Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 2: Người nhà họ Vương

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mạc Thiên Y

Bì thị mắng: “Cả nhà chúng tao chỉ có một vò gạo nhỏ đó, là để giành cho Bảo Nhi và Lục Lang ăn, mày đụng cái gì mà đụng.”

“Vậy chúng ta ăn cái gì?” Lâm Ngữ Yên sờ mu bàn tay đã sưng phù của mình, cau mày hỏi.

Bì thị xồng xộc tiến về phía trước mấy bước, tại một góc tường phía bắc lấy ra một cái bao đay, chỉ vào bên trong nói: “Lương thực đều ở trong đây, nấu cơm nhanh lên, cũng không xem thử coi mấy giờ rồi!”

Lâm Ngữ Yên đi lên trước nhìn, thấy trong bao đay kia đều là gạo lứt*, hai  mày không khỏi nhíu chặt hơn, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc làm mình làm mẩy, không động tay, con cọp bà sau lưng sợ là sẽ nổi đóa mất. Tình thế bức bách, Lâm Ngữ Yên không thể làm gì khác hơn là âm thầm nhẫn nại. Đem gạo đi vo, bỏ vào nồi thêm nước lại gặp vấn đề khó khăn, nàng không biết nhóm lửa. Bì thị thấy thế lại đánh chửi một trận, không ngừng nói Lâm Ngữ Yên là đứa vô dụng, căn bản không đáng giá hai lượng bạc vân vân.

*Gạo lứt, còn gọi là gạo rằn, gạo lật là loại gạo chỉ xay bỏ vỏ trấu, chưa được xát bỏ lớp cám gạo.

Thật vất vả mới nấu xong một nồi cháo loãng, trong ánh mắt hằm hè của Bì thị, Lâm Ngữ Yên chiên xong hai quả trứng, một dĩa lớn cà tím. Khi nàng rốt cục luống cuống tay chân làm xong những thứ này, dần dần, có người theo thứ tự đến dùng cơm. Người đến đầu tiên là con trai lớn của Bì thị, cũng là con trai trưởng của nhà này – Vương Đại Lang, gã là một người đàn ông da dẻ ngăm đen, mặt mũi hiền lành, thoạt nhìn đúng là nông dân. Nguồn: mac.thienyblog.worpress.com  Theo sau gã là một phụ nữ tầm 27-28 tuổi, trong ngực bế một đứa bé, trông thị ta dáng người thô chắc, mặt mày dữ tợn, nhìn qua cũng có chút dọa người, không có chút dung nhan nào mà một người phụ nữ nên có.

“Bảo Nhi lại đây, để bà nội bế nào.” Bì thị vừa thấy đứa bé kia, trên mặt lập tức cười như hoa nở. Người phụ nữ kia cũng chính là vợ của Vương Đại Lang – Điền thị thuận thế đưa con tới, miệng lại nói: “Mẹ, Bảo Nhi tối qua khóc cả đêm.”

Bì thị kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”

Điền thị đảo con ngươi nói: “Còn không phải là không có sữa bú sao, mẹ, người ta mới sinh con xong đều được ăn thịt ăn cá, nhưng mẹ nhìn tôi này, mỗi ngày không phải gạo lức thì cũng là hoa màu, căn bản không thấy nửa miếng thịt mỡ, cứ cái đà này, cuối cùng chịu khổ vẫn là thằng bé a!” Nói xong còn làm bộ lau mắt.

“Bớt đánh rắm đi! Lão nương thấy là mày thèm miệng thì có, lấy Bảo Nhi làm bè.” Bì thị nhổ toẹt một cái, trừng con mắt muốn rơi ra ngoài mà mắng.

Điền thị dường như đã vô cùng quen bị mẹ chồng mắng, có nghe cũng không thèm để ý, ngược lại đặt mông ngồi xuống bàn cơm, cầm lấy đôi đũa liền với tới dĩa trứng gà kia, ngay lúc Bì thị còn chưa kịp ngăn cản, một nửa trứng gà cũng đã rơi vào trong bụng thị ta.

