Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 140: Hôn sự

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập

Edit: Mạc Thiên Y

Hôn lễ của Nhàn tỷ nhi cử hành long trọng náo nhiệt, trong kinh thành nửa số nhà quyền quý không phải đích thân trình diện thì cũng cho người đưa quà mừng tới, khiến Thường Nhuận Nga cùng đại Thẩm thị nở mày nở mặt, đến cả bước chân cũng nhẹ nhàng ba phần.

Làm cô cô ruột của Thực ca nhi, Tô Tuệ Nương tất nhiên phải có mặt, nàng bây giờ chính là phu nhân Võ tiến hầu nhất đẳng cáo mệnh, có một đứa con gái làm hoàng hậu và một đứa cháu ngoại làm Thái tử, người ở đây ai có thể có thân phận cao hơn nàng, do đó xuất hiện hình ảnh bị một đám người túm tụm xung quanh, không ngừng tâng bốc, cũng là chuyện đương nhiên.

Khác với Yến Hoằng Chân mặc sức khoe khoang, Tô Tuệ Nương là một người cực kỳ khiêm tốn, cả kinh thành ngoại trừ vài nhà ít ỏi, còn lại nàng đều không thân thiết, hôm nay hiếm khi có cơ hội làm quen, hiển nhiên đều phải vội vàng sấn tới. Tô Tuệ Nương nhẫn nại, mặt mỉm cười nhất nhất chu toàn, cuối cùng thật sự là không chịu nổi, không thể không đưa ánh mắt cho Lục Song Ảnh xem kịch vui bên cạnh, may mà đối phương vẫn tương đối nghĩa khí, tìm một lý do xách nàng ra ngoài.

Nhân kiệu hoa còn chưa tới, hai người trốn vào một chỗ trong sương phòng hậu viện.

“Hôn lễ làm náo nhiệt khí phái như vậy, Đại Thẩm thị khẳng định cao hứng…” Lục Song Ảnh trêu ghẹo nói: “Nhớ ngày đó tỷ ấy vẫn còn sầu lo vì Nhàn tỷ nhi!”

Chuyện này cũng không thể trách Đại Thẩm thị, luận về số tuổi, Nhàn tỷ nhi còn lớn hơn Duyên tỷ nhi hai ba tuổi, mà giờ Duyên tỷ nhi còn sinh cả con trai, vậy mà cô còn là khuê nữ, điều này sao không khiến Đại Thẩm thị nóng ruột nóng gan cho được?

“Nhân duyên do trời định.” Tô Tuệ Nương cười nói: “Đây chứng tỏ Nhàn tỷ nhi đời này định mệnh đã an bài phải làm con dâu nhà họ Tô chúng ta chứ sao!”

“Ai nói không phải!” Lục Song Ảnh gục gặc đầu: “Gái hơn ba, ôm gạch vàng*, nói không chừng chẳng bao lâu, Nhàn tỷ nhỉ có thể sinh thêm cháu đích tôn cho nhà họ Tô tỷ ấy chứ!”

* Gái hơn ba, ôm gạch vàng, là tục ngữ Hán ngữ, chỉ kết hôn song phương đàng gái so với đàng trai lớn hơn ba tuổi.

Tô Tuệ Nương nghe lời này lại càng cao hứng, hai người phụ nữ đã qua bốn mươi ở đây cười nói vui vẻ không thôi. Bạn thân mà tụ tập lại tán gẫu là chỉ có nói bậy, mà nếu như đám bạn này là nữ thì rất dễ dàng từ nói bậy chuyển sang hóng hớt. Kỳ thật Tô Tuệ Nương nào có tò mò như vậy, nhưng không chịu nổi trình độ hóng hớt của Lục Song Ảnh người ta a.

Thành thử, bất tri bất giác, chủ đề của hai người chuyển đến đệ đệ của Nhàn tỷ nhi, Đàm Duy.

