Edit: Mạc Thiên YThời gian như nước chảy, đảo mắt bỗng đến tháng tư hoa nở mặc ấm, bấm đốt ngón tay tính toán, Yến Hoằng Chân đi đã gần nửa năm, lý ra nên trở về từ sớm rồi, chẳng qua là các chuyên gia khai khoáng mà triều đình phái đi phát hiện, hai tòa tài nguyên khoáng sản khai quật được từ vùng đất Miêu Cương kia, số lượng dự trữ vượt xa ngoài dự liệu, đặc biệt tòa mỏ vàng, gần như là lớn thứ hai toàn quốc. Hoàng thượng hay tin hiển nhiên là long tâm cực kỳ vui mừng, vì để tránh cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, Yến Hoằng Chân mới bị giữ tại đó mãi đến bây giờ. Song lần trước hắn gởi thư nói, sự tình đã được xử lý kha khá rồi, ít ngày nữa Hoàng thượng sẽ hạ chỉ cho đại quân hồi kinh.
Tô Tuệ Nương hay tin này, tất nhiên vui mừng quá đỗi, bắt đầu tâm tâm niệm niệm mong ngày đó tới nhanh một chút. Cứ thế lại qua non nửa tháng, một hôm nọ, Tô Tuệ Nương đang ôm con ngủ say, bỗng cảm thấy trên người mình đè ép thứ gì, nàng choàng mở mắt, hét lớn: “Cẩu tặc to gan, dám…”
Song, lời còn chưa dứt đã bị người phủ kín cả miệng, qua cơn hỗn loạn vì bị đột nhiên đánh thức, Tô Tuệ Nương lập tức nhận ra người ôm mình là ai, trong nháy mắt, thắt lưng thả lỏng, thân thể cũng mềm oặt, nàng vươn cánh tay mềm nhũn khoác lên cổ nam nhân, hai người hôn đến khó lìa khó bỏ.
Không biết qua bao lâu, nam nhân mới buông nàng ra, mang theo vô hạn vui mừng cùng nhung nhớ, hắn tình ý liên tục nói: “Tuệ Nương, ta rất nhớ nàng.”
Người này trước đây đều gọi mình là tỷ tỷ, hôm nay ấy mà trực tiếp kêu tên. Trong lòng Tô Tuệ Nương trăm xoay ngàn chuyển, trên mặt càng mơn mở đào tơ, ngượng ngùng không thôi: “Cuối cùng cũng chịu về!” Mang theo vài phần hờn trách, nàng không khỏi đỏ vành mắt: “Khiến ta lo chết được.”
“Về rồi, về rồi…” Yến Hoằng Chân ôm thật chặt hông nàng: “Không cần đi đâu nữa, ta thật sự nhớ nhung quá đỗi.”
Người này chuyên nói mấy lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nàng, tin mới là lạ. Mặc dù ở trong lòng tự nhủ như vậy, nhưng vẻ mặt Tô Tuệ Nương vẫn bán đứng nàng.
Đương lúc hai người chàng chàng thiếp thiếp, ngàn lời vạn ngữ cũng khó trao, một giọng trẻ con non nớt bỗng vang lên: “Mẹ!”
Chỉ thấy Duyên tỷ nhi chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, đột nhiên chỉ vào Yến Hoằng Chân hét lớn: “Có kẻ xấu!”
Tô Tuệ Nương quay đầu nhìn cặp mắt to trắng đen rõ ràng của con gái, nghĩ màn si mê vừa rồi của mình đã bị con nhìn thấy toàn bộ, mặt tức khắc nóng bừng, hận không thể chui vào lổ nẻ cho khuất.
“Ai kẻ xấu ~” Yến Hoằng Chân trừng mắt, nạt: “Sao nào, ngay cả cha con cũng không nhận ra?”