“Đồ chết dẫm nhà mày, đó là để cho Lục Lang ăn.” Bì thị tức điên toan giơ tay lên đánh.

Điền thị lau cái miệng đầy mỡ, hùng hồn phản bác: “Mẹ chẳng lẽ chỉ thương Lục Lang, không thương Bảo Nhi sao? Nó chính là cháu đích tôn của nhà họ Vương các người, bây giờ tôi ăn, chẳng khác nào là cho nó ăn.”

Lâm Ngữ Yên thấy chỉ vì một dĩa trứng gà mà mẹ chồng nàng dâu ầm ĩ rùm beng cả lên, hơi cảm thấy thú vị nhíu mày. Đang xem say sưa, lại có người đi vào. Lần này lại là một thiếu nữ 14-15 tuổi, chỉ thấy nàng ta vận một bộ quần áo vải thô màu xanh nhạt, ngũ quan xem như thanh tú nhưng cái cổ thì có hơi quá dài trông không được cân đối lắm, đã thế nàng ta còn cố tình ngửa đầu, bộ dạng như cô tiểu thư đỏng đảnh, lỗ mũi nhìn trời vậy.

“Mới sáng sớm đã ồn ào gì thế.” thiếu nữ kia vừa vào cửa đã trừng mắt nhìn Điền thị, dường như chưa tỉnh ngủ đánh ngáp một cái, cũng đi tới cạnh bàn ngồi xuống, Bì thị thấy thế, vội vàng cầm cái dĩa chỉ còn thừa lại một nửa trứng gà ra ngoài. Thiếu nữ thấy vậy, tức giận lầm bầm hai tiếng: “Bất công.”

Rồi sau đó cũng không lâu lắm, Vương Lục Lang toàn thân lưu manh cũng quần áo xộc xệch đi đến.

Nhìn một màn kịch sáng sớm, Lâm Ngữ Yên đại khái cũng hiểu rõ nhà này gồm có những người nào.

Bà mẹ là Bì thị, chồng mất, dưới gối có tất cả sáu đứa con. Theo thứ tự là Vương Đại Lang, Vương Nhị Lang, Vương Tam Nương, Vương Tứ Lang, Vương Ngũ Nương và Vương Lục Lang. Trong đó, Vương Đại Lang đã lấy vợ là Điền thị, sinh được Vương Bảo Nhi. Mà Vương Nhị Lang kia nghe nói hiện nay đang đi học ở trên thị trấn, Vương Tam Nương đã lấy chồng không có ở nhà, về phần Vương Tứ Lang, chính là trượng phu trên danh nghĩa của thân thể này, đó là một người thân thể không tốt rốt cuộc không đợi được đến ngày cưới vợ đã chết, còn có một người chính là cái gã đầy dáng vẻ lưu manh – Vương Lục Lang này.

Cả nhà làm như thể đi đánh giặc, anh tranh tôi giật ăn xong bữa sáng.

Thiếu nữ Vương Ngũ Nương cầm khăn tay nhẹ chấm dưới khóe miệng, liếc Lâm Ngữ Yên từ trên xuống dưới một cái, đầy khinh thường hừ lạnh nói: “Thật đúng là xấu y như lời đồn!”

“Nói thừa!” Vương Lục Lang nhổ cây tăm trong miệng xuống đất, đầy ác ý nói: “Nếu nó không xấu như vậy, đời nào nguyện ý gả cho người chết!”

“Đủ rồi!” Nhắc tới đứa con thứ tư đã qua đời, trong lòng Bì thị vẫn khó chịu, chỉ thấy mụ soạt soạt đứng lên, trừng mắt nói: “Ăn xong cả chưa? Ăn xong rồi thì ai đi làm việc nấy đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt lão nương.”

Điền thị kia nghe thế là người thứ nhất đứng dậy, từ trong tay mẹ chồng giành lấy con trai, vẻ mặt đầy “từ mẫu” đong đưa hai cái nói: “Bảo Nhi ngoan, mẹ cho con bú ngay đây!” Nói xong như bị lửa đốt mông, chạy bay ra ngoài.

