con tính ngày mai đến nhà thím Ba một chuyến, nhà thím ấy là lão hộ ở Vương Gia Ao, quen biết rộng, con muốn nhờ thím ấy xoay sở tìm vật liệu đá cho chúng ta, xây một bức tường vây quanh nhà mình.”

Bì thị xót bạc, nghe vậy liền nói: “Vậy phải tốn không ít tiền đâu, hay để mẹ quấn một cái hàng rào tre là được rồi …”

“Không được” Tô Tuệ Nương không chút do dự bác bỏ: “Nhà chúng ta và nhà họ Vương cách quá gần, không có thứ gì vây lại, lúc nào con cũng cảm thấy không yên lòng.”

Lâm thị là người không có chủ kiến, thấy nàng khăng khăng như thế cũng không nói gì thêm, hai mẹ con lại nói chút chuyện khác.

“Con muốn cho Văn Nhi và Thất Lang đi học?” Nghe con gái nói, Lâm thị kích động, Vương Thất Lang kia còn dễ nói, nhưng Tô Văn là tính mạng của bà, người làm mẹ như bà cũng biết khao khát trong lòng con trai, nhưng lúc trước điều kiện trong nhà như thế, ăn uống còn khó khăn làm sao mà có thể đi học.

“Đệ đệ là một hạt giống đọc sách” Tô Tuệ Nương mỉm cười nói: “Con đã xem qua bài vở của đệ ấy rồi, nền tảng vẫn còn nắm rất chắc, chỉ là không có lão sư chỉ đạo, chung quy vẫn có hạn. Hơn nữa bây giờ thân thể đệ ấy đã tốt hơn không ít, trước hết cùng Tiểu Thất đến học ở học đường trong thôn, đợi tám chín tháng thích ứng rồi, sẽ đưa đệ ấy đến học đường chính quy trên trấn học.”

Lâm thị nghe vậy không khỏi vui mừng òa khóc: “Lúc cha con còn sống, đã mong ngóng Văn Nhi đọc sách cho giỏi, tương lai thi đậu công danh, hoàn thành chí nguyện cả đời ông ấy, nhưng mà ông ấy không đợi được đến ngày đó, không đợi được ngày đó a…”

Nghe những lời này, trong lòng Tô Tuệ Nương không khỏi thở dài một tiếng, đối với ngàn vạn bình dân bách tính khắp thiên hạ mà nói, thi cử là con đường duy nhất có thể thay đổi quỹ đạo cuộc sống của bản thân và người nhà, cũng không trách Lâm thị, Tô Văn, cùng với Tô phụ đã mất đều vương vấn vần đề này.

Thế là hôm sau, Tô Tuệ Nương quả nhiên đến nhà thím Ba, hiện tại đang là trung tuần tháng ba, vì cuối tháng phải bắt đầu cày bừa vụ xuân, là thời điểm bận rộn không mướn được người, cho nên Tô Tuệ Nương mới cấp bách xây tường như vậy. Đối với yêu cầu của nàng, thím Ba đồng ý ngay, đá dùng để xây tường trực tiếp lên núi Nam Sơn đào là được. Tô Tuệ Nương đã tính qua, tiền vật liệu cộng thêm phí nhân công, bốn lượng bạc là đủ rồi. Dẫn đầu đội làm việc chính là chồng của thím Ba, còn có bốn năm hương thân, tại thời điểm nông nhàn có thể kiếm được chút tiền tất nhiên là chuyện mà ai cũng thích. Hơn nữa Tô Tuệ Nương cung cấp cơm nước cũng là cực tốt, bên trong dĩa dưa chua xào thịt ba chỉ đúng thật là có bỏ thịt nhé, miếng thịt heo lớn béo ngậy nổi bập bềnh trong canh, vừa nhìn đã khiến ai nấy chảy nước miếng, lại còn cả mầm đậu nành kia nữa, đầy cả một mâm lớn, rưới dấm thơm lên, giòn thanh ăn cực ngon.

Tô gia bên này làm việc khí thế ngút trời, dĩ nhiên không giấu được ánh mắt của đám người Bì thị cách đó không xa. Vương Nhị Lang cau mày, mặt đầy cáu bẳn: “Mẹ, đã đưa tin đi hai ngày rồi, sao Tam nương vẫn chưa về.”

