Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 28: Gặp lại Dung ma ma

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập

Edit: Mạc Thiên Y

“Thì ra là thế!” Tô Tuệ Nương thầm than nhẹ một tiếng. Dưới sự hành hạ của đám người Bì thị mà Vương Thất Lang có thể tung tăng thế này, chỉ sợ cũng bởi nguyên nhân này, có một cơ thể tốt đúng là ưu việt hơn cả a!

“Mấy loại võ công này tỷ không phải thông thạo lắm, nhưng đệ tuổi còn nhỏ, cũng không có ai chỉ đạo, vẫn không nên luyện lung tung thì hơn!” Tô Tuệ Nương trước sau hai đời cộng lại chưa từng tiếp xúc qua thứ này, nhưng cũng từng ngẫu nhiên đọc qua mấy loại truyện hiệp khách dị truyền linh tinh, biết loại công phu này một khi luyện sai thì rất dễ dàng thương gân động cốt, tẩu hỏa nhập ma.

Vương Thất Lang nghe vậy, rất là nhu thuận gật đầu, nói: “Tuệ tỷ tỷ yên tâm đi, Tiểu Thất có chừng mực.”

Hai người ở trong này ngồi một hồi lâu, thấy sắc trời không còn sớm, mới bắt đầu xuống núi, dĩ nhiên, miếng ngọc bội và quyển “Hoắc thị quyền phổ” kia toàn bộ đều được Tô Tuệ Nương cất kỹ vào, chẳng biết tại sao nàng luôn có dự cảm, hai thứ đồ này, ngày nào đó nhất định sẽ có chút công dụng. Về đến nhà, Lâm thị đã nấu cơm xong, Tô Tuệ Nương lại đặc biệt đem rau dại hái được hôm nay ra rửa một ít, chấm với nước tương dầm trứng gà vàng óng, ăn vào miệng phải nói là tươi ngon mọng nước.

Sau khi ăn xong, Tô Tuệ Nương đốt đèn dầu, bắt đầu thêu thùa, vẫn là mấy thứ khăn tay, túi thơm linh tinh, bây giờ một tháng nàng có thể làm ra năm sáu cái, có thể giúp trong nhà kiếm thêm chừng hơn chục lượng bạc, xem như là thu nhập ổn định không thể thiếu của Tô gia. Tô Văn và Vương Thất Lang thì tự làm bài tập của mình, tiến độ học tập của hai đứa không giống nhau, nhưng lúc nào cũng thi đua với nhau, đặc biệt là Vương Thất Lang, mỗi tối ít nhất phải viết năm trăm lần chữ to, không bao lâu, đôi tay nhỏ bé đã mài ra lớp chai thật dày, có thể thấy được là thật sự dụng tâm.

Giờ hợi, Tô Tuệ Nương đuổi hai đứa đi ngủ, mình cũng tắt đèn, kéo rèm cửa sổ, niệm một cái liền tiến vào không gian tùy thân, theo thường nhật mà ngâm suối nước nóng một cái. Nàng cúi đầu nhìn mình, bắt gặp bóng cô thiếu nữ trên mặt nước cũng đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn lại, Tô Tuệ Nương hài lòng nhếch khóe miệng, thân thể này, luận diện mạo chắc chắn so ra kém hơn nàng của kiếp trước, miễn cưỡng dữ lắm cũng chỉ có thể xem như thanh tú mà thôi. Nhưng Tô Tuệ Nương không quan tâm, nàng chăm chú nhìn khuôn mặt mình, nốt ban đỏ bên trên chỉ còn lại một lớp mờ nhàn nhạt như phấn hồng, tin chắc chỉ cần qua một hai tháng nữa thôi là có thể hoàn toàn biến mất, nàng không đòi hỏi gì cao, chỉ cần có thể “gặp người” là được rồi!