“Đúng là đồ lười biếng!” Vương Ngũ Nương đứng lên, đầy khinh thường hứ một tiếng, rồi quay đầu nói với Bì thị: “Mẹ, con còn một tấm khăn chưa may xong, bữa trưa không tới đây ăn đâu, mẹ bảo nó ——” dùng cái cằm nhọn chỉa hướng Lâm Ngữ Yên: “Trực tiếp đem đến phòng con!”

Mắt thấy nàng ta muốn đi, sau lưng Vương Lục Lang cũng vội vã đứng lên, như con khỉ chạy biến ra ngoài.

“Lục Lang con đi đâu thế, trời nắng như này, còn không đàng hoàng ở nhà.”

“Ai da, mẹ, bọn Tiền Tứ còn đang ở đầu thôn chờ con.” Vương Lục Lang kéo tay Bì thị ra, chưa đến vài giây đã lẩn mất tăm.

Bì thị tức tối mắng: “Lại đi tụ tập cùng đám vớ va vớ vẩn kia, con sớm muộn gì cũng bị ăn thiệt cho coi.”

“Mẹ, con cũng đi đây.” Cuối cùng còn dư lại Vương Đại Lang, trầm mặc đứng lên, cầm lấy nông cụ dựng ngay cửa.

“Nhanh đi, nhanh đi, nhớ trông đám làm công kia cho kỹ chút, toàn là lũ lười biếng không rút roi là không chịu động.”

Trong nháy mắt, cả phòng bếp chỉ còn sót lại hai người Bì thị và Lâm Ngữ Yên.

Không cần nhiều lời, Lâm Ngữ Yên tự động tự giác đi rửa chén bát.

“Vợ thằng tư.” Bì thị tức giận nói: “Bên ngoài lợn kêu rồi đấy, nhanh đi cho lợn ăn đi.”

Không còn cách nào, Lâm Ngữ Yên đành phải đi ra ngoài sân, nhìn trong chuồng lợn vừa bẩn vừa hôi kia, hai con lợn đốm không ngừng hướng về phía nàng điên cuồng kêu gào, Lâm Ngữ Yên giật mình lui lại mấy bước. Nhưng Bì thị đang đứng ở cửa nhìn sang, nàng không muốn làm cũng phải làm. Đồ ăn cho lợn là dây khoai lang trộn lẫn với lá ngô, Lâm Ngữ Yên đem bó dây lang rải ra trên đất, rồi cầm con dao cầu* tới đây, bắt đầu băm. Trên dây khoai lang phần lớn là xước mang rô, trong chốc lát, hai tay Lâm Ngữ Yên đã thấm đầy máu tươi, từng cơn sóng đau thấu xương đánh thẳng vào thần kinh của nàng, nhưng đều bị nàng cắn răng cứng rắn đè xuống. Xé một cái lá ngô quấn lên tay, Lâm Ngữ Yên gắng sức làm việc. Ước chừng tốn hơn một canh giờ, cuối cùng đã băm đủ một thùng, thật vất vả cho hai con lợn kia ăn xong, Bì thị lại tìm thêm việc cho nàng. Nguồn: mac. Thien y blog. worpress.com

* loại dao cầu dùng để thái thuốc bắc, hoặc xắt cỏ:

“Lóng nga lóng ngóng, rề rà chết được!” Bì thị tức giận mắng: “Cho lợn ăn mà cũng lâu như vậy, hai lượng bạc kia của tao coi như mất trắng rồi.”

Nhìn mớ quần áo hôi rình chất đống cao trước mặt, mặt mày Lâm Ngữ Yên quả thật là khó coi muốn chết.

“Nhanh đi giặt đi, đứng đó làm gì.” Bì thị quất một cái vào lưng Lâm Ngữ Yên, hùng hùng hổ hổ nói: “Nhà lão nương cũng không nuôi đứa ăn không ngồi rồi, làm việc nhanh tay lên!”

