Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương 33

Tác giả: Sidney Sheldon

Cậu có mang theo hộ chiếu đó không? Diane vừa hỏi.

– Đi ra nước ngoài tôi luôn luôn giữ trong người. – Kelly nói thêm – Cũng vì cái nầy đây dạo nầy như là một của nợ.

Diane gật:

– Hộ chiếu của tôi còn cất trong Kho ngân hàng. Tôi phải tới đó nhận, hơn nữa để nhận thêm tiền.

° ° °

Tới ngân hàng, Diane đi thẳng xuống dưới tầng hầm, mở khoá an toàn lấy hộ chiếu ra cất vô túi xách trở lên lại chỗ bàn thủ quỹ.

– Tôi muốn khoá hết tài khoản.

– Dạ được, bà tên gì?

– Diane Stevens.

Nhân viên thủ quỹ gật:

– Bà vui lòng ngồi chờ.

Anh ta trở vô dãy tủ hồ sơ lục tìm trong ngăn đựng thẻ.

Lôi tấm thẻ ra nhìn một hồi bước lại chỗ Diane.

– Tài khoản của bà đã bị khoá thưa bà Stevens.

Diane vội lắc đầu làm gì có chuyện đó, hay là do sơ sót, tôi có…

Nhân viên thủ quỹ chìa tấm thẻ ra trước mặt Diane. Hàng chữ trên thẻ “Tài khoản đã bị khoá. Lý do: thân chủ đã chết”.

Diane trố mắt nhìn kinh ngạc, hỏi lại nhân viên thủ quỹ.

– Tôi đã chết đâu mà?

– Dạ chưa. Tôi lấy làm tiếc. Bà muốn gặp ngài quản lý, để tôi…

– Thôi, Nàng chợt hiểu ra ngay, cảm thấy một chút ớn lạnh trong người.

– Không đâu, cám ơn anh.

Diane vụt chạy trở ra cửa, Kelly đứng chờ.

– Xong cả rồi chứ?

– Tôi lấy hộ chiếu, nhưng mà gặp tên gian ác nào đó khoá hết tài khoản.

– Làm sao được…?

– Dễ hiểu thôi. Bọn chúng là nhân viên cơ sở KIG còn ta là phó thường dân.

Diane nghĩ ngợi.

– Ôi, lạy Chúa.

– Ta tính sao?

– Để tôi gọi máy báo. Diane vội bước tới buồng điện thoại công cộng quay số lôi tấm thẻ credit card trong túi ra. Một lát sau nàng kêu lên.

– Tài khoản mang tên Diane Stevens. Còn tiền trong đó…?

– Không thể được, thưa bà Stevens. Chúng tôi còn lưu lại hồ sơ thẻ của bà đã bị lấy cắp. Nếu bà muốn làm đơn xin chúng tôi sẽ cấp thẻ mới trong vòng một hai bữa và…

Diane nói:

– Không sao. – Nàng buông máy xuống chạy tới chỗ Kelly – Bọn chúng huỷ hết tài khoản trong thẻ.

Kelly hít vô một hơi – Để tôi gọi tới mấy chỗ nầy.

Kelly gọi máy gần nửa tiếng, lúc trở lại chỗ Diane đứng chờ, nàng muốn cáu tiết:

– Bọn mafia lại vươn vòi bạch tuộc ra. Tôi còn một tài khoản ở Paris, không đến nỗi…

– Phải mất công thôi, Kelly. Ta bỏ đi khỏi chỗ nầy ngay. Cậu còn trong túi bao nhiêu tiền mặt?

– Đủ tiền về tới Brooklyn. Cậu thì sao?

– Có thể hai đứa mình qua New Jersey.

– Coi chừng bị mắc bẫy bọn chúng. Cậu biết tại sao bọn chúng làm chuyện đó chứ? Ngăn chặn không cho ta qua châu Âu để dò ra manh mối ở bên đó.

Bọn chúng làm vậy thấy chắc ăn quá. Kelly ngẫm nghĩ nói:

– Không, chưa chắc đâu. Ta phải đi ngay.

Diane nói mỉa:

– làm cách nào? Đi bằng phi thuyền không gian hở?

– Tôi có cách.

° ° °

Joseph Berry chủ gian hàng nữ trang trên phố

Fifth Avenue niềm nở đón mời hai vị khách hàng Kelly và Diane vừa bước vô:

– Quý bà cần việc gì?

Kelly lên tiếng:

– Vâng. Tôi muốn bán một chiếc nhẫn. Cái nầy…

Nụ cười lão mới đó vụt tắt.

– Rất tiếc, chúng tôi không mua hàng vào.

– Chà, tiếc thật nhỉ.

Joseph Berry toan quay đi. Kelly vừa kịp xòe tay ra cho thấy một chiếc nhẫn ngọc bích.

