Edit: Mạc Thiên YPhủ Uy Vũ Bá, Trần phu nhân mời Tô Tuệ Nương ngồi xuống, thân thiết nói chuyện: “Thế mà đã nhiều ngày không gặp con rồi đấy, làm ta nhớ quá đi mất.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cười nói: “Mẹ nuôi nếu nhớ con thì sai người gọi một tiếng, nữ nhi sẽ đến ngay.”
“Ha ha ha ha…” Trần phu nhân nghe vậy cười to: “Xem cái miệng này này, đúng là giỏi ăn nói. Mẹ nuôi biết con bận rộn lo hôn lễ Tô Văn mà, thế nào? Trong nhà còn thiếu cái gì không? Mẹ nuôi trong kinh thành ít nhiều có chút đường lối, có thể mua được vài thứ hiếm thấy.”
“Phiền mẹ nuôi nhọc lòng rồi, trong nhà cũng không thiếu gì cả.” Tô Tuệ Nương cười nói: “Ngài giúp nhà con tìm được một nàng dâu tốt như vậy, đã là công lao lớn nhất rồi.”
“Đúng đấy, ta cũng thật không ngờ hai nhà các con thật sự sẽ kết thành thân.” Trần phu nhân nói: “Con bé Nhuận Nga kia là người tốt, người trong nhà rất hòa nhã, con bé kết đôi với Tô Văn, thật đúng là không thể tốt hơn rồi.”
“Đúng thế đấy ạ.” Tô Tuệ Nương nhẹ vỗ tay, cười cực kỳ cao hứng.
Hai người lại nói chuyện một lát, đúng lúc này có người vén rèm đi đến, là thê tử của Trần Ngọc – Lâm Tú Châu. Chỉ thấy cô ta mặc một thân xiêm y màu hồng đào, trên cổ đeo vòng vàng khảm hồng ngọc, thoạt nhìn không giống như đã thành thân, ngược lại như còn là thiếu nữ khuê trung vậy, cả người có khí tức nhanh nhẹn không kiềm được.
“Ra là Tô cô nương tới đấy à!” Thấy Tô Tuệ Nương, Lâm Tú Châu cười gọi một tiếng: “Mẹ ta ấy mà nhắc cô đã nhiều ngày đấy, cuối cùng tới rồi.”
Tô Tuệ Nương đứng lên cười chào cô ta.
Tổng cộng nói đến, đây là lần thứ ba nàng gặp Lâm Tú Châu, một lần là phá vỡ màn “tỏ tình” của người ta, một lần là chúc mừng tân hôn, lần tiếp theo là hôm nay. Giữa hai người kỳ thật cũng không mấy thân quen, nhưng đối phương nguyện ý mặt tươi cười đón chào, Tô Tuệ Nương dĩ nhiên sẽ không mặt lạnh mà chống đỡ.
“Nghe nói Nhuận Nga sắp gả vào nhà muội à…” Lâm Tú Châu cười hì hì nói: “Ta cùng với nàng ấy là bạn bè từ nhỏ lớn lên cùng nhau đấy, cô nàng kia ngoại trừ có hơi lầm lì, ngây ngốc, còn lại thì rất tốt.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy sững người, giương mắt nhìn kỹ Lâm Tú Châu trước mặt, suy nghĩ ý tứ trong lời nói đối phương.
“Xem con nói kìa, con bé Nhuận Nga ấy rất ổn trọng, đâu có loi nhoi như con khỉ con con.” Trần phu nhân một bên cười nói.
“Mẹ đúng là bất công, lúc nào cũng là khuê nữ của người ta tốt hết.” Lâm Tú Châu mở mồm liền nói: “Nếu bọn họ tốt vậy, sao không để họ làm con dâu mẹ đi!”
Nụ cười trên mặt Trần phu nhân lập tức phai nhạt.
Tô Tuệ Nương một bên suy nghĩ “họ” trong “bọn họ” này phải chăng ám chỉ mình, bèn nói: “Đó dĩ nhiên là bởi vì tẩu tẩu là tốt nhất rồi a.”
Lâm Tú Châu nghe vậy lập tức vui vẻ ra mặt. Lôi kéo tay Tô Tuệ Nương, bắt đầu huyên thuyên không ngớt, đầu tiên là nói Thường Nhuận Nga, sau đó bất tri bất giác lại chuyển đến trên người Trần Ngọc. Lời trong lời ngoài đa phần là oán trách, gì mà tướng công quá bận việc không rảnh phụng bồi mình, cái gì mà sinh nhật mình hắn cũng không tặng quà… Tô Tuệ Nương ở một bên nghe, chỉ cảm thấy xấu hổ chết được. Nghĩ bụng, chuyện riêng giữa hai người các ngươi, nói với ta làm gì chứ, chúng ta đâu có thân đến mức này!
Lâm Tú Châu này trông rất lanh lợi mà, sao nói chuyện chẳng biết giữ mồm giữ miệng thế?