“Cha?” Duyên tỷ nhi chớp chớp mắt, nhỏm người ngồi dậy kéo tay áo mẫu thân, rất ư là thắc mắc hỏi: “Mẹ, Duyên Duyên có cha sao?”
Yến Hoằng Chân nghe xong càng giận dữ, vươn cánh tay bắt được tiểu nha đầu, kéo vào trong lòng tét lên cái mông nhỏ, vừa đánh còn vừa quát: “Giờ cho con biết con có cha hay không.”
Quả mông bị đau, Duyên tỷ nhi lập tức không chịu, gân cổ oa oa khóc lớn. Mắt thấy hai cha con này càng náo càng kỳ cục, Tô Tuệ Nương vội lên tiếng ngăn lại: “Được rồi, đừng làm rộn. Lúc chàng đi Duyên Duyên mới bao lớn, dĩ nhiên không nhớ được rồi.”
Giải cứu con gái thoát khỏi bàn tay ma vương, Tô Tuệ Nương gọi Mộc Hương sắc mặt vẫn vui mừng như trước, bảo ôm Duyên Duyên đi xuống.
“Sao lại thế này, không phải còn mấy ngày mới được hồi kinh sao?” Tô Tuệ Nương kéo tay nam nhân, hai vợ chồng ngồi xuống giường. Yến Hoằng Chân vẫn thở phì phò nói: “Mình ta lén trở về, đại quân còn cách kinh rất xa.”
Hắn không có nói cho Tô Tuệ Nương bởi vì mình không chịu được nhớ nhung, bèn ném bỏ đội quân, chạy suốt ngày đêm, chạy chết ba con ngựa, gấp gáp chạy trở về. Tô Tuệ Nương nghe đến đó không khỏi chấn động, như thế rõ ràng là làm trái với quân kỷ nha, nàng khẩn trương truy hỏi: “Có bị ai thấy không? Chàng ấy, chẳng lẽ không thể chờ thêm vài ngày sao?”
“Không chờ được, một khắc cũng không chờ nổi! Yến Hoằng Chân vươn tay cởi quần áo Tô Tuệ Nương, hôn lên bờ vai tuyết trắng của nàng, dùng giọng nói cực nóng: “Ta nhớ nàng đến tan tác cõi lòng rồi.”
Mặt Tô Tuệ Nương chợt đỏ ửng, đối mặt với “nhu cầu” gấp gáp của nam nhân có lòng quát bảo ngưng lại, nhưng mà hai tay nắm thật chặt hông mình kia, hơi thở nóng bỏng rù rì kia, và cả mùi mồ hôi trên người truyền tới kia, cũng làm cho Tô Tuệ Nương thậm chí mê man, bất tri bất giác ngã xuống giường, bất tri bất giác mặc hắn…
“Màn, kéo màn lại…” giọng nữ tử mang theo xấu hổ nồng đậm, nhưng ý tứ truyền đạt ra lại làm cho Yến Hoằng Chân đỏ cả hai mắt. Lấy sức mạnh gần như là xé rách, nam nhân soàn soạt vài cái liền khép lại tấm màn rũ xuống hai bên. Tương tư tận xương, lúc này chỉ có thể lấy phương thức này để diễn tả tình cảm của họ, nói cho đối phương biết, ta nhớ nàng / chàng đến mức nào.
Ba canh giờ sau, Tô Tuệ Nương từ nhĩ phòng tắm rửa đi ra ngoài, về đến phòng, Yến Hoằng Chân vẫn ngủ say sưa. Trông hắn thành thục không ít, cũng xa lạ không ít, trên mặt không còn vẻ ngây thơ của thiếu niên, thay vào đó càng nhiều thêm vẻ tang thương nhè nhẹ, bị nắng ăn đen đi rất nhiều, râu mép cũng rậm rạp dài ra, Tô Tuệ Nương không khỏi lắc đầu khẽ cười nói: “Chẳng trách con gái không nhận ra chàng!” trông bộ dạng lôi thôi lếch thếch này, nàng vuốt mặt Yến Hoằng Chân, đầy đau lòng nghĩ: Tiểu Thất của nàng đã chịu khổ nhiều đây!