Tắm xong, tẩy sạch một thân mỏi mệt, hiện tại Tô Tuệ Nương cũng không buồn ngủ, bèn nảy ý định sửa sang lại thổ địa của không gian, bây giờ được gieo trồng trong không gian đã không còn là những chủng hoa danh quý mọc thành từng khóm như trước nữa, dầu gì hoa nhìn có đẹp mấy cũng không thể làm cơm ăn. Trong không gian không mọc cỏ dại, cũng chẳng cần tưới nước, điều cần làm chỉ là thu hoạch mà thôi. Trước đó Tô Tuệ Nương đã để sẵn vài cái giỏ trúc thật lớn trong không gian, bây giờ đúng lúc có chỗ dùng. Cả nửa ngày trời, nàng thu được cả giỏ dưa chuột xanh mướt, một giỏ cà tím, một giỏ khoai tây, và cả hai giỏ táo đỏ, chỗ táo này được gieo trồng lúc vừa phát hiện ra không gian, hiện tại cũng đã lớn thành từng cây táo lớn cứng cáp, đi đến lay một cái là táo liền rào rào rơi xuống.

Hài lòng nhìn số rau củ quả trước mặt, một cảm giác khoái trá “được mùa” đầy ắp trái tim, dĩ nhiên trong cao hứng cũng có chút phiền não, nàng nên giải thích xuất xứ của những thứ này thế nào đây, Tô Tuệ Nương bất đắc dĩ lắc đầu.

Hai ngày sau, Lâm thị nhìn mấy giỏ táo đỏ lớn trước mặt mình, yêu thích đến hai mắt phát sáng. “Tuệ Nương à, con hái từ đâu được vậy, sao mà to thế này, trông thật tươi ngon mọng nước!”

“Hái trên núi ạ!” Tô Tuệ Nương không muốn nói sâu vấn đề này, vội ngắt lời: “Mẹ, mai là ngày họp chợ rồi, mẹ đi cùng con đi, vừa vặn đem số táo này bán luôn.”

“Mẹ thấy được đó!” vừa nghe muốn đi bán lấy tiền, Lâm thị nào có lý do từ chối chứ. Hôm sau là ngày học đường trong thôn được nghỉ, Tô Văn và Vương Thất Lang bèn kêu gào đòi đi theo, Tô Tuệ Nương nghĩ người đông lực lớn, cũng đồng ý. Thế là bốn người, mang theo hai giỏ táo đỏ, một giỏ mầm giá vừa nhú lên mấy ngày trước, cùng một giỏ trứng gà, hăm hở ngồi xe bò lên thị trấn. Vì không có thời gian, trời chưa hửng sáng bọn họ đã xuất phát rồi, nhưng lúc đến thị trấn, phiên chợ cũng đã gần kết thúc, bọn họ vội vã tìm một nơi bày đồ ra. Tô Tuệ Nương dò xét một vòng, thấy mấy người bán hàng rong xung quanh đều ở nơi đó rướn cổ rao hàng, cũng cố ý học mấy tiếng, nhưng dù sao nàng chưa từng làm loại việc này trước mặt công chúng, không khỏi có chút khó mở miệng.

Vẫn là Vương Thất Lang lớn mật, thằng bé mặt không đổi sắc đứng ra đằng trước, lớn tiếng tiếng rao: “Táo đỏ đây, táo đỏ vừa lớn vừa ngọt vừa giòn, năm đồng một cân đây!”

Tô Tuệ Nương nín cười nhìn nó, nghĩ bụng mình người lớn như này mà không bằng cả một đứa bé, tâm tình dâng trào, bất giác cũng lớn tiếng rao hàng hẳn hơn. Đứng núi gì nói lời ấy, mình đã sớm không còn là hầu tước phu nhân gì nữa, một Tô Tuệ Nương vì cuộc sống bôn ba không nghỉ mới chân chính là nàng tại giờ khắc này.

