Edit: Mạc Thiên YHuyện thái gia liên tiếp hỏi mấy người lại toàn hỏi được chút chuyện vặt lông gà vỏ tỏi, trên mặt hiện vẻ không kiên nhẫn. Ngay lúc này, có một người lên công đường, Tô Tuệ Nương định thần nhìn, chính là Vương Nhị Lang thân vận áo lụa, tay cầm quạt giấy, hẳn là mới hay tin chạy tới, trên mặt còn mang thần sắc vội vã. Thấy gã đến, trên mặt Bì thị cùng Vương Ngũ Nương lộ vẻ yên tâm. Chỉ thấy hắn một đường đi tới bên cạnh Huyện thái gia, kề tai lão rì rầm mấy câu. Huyện thái gia sau khi nghe xong, đôi mày lưa thưa nhướn cao, tầm mắt quét tìm bên dưới, mở miệng hỏi: “Tô Tuệ Nương là người nào?”
“Dân nữ Tô Tuệ Nương bái kiến Huyện thái gia!” Tô Tuệ Nương trong lòng căng thẳng, sắc mặt lại bình bĩnh hành lễ nói. Thấy nàng cử chỉ lễ phép so với đám thôn phụ bên cạnh tự có chỗ bất đồng, Huyện thái gia không khỏi nhìn thêm vài lần, sau đó nói: “Ừ, bổn quan hỏi ngươi, mùng mười tháng mười ngươi ở đâu?”
“Bẩm đại nhân, hôm đó vừa vặn là ngày sinh của Lý Chính đại nhân trong thôn, dân nữ ban ngày cùng mẫu thân đi tham gia thọ yến, đến chiều lại cùng đến quảng trường trong thôn xem kịch.”
“Nhưng lúc ngươi xem được một nửa, liền rời đi thì sao!” Không đợi Huyện thái gia lên tiếng, Vương Nhị Lang đã cười lạnh sẵng giọng nói: “Đại nhân ả ta xưa nay ngang ngược, từng cầm gậy đả thương người. Lại cùng Lục đệ tôi kết oán rất sâu, đích thị là ả ta ghi hận trong lòng, thừa dịp Lục đệ sơ suất, ám hại đệ ấy.”
“Vương Nhị Lang ngươi đừng vội ngậm máu phun người.” khóe miệng Tô Tuệ Nương nhếch lên độ cong giễu cợt, chẳng chút nhân nhượng mà phản bác: “Hôm ấy ta xác thực có đi về trước, nhưng đó là bởi vì thân thể không được khoẻ, trực tiếp về nhà nghỉ ngơi thôi. Sao lại ám hại đệ đệ ngươi được? Ngươi có nhân chúng hay vật chứng không? Nếu không có gì mà ở đây chỉ trích ta hại người, không khỏi cũng quá ăn nói bừa bãi, khiến người cười chê rồi.”
Vương Nhị Lang kia nào có chứng cớ gì, chẳng qua là Vương Lục Lang từng tìm gã bàn chuyện gài bẫy Tô Tuệ Nương vào tay, cho nên trong lòng bèn sinh nghi. Gã cùng với Tô Tuệ Nương kết oán đã lâu, giờ phút này có thể nói là thù mới hận cũ cùng nhau vọt tới, lập tức liền cười lạnh một tiếng nói với Huyện thái gia: “Đại nhân, ả này xảo quyệt vô cùng, khẳng định là sẽ không nói thật, theo tiểu nhân thấy, hay là dụng hình đi!” Vừa nói liền khom người, lắc lắc ba ngón tay với Huyện thái gia.
Ba trăm lượng bạc?
Huyện thái gia nhất thời trong lòng lửa nóng.
“Ừ, Vương chủ bạc nói thế là phải phép, bay đâu, mang giáp côn lên đây, xem tội phụ này có khai hay không.”
Mắt thấy tấm nẹp tay bằng trúc kia chầm chậm mở ra trước mắt mình, sắc mặt Tô Tuệ Nương khó coi chưa từng có, mặc dù đã sớm nghe nói lão Huyện lệnh này không đáng tin cậy, nhưng hoàn toàn chẳng ngờ lại không đáng tin đến trình độ này. Vội ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa, Vương Thất Lang đã sắp sửa đứng dậy, vẻ mặt lo lắng muốn xông đến bên này, Tô Tuệ Nương cho cậu một ánh mắt nghiêm khắc, ra hiệu cậu chớ nên vọng động. Trong lúc thời khắc nguy cơ, đột nhiên một giọng nam trong trẻo vang lên, chỉ nghe người kia nói: “An đại nhân, ngài chẳng lẽ là muốn vu oan giá hoạ?”
Huyện thái gia nghe lời này, mặt mày tối sầm, vừa muốn lên cơn nhưng lúc nhìn thấy người thì trở nên rụt rè hẳn, run run nói: “Hóa ra là Trần công tử a, hôm nay làm sao rãnh rỗi, chạy đến công đường ta thế này?”
