Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 55: Điền thị bị hưu

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập

Edit: Mạc Thiên Y

*Hưu: bỏ vợ

Tô Tuệ Nương biết bản thân mình đang mơ, bốn phía khắp nơi trắng xoá, có sương mù từ dưới chân bay lên, nhìn quanh bốn phía, không có gì cả. Nàng nhấc chân, muốn thử đi tới trước, lại phát hiện hoàn toàn không động được. Ngay lúc này, từng tiếng khóc thút thít của trẻ con như có như không vang lên, trong lòng Tô Tuệ Nương lập tức chấn động.

Trái tim đập loạn bình bịch.

Có một bóng dáng nho nhỏ từ trong sương mù dần dần đi tới, nó vừa đi vừa khóc, hai tay không ngừng xoa mắt mình, trông dáng vẻ rất ủy khuất.

Tô Tuệ Nương chỉ cảm thấy một chậu nước lạnh từ trên trời giáng xuống, vừa sợ hãi vừa bi thương.

“Dì ơi, con đau!” đứa bé gái nho nhỏ rất ủy khuất rất thương tâm nói.

Cổ họng Tô Tuệ Nương nghẹn ngào phát đau, nhẹ giọng hỏi: “Đau chỗ nào?”

“Tay tay đau, đau quá!” con bé đột nhiên giơ hai bàn tay mình ra, Tô Tuệ Nương đương trường hít một ngụm khí lạnh. Chỉ thấy trên mười ngón tay trắng toát đang ghim mười cây kim bạc toát ánh sáng lạnh, đầu ngón tay toàn bộ chôn ở giữa kẽ tay, chỉ lộ ra đỉnh đầu, móng tay đã hoàn toàn biến thành màu tím, có máu tươi màu đỏ đen không ngừng chảy ra từ bên trong.

Chân mềm nhũn, Tô Tuệ Nương ngã ngồi ra đất, nghẹn ngào khóc.

“Dì ơi, con đau, con đau…” đứa bé khóc mãi không thôi, hai hàng huyết lệ chảy ra từ trong hốc mắt, ở trong đó sớm đã không có con ngươi.

Tô Tuệ Nương khó kiềm được run rẩy.

“Dì ơi, con đau quá, bọn họ ở trên người con đạp tới đạp lui, đau quá a!” đứa bé không ngừng khóc rấm rứt, thật lâu sau, gương mặt nhỏ nhắn tựa như lệ quỷ kia, đột nhiên vặn vẹo thành một độ cong kinh khủng, nó cười hì hì nói: “Con không đi, dù có đi, con phải đuổi hết toàn bộ tiểu đệ đệ, để cho mẹ không sinh được ai, hì hì… hì hì… con muốn vĩnh viễn làm con của mẹ, lần này, lần sau, vĩnh viễn đều phải đầu thai vào trong bụng mẹ, ha ha ha…”

Tiếng khóc thê lương cùng tiếng cười tuyệt vọng đan vào nhau, tựa như một mũi dùi sắt bén nhọn, khiến đầu Tô Tuệ Nương đau như muốn vỡ tung.

“A a ————” trời đất quay cuồng, nàng mở choàng mắt.

Bình tĩnh nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, Tô Tuệ Nương thở hổn hển, tất cả mạch suy nghĩ bị cơn ác mộng vừa rồi đánh ập vào, sắc mặt nàng trắng bệch, trái tim đập loạn điên cuồng. Sau một hồi khá lâu, nàng từ từ ngồi dậy, giơ tay lên bưng kín mặt mình, có giọt nước mắt lạnh lẽo thấm ướt lòng bàn tay, nàng thấp giọng khóc.

Đạo bà họ Mã kia hình như có chút bản lãnh thật, bà ta ở Vương Gia Ao ba ngày, sai người làm một tràng pháp sự, bày tại trước cửa nhà Vương Ngũ Nương. Lúc làm pháp sự, cả thôn cũng đi xem, sau khi kết thúc pháp sự, đạo bà chất đống mấy tảng đá lớn ở một chỗ, dùng một sợi dây đỏ to bằng cánh tay vây quanh tảng đá. Nói cũng kỳ quái, sau khi làm phép như vậy, Vương Bảo Nhi kia gần như là thanh tỉnh ngay lập tức lại không còn mấy lời nói điên điên khùng khùng nữa, cả người đã khôi phục được dáng vẻ khờ khạo đáng yêu trước kia. Mà Vương Ngũ Nương kia lại không được may mắn như vậy, ả dường như bị dọa quá kinh khủng, đầu óc không còn tỉnh táo, gặp người là gào thét, bộ dạng như điên như dại. Người trong thôn đều nói, Vương Ngũ Nương là gặp báo ứng, chẳng ai thèm đồng tình ả cả. Cứ thế lại qua hơn nửa tháng, chuyện nhà họ Vương “gặp ma”, cũng dần dần bị quên lãng, đứa bé gái gần hai tuổi kia, ngay cả tên đều không có ngoài việc để lại một tòa “mộ đá” cô linh linh ra, cũng hoàn toàn hóa thành khói bụi, bị người đời quên lãng.