Vương Thất Lang mặt mũi rất đẹp, đứng ở đó đặc biệt bắt mắt, rất nhanh đã có vài người tới hỏi giá. Người đầu tiên khai trương cho Tô Tuệ Nương là một bà lão tóc bạc, trên cánh tay cắp một giỏ rau xanh.

“Năm đồng một cân đắt quá, bốn đồng được không?” cò kè mặc cả đại khái là thói quen của mỗi người mua hàng.

“Cụ à, táo này là tỷ tỷ con trời chưa sáng đã vào sâu trong núi hái, lại đi hơn mười dặm đường, mới đến được nơi này biết bao cực khổ đó!” Vương Thất Lang vẻ mặt lanh lợi cầm lên một quả đưa cho bà lão: “Hơn nữa táo này vừa giòn vừa ngọt, ăn ngon lắm, không tin cụ nếm thử đi.”

Nhìn thằng bé đáng yêu như ngọc tuyết này, bà lão bất giác cũng nhớ tới cháu nội mình, mỉm cười nhận lấy, cho vào miệng nếm thử, quả nhiên, ăn ngon thật, lập tức mua liền hai cân, Tô Tuệ Nương bán được mười đồng thì bị Vương Thất Lang dẫn dắt, trong lúc rao bán, nàng bất giác rao: “Nếm trước mua sau, không ngon không lấy tiền” khẩu hiệu này vậy mà hấp dẫn rất nhiều người, bây giờ đang là tháng tư, táo lê gì đó vẫn chưa chín rụng, táo của Tô Tuệ Nương trông quả nào quả nấy vỏ mỏng thịt dày, vừa đỏ vừa tròn, cách gần còn có thể ngửi thấy hương thơm tự nhiên của táo cực kỳ hấp dẫn, hơn nữa chỉ năm đồng một cân, coi như là rất rẻ rồi.

Tô Tuệ Nương cùng Vương Thất Lang chịu trách nhiệm rao hàng, Tô Văn cân táo thu tiền, Lâm thị phụ trách lấy giấy gói táo cho mọi người, trong lúc nhất thời, mấy người bận rộn xoay vòng vòng, đám người bán hàng rong xung quanh trông mà thèm không thôi. Nhân lúc đông người, Tô Tuệ Nương bèn giới thiệu “giá đỗ” với mọi người, chẳng qua là dân chúng nơi này phần lớn chưa quen với món ăn này, cho nên ngược lại không bán đắt bằng táo đỏ, cứ thế Tô Tuệ Nương chỉ bán hơn nửa canh giờ, đợi đến khi phiên chợ hoàn toàn giải tán, hai giỏ táo lớn mang tới chỉ còn lại non nửa, giá đỗ cũng còn dư lại chút ít, nhưng một trăm quả trứng gà kia, tất cả đều được mua hết toàn bộ.

Tô Tuệ Nương thấy bán được kha khá rồi, bèn chuẩn bị dọn hàng, đúng lúc này vừa vặn gặp phải người quen.

“Dung ma ma… đúng là đã lâu không gặp.” Người tới chính là bà ma ma của Trần phủ có quen biết cùng Tô Tuệ Nương.

“Là cô!” Dung ma ma hiển nhiên cũng rất kinh ngạc, đối với Tô Tuệ Nương bà vẫn lưu lại ấn tượng, không khỏi cười nói: “Thật khéo nhỉ.”

Hai người hàn huyên vài câu, Tô Tuệ Nương liền cười hỏi hôn lễ của  Trần Như Nguyệt. Dung ma ma đáp: “Đại tiểu thư trung tuần tháng sáu mới xuất giá thiếu gia nhà chúng ta muốn ở lại Thượng Kinh đến lúc đó, phu nhân thì về trước.” Nhắc đến Trần phu nhân, trên mặt Dung ma ma có phần trì trệ. Tô Tuệ Nương thấy rõ ràng, đoán hẳn là Trần phu nhân ở Thượng Kinh gặp phải chuyện gì không vui rồi, nếu không thì chả mấy khi đi một chuyến ngàn dặm xa xôi, sao lại trở về sớm như vậy. Có điều tóm lại chuyện này không liên quan đến nàng, cũng không đến phiên nàng mở miệng hỏi thăm.