Bì thị cụp mắt tránh né: “Có lẽ là muội muội con bên kia có chuyện gì bị trễ nãi không chừng!”

Đứng bên cạnh, Điền thị vừa phun hạt dưa xuống đất, vừa đầy hâm mộ phóng mắt nhìn tình cảnh náo nhiệt ngất trời cách đó không xa, “Mẹ con tiện nhân Tô thị kia thật sự có quan hệ cùng nhà Trần quý nhân ở trên trấn sao?”

Bì thị mí mắt rung rung, không để ý tới thị. Điền thị lại chẳng thèm để ý ngược lại chậc chậc nói: “Thật tốt a, nom quần áo tiểu tiện nhân kia mặc trên người kìa, vải trơn tru bóng loáng thế kia, mẹ, lần trước sao mẹ lại đòi có 10 lượng bạc, thấy nó như vậy, trong túi không chừng còn không ít đâu!”

Lời Điền thị nói, ấy mà đã đâm thẳng vào trái tim mụ, Bì thị cũng tự mình suy nghĩ vô số lần, đúng là càng nghĩ càng hối hận, càng hối hận càng nghĩ. Còn không phải sao, 10 lượng bạc, thật sự là quá ít. Nếu Tô thị vẫn chưa bị nhà bọn họ bỏ, bây giờ tất cả mọi thứ của nó không phải đều là của nhà họ Vương mụ sao, bạc cũng được, quan hệ cùng Trần quý nhân kia cũng được, đều là của bọn mụ tất.

“Mẹ…” Thuộc cá mè một lứa, Điền thị tròng mắt đảo tròn vài vòng, đột nhiên nói: “Thằng súc sinh Thất Lang kia không phải ở nhà chúng sao? Trước kia nó hại nhà ta tốn không ít bạc, nếu Tô thị đối tốt với nó, nên bồi thường chút bạc kia cho chúng ta chứ!”

Bì thị nghe vậy hai mắt vụt sáng choang, quan sai thân thích kia của Tô Tuệ Nương đang ở Thượng Kinh xa xôi, một giờ nửa khắc đoán là chưa về được, vừa vặn dễ nắn bóp đám mẹ góa con côi Tô gia kia, mình lấy cớ này tới cửa đòi, không sợ nó không nhả bạc ra. Đương lúc mụ không ngừng toan tính dợm bước đi, lại bị Vương Nhị Lang nạt: “Ngu muội chi gián!” Bì thị rụt cổ một cái, rút cái chân trở về.

Vương Nhị Lang giận đùng đùng nói: “Bây giờ còn chưa biết rõ quan hệ của Tô thị kia và Trần gia, nếu lúc đó chọc tức ả, để cho tôi mất cơ hội nối quan hệ với Trần gia, chẳng phải là phá hủy tiền đồ cả đời, vậy vài lượng bạc cắc kia há có thể bồi thường sao, mấy người bớt đui mù giùm tôi đi!”

Trên mặt Điền thị xuất hiện vẻ bất bình, mở miệng toan nói lại bị mẹ chồng ngắt lời: “Được rồi, chớ đứng ngây ra đó nữa, còn không nhanh làm cơm đi, rõ là cái thứ vô dụng!”

“Vâng, đứa con dâu tư kia của mẹ thì có tài!” Điền thị oán hận nói: “Đáng tiếc thằng con chết sớm kia của mẹ không có phúc, hãy chờ xem! Tô thị kia sớm muộn gì sẽ được hời cho kẻ khác mà xem!” Nói đoạn mặc kệ sắc mặt đột nhiên căng lên của Bì thị, lắc mông, ngoe nguẩy bước đi.