Thừa dịp nam nhân ngủ say, Tô Tuệ Nương đến nhà bếp đích thân làm một bữa, tất cả nguyên liệu đều xuất từ không gian tùy thân, vô luận sắc hương hay là mùi vị đều cực ngon. Yến Hoằng Chân đánh một giấc thẳng tới chiều tối, khi tỉnh dậy quay đầu thấy thê tử không có bên cạnh, bèn ngồi dậy, đánh một giấc thoải mái, xua đi hoàn toàn mỏi mệt của mấy ngày đi đường. Thấy đầu giường đặt một chồng quần áo chỉnh tề, từ áo ngoài đến áo lót quần lót, đầy đủ mọi thứ, trong lòng không khỏi khẽ nở nụ cười.
“Dậy rồi à?” Tắm rửa xong thay lại một thân quần áo tinh tươm đi ra ngoài, Yến Hoằng Chân liền nhìn thấy thê tử đang ôm nữ nhi ngồi trước bàn tròn khắc hoa. Duyên tỷ nhi thấy hắn, đầu tiên là sợ sệt co rúm lại, sau cũng không biết nhớ ra cái gì đó, mang theo vài tia miễn cưỡng, nho nhỏ, nho nhỏ gọi một tiếng: “Cha!”
Yến Hoằng Chân quắc mắt dọa con bé, rồi sau đó giống như làm ảo thuật, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh đoản kiếm nhỏ màu hoàng kim, đoản kiếm này làm cực kỳ tinh xảo, bên trên chẳng những có hoa văn tinh xảo xinh đẹp, mà còn khảm rất nhiều viên bảo thạch xanh xanh đỏ đỏ.
“Muốn không?” Yến Hoằng Chân trêu chọc con gái mình như thể trêu con cún con.
Hai con mắt thật to của Duyên tỷ nhi đã sớm tròn xoe dõi theo, hai cái tay nhỏ giơ lên như thỉnh cẩu, cái đầu nhỏ hưng phấn gục gặc liên tù tì.
“Ta là ai?” Yến Hoằng Chân chỉ vào mũi mình, vẫn ung dung mà hỏi.
“Cha!!!” giọng Duyên tỷ nhi đột nhiên to hẳn lên, chẳng còn không tình nguyện như vừa rồi, trở nên cực kỳ nịnh hót. Tô Tuệ Nương nhắm hai mắt, cảm giác có chút mất mặt. Yến Hoằng Chân vờn với con một lúc lâu, chọc cho con bé sắp khóc đến nơi, mới đưa thanh đoản kiếm nhỏ cho con. Tô Tuệ Nương thấy đoản kiếm này cũng chưa mở niêm phong, chỉ hoàn toàn là đồ như trang sức, cũng không ngăn cản.
Duyên tỷ nhi quả nhiên thích thú, móng vuốt nhỏ mập lật qua lộn lại, vẻ mặt yêu thích không thôi.
“Đói chưa! Mấy món này đều do tự ta làm đấy, nhân lúc nóng mau ăn đi!” Tô Tuệ Nương cười nói, Yến Hoằng Chân tất nhiên hớn hở đáp ứng.
“Duyên Duyên chúng ta ăn cơm nào!” Tô Tuệ Nương nhẹ giọng dỗ nữ nhi. Nào ngờ nha đầu béo đang chơi đến là vui vẻ, căn bản không phản ứng mẹ mình, mà một khi Tô Tuệ Nương cưỡng chế lấy đi, cô bé sẽ làm như cáo trạng hô lớn: “Của Duyên Duyên, của Duyên Duyên mà, cha cho Duyên Duyên đấy!” ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ chỉ có thể cho người đem sợi dây nhỏ đến, luồn qua cái lỗ nhỏ trên thanh đoản kiếm, đeo lên cổ cho con bé, bấy giờ Duyên tỷ nhi mới thỏa mãn chịu ăn cơm.
