Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương 42

Tác giả: Sidney Sheldon

Flint cất tiếng:

– Ông muốn tôi phải xử lý hai cái xác nầy ra sao?

Tanner không chần chờ:

– Cột thêm đá vô cổ chân, cho lên máy bay ra tới ngoài biển cách chừng vài trăm dặm thả xuống biển Đại Tây Dương.

– Được! – Flint bỏ đi ra ngoài.

Tanner quay qua Nghị sĩ Van Luven.

– Thế là xong. Ta yên tâm cho việc riêng.

Bà bước tới gần bên ôm hôn.

– Em nhớ anh rất nhiều đó cưng?

– Anh cũng nhớ em lắm mà.

– Mỗi tháng được gặp nhau một lần, khổ quá anh lại phải ra đi.

Tanner ôm ghì nàng vô người.

– Giờ thì không phải xa nhau nữa. Ta ráng chờ vài tháng qua mau để tỏ lòng tôn kính người chồng qua cố của em, rồi ta sẽ làm lễ cưới.

Nàng nhếch mép cười nói:

– Ta tính chờ một tháng thôi.

Gã gật đầu:

– Khá lắm.

– Em vừa xin từ chức Nghị sĩ hôm qua. Toàn thể thượng viện đồng lòng cảm thông cho nỗi đau của em.

– Càng hay. Ta tha hồ rong chơi không lo sợ bị dòm ngó. Em sẽ được nhìn thấy cơ sở KIG như lời anh đã hứa.

° ° °

Tanner và Pauline đứng trước toà nhà xây màu gạch son. Tanner bước tới cánh cửa thép vững chắc khoét một lỗ sâu ở giữa. Trên tay gã đeo chiếc nhẫn ngọc chạm khắc hình lính Hy Lạp thời cổ.

Pauline đứng nhìn Tanner ghé mặt chiếc nhẫn vô lỗ hổng, cánh cửa mở ra. Bên trong là một căn phòng mênh mông, trang bị một dãy máy vi tính cùng với màn hình vô tuyến. Đàng cuối góc kia là máy móc điện tử kết nối với tấm bảng điều khiển bố trí ở khoảng giữa.

Tanner lên tiếng:

– Luven, nhìn chiếc máy Prima.

Đây là trung tâm điều khiển. Ta sẽ được nhìn thấy một phần của công trình làm chuyển đổi cuộc sống vĩnh viễn. Đây là trung tâm điều khiển theo hệ thống vệ tinh nắm vững thời tiết khắp nơi trên thế giới. Ta muốn gây ra cơn bão bất kỳ lúc nào tuỳ ý, ngăn không cho mưa, lúc đó nông dân không có nước cấy lúa, nạn đói xảy ra. Ta sẽ gây mây mù trên bầu trời quanh các sân bay khắp nơi trên thế giới. Ta có thể tạo những cơn bão và lốc làm đình trệ nền kinh tế thế giới, gã nhếch mép cười.

– Ta đã làm thử rồi. Một số nước gặp phải khó khăn dự báo thời tiết nhưng chưa tìm ra hướng giải quyết – Tanner giơ tay nhấn nút, màn hình vô tuyến sáng lên – em sẽ được nhìn thấy công trình mà bên quân đội muốn thực hiện cho được. Gã quay lại Pauline, thích thú nói.

– Ta chỉ lo sợ một trở ngại duy nhất là hiệu ứng nhà kính làm máy Prima ngừng hoạt động, việc nầy em biết cách đối phó, gã thở ra một hơi.

– Em biết người sáng chế ra cỗ máy nầy là ai? Andrew. Anh ta là một thiên tài.

Pauline đứng nhìn cỗ máy.

– Em không hiểu làm sao cỗ máy nầy kiểm soát được thời tiết.

– Thì đây, nguyên tắc đơn giản là hơi ấm bốc lên tầng khí lạnh, khi gặp độ ẩm phía trên…

– Anh đừng làm thầy dạy đời.

– Xin lỗi, anh sẽ giải thích dài dòng phức tạp hơn, Tanner nói.

– Em nghe đây.