Trần Ngọc hơi nhếch khóe miệng, rõ ràng chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, lại có phần uy thế hiên ngang lẫm liệt: “Trần mỗ đã sớm nghe nói An đại nhân xử án như thần, hôm nay bèn tới xem vui, nào ngờ…” lời hắn lưu lại nửa đoạn, thần sắc trông như cười cười, lại rất có vẻ chẳng thèm quan tâm.
Huyện thái gia này kinh sợ, mặc dù trong lòng tức tối lời nói của Trần Ngọc, nhưng lại sợ gia thế sau lưng người kia, đành đè nén cơn tức, thều thào nói: “Thế nào, trong những người này có người quen của Trần công tử ư?”
Trần Ngọc nghe vậy không đáp lời, ngược lại nói: “Vụ án hôm nay, học trò cũng có nghe thấy, lúc này ngược lại có vài vấn đề muốn thỉnh giáo đại nhân.”
Con mắt tam giác của An huyện lệnh đảo vài hai cái, trong lòng có dự cảm xấu: “Trần công tử mời nói.”
“Vị Vương chủ bạc này luôn miệng nói Tô thị mưu hại đệ đệ của gã. Học trò cũng muốn hỏi một câu, thi thể của người bị hại, lúc này đang ở đâu?” Không có thi thể thì không có án mạng, sao có thể bắt hung thủ gì chứ. “Còn nữa, Tô thị này chỉ là một tiểu nữ tử yếu ớt, mà lệnh đệ nói sao cũng là nam nhi, có thể dễ dàng bị hại như vậy sao?” Trần Ngọc cười lạnh một tiếng, đột nhiên lớn giọng như quất roi mà nạt: “Ngươi không bằng không chứng, đã chỉ trích người ta là hung thủ giết người, bây giờ còn vọng tưởng bức cung ép nhận tội, quả thật là hoang đường chưa từng có, chuyện này ta nhất định phải báo cho trưởng bối trong nhà, cũng cho họ biết trong triều Đại Thụy ta, cũng có chuyện oan khuất bực này.”
Huyện thái gia nghe lời này, sắc mặt xoạch cái trắng bệch, lão thế mà biết, Trần gia hiện nay ở trong triều đình có một vị đại nhân làm trong Lại bộ, chuyên coi quản đánh giá thành tích quan viên. Mắt thấy nhiệm kỳ mình ở đây cũng sắp mãn hạn rồi, đang chăm chăm nghĩ cách chạy nhân tình thông quan hệ để đổi lấy một chân béo bở chút đây, trong lúc mấu chốt này không thể để xảy ra chuyện được.
“Hiểu lầm, hiểu lầm rồi!” Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán An huyện lệnh xẹt qua, lắc đầu nguầy nguậy liên thanh nói: “Mau, dẹp hình cụ đi, Trần thiếu gia, bổn quan vừa rồi chẳng qua là hù dọa những tên điêu à không thôn dân này mà thôi. Tuyệt đối không có ý định bức cung nhận tội đâu, cậu ngàn vạn không nên hiểu lầm.”
“Là thế à!” Trần Ngọc ra chiều hóa ra là thế gật đầu, cười như không cười nói: “Thì ra là Trần mỗ đã trách lầm đại nhân.”
“Lão gia!” Nâng cái bụng to, Vương Ngũ Nương không đồng ý, chỉ thấy thị ta lắc lư hông dời đến bên cạnh An huyện lệnh, giãy nãy cự nự nói: “Đệ đệ của thiếp không thể chết vô ích a, lão gia ngài phải làm chủ cho nô gia a!”
“Chết chết chết, chết cái gì mà chết!” An huyện lệnh hung hăng chỉ vào lỗ mũi thị ta mắng: “Tên đệ đệ kia của ngươi không chừng đang ở cái xó xỉnh nào chơi gái rồi, lão gia ta thật sự không nên nghe lời bên gối của ngươi, làm cho ra nông nổi này, thật là đen đủi chết được.”
Vương Ngũ Nương nghe vậy lập tức òa khóc, làm bộ muốn đến véo lỗ tai An huyện lệnh, lại bị đối phương tát ngược trở lại một cái, thoáng chốc ngã nhào ra đất. Ôm bụng rên thảm: “Đau quá, đau quá, lão gia, con, con trai của chúng ta…” bấy giờ An huyện lệnh thấy thế, mặt hiện vẻ hối hận, lão vẫn rất quan tâm đứa bé trong bụng Vương Ngũ Nương, nghe vậy vội sai người dìu thị vào hậu đường.
“Ừm, hôm nay chỉ tới đây thôi, bãi đường bãi đường!”
“An đại nhân, nếu không có hung án, phải chăng nên thả những thôn dân vô tội này?”
