Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương 22

Tác giả: Sidney Sheldon

Kelly vừa bước xuống xe, nàng tới nơi ở của Diane lần thứ hai, giơ tay nhấn chuông.

Thám tử Greenburg bước ra mở cửa.

– Cho phép tôi…. Kelly liếc nhìn thấy Diane bên trong phòng khách bước nhanh vô trong.

– Chuyện gì vậy? – Diane hỏi – Bà nói là…

– Bà cho tôi biết chuyện gì ngay. Bọn chúng đòi tóm tôi nữa đây. Tại sao bọn mafia thân thiết với bà đòi giết tôi.

– Tôi… tôi không biết chuyện đó. Bọn chúng không muốn… hay là nhìn thấy giữa tôi với bà có quan hệ như bạn bè nên…

– Vậy tôi với bà không phải bạn bè, Stevens. Tôi muốn được yên thân.

– Bà nói sao vậy? Làm sao tôi có thể…

– Bà rủ rê tôi thì có thể để cho tôi được yên thân. Tôi muốn bà nhắc lại Altieri cả hai bên tình cờ gặp nhau không ai biết mặt ai. Tôi không muốn để ai giết tôi vì mấy chuyện vớ vẩn do bà bày ra.

Diane nói:

– Làm sao tôi có thể…

– Ồ được mà. Bà phải nói cho Altieri và phải tới gặp mặt hắn ngay. Tôi chờ đây, không đi đâu hết.

Diane nói.

– Chuyện đó không thể được. Tôi ân hận vì bà lỡ sa vô, nhưng mà…

Nàng nghĩ ngợi rất lâu, quay lại Greenburg.

– Ông cho là nếu tôi tới gặp Altieri hắn sẽ để cho hai chúng tôi yên thân?

Greenburg nói.

– Việc nầy gay thật. Rất có thể được Nếu hắn cho là chúng ta đang theo dõi. Bà muốn nói chuyện riêng với ông ta?

Diane nói:

– Không, Tôi…

Kelly nói xen vô:

– Nói vậy nghĩa là…

° ° °

Ngôi nhà nơi Anthony Altieri ở xây theo lối nhà cổ ngoài khu phố Hunterdon County, bang New Jersey.

Nằm gọn trong một xóm ngõ cụt trên một diện tích mười lăm mẫu xây, xung quanh là lớp rào sắt che chắn uy nghiêm. Phía trong là hàng cây rợp bóng, hồ bơi, một khu vườn hoa lá rực rỡ phía sau cánh cổng đặt vọng gác có người ngồi canh chừng. Nhìn thấy chiếc xe chở Greenburg, Kelly và Diane chạy tới, người gác cổng bước ra chào.

Gã nhớ mặt Greenburg:

– Chào ngài Trung uý.

– Chào Caesar. Chúng tôi đến gặp ngài Altieri.

– Ông có gìấy hẹn chứ?

– Không có. Chúng tôi đến thăm xã giao.

Người gác cổng liếc nhìn hai bà ngồi trên xe.

– Chờ đây, gã bước vô vọng gác. Nhanh chóng gã bước ra mở cổng – Mời vào.

– Cám ơn, – Greenburg nói cho xe vô thẳng bên trong trước sân nhà.

Ba vị khách xuống xe nhìn qua người bảo vệ.

– Mời quý vị theo đây!

Gã đưa họ vô trong nhà. Bên trong phòng khách rộng rãi trang hoàng nửa tân nửa cổ, bày biện bàn ghế kiểu Pháp. Dù hôm ấy trời ấm áp lò sưởi vẫn đỏ lửa.

Từ đây ba vị khách theo chân bảo vệ vô tới buồng ngủ tối tăm không ánh đèn. Anthony Altieri đang nằm trên giường, bên cạnh chiếc máy thở. Nhìn thấy mặt mũi xanh xao già hằn đi khác với lúc gã xuất hiện trước phiên toà. Ngồi bên mép giường là ngài mục sư và cô y tá. Altieri nhìn qua Diane, Kelly và Greenhurg rồi quay lại phía Diane. Giọng nói nghe khàn khàn.

– Bà muốn gì nữa đây?

Diane lên tiếng:

– Ông Altieri, tôi và bà Harris chỉ muốn được yên thân. Dẹp bỏ bọn lâu la của ông đi… Ông giết chồng tôi vậy là đủ lắm rồi…

Altieri chặn ngang.