“Đây là sảy đứa thứ hai rồi…” Lục Song Ảnh bĩu môi rất là khinh thường nói: “Mà còn là một bé trai đã thành hình, cứ thế bị cô ả kia dày vò cho sảy mất.”

Người nàng chỉ ngoài vị biểu cô nương Quân Ngọc của Đàm gia kia ra, còn có thể là ai?

“Lần này cô ta lại làm chuyện gì nữa?” Tô Tuệ Nương kinh ngạc hỏi.

“Còn không phải đều là cách cũ, Sầm thị cùng lắm nói cô ta vài câu, cô ả bèn ôm cái bụng lớn bảy tháng quỳ gối trước cửa nhà người ta, Sầm thị kia ấy mà cũng cực lợi hại, sửng sốt làm bộ như không phát hiện, đứa bé cứ thế không còn?”

“Đàm Duy nhất định sẽ đau lòng cho coi!” Trong lòng mặc dù thương tiếc đứa bé bị sảy kia, nhưng trong lời nói của Tô Tuệ Nương vẫn ẩn hiện ý châm chọc.

“Đau lòng thì có biện pháp gì, Sầm thị bây giờ cũng đang mang thai, vả lại cô ả Quân Ngọc kia còn không phải tự nguyện chạy ra ngoài quỳ, chả ai ép buộc nó cả đúng không?”

Ban đầu đã nói rồi, chỉ nguyện làm con mèo nhỏ, chó nhỏ nuôi bên cạnh, sau khi Quân Ngọc vào cửa, lại chả hề biểu hiện như vậy. Bên này Đàm Duy mới vừa cùng Sầm thị cởi xiêm y, bên kia bèn truyền đến tin Quân Ngọc di nương hộc máu ngất xỉu. ®Мαc-ŦЋιεη-Ψ Bên này Đàm Duy vừa muốn nỗ lực giành được công danh khoa cử năm nay, bên kia Quân di nương liền lén lút chạy đến thư phòng làm chuyện tình ý “hồng tụ thiêm hương”, vốn là một đứa trẻ giỏi giang xem như có chí tiến thủ, bị vị Quân di nương này suốt ngày khóc đông khóc tây quậy cho mệt mỏi dính ở trong nhà, sao không khiến trưởng bối Đàm gia tức giận cho được?

“Hàizz! Muội thật không hiểu, vị Quân di nương kia nghĩ gì nữa?” Lục Song Ảnh lắc đầu vẻ mặt khó mà tin nổi: “Cô ta không phải luôn mồm yêu Đàm Duy sao? Có thể làm ra việc này, đâu có giống yêu, như là hại hắn vào chỗ chết vậy.”

Tô Tuệ Nương nghe xong cũng không phát biển ý kiến gì, chỉ buông tiếng thở dài: “Sầm thị kia đúng là có chút đáng thương.”

“Vạn chớ coi thường cô ta, cũng lợi hại phết đấy!” Lục Song Ảnh nói: “Duy ca nhi tính tình có phần không kiên quyết, nhưng dù sao không ngốc, rất nhiều chuyện sau khi một người nói, hai người nói, tất cả mọi người đều nói, trong lòng cậu ta cũng sẽ ngẫm lại, chuyện sủng thiếp diệt thê nó vẫn không dám làm, Sầm thị kia cũng là người biết điều, chưa bao giờ ở ngoài sáng làm khó dễ Quân di nương, nhưng mà sau lưng, hừ hừ… trong lòng Duy ca nhi bây giờ oán hận Quân di nương không biết để ý thân thể, hại đứa con trong bụng, đối xử với cô ta lãnh đạm hơn rất nhiều, mà cứ chờ xem, cách ngày cô ta thất sủng chẳng còn bao lâu đâu.”

Ngay tại giờ phút này, hai người họ đều không ngờ rằng, những lời Lục Song Ảnh thật sự “một lời thành sấm”.