Trong lúc cô ta càng nói càng lạc đề, càng nói bên kia sắc mặt Trần phu nhân càng đen, có hạ nhân báo lại: “Thường phu nhân cùng Thường tiểu thư tới ạ.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy lập tức thở phào một hơi, thoát khỏi “ma âm xuyên não” của Lâm Tú Châu đi ra ngoài, đứng lên nhìn nơi cửa.
Quả nhiên, một lát sau, mẹ con Thường thị cùng đi đến, hôn sự của hai nhà đã định, không còn xem là người ngoài nữa. Thường phu nhân lại là trưởng bối, Tô Tuệ Nương dĩ nhiên là làm đủ lễ nghi, Thường phu nhân đối với lần này rất hài lòng, ánh mắt nhìn Tô Tuệ Nương cũng thân thiết hơn.
“Nhuận Nga, đây là chị chồng tương lai của bạn đấy! Còn không mau đi qua o bế tâng bốc chút đi, miễn cho về sau bắt chẹt bạn đó.” Lâm Tú Châu vẻ mặt ngây thơ mà nói đùa.
Có điều những người có mặt đều không cảm thấy buồn cười.
Thường Nhuận Nga đỏ ửng cả mặt, hiển nhiên là vừa thẹn vừa giận.
Trần phu nhân sắc mặt lại càng khó coi, chỉ cảm thấy đứa con dâu này thật sự là “ngốc” tới cực điểm, đánh mất thể diện nhà mình.
“Tẩu tẩu nói vậy là ý gì?” Tô Tuệ Nương cũng thu hồi nụ cười trên mặt, không mặn không lạt nói: “Chẳng lẽ ở trong lòng tẩu Tuệ Nương chính là loại nữ nhân tâm tư ác độc, ưa làm khó dễ người khác?”
Giờ phút này, Lâm Tú Châu cũng cảm thấy “khí lạnh” tứ bề, bấy giờ mới nhớ ra liếc mắt nhìn Trần phu nhân một cái, mà mẹ chồng lại cho cô ta một cái mặt đen sì sì. Co quắp cười hai tiếng, cô ta không khỏi lúng túng nói: “Ta dĩ nhiên không phải ý này, muội muội hiểu lầm rồi!”
“Được rồi, con đi về trước đi!” Trần phu nhân thật sự không chịu nổi cô ta tiếp tục ở đây làm bẽ mặt nữa, vội nói: “Hôm qua không phải kêu la đau dạ dày sao? Nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Lâm Tú Châu bấy giờ lại nghe ra, mẹ chồng là đang đuổi mình đi, trên mặt lập tức lộ vẻ không muốn, chẳng qua là ngại uy nghiêm mẹ chồng, chỉ có thể không tình nguyện nói với Tô Tuệ Nương cùng Thường Nhuận Nga: “Các muội một lát đến phòng ta nha, chúng ta tận tình chuyện trò.”
“Tú Châu!” sắc mặt Trần phu nhân càng đen.
Lâm Tú Châu vểnh vểnh môi, lắc mông đi.
“Tú Châu tính tình linh hoạt, trẻ tuổi không biết nói chuyện, các con đừng để bụng.”
“Xem mẹ nuôi nói kìa… /Phu nhân nghiêm trọng rồi…”
Tô Tuệ Nương cùng Thường Nhuận Nga liếc nhau, rối rít cười nói.
Để hai vị Trần, Thường phu nhân ở lại đó trò chuyện, các nàng cũng kề cùng một chỗ tán gẫu.
Bởi sợ Thường Nhuận Nga mặt mỏng, cho nên Tô Tuệ Nương không hề đả động đến chuyện thành thân, chỉ nói ít chuyện mà con gái phần lớn chú ý như son phấn, quần áo linh tinh. Ở phương diện này Tô Tuệ Nương có thể so với chuyên gia, không quá thời gian một chung trà đã khiến Thường Nhuận Nga nghe đến hứng khởi đầy mặt.
“Thì ra cạo phấn vụn từ trân châu, bôi lên mặt sẽ có tác dụng làm trắng a.” Thường Nhuận Nga cảm thấy rất là thần kỳ: “Nhưng mà, trân châu giá mắc mỏ, làm như vậy thật sự là có hơi xa xỉ.”
“Cũng không phải ngày nào cũng dùng.” Tô Tuệ Nương cười nói: “Trân châu dưỡng nhan, cách một đoạn thời gian dùng một ít là được, ngoài ra, dùng sữa dê hoặc là sữa tươi, hòa lẫn với cánh hoa rửa mặt, cũng có thể đưa đến hiệu quả.”
“Thảo nào da tỷ tỷ nhìn qua như nước ấy! Quả thật là có thuật dưỡng nhan.”
“Nữ tử thanh xuân ngắn ngủi, bảo dưỡng nhiều chút thì hơn.”
Cùng Thường Nhuận Nga tán gẫu rất vui vẻ, bọn họ đều có ý định lấy lòng nhau, cho nên một lúc sau đó, hai người trở nên cực kỳ thân thiết.
Buổi trưa, mọi người cùng nhau dùng cơm chay.