An huyện lệnh: “Thả thả thả, bản quan thả ngay.” đầy nịnh hót cười nói, trong lòng lại nghĩ, ngươi tưởng ta nguyện nhốt những tên điêu dân này à, vừa chiếm diện tích còn phải cung cấp cơm tù. Nói xong câu đó, cũng chả đếm xỉa đến sắc mặt thoắt xanh tím củaVương Nhị Lang và Bì thị, vội vội vàng vàng liền đi ra sau. Bên dưới, chúng hương đâu nghĩ đến sự tình sẽ quanh co vòng vèo như này, mãi đến khi bị hai tốp nha dịch đuổi ra bên ngoài, mọi người mới reo mừng phấn khởi, như trút được gánh nặng. Đối mặt với lời cám ơn không ngừng của mọi người, Trần Ngọc nhất nhất ôn hòa chào hỏi, chẳng có chút vẻ gì là không kiên nhẫn.
“Tỷ! Tuệ Nương!” Ngay lúc này, hai tiếng gọi lo âu khẩn thiết vang lên, Tô Văn và Lâm thị chen trong đám người nhốn nháo, chân nam đá chân xiêu chạy vội tới, trăm miệng một lời hỏi: “Tỷ/ con không sao chứ!”
Tô Tuệ Nương khẽ mỉm cười: “Yên tâm, con không sao.”
Lúc này, Vương Thất Lang cũng chạy tới. Lâm thị hiển nhiên bị dọa không nhẹ, lại thấy Tô Tuệ Nương tiều tụy không ít, càng sợ sau khóc òa lên: “Nữ nhi của mẹ chịu khổ, hu hu… chuyện gì thế này a, người nhà họ Vương kia dám nói con là hung thủ gì đó, đây là muốn mạng của con a, thật là rất đáng hận mà, lũ khốn kiếp, không chết tử tế được.”
Tô Tuệ Nương vội an ủi mấy câu, chẳng mấy chốc, người của nha môn đã rời đi gần hết, Tô Tuệ Nương bèn sửa sang lại xiêm y, đi tới trước mặt Trần Ngọc, chân thành mà cung kính nói: “Trần công tử, lần này thật là đa tạ ngài, nếu không nhờ cậu ra tay tương trợ, Tuệ Nương sợ là khó thớt khỏi kiếp này, xin công tử nhận của ta một lạy.”
“Tô cô nương mau mau đứng dậy.” Trần Ngọc nhấc tay, cười nói: “Ta cùng Văn đệ nhất kiến như cố (mới gặp mà như bạn bè lâu năm), kết thành hảo hữu tri giao, dĩ nhiên sẽ không nhìn tỷ tỷ đệ ấy bị oan khuất.”
Tô Tuệ Nương nghe lời này lại có chút chột dạ, nghĩ bụng, lần này thật ra không phải là oan khuất, song lời này không thể nói ra khỏi miệng, vẫn cứng rắn hành lễ với Trần Ngọc một cái, mấy người Tô Tuệ Nương mới chậm rãi đi đến cửa nha môn. Mấy ngày trước nha dịch của nha môn đến thôn bắt người, Tô Tuệ Nương bèn bảo Lâm thị đến thư quán tìm Tô Văn, cho nên đối với sự xuất hiện của bọn họ hôm nay, Tô Tuệ Nương cũng không cảm thấy bất ngờ. Dĩ nhiên, đây cũng là bởi vì không ai có thể chứng minh Vương Lục Lang đã thật sự bị giết.
Trần Ngọc mở miệng muốn mời mọi người đến Trần phủ làm khách, lại bị Tô Tuệ Nương uyển chuyển từ chối, nói mình vừa từ trong lao đi ra, trên người không khỏi dính xui, không tiện bái phỏng quý phủ, nhưng ngày khác nhất định sẽ tới cửa cảm ơn. Trần Ngọc cũng không cưỡng cầu, nói vài lời cùng Tô Văn rồi phái một cỗ xe ngựa đưa bọn họ về nhà, lúc này mới tiêu tiêu sái sái mà rời đi.
Dọc trên đường đi, Tô Tuệ Nương dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, đám Lâm thị chỉ nghĩ nàng bị kinh sợ, càng không dám lên tiếng quấy rầy. Không bao lâu, mọi người đã đến cửa nhà, Tô Văn thái độ cứng rắn yêu cầu nàng đi nghỉ ngơi, Tô Tuệ Nương vui vẻ đồng ý. Đóng chặt cửa phòng, Tô Tuệ Nương dùng khăn lông nóng lau lại toàn thân, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rồi chui vào trong chăn, nàng cũng không có ý định vào trong không gian giải quyết thi thể của Vương Lục Lang trước, thậm chí nàng không bao giờ muốn đi vào nữa. Mấy ngày liên tục mệt mỏi rất nhanh đã khiến nàng ngủ thiếp đi, vẫn giống như những ngày trước, không có bất kỳ cơn ác mộng nào, Tô Tuệ Nương ngược lại ngủ say vô cùng.
Ngày hôm sau, Tô Tuệ Nương nhận được hai tin tức.
Cái thứ nhất là, Vương Ngũ Nương đã sinh, là một khuê nữ, nghe nói Huyện thái gia tức muốn chết.
Cái thứ hai lại là, người cả thôn liên danh ký một lá thư, yêu cầu Lý Chính mở từ đường, đuổi nhà họ Vương ra khỏi thôn.