Người một nhà đã lâu không gặp, rốt cục ăn xong bữa cơm đoàn viên. Sau khi ăn xong, Yến Hoằng Chân nói với nàng mình còn phải lập tức quay trở lại. Tô Tuệ Nương thấy vậy biểu hiện thấu hiểu sâu sắc, sắc trời vừa tối là giục hắn đi mau.
“Cẩn thận một chút, đừng để cho Ngự Sử Đài dâng tấu vạch tội chàng!” Tô Tuệ Nương phát cáu nói.
Yến Hoằng Chân cười hì hì hai cái, trên mặt quét sạch mỏi mệt của lúc đến, tinh thần đổi lại phấn chấn hẳn lên.
Dõi mắt nhìn thân ảnh của hắn dung nhập vào trong đêm đen, Tô Tuệ Nương mím môi, không kiềm nén được nụ cười trên mặt, Duyên tỷ nhi trong lòng còn kỳ quái nhìn quanh, hỏi: “Cha đâu?”
Tô Tuệ Nương bẹp một cái hôn lên má con, dịu dàng nói: “Cha con sẽ trở lại nhanh thôi.”
Như thế, bốn ngày sau đó, quân đội viễn chinh Miêu Cương khải hoàn hồi kinh, hoàng thượng đặc lệnh cho Thành vương Chu Phú, hoàng thái tử Chu Hậu Văn dẫn văn võ cả triều nghênh tiếp tại năm mươi dặm ngoài kinh thành. Chúng đại thần chỉ thấy một hàng dài rồng rắn cuồn cuộn mà đến, mỗi vị binh sĩ đều vẻ mặt tinh thần dâng trào, trong lúc hành quân cũng rất có trình tự, hơn nữa trên người thoang thoảng có mùi vị máu tanh, rõ ràng cho thấy là một đội ngũ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Đứng ở hàng đầu, Hoàng thái tôn trên mặt mang cười, trong lòng lại có phần phát khổ, y nghĩ, nếu người thắng trận lần này là Âu Dương Hải thì tốt biết mấy a. Như vậy mình chả phải đã có một cánh tay trợ lực lớn ở trong quân sao, đang suy tư, giữa hàng ngũ màu đen một bóng người giục ngựa chạy ra, chỉ nghe âm thanh lộp cộp vang lên, người nọ xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, khí khái hào hùng kêu vang: “Thần Yến Hoằng Chân bái kiến Thành vương điện hạ, bái kiến Hoàng thái tôn điện hạ!”
Theo thanh âm của hắn vừa dứt, cách đó không xa hàng ngũ màu đen chợt ngừng lại, hệt như đã diễn luyện vô số lần, đồng dạng cũng quỳ một chân trên đất, hô vang dội: “Bái kiến Thành vương điện hạ, bái kiến Hoàng thái tôn điện hạ!”
Thanh âm thỉnh an của một người, sao có thể chấn động bằng thanh âm thỉnh an của hơn vạn người?
Vào giờ khắc này vô luận là Thành vương hay là Hoàng thái tôn, cũng không tự chủ thẳng người lên, nâng được tráng chí hào hùng cuồn cuộn sâu trong nội tâm.
“Ha ha ha, Yến tướng quân mau đứng dậy, bổn vương…”
Mắt thấy Thành vương ý cười đầy mặt đích thân đi đến đỡ Yến Hoằng Chân, Hoàng thái tôn rơi lại phía sau, trong đầu bỗng toát lên một ý niệm, nếu Âu Dương Hải đã chết rồi, vậy tại sao bổn điện hạ không mượn sức Yến Hoằng Chân này, ừm, lại nói tiếp, Lan trắc phi còn là muội muội ruột của hắn cơ mà!