Gần giờ Mùi, Trần Ngọc từ bên ngoài trở về, bắt gặp mấy người trong đại sảnh, hơi bất ngờ, ánh mắt quét qua trên người Tô Tuệ Nương, trong lòng nổi lên cơn đau nhói.
Trần Ngọc bái kiến Trần phu nhân cùng Thường phu nhân, rồi nói hai câu với hai người Tô Tuệ Nương, ngay lúc này nha hoàn tìm đến, nói là thiếu phu nhân bảo thiếu gia trở về phòng một chuyến.
Mặt Trần phu nhân lập tức đen xoạch, Trần Ngọc cũng không nói gì thêm, có điều nhìn từ giữa hàng mày hơi nhăn kia, xem ra tâm tình cũng không tốt. Sau khi Trần Ngọc đi rồi, mẹ con Thường phu nhân ngỏ lời cáo từ, Tô Tuệ Nương cũng không nán lại lâu, chỉ ngồi một lát rồi dẫn Mộc Hương trở về.
Lúc về đến nhà đã là chạng vạng, trong sân Yến Hoằng Chân đang sốt ruột đảo tới đảo lui, thấy Tô Tuệ Nương rốt cục đã về, không khỏi đi tới phàn nàn: “Tuệ tỷ tỷ đi đâu, trễ thế này mới về.”
“Ta còn muốn hỏi đệ đấy!” Thấy thằng nhóc chết tiệt này dám “ác nhân cáo trạng trước”, Tô Tuệ Nương dựng thẳng lông mày: “Hơn nửa tháng nay chạy đi đâu?”
Yến Hoằng Chân nghe vậy, mặt hiện vẻ tránh né song chỉ gãi đầu, chính là không nói lời nào.
Thấy sắc mặt Tô Tuệ Nương ngày càng lạnh, không khỏi năn nỉ xin tha: “Tỷ tỷ tốt, Tiểu Thất không muốn bịa lý do gạt tỷ, chẳng qua là chuyện này khó nói lắm, tỷ có thể không hỏi được không?”
Tô Tuệ Nương biết tính tình Yến Hoằng Chân, biết không phải vạn bất đắc dĩ, thằng nhóc này chắc chắn sẽ không giấu diếm mình cái gì. Nhưng nàng vẫn thử dò xét hỏi: “Liên quan đến chuyện nhận công việc gì kia ư?”
Vẻ run rẩy trên mặt Yến Hoằng Chân càng đậm, trong lòng Tô Tuệ Nương liền rõ ràng, nàng thở dài.
“Được rồi, đệ đã không muốn nói, ta liền không hỏi. Chỉ là không được làm chuyện nguy hiểm, biết không?”
“Hì hì, Tuệ tỷ tỷ yên tâm là được.”
Hai người vừa nói vừa vào trong phòng.
Tô Tuệ Nương đi vào trước thay bộ quần áo thường ở nhà, sau đó ra ngoài ăn tối cùng mọi người.
Sau khi ăn xong, Yến Hoằng Chân nói với nàng: “Tuệ tỷ tỷ, đệ phải rời kinh thành một thời gian.”
Tô Tuệ Nương trong lòng chợt động. “Muốn đi đâu? Đi bao lâu?”
“Nhanh thì một hai tháng, chậm thì bốn năm tháng.” Yến Hoằng Chân đối với muốn chuyện đi đâu né tránh không bàn tới, chỉ trả lời qua loa.
Tô Tuệ Nương thấy hắn như vậy, rũ mắt xuống rốt cục không hỏi tiếp nữa. Tối ấy, nàng tự tay chuẩn bị đồ đi đường cho Yến Hoằng Chân, ngoài quần áo thường ngày ra, một ít thuốc men, đặc biệt là thuốc trị ngoại thương, cũng chuẩn bị đủ cả.
“Hộp này là sâm hoàn ta tìm người cố ý làm, đệ mang theo trong người, nói không chừng sẽ phải dùng tới.”
* sâm hoàn: sâm nạo ra vo thành viên tròn, thuốc mà có hình tròn được gọi là “hoàn”.
Yến Hoằng Chân nghe vậy, vừa cảm động vừa xấu hổ, hắn một phen nắm chặt tay Tô Tuệ Nương, khẽ khàng nói: “Tuệ tỷ tỷ, thực xin lỗi.”
“Đồ ngốc, nói xin lỗi cái gì.” Tô Tuệ Nương nói: “Ưng đã lớn luôn sẽ muốn bay, ta biết mình không quản được đệ nữa, nhưng đệ phải hứa, nhất định phải bình an trở về.”
“Dạ!” Yến Hoằng Chân trịnh trọng gật đầu, vòng lấy hông Tô Tuệ Nương, cậu như đứa trẻ nhỏ mà uốn éo vài cái: “Tiểu Thất sẽ cố gắng, nhất định sẽ trở nên vượt bật hơn người.”
Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, nếu có thể ta tình nguyện đệ không vượt bật cái gì, trở nên hơn người cái gì. Chỉ làm một đứa bé như trước kia, không được sao?