Kelly và Diane vừa mặc đồ xong nghe bà Grace Seidel bước tới gõ cửa:
– Bữa ăn sáng đã làm xong mời hai cô.
– Vô đây – Kelly lên tiếng.
Diane nói:
– Để coi cái trò của mình có thành công? Bà Grace đã mua báo chưa?
Hai người bước ra ngoài đi tới phòng chơi games.
Một nhóm người xúm lại bên chiếc máy vô tuyến. Kelly và Diane vừa đi ngang qua vô phòng ăn tai nghe xướng ngôn viên trên đài đọc…
“Và theo như tin tức loan báo, không còn ai sống sót Tanner Kingsley và Thượng nghị sĩ Pauline Van Luven là hành khách đi trên máy bay cùng với một phi công chính, một phi công phụ và một tiếp viên hàng không.
Hai người cảm thấy lạnh mình, đứng nhìn nhau, cùng bước tới bên chiếc TV. Trên màn hình chiếu cảnh mặt tiền cơ sở KIG. Tập đoàn Quốc tế Kingsley được thành lập làm một cơ sở nghiên cứu khoa học lớn nhất toàn cầu, văn phòng đặt ở ba mươi nước. Phòng khí tượng báo cáo một trận bão và sấm sét bất ngờ ở vùng Nam Thái Bình Dương lúc máy bay riêng của Kingsley bay ngang qua. Nạn nhân Pauline Van Luven nguyên là Chủ tịch Uỷ ban Môi trường Thượng Viện.
Diane và Kelly lắng nghe hoan hỉ.
Và sau đây là một bản tin ngắn, bí ẩn đang được cơ quan cảnh sát điều tra. Một số nhà báo được mời tới tham dự buổi dự tiệc để được nhìn thấy chiếc máy Prima, điều khiển thời tiết do cơ sở KIG sáng chế, nhưng mới tối qua một vụ nổ tại cơ sở KIG phá huỷ chiếc máy Prima, Độỉ cứu hoả phát hiện xác chết Andrew Kingsley lẫn trong đống đổ nát, ông là nạn nhân duy nhất trong vụ nầy.
° ° °
Diane nói:
– Tanner Kingsley đã chết.
– Cậu nhắc lại. Nói chậm.
– Tanner Kingsley đã chết – Kelly thở hắt ra một hơi nhẹ cả người. Nàng nhếch mép cười.
– Diane. Sau vụ nầy cuộc sống sẽ chán ngắt.
– Thì vậy, Diane đáp – Cậu thấy sao nếu tối nay ta nghỉ lại tại Waldorf – Astoria Towers một đêm hở?
Kelly cười theo:
– Sao cũng được.
Hai người nói lời chào tạm biệt bà Grace Seidel, nàng ôm lấy Kelly nói:
– Hẹn gặp lại.
° ° °
Bên trong căn phòng ở khách sạn Waldorf Astoria Towers, người phục vụ lo dọn bàn ra. Gã quay qua Diane.
– Có phải bà đặt bàn bốn người?
Phải rồi.
Kelly lặng lẽ nhìn qua.
Diane hiểu ngay nàng đang nghĩ gì trong đầu.
Vừa ngồi vô bàn, Diane nói:
– Kelly, tôi hiếu chuyện nầy không thể do một mình ta làm nên. Ta cần có sự giúp sức. Nàng nâng ly sâm banh nói qua chiếc ghế để trống:
– Cám ơn, Richard, em yêu anh.
Diane vừa nâng ly chạm môi, Kelly ngăn lại:
– Khoan đã.
Diane quay lại.
Kelly nâng ly sâm banh nhìn chiếc ghế trống gần bên:
– Mark, em yêu anh nhiều lắm, cám ơn anh.
Hai người cùng nâng ly.
Kelly cười nói:
– Tuyệt lắm. À, ta tính chuyện sắp tới chứ?
– Tôi còn phải tới trụ sở FBI ở Washington để báo cáo chuyện nầy.
Kelly chỉnh lại ngay:
– Chúng ta cùng đi Washington, để báo cáo chuyện của chúng ta.
Diane cười:
– Được, nàng ngẫm nghĩ – Bọn mình đã làm được một việc tài tình. Chồng mình chắc là phải tự hào.