Lâm Ngữ Yên quay đầu nhìn Bì thị một cái thật sâu, hít vào một hơi, nàng giặt!

Muốn giặt quần áo phải múc nước trước, cũng may sân sau nhà họ Vương có một cái giếng nước, Lâm Ngữ Yên mất sức chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới quay lên được một thùng nước, cảm tạ khối thân thể này đã quen làm việc đồng áng, nếu mà ở trong cơ thể tiểu thư nhà quan của kiếp trước, sợ là ngay cả thùng gỗ cũng xách không nổi rồi, thở hổn hển một lúc, Lâm Ngữ Yên lảo đảo xách trở về, nhưng khi nhìn thấy bóng mình trên mặt nước, nàng bỗng chốc ngây ngẩn cả người.

Ngập ngừng, nàng đưa tay lên sờ mặt mình, cái bóng trong nước làm động tác y chang, người này đúng thật là mình rồi!

Lâm Ngữ Yên cười khổ một cái, cuối cùng hiểu rõ vì sao Vương Ngũ Nương và Vương Lục Lang khinh bỉ mình đến thế rồi, bởi vì quả thật là quá xấu!

Chỉ thấy người trong nước kia, dáng người gầy đét thấp bé, toàn thân thô đen, thế còn chưa tính là gì, điều khiến người ta không dám nhìn thẳng nhất chính là mảng lớn ban đỏ trên mặt nàng, cứ thế đường hoàng khắc ngay giữa mặt, khiến cả người nàng thoạt nhìn xấu xí giống như Mẫu Dạ Xoa trong “Sơn dã dị chí” vậy.

Phàm là con gái phần lớn đều chú trọng dung nhan của mình, dù là người bình tĩnh như Lâm Ngữ Yên, đột nhiên nhìn thấy mình từ một cô gái xinh đẹp biến thành bộ dáng ma chê quỷ hờn như bây giờ, cũng rất lâu không hồi thần nổi.

Truyện chỉ được đăng tại macthienyblog.wordpress.com

Mặt trời chói chang treo thật cao trên đỉnh đầu, xung quanh thậm chí không có một cơn gió mát, trên mặt Lâm Ngữ Yên không khỏi chảy tí tách mồ hôi, không biết qua bao lâu, nàng chợt tỉnh táo lại, với tình cảnh hiện tại của mình thế này, có thể thuận lợi sống sót hay không còn chưa biết chắc được, còn luyến tiếc những thứ dư thừa kia thì có ích lợi gì.

Cả một ngày trời, Lâm Ngữ Yên căn bản không được ngơi tay, bị Bì thị kêu tới quát lui như đầy tớ vậy. Nguồn: macthieny.blog.worpress.com

Thật vất vả giặt xong chậu quần áo bẩn kia, cũng là lúc trăng đã lên cao, từng nhà đều đóng cửa đi ngủ rồi.

Quờ quạng đi tới trước cửa, Lâm Ngữ Yên giơ hai cánh tay đã đau nhức đến tê rần, dùng sức đập cửa.

Chẳng bao lâu, bên trong liền lên đèn, Bì thị khoác tấm áo trên người, mặt đen thui ra mở cửa.

“Hơn nửa đêm không ngủ, mày chạy đến gõ cửa làm gì, muốn ăn đòn à!”

Đối mặt với tiếng mắng chửi của Bì thị, Lâm Ngữ Yên lại bình tĩnh nói: “Mẹ, căn phòng kia của tôi đến cả cái giường cũng không có, căn bản không để cho người ngủ, ngài có thể đổi lại cho tôi một gian khác không?”

“Sao không ở được, lão Thất còn không phải…” Bì thị nói một nửa, bỗng dưng sực nhớ tới gì đó, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, sau đó không nhẫn nại nói: “Nhà chúng tao chỉ có mấy gian phòng, làm gì có mà đổi cho mày!”

Chọn tập
Bình luận