Bức tường của nhà Tô Tuệ Nương hoàn công rất nhanh, chỉ dùng ngắn ngủn ba ngày đã xây xong, tường hình vuông, vây quanh gian nhà, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt bên ngoài, Tô Tuệ Nương lại cắm thêm mấy miếng sắt hình tam giác trên đầu tường, nếu có người muốn trèo qua kiểu gì cũng sẽ bị đâm chảy máu. Bức tường này vừa được xây lên, cảm giác an toàn trong lòng Tô Tuệ Nương đột nhiên tăng lên một mảng lớn, kỳ thật với số bạc trong tay nàng, cho dù dỡ nhà cũ xây cái mới tốt hơn cũng được, chẳng qua là Tô Tuệ Nương biết trong khoảng thời gian này mình đã đủ chói mắt lắm rồi, nếu lại xây nhà nữa, thể nào cũng có người bắt đầu ‘nhớ nhung’. Một điều nữa là, trong lòng nàng cũng có ý tưởng khác, cho nên tạm thời cũng không tính xây nhà. Tường xây xong, mấy con gà nuôi trong nhà rốt cuộc đã có chỗ hoạt động, Tô Tuệ Nương và Lâm thị lại làm một cái chuồng gà trong sân, nhìn bọn chúng tung tăng chạy đầy đất, Tô Tuệ Nương tâm tình cực tốt híp mắt.

Mà trong lúc Tô Tuệ Nương cho là cuộc sống sẽ ngày một tốt hơn, khách không mời lại đột nhiên tới cửa, đó là một buổi quá trưa, nàng nghe thấy ngoài sân truyền tới tiếng đập cửa và tiếng người gọi, vừa mở cửa lại phát hiện đứng bên ngoài là —— Vương Tam Nương. Thị ta một mình tới cửa, tâm tình Tô Tuệ Nương không khỏi khá hơn phần nào. So với những người khác trong nhà họ Vương, ấn tượng của nàng đối với Vương Tam Nương coi như cũng đỡ hơn, lúc này cũng không nên đuổi thị ra ngoài, đành phải mời vào nhà ngồi.

Vương Tam Nương vào nhà, hai mắt nhanh chóng nhướn lên, chỉ thấy căn nhà sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, một chiếc giường sưởi trải vải nhung tinh mịn kê sát tường, bên trên đặt hai cái rương gỗ màu sắc rất đẹp, vừa nhìn đã biết là vừa mới đóng, trên giường gạch còn đặt một cái bàn thấp bốn chân, trên bàn là một cái khay sơn màu gỗ lim, một bộ ấm trà bằng sứ được đặt bên trong, được một mảnh khăn hoa màu hồng phủ lên, có lẽ là sợ dính bụi bẩn. Nơi này vẫn là ngôi nhà tổ rách nát không chịu nổi kia trong trí nhớ của Vương Tam Nương ư, quả thực so với ngôi nhà thị đang ở còn sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều.

Trong lúc Vương Tam Nương lặng lẽ đánh giá bốn phía, Tô Tuệ Nương lại quang minh chánh đại nhìn thị. Vương Tam Nương dường như có hơi gầy, giữa hai hàng mày lộ nét tiều tụy, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng phiền lòng vậy. Giữa hai người yên tĩnh trong một giây lát, bấy giờ Lâm thị nghe thấy động tĩnh cũng đã đi tới, Vương Tam Nương và bà là chỗ quen biết, thấy thế vội vàng đứng dậy, cười gọi một tiếng: “Thím Lâm!”

Lâm thị không ngờ người tới là thị, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn con gái nhà mình, vẻ mặt có phần không được tự nhiên. Phải biết rằng ban đầu cũng là bởi vì Vương Tam Nương tới cửa nói mát, Lâm thị mới có thể làm chủ gả con gái đến nhà họ Vương. Nhưng sau đó xảy ra nhiều chuyện kia, bà cũng dần dần biết được chút tình hình thật của nhà họ Vương, đặc biệt trong khoảng thời gian này bà cùng thím Ba qua lại tán gẫu, đối phương ấy vậy mà xốc lên không ít gốc gác của Bì thị, Lâm thị nghe mà hối hận không thôi, chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện con gái mình ở nhà họ Vương chịu tội, bà cũng không biết đã khóc thầm bao nhiêu lần, thành thử lúc này gặp lại Vương Tam Nương, trên mặt Lâm thị không khỏi lộ ra vẻ oán giận, thốt ra: “Cô đến đây làm gì?”

Chọn tập
Bình luận