– Về mặt chuyên môn, em nên lắng nghe. Tia laser kết hợp với công nghệ nano, khi bắn lên không gian tạo ra tầng oxy tự do kết hợp với khí hydrô tạo ra tầng ozone và nước. Tầng oxy tự do được nhân đôi… ta gọi là khí “O2” chính là do anh trai anh khám phá ra việc bắn tia laser từ không gian vô bầu khí quyển làm cho oxy kết hợp với hai nguyên tử hydrô tạo ra tầng ozone O3 và nước H2O.

– Em chưa hiểu được làm sao lại có thể…

– Thời tiết chịu ảnh hưởng nguồn nước. Andrew đã làm thử nghiệm trên diện rộng phát sinh nhiều nguồn nước như là một sản phẩm phụ nhờ sức gió chuyển đi. Khi bắn ra nhiều tia laser tạo nên sức gió mạnh gấp mấy lần. Kiểm soát được nguồn nước và sức gió tức là nắm vững được tình hình thời tiết.

Gã nghĩ ngợi một hồi.

– Cho đến khi ta biết được Akira Iso đang ở Tokyo, về sau là bà Madeleine Smith ở bên Zurich Thuỵ Sĩ đang ra sức giải quyết việc nầy, ta đề nghị họ về đây cộng tác. Nhưng họ đã từ chối. Ta kể cho em biết tại cơ sở có tới bốn chuyên gia khí tượng hàng đầu đang lao vô việc hoàn thành dự án tầm cỡ nầy.

– Thế à.

– Họ là những nhân vật có hạng. Ta còn biết Franz Verbrugge ở Berlin, Mark Harris ở Paris, Gary Reynolds ở Van Couver và Richard Stevens ở New York.

Ta nhờ mỗi người giúp giải quyết nhiều vấn đề ở lĩnh vực thời tiết, bởi vì mỗi người ở mỗi nước nên không thể kết hợp nhau lại để chứng minh được mục đích cuối cùng của mỗi dự án là gì. Ta nghĩ là họ biết được. Họ tìm đến ta xem ta có kế hoạch gì không. Khi nghe ta trình bày không muốn cống hiến cho nhà nước lập tức họ không đồng ý bỏ ra đi về Washington báo cáo cho người có thẩm quyền, cho họ biết về cỗ máy Prima. Ta không muốn biết họ báo cáo cho ai, bởi ta đã tiên liệu trước họ sẽ gặp được ai, chẳng may họ muốn gặp em, người đứng đầu Uỷ ban Môi trường Thượng Viện. Nào em hãy nhìn đây.

Trên màn hình máy tính bản đồ thế giới hiện ra lốm đốm nhiều dòng kẻ xen lẫn biểu tượng. Tanner nói vừa hướng dẫn theo mô hình di chuyển trên bản đồ cho tới chỗ dừng lại một nơi là Bồ Đào Nha.

Đồng bằng nước Bồ Đào Nha nhờ nguồn nước xuất phát từ bên Tây Ban Nha đổ ra biển Đại Tây Dương. Thử tưởng tượng nếu một khi Bồ Đào Nha hứng chịu mưa liên tục dài ngày gây ngập úng vùng đồng bằng…

Tanner giơ tay ấn nút trên màn hình rộng xuất hiện một toà lâu đài màu hồng lính gác nghiêm chỉnh, quanh là vườn cây bông hoa sặc sỡ dưới ánh nắng sớm mai.

– Đây là dinh thự Ngài Tổng thống.

Màn hình chiếu qua chỗ phòng ăn, mọi người trong gia đình đang ngồi vô bàn ăn sáng.

– Hình ảnh Tổng thống và Phu nhân Bồ Đào Nha cùng với hai đứa con. Họ ngồi nói chuyện tiếng Bồ Đào Nha, em sẽ được nghe lại tiếng Anh. Ta cho bố trí cả chục máy camera công nghệ nano và micrô cài đặt khắp nơi trong toà nhà. Tổng thống không biết mấy việc nầy, do một tay sếp mật vụ hợp tác với ta.

Một người hầu bước tới báo cáo ngài Tổng thống:

– Sáng nay lúc mười một giờ ngài dự cuộc họp tại Sứ Quán và đọc diễn văn tại trụ sở công đoàn. Một giờ trưa dùng cơm tại viện bảo tàng. Buổi tối có buổi chiêu đãi quan khách.