– Bà nói sao vậy? Tôi chả biết chồng bà là ai. Tôi có nghe nói mảnh giấy ghê gớm kia còn cất trong người nạn nhân. – Gã cười khẩy – Giờ nầy ông đã về theo với bầy cá. Đã có bao nhiêu người đọc báo The Sopranos. Để tôi kể lại cho bà nghe khỏi cần phải mua về đọc. Không một nhà báo nước Ý nào viết ra chuyện đó. Tôi không theo dõi bà làm gì? Bà sống hay chết mặc kệ. Tôi chả thèm dòm ngó tới bất cứ ai… tôi… – Gã kêu đau nhức nhối – Tôi chỉ biết lo cầu nguyện ơn Trên. Tôi… Gã ho hục hặc.

Ngài mục sư nhìn Diane:

– Con nên ra về đi cho xong.

Thám tử Greenburg hỏi:

– Thế là sao?

Ngài mục sư nói:

– Ung thư!

Diane nhìn bệnh nhân nằm trên giường nàng nhớ lời hắn vừa nói ra. Tôi không theo dõi bà làm gì. Bà sống hay chết mặc kệ… Tôi chỉ biết lo cầu nguyện ơn Trên. Gã đã nói ra hết.

Diane bàng hoàng đứng nhìn theo.

° ° °

Trên đường về, Thám tử Greenburg mặt mày đăm chiêu:

– Tôi muốn nói cho bà nghe, Altieri nói thật.

Kelly ngần ngừ gật đầu.

– Tôi cũng nghĩ vậy. Nạn nhân đã chết.

– Bà phải biết lý do vì sao họ đòi giết cả hai người?

– Tôi không biết – Diane nói.

– Nếu không phải là Altieri. – Nàng lắc đầu. – Tôi không biết.

Kelly nghe theo.

– Tôi cũng không biết!

Thám tử Greenburg đi kèm Diane và Kelly về nhà.

– Tôi phải làm rõ vụ nầy, – Ông nói – Hai bà yên tâm ở lại đây. Mười lăm phút nữa sẽ có cảnh sát tới đây canh chừng thường trực suốt ngày, lúc đó sẽ tìm ra manh mối. Nếu cần gặp tôi, cứ gọi máy.

Nói xong ông bỏ đi.

Diane và Kelly lặng lẽ nhìn nhau khó hiểu.

– Bà uống một tách trà đi. – Kelly đòi uống cà phê.

Diane nhìn qua khó chịu thở ra:

– Được!

Diane xuống bếp pha cà phê, Kelly dạo quanh phòng xem tranh treo trên tường.

Diane vừa trở lên thấy Kelly còn đứng xem tranh, ký tên bên dưới – Stevens. Nàng quay qua Diane.

– Bà vẽ đây à?

Diane gật:

– Vâng.

Kelly hờ hững nói:

– Tranh đẹp lắm.

Diane bặm môi.

– Thật à? Bà rành nghệ thuật nhỉ.

– Không nhiều lắm, Stevens.

– Bà thích hoạ sĩ nào, hay là Grandma Moses?

– Bà thật thú vị.

– Còn nhiều tác phẩm thời cổ đại bà thích chứ?

Kelly quay qua Diane:

– Phải nói tôi thích những đường nét cong, phá cách. Nghệ thuật phải tạo được ngoại lệ. Ví dụ ttong tác phẩm của danh hoạ người Ý Titian. Venus of Robin, những đường nét đan chéo thật là ấn tượng gây sốc cho người xem, hơn nữa.

Mùi cà phê từ dưới bếp bốc hơi thơm phức.

Diane vội nói:

– Đã có cà phê rồi đấy!

° ° °

Hai người ngồi vô bàn trong phòng ăn lặng lẽ nhìn những ly cà phê nguội lạnh.

Diane cất tiếng xoá tan cơn tĩnh lặng:

– Bà nghĩ tại sao bọn chúng đòi giết bọn mình?

– Tôi chẳng nghĩ gì, Kelly lặng thinh được một lúc – Giữa bà với tôi có một mối quan hệ ràng buộc là vì cả hai ông chồng cùng phục vụ cho cơ sở KIG. Có thể họ đã tham gia vô một kế hoạch tối mật. Thủ phạm định ninh ta… biết hết mọi chuyện do hai ông kể lại.