“Các người đang bán gì thế?” Dung ma ma hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, bà cúi đầu nhìn ngó giỏ trúc trước người nàng.

“Ít táo đỏ và giá đó mà.” Tô Tuệ Nương nhanh tay lẹ chân đem tất cả chỗ táo và giá đỗ còn dư bọc lại, có phần ý vị mà cũng kín đáo đưa cho Dung ma ma: “Ma ma cầm về, nếm thử xem sao!”

“Như vậy sao được, các người cũng phải cần tiền vốn mà.” Dung ma ma thật ra cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không muốn bỏ tiền mua, mấy thứ này trong phủ ấy thế mà không lọt nổi vào mắt, nhưng Tô Tuệ Nương đã đưa như vậy, ngược lại không bỏ tiền không được.

“Táo là hái trên núi, giá là nhà trồng, nào có tiền vốn gì, ma ma từng chiếu cố chúng ta như vậy, mấy thứ này thì có là gì” Tô Tuệ Nương cười nói: “Táo này chua chua ngọt ngọt, trái lại rất dễ khai vị, ma ma đừng từ chối, nhận lấy đi.”

Dung ma ma nghe vậy trong lòng chợt động, mấy ngày nay phu nhân không ngon miệng, trái cây gì đó đã sớm ăn đến phát chán, táo này nói không chừng ngược lại là thứ mới lạ. Như thế, không từ chối thêm nữa, cười tít mắt nhận lấy, Tô Tuệ Nương lại nói sơ cách chế biến giá cho Dung ma ma ghi nhớ, hai người lại tán gẫu thêm một lúc, Dung ma ma mới dẫn hai hầu già sau lưng mang vác đủ thứ, rời đi.

“Tuệ Nương à, đó là người của Trần phủ lúc trước con nói hả…” Lâm thị ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

Tô Tuệ Nương khẽ gật đầu.

“Thật là khí phái…” Lâm thị đầy hâm mộ nói: “Nhìn đi, còn oai hơn đại phu nhân của nhà Lưu địa chủ ấy chứ.”

Tô Tuệ Nương mặc dù không biết đại phu nhân nhà Lưu địa chủ là ai, nhưng vẫn cười trêu: “Mẹ, mẹ đừng có gấp a, đợi đệ đệ thi đậu công danh rồi, mẹ ấy vậy mà là lão phu nhân ‘danh xứng kỳ thực’ (xứng với danh nghĩa) đó nha.”

Nhắc tới Tô Văn, Lâm thị lập tức cười vui vẻ, lắc đầu nói: “Mẹ cũng không yêu cầu những thứ xa vời, chỉ cần hai con sống thật tốt, mẹ đã hài lòng rồi.”

Hai người nói chuyện nhẹ nhẹ nhàng nhàng nhưng truyền đến tai Tô Văn sau lưng, cậu thầm siết chặt nắm đấm, ánh mắt càng thêm kiên định.

Hăm hăm hở hở buôn bán xong, Tô Tuệ Nương lại đến Như Ý Phường bán thêm sáu chiếc khăn tay, bán được mười hai lượng bạc, buổi trưa, bốn người vào tiệm ăn, gọi bốn món mắc nhất, Lâm thị vẻ mặt tiếc xót, liên tục nói lãng phí, Tô Văn và Vương Thất Lang ngược lại ăn đến là vui vẻ, Tô Tuệ Nương cười híp mắt ăn khoai tây xào sườn sụn non, ừm… Xào rất giòn, nàng nghĩ: Mình nên học thêm một ít a.

Chọn tập
Bình luận