Điện thoại reo trên bàn ăn. Ngài Tổng thống nhấc máy nghe.

– Alô.

Tiếng nói của Tanner được chuyển từ tiếng Anh qua tiếng Bồ Đào Nha:

– Thưa Ngài Tổng thống.

Nhìn ngài Tổng thống ngơ ngác.

– Ai gọi? Ngài Tổng thống hỏi, ngài nói tiếng Bồ Đào Nha được chuyển qua tiếng Anh, Tanner lắng nghe.

– Tôi là bạn của Ngài.

– Bạn ai, làm sao ông biết số máy của tôi?

– Chuyện đó không sao. Tôi muốn ngài hãy lắng nghe đây. Tôi yêu mến đất nước Ngài và không muốn nhìn thấy nó bị tàn phá. Nếu Ngài không muốn nhìn thấy những trận cuồng phong dữ dội xoá tên đất nước ngài trên bản đồ thế giới, ngài hãy gởi ngay đến cho tôi số vàng trị giá hai tỷ đô- la.

– Nếu ngài chưa quyết định ngay, tôi chờ thêm ba hôm nữa.

Ngài Tổng thống đập máy xuống bàn. Ông nói qua bà vợ:

– Có thằng điên nào biết số máy của tôi. Dường như vừa mới ra khỏi nhà thương điên.

Tanner quay qua Pauline:

– Hình ảnh được thu vô ba bữa trước. Nào em lắng nghe chuyện mới hôm qua.

Hình ảnh toà lâu đài màu hồng và cảnh vườn sặc sỡ lại hiện ra, hôm nay thấy trời đổ mưa triền miên, trên cao sấm chớp.

Tanner giơ tay nhấn nút toàn cảnh văn phòng ngài Tổng thống hiện ra. Ngài đang chủ toạ một phiên họp quanh là một chục trợ lý. Ngài Tổng thống nghiêm sắc mặt.

Điện thoại trên bàn reo.

– Nào, em nhìn lên.

Tanner nhếch mép cười.

Ngài Tổng thống dè dặt nhấc máy:

– Alô?

– Chào Ngài Tổng thống. Sao mà…

– Ông muốn tàn phá đất nước tôi. Ông phá hoại mùa màng, đồng lúa ngập úng, làng mạc thì… ông ngừng lại hít vô một hơi – Ông muốn tàn phá bao lâu nữa? – Ngài Tổng thống điên tiết lên.

– Chừng nào ông giao nộp đủ hai tỷ đô- la.

Ngài Tổng thống nghiến răng mắt nhắm lại.

Tức là không có chuyện bão tố nữa phải không?

– Vâng.

– Ông muốn giao tiền ra sao?

Tanner tắt máy.

– Em thấy chưa, muốn kiếm tiền dễ thôi phải không Pauline? Ta đã nhận đầy đủ số tiền. Em chờ xem cỗ máy Prima còn hoạt động ra sao nữa. Mấy cuộc thử nghiệm qua những lần trước đây.

Ông nhấn qua nút khác, một cơn bão dữ dội hiện lên trên màn hình.

– Đây là cảnh tàn phá ở nước Nhật, Tanner nói.

– Thời gian thực. Mùa nầy thời tiết ở bên đó êm ả.

Ông nhấn thêm nút khác nữa, một trận mưa đá phá huỷ vườn cây ăn trái.

– Đây là cảnh ở Florida.

Thời tiết lúc nầy đang gần không độ… nhằm tháng Sáu.

Mùa màng bị mất trắng.

Ông ấn nút trên màn hình rộng hiện ra cảnh nhà cửa bị cơn lốc xoáy tàn phá.

– Đây là cảnh ở Braxin.

Em nhìn coi, Tanner tự hào khoe:

– Cỗ máy Prima có thể tạo ra đủ thứ chuyện.

Pauline xích lại gần bên gã nói nhỏ:

– Được lắm cưng ạ.

Tanner tắt máy, gã đưa qua cho nàng thấy ba đĩa DVD. Đây là đĩa ghi lại cuộc nói chuyện bên Peru, Mehico và Ý. Em biết số vàng được chuyển đi bằng cách nào? Ta đưa xe đến ngân hàng nhận về. Ta chuyển qua phương án… 22. Nếu bọn chúng có ý đồ theo dõi số vàng đi tới đâu, ta cam đoan sẽ gây ra bão tố triền miên.