– Thì ra… – Diane mặt mày tái nhợt.

Cả hai nhìn nhau lo ngại.

° ° °

Bên trong văn phòng, Tanner đang ngồi theo dõi cuộc đối thoại trên màn hình: Tôi chẳng nghĩ gì. Giữa tôi với bà có một mối quan hệ ràng buộc là vì cả hai ông chồng cùng phục vụ cho cơ sở KJG. Có thể họ đã tham gia vô một kế hoạch tối mật. Thủ phạm định ninh ta biết hết mọi chuyện bởi hai ông đã kể lại – Thì ra…

Đứng bên cạnh ông là đối tượng: Bảo vệ.

Căn hộ nơi ở của Stevens được gài một lớp rào điện tử báo lên màn hình vô tuyến. Tanner khoe với bạn bè ngôi nhà được trang bị máy móc theo công nghệ tiên tiến nhất. Mỗi căn phòng thiết kế hệ thống video âm vô tường, máy quay phim thu nhỏ bằng cỡ hạt nút giấu bên trong các tập sách, dây cáp phát quang gài dưới chân cửa, một hệ thống vô tuyến đóng khung làm một bức tranh. Trên gác thượng, máy chủ video được thiết kế thu nhỏ như một máy tính xách tay. Kết nối với máy chủ là hệ thống modem vô tuyến kích hoạt các thiết bị theo quy trình công nghệ mạng.

Tanner nghiêng người dán mắt vô màn hình, Diane tiếp tục câu chuyện:

– Ta phải tìm hiểu công việc mấy ông đang làm là gì.

– Phải, ta cần phải được trợ lực, lấy đâu ra đây?

– Ta nhờ Tanner Kingsley, chỉ có ông ta mới làm nên chuyện, phải tìm cho ra thủ phạm đứng đằng sau vụ nầy.

Ta làm đi thôi.

° ° °

Diane:

– Bà ở lại đây một đêm, ta sẽ được bảo vệ.

Cảnh sát túc trực ngày đêm bên ngoài cổng. Bước tới bên cửa sổ kéo màn đứng nhìn ra. Không thấy xe cảnh sát đâu.

Nàng đứng ngẩn ngơ một hồi, cảm giác ớn lạnh dâng trào khắp người.

– Lạ thật! – Diane buột miệng nói. Đã bảo là có xe tuần tra cảnh sát bên ngoài mà, ta phải gọi báo thôi!

Diane lôi trong túi xách ra tấm danh thiếp tên thám tử Greenburg bước tới bàn quay số.

– Cho tôi gặp thám tử Greenburg. Nàng chờ máy – Ông nói thiệt chứ? Vâng. Vậy cho tôi gặp thám tử Praegitzer. Nàng lại chờ máy – Vâng, cảm ơn ông. Diane chậm rãi buông máy xuống.

– Sao vậy?

Diane nói :

– Hai thám tử Greenburg và Praegitzer đã thuyên chuyển đi đơn vị khác.

Kelly hiểu ra:

– Một sự trùng hợp ngẫu nhiên, phải vậy không chứ?

Diane buột miệng nói:

– Tôi nhớ ra việc nầy.

– Sao?

Thám tử Greenburg hỏi tôi thấy Richard biểu lộ hay làm việc gì khác thường chăng. Tôi quên chưa nói ra. Richard bỏ đi Washington gặp ai đó. Mấy lần trước tôi cùng đi, không hiểu sao lần nầy ông ấy dặn tôi ở nhà.

Kelly ngại ngùng nhìn qua:

– Chuyện lạ. Mark dặn tôi ông phải đi Washington, ông muốn đi một mình.

– Ta phải tìm hiểu rõ vụ nầy!

Kelly tới chỗ cửa sổ kéo màn qua – nàng không thấy xe, quay lại Diane.

– Thôi ta đi thôi.

– Được! Diane nói.

– Tôi biết một khách sạn vắng vẻ ở phố Tàu, khách sạn Mandarin. Chả có ai nghĩ là ta ở đó. Về phòng ta gọi cho Kingsley sau.

Tanner quay qua phía đội trưởng bảo vệ Harry Flint, mặt mũi lúc nào cũng như muốn cười.

– Phải hạ bọn chúng ngay.- Ông ra lệnh.

Bình luận
× sticky