– Ờ, – Kelly nói. – Ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Ta nhìn lại mấy việc vừa qua. Cậu hiểu bọn mình còn phải làm gì nữa chứ?
– Sao?
– Phải thành lập một hãng thám tử.
Diane cười:
– Cậu đùa đấy chứ?
Kelly nhìn qua cười rất lâu.
– Không dám đùa đâu
Sau bữa cơm, hai người ngồi coi vô tuyến kênh nào cũng đưa tin vụ tai nạn Tanner Kingsley. Vừa ngồi coi Kelly chợt nói.
– Cậu biết mà, nếu con rắn bị chặt đầu thì khúc dưới cùng chết luôn.
– Nghĩa là sao?
Ta phải tìm cho ra, Kelly bước tới bàn điện thoại.
– Cho tôi gọi đi Paris. Nàng xin tổng đài khách sạn.
Năm phút sau tiếng Nicole Paradis trong máy:
– Kelly! Kelly! Kelly! Thật vui khi nghe bà gọi.
Kelly cảm thấy chán. Nàng hiểu sắp phải được nghe gì đây. Bọn chúng đã giết chết cả nhà Cendre và con Angel.
– Tôi không liên lạc với bà được. Bà đã nghe tin gì chưa?
– Mọi người biết cả rồi Jérôme Malo và Alphonse Girouard đã dọn đi nơi khác.
Kelly lo sợ phải thắc mắc thêm nữa.
– Còn nhà Cendre và con Angel thì sao?
Nhà Philippe thì không sao, tôi còn giữ con Angel đây. Bọn xấu định tóm lấy nó làm dữ với bà nếu bà không chịu về theo bọn chúng.
Kelly nghe được thì mừng lắm:
– Chao ôi, được rồi!
– Bà nghĩ tôi phải tính sao?
– Bà gởi nó theo chuyến bay của hãng Air France qua New York, cho biết ngày giờ đến, tôi ra sân bay đón. Bà gọi cho tôi số máy khách sạn Waldorf Astoria Towers.
– Tôi sẽ làm như bà dặn.
– Cám ơn, – Kelly gác máy.
Diane ngồi lắng nghe:
– Con Angel không sao chứ?
– Ờ, còn nhà Cendre bình yên.
– Chà, thế thì may quá!
– Phải chớ! Tôi mừng lắm. Nào ta tính còn nửa số tiền kia cậu định dùng vô việc gì?
Diane nhìn qua:
– Sao?
Cơ sở KIG ra giải thường năm triệu đô- la. Phần thưởng phải về tay bọn mình.
– Nhưng mà Kingsley đã chết.
– Tôi hiểu, nhưng cơ sở KIG vẫn còn đó.
Hai người nhìn nhau cười.
Kelly lên tiếng:
– Ngày về lại Washington cậu tính làm gì? Hay là vẫn tiếp tục sự nghiệp vẽ tranh?
Diane nghĩ ngợi:
– Không đâu.
Kelly nhìn sâu vô mắt nàng:
– Có thiệt không?
– Ờ, còn một bức tranh tôi muốn vẽ cho xong. Một cuộc đi chơi dã ngoại tại công viên Central Park – Giọng của nàng chợt nghe khàn khàn. – Một cặp nhân tình đi chơi trong mưa. Thôi đến đó… ta sẽ nói sau. Còn cậu thì sao? Có trở lại với nghề người mẫu thời trang?
– Chưa đâu, tôi chưa nghĩ tới…
Diane nhìn theo.
– Để coi biết đâu, bởi nhớ tới lúc còn trên sàn diễn, tôi nhớ lại Mark ngồi nhìn giơ tay lên hôn gió. Ờ, dù cho anh ấy vẫn chờ tôi trở lại sàn diễn.
Diane cười theo:
– Khá lắm.
Hai người ngồi coi hết chương trình truyền hình, Diane lên tiếng.
– Thôi ta đi ngủ.
Mười lăm phút sau thay đồ lên giường nằm, mỗi người thấy lại vừa trải qua những ngày phiêu lưu mạo hiểm.
Kelly ngáp một hơi:
– Thấy buồn ngủ rồi, Diane.
Tắt đèn đi.