Kể từ ngày đó Tô Tuệ Nương cũng không mơ thấy ác mộng nữa, nàng bây giờ có một thói quen, mỗi sáng sớm sẽ tới trước mộ phần của đứa bé kia đọc hơn vài lần vãng sinh chú, mặc dù không biết có hữu dụng hay không, chỉ cầu cho lòng thanh thản mà thôi. Dĩ nhiên, đứa bé kia cũng không phải chết một cách vô ích, kẻ ác với chút lòng dạ đen tối kia cũng phải bị quả báo. Không nói đến Vương Ngũ Nương đã nửa điên nửa rồ, mà nói Điền thị, lúc con bé chết, Vương Đại Lang đang ở trên thị trấn làm công vẫn chưa biết. Đợi vài ngày trước, sau khi trở về, biết được tiền căn hậu quả sự tình, một người đàn ông hiền lành như gã mà cũng không kiềm được giận tím mặt. Thời gian con bé ở tại nhà họ Vương không ngắn, Vương Đại Lang ngày thường cũng thương yêu mấy phần, hiện tại cứ như vậy bị muội muội và thê tử hại chết tức tưởi, loại chuyện táng tận lương tâm này sao có thể không khiến gã phẫn nộ cho được.

Thế là lần này, vô luận Điền thị khóc cỡ nào, quậy ra sao, Vương Đại Lang cũng quyết tâm viết thư bỏ vợ, kể cả Bì thị ra mặt ngăn cản cũng không được. Càng tuyệt tình hơn là, ngay đêm hôm đó gã ôm con trai rời đi, tuyên bố tuyệt đối không thể để cho con mình trở thành người độc ác như mẹ nó được. Điền thị bị chồng bỏ, thật có thể nói là chuyện hả lòng hả dạ. Lúc Tô Tuệ Nương hay tin này cũng nhếch khóe miệng: “Báo ứng!”

Ngày tháng cứ thế trôi qua từng chút một, đảo mắt đã hai tháng trôi qua, khí trời đã dần vào thu, một ngày nọ, Tô Tuệ Nương đang ở trong nhà nấu cơm, ngoài cửa bỗng một chiếc xe ngựa lớn màu xanh trờ tới, là Tô Văn xa nhà đã nhiều ngày cùng Trần Ngọc từ trên xe bước xuống.

“Tỷ tỷ…” Tô Văn gần như là chạy vào bếp, nhìn Tô Tuệ Nương ngẩn người ra đó, cả gương mặt tuấn tú vui mừng gần như nở hoa.

Tô Tuệ Nương bật thốt: “Đệ đã về đấy à?”

“Dạ!” Tô Văn gật mạnh đầu, hưng phấn khôn tả mà nói: “Tỷ tỷ, đệ đậu rồi.”

Nghe tin này, Tô Tuệ Nương lập tức vui như mở cờ trong bụng, ngày thường đều tự nhủ, Tô Văn tư chất cũng không thể nói là vượt trội bao nhiêu, ít nhất cậu không bì kịp với Trần Ngọc của nhà người ta. Thế nhưng thằng bé vô cùng chịu khó, vô cùng nỗ lực, gần như dùng lòng khao khát mà chăm chỉ đọc sách. Bây giờ, tất cả nỗ lực cuối cùng đã có hồi báo, Tô Tuệ Nương thật sự cảm thấy mừng thay đệ đệ.

Không bao lâu, Lâm thị nghe thấy động tĩnh cũng vội vội vàng vàng chạy ra, nghe tin con trai thi đậu tú tài, Lâm thị đảo con mắt, kích động đến té xỉu, mấy người dở khóc dở cười rối rít loay hoay nửa ngày, mới có thể ngồi xuống từ từ trò chuyện.

“Đa tạ Trần công tử một đường chiếu cố xá đệ.” Tô Tuệ Nương ở trước mặt Trần Ngọc hành đại lễ, chân thành nói cảm tạ.

“Tô cô nương không cần đa lễ, Trần mỗ cũng chỉ là thuận đường mà thôi.” Trần Ngọc mỉm cười nói.

Tô Tuệ Nương vẫn hành cho xong đại lễ, trong lòng nàng biết Trần Ngọc này giúp đỡ Tô Văn rất nhiều, nàng cảm tạ một chút là chuyện đương nhiên.

Tô Văn đậu tú tài, đây đối với Tô gia mà nói là hỉ sự làm vẻ vang cửa nhà, ăn mừng thật to mới phải. Tô Tuệ Nương cũng không định làm nhỏ, lập tức quyết định hai ngày sau Tô gia sẽ mở tiệc ăn mừng. Nhân mấy ngày tỷ tỷ chuẩn bị tiệc mừng, Tô Văn đến thăm viếng ân sư trước, rồi mở tiệc chiêu đãi các bạn đồng môn trên thị trấn luôn, bận rộn hết hai ngày mới vội vàng sáng sớm chạy về tới trong thôn. Vừa vào cửa, đã nhìn thấy trong nhà cửa nẻo mở toang, trong viện đã bày mười mấy cái bàn, có cái không có chỗ đặt thậm chí phải xếp ra đến cửa. Nhiều thím cùng thôn đang bận rộn tới lui, người thì dọn bàn, người thì lau chén lau đũa, thấy Tô Văn vào, không thiếu phải cười chúc mừng vài tiếng, mở miệng một tiếng là tú tài công, khiến cho Tô Văn ngượng chín mặt.