Pauline nhìn qua, lo sợ:

– Tanner, bọn chúng có thể theo dõi dấu vết các cuộc nói chuyện của ta được không.

Tanner cười.

– Nếu bọn chúng muốn, được thôi.

Nếu bọn chúng muốn phát hiện bọn chúng sẽ theo vô tới nhà thờ, sau đó qua trường học. Rồi tới một cơn bão bọn chúng chưa từng được thấy trước nay. Sau chót là vô tới phòng Bầu Dục Nhà Trắng.

Pauline cười thích thú.

Cửa vừa mở, Andrew bước vô.

Tanner quay lại:

– Đây là anh trai anh.

Andrew ngạc nhiên nhìn Pauline, ngỡ ngàng.

– Hình như là tôi biết rồi, – ông nhìn qua một hồi, nghĩ ngợi, bất chợt mắt ông sáng rỡ. : Em… em và Tanner định lấy nhau. Ta làm phù rể. Em… em đây là Pauline.

Pauline nói:

– Khá lắm. Andrew.

– Thế mà em… em bỏ đi đâu. Em không yêu Tanner?

Tanner lên tiếng.

– Tôi kể cho anh nghe. Cô ta bỏ đi bởi vì đã yều rồi. Gã nắm tay Pauìine – Cô ta báo tin ngay sau ngày cưới. Đám cưới một nhân vật có thể lực giàu có nhờ uy tín bên chồng cô ta đã thu hút nhiều khách hàng về cho cơ sở KIG. Cho nên cơ sở ta mới phất lên nhanh chóng. Tanner ôm ghì lấy Pauline.-

Hai bên bí mật hẹn hò mỗi tháng. Gã thích thú nói:

– Từ đó cô ta thích làm chính trị ra ứng cử Thượng Nghị viện.

Andrew nghĩ ngợi:

– Nhưng… nhưng còn Sebastiana… Sebastiana?

– Sebastiana Cortez? – Tanner cười – Cô ta là con mồi, để che mắt mọi người. Tôi dám quả quyết ai cũng biết mặt. Tôi và Pauìine phải làm sao tránh để mọi người khỏi hồ nghi.

Andrew nói bâng quơ:

– À, tôi hiểu…

– Lại đây, Andrew. – Tanner đưa ông anh vô chỗ tổng đài, đứng trước cỗ máy Prima.

Tanner nói:

– Anh còn nhớ không? Có công anh đóng góp trong đó. Nào bây giờ đã hoàn thành.

Andrew trố mắt lên:

– Prima…

Tanner chỉ tay vô nút nhấn, nói:

– Máy kiểm soát thời tiết. – Gã chỉ qua một nút khác – Điểm chọn mục tiêu – Gã nhìn qua người anh. – Anh thấy đơn giản chứ?

Andrew nói nhọc nhằn:

– Ta nhớ…

Tanner nhìn lại Pauline:

– Đây mới là bước đầu đó thôi, Pauline. – Tanner nắm lấy tay nàng. – Còn ba mươi nước nữa. Rồi em sẽ được thoả mãn.

– Tài sản và quyền lực! – Pauline thích thú nói – Chỉ một chiếc máy tính đáng giá như là…

– Hai chiếc như vậy lận. – Tanner nói – Ta sẽ dành cho em một sự ngạc nhiên. Em đã nghe nói tên đảo Tamoa Island, ở vùng nam Thái Bình Dương chưa?

– Chưa.

– Ta mới mua lại. Chỉ rộng chừng sáu mươi dặm vuông, phong cảnh hữu tình không thể tả. Nơi nầy thuộc quần đảo Polynésie thuộc Pháp xây dựng một bến đậu cho du thuyền. Nơi đây có đủ thứ, luôn cả… – gã ngập ngừng một lúc – Chiếc máy Prima II.

Pauiine hỏi lại:

– Anh muốn nói thêm một…

Tanner gật đầu:

– Phải đấy. Nó được bố trí dưới tầng hầm không ai có thể tìm ra. Nay hai con quỷ cái phá bĩnh kia đã bị ta diệt, cả thế giới nầy bây giờ đã thuộc về ta.

Bình luận