Trong những ngày sau đó, giữa đôi thê – thiếp của Đàm Duy lại tiến hành vô số lần “ngầm đấu đá”. Nhưng làm gì được, Quân di nương ngoài khóc lóc cầu xin ra, thì không còn bản lãnh gì, cộng thêm thêm nguyên nhân vì hai lần sảy thai, cô ta không thể mang thai nữa, sủng ái của Đàm Duy đối với cô ta cũng ngày một giảm bớt, mà Sầm thị với tính cách có phần mạnh mẽ hoàn toàn thay thế địa vị của cô ta, trở thành tâm phúc của phu quân. Sau đó nữa, Đàm gia lão phu nhân mất, đại Thẩm thị lấy danh nghĩ hồi hương túc trực bên linh cữu, ép dẫn theo Quân di nương, đi một lần chính là mười năm, đợi đến khi trở về, mới phát hiện nam tử mình yêu đã “con gái đầy nhà”, “tình yêu” mà cô ta theo đuổi cả đời, cứ thế tan vỡ mac.thien..yblog.

Khoảng một khắc sau, bên ngoài vang lên âm thanh huyên náo, hẳn là báo trước kiệu hoa tới, Tô Tuệ Nương cùng Lục Song Ảnh không khỏi ngừng câu chuyện, dắt tay nhau ra ngoài. Như thế, lại hơn nửa năm trôi qua, chớp mắt đã đến cuối năm. Mỗi năm vào thời điểm này, cổng sân Yến gia luôn tấp nập người đến người đi, năm nay cũng không ngoại lệ, Tô Tuệ Nương ngồi trên giường gạch, trước người bày bàn tính, cầm trên tay cũng là danh mục quà tặng dài ngoằng. Yến Hoằng Chân hôm nay hiếm khi tan làm sớm, đang ngồi ở đối diện nhàn nhã uống trà.

“Bạch ngọc lưu ly phỉ thúy ngọc Phật, xích bảo san hô thụ, dạ minh châu…” Tô Tuệ Nương càng đọc, chân mày nhíu càng chặt: “Mỗi thứ đều là trân phẩm, lễ vật này đưa có phần quá quý giá rồi. Vị Vương đại nhân này đến tột cùng là thần thánh phương nào?”

“Hừ… Vị Vương đại nhân này còn không phải là ông cậu ruột của tây Thái hậu nương nương sao?”

Tây Thái hậu họ Lữ, song bởi vì căm ghét mẹ cả, cũng không cất nhắc Lữ gia, trái lại đối với họ hàng thân thích của bên mẹ ruột thì phong thưởng nhiều hơn hẳn.

“Tay của Tây Thái hậu đúng thật là càng duỗi càng dài rồi.” Tô Tuệ Nương nghe vậy cũng không khỏi cảm thán một câu: ®Мαc-ŦЋιεη-Ψ “Bây giờ ngay cả chuyện triều đình cũng dám nhúng tay sao?” Không cần phải nói, Vương đại nhân này có thể đưa ra những thứ bảo vật trân quý, nguyên nhân chắc chắn là Lữ thị đã giành cho lão một số lợi ích hậu hĩnh.

“Có một câu nói Tuệ tỷ tỷ nói rất đúng.” Yến Hoằng Chân không biết nhớ ra cái gì đó, trên mặt lộ vẻ kỳ diệu: “Người đàn bà kia chính là con rắn độc ngủ đông, nhìn rất nhu thuận khả ái, nhưng một khi ngươi lộ ra một chút sơ hở, ả lập tức sẽ vươn nanh, cắn chết người.”

Dục vọng cùng dã tâm luôn có thể dễ dàng phá hủy tính cách nguyên bản của một con người nhất, càng không cần phải nói, Lữ thị vốn chính là tính tình âm lãnh cực đoan, kể từ khi Hoàng thượng lên ngôi, Lữ thị càng ngày càng không an phận.

Song, vào lúc này, hai vợ chồng đều không ngờ được, nửa năm sau, Lữ thị có thể làm ra được một chuyện điên rồ như thế.

Chọn tập
Bình luận
× sticky