Điều này cũng không trách được các thôn dân vui mừng, phải biết rằng trong cả Vương Gia Ao, cũng chỉ có một bô lão trong thôn là tú tài, nhưng lúc lão thi đậu đã là chuyện mấy chục năm trước rồi, bây giờ bỗng dưng có một người thi đậu, dĩ nhiên là mừng hết lớn, hơn nữa người ta sau này biết đâu chừng sẽ làm quan lớn, bây giờ dĩ nhiên là phải nịnh bợ một chút rồi.

Tô Văn xấu hổ gật đầu với bốn phía, sau đó cuống quýt chạy vào trong phòng, giương mắt nhìn lên, đã thấy tỷ tỷ mình đang ở giữa phòng bếp trấn định chỉ huy. Hôm nay Tô Tuệ Nương cũng ăn diện một hồi, chỉ thấy nàng thân vận áo vạt chéo màu trắng, bên dưới là váy xếp ly màu vàng nhạt, mái tóc đen bóng tết thành búi tóc đọa mã kế, một cây trâm ngọc trai ghim trên tóc, trên cổ tay trắng nõn còn đeo vòng ngọc xanh biếc, làm tôn lên vóc dáng có phần hơi mượt mà của Tô Tuệ Nương, quả thật có vài phần quyến rũ phong tình.

“Tần ngần ra đó làm gì đấy!” Tô Tuệ Nương cười nạt cậu một câu.

Tô Văn hồi thần lại, gãi gãi đầu, có phần ngây ngô nói: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp.”

“Nói thừa!” Không đợi Tô Tuệ Nương lên tiếng, chẳng biết lúc nào Vương Thất Lang đã lủi tới hai tay ôm ngực, mí mắt không giật nói: “Tuệ tỷ tỷ của ta vốn là nữ tử đẹp nhất thiên hạ.” Nói xong đem ánh mắt quét trên đầu Tô Tuệ Nương, thấy nàng đeo cây trâm ngọc trai gài tóc kia, tâm tình Vương Thất Lang lập tức tốt hẳn lên, đặc biệt thảo mai quay sang cười với nàng.

Tự động gạch bỏ những chữ “Tuệ tỷ tỷ của ta”, Tô Văn đi đến trước nói với tỷ tỷ vài lời rồi mới về phòng mình, cậu muốn thay một bộ xiêm y, dù sao cậu là nhân vật chính của hôm nay mà.

“Tuệ Nương à, nhà muội về sau ngày lành sắp đến rồi nhé!” trong nhà bếp có chị kia lập tức mồm năm miệng mười nghị luận, lời trong lời ngoài ý tứ đều là hâm mộ Tô Tuệ Nương có một đệ đệ nở mặt như vậy.

Tô Tuệ Nương dĩ nhiên là mỉm cười tiếp nhận những lời khen này. Nhìn Tô Tuệ Nương cười đến “vẻ mặt ngọt ngào” như ông trăng được chúng sao vây quanh, Vương Thất Lang vểnh cái miệng nhỏ, có xíu không thoải mái thầm nghĩ, cùng lắm chỉ là một tú tài mà thôi, có gì đặc biệt hơn người, sau này mình nhất định có thể cho Tuệ tỷ tỷ tôn vinh lớn hơn cơ, cậu dùng sức nằm lòng bàn tay, chỉ có thứ tốt nhất trong thiên hạ, mới có thể xứng với Tuệ tỷ tỷ của cậu.

Lần này Tô gia bày tiệc lớn, gần như là mời người của cả thôn, duy chỉ có nhà họ Vương ở cách vách không xa là không được mời, Bì thị dĩ nhiên là cực kỳ không vui, mụ định đi quậy một chút, nhưng bây giờ nhà mụ đã thúi khôn tả, dù muốn đi cũng chẳng có ai thèm giúp. Vả lại bây giờ bản thân mụ còn chưa lo xong, trụ cột duy nhất trong nhà – Vương Đại Lang cứ như vậy bế cháu đi mất. Ngũ nương thì nửa điên nửa khùng, nhà chồng đã chuẩn bị muốn bỏ rồi, lên thị trấn tìm thằng con thứ sống khá giả nhất, nhưng đến cả cổng lớn Liễu phủ cũng chả bước vào được, cộng thêm thằng út không biết sống chết ra sao, tính ra, đám con cái mụ sinh, lại chả có một mống nào là có thể trông cậy vào được…

Trong tai truyền đến tiếng cười nói vui vẻ bên kia, ghen tỵ cùng hận ý, giống như con rắn độc đang điên cuồng mổ nội tâm của mụ, mù bò lên đầu giường, khóc đến tê tâm liệt phế, cảm thấy cả thế giới đều vứt bỏ mụ.

Chọn tập
Bình luận