– Chiếc nhẫn ngọc nầy nạm kim cương ba cara, vòng nhẫn bằng platinum.

Joseph trố mắt nhìn theo, thích thú. Lão cầm lấy chiếc kính lúp để vô mắt soi.

– Đẹp quá đi chứ, nhưng quy định là chúng tôi…

– Tôi đang cần hai chục ngàn đô- la.

– Bà nói sao, hai chục ngàn?

– Vâng, tôi cần tiền mặt. – Diane chăm chú nhìn theo Kelly

Berry nhìn chiếc nhẫn thêm một lần nữa.

– Tôi… Ờ để coi có thể thoả thuận được không. Quý vị ngồi chờ. Lão quay vô trong nhà.

Diane lên tiếng:

– Cậu điên hay sao? Coi như ta bị bóc lột.

– Tôi điên à? Nếu còn ở lại đây bọn chúng sẽ giết ta. Mạng sống của ta đáng giá bao nhiêu?

Diane nói không ra.

Joseph Berry quay trở ra, miệng cười tươi.

– Tôi sẽ cho người ra nhà băng nhận tiền mặt về đây ngay.

Diane nhìn Kelly:

– Thà cậu đừng nên bán thì hơn.

Kelly rùng mình:

– Chỉ là một món nữ trang bình thường… Nàng nhắm mắt. Chỉ là một món nữ trang… nàng nghĩ.

° ° °

Hôm ấy là dịp sinh nhật. Chuông điện thoại reo.

– Chào cưng, Mark nói.

– Chào anh.

Nàng chờ được nghe anh nói câu “Chúc mừng sinh nhật vui vẻ”.

Vậy mà anh lại hỏi.

– Hôm nay nghỉ việc, em có thích môn đi bộ việt dã?

Kelly thiệt tình không muốn nghe chuyện đó. Nàng cảm thấy hơi khó chịu. Chuyện sinh nhật nàng đã bàn với anh cả tuần lễ trước, vậy là anh đã quên.

– Có. Sáng nay em thích đi chơi xa chứ?

– Được thôi.

– Nửa giờ nữa anh đến đón em.

– Em chờ đây.

° ° °

Ta đi tới đâu lận? Kelly vừa ngồi lên xe đã hỏi.

Hai người ăn mặc đồ thể thao – ra tới ngoại ô vùng Fontainebleau, cảnh đẹp.

– À thế. Anh đã đi ra tới đó nhiều lần rồi?

– Vẫn đi hoài, mỗi khi muốn được bỏ đi một mình.

Kelly ngơ ngác nhìn qua :

Bỏ đi vì sao?

Anh lưỡng lự.

– Vì cảm thấy cô đơn. Ra tới đó thấy như được gần gũi thiên nhiên. Anh liếc nhìn Kelly, mỉm môi cười – Từ lúc gặp em anh không tới đó nữa.

° ° °

Fontainebleau là một toà lâu đài danh tiếng tráng lệ rừng cây bao bọc xung quanh, nằm về hướng Đông Nam Paris. Cung điện lộng lẫy nằm khuất trong cánh rừng phía xa.

Mark chỉ tay kể:

– Đó là nơi ở của nhà vua dòng họ Louis kể từ thời Vua Louis IV.

– Ồ thật vậy à? Kelly nhìn anh vẻ ngạc nhiên, thích thú.

Chiếc xe chở hai người vừa tới nơi, Mark tìm bãi đậu xe.

Bước xuống xe để đi bộ về phía khu rừng, Mark hỏi:

– Em đi bộ hơn cây số nổi không?

Kelly cười đáp:

– Mọi ngày em phải đi lui tới biểu diễn nhiều hơn vậy nữa.

Mark nắm lấy tay nàng.

– Khá lắm. Ta đi thử.

– Em đi với anh.

Băng qua một dãy toà nhà tráng lệ mới tới được phía cánh rừng, nhìn quanh như bị lạc lõng vô giữa chốn rừng xanh thời xa xưa. Hôm đó là một ngày hè ngập tràn ánh nắng, có gió mát mơn trớn ấm áp lòng người và trên cao mây trời xanh thắm.

– Đẹp quá nhỉ? – Mark lên tiếng hỏi.

– Đẹp tuyệt vời Mark.

– Hôm nay em được nghỉ mới thật là vui.

Kelly sực nhớ:

– Có phải bữa nay anh vẫn làm việc?

– Anh muốn nghỉ một bữa.

– Thì ra vậy.

Hai người càng bước đi lạc lối vô khu rừng cổ kính sâu thẳm.

Đi chừng mười lăm phút, Kelly hỏi:

– Anh còn muốn đi bao xa nữa?

– Phía trước có một trạm dừng chân, ta sắp tới đó. Thoáng chốc nhìn thấy phía trước hiện ra khu rừng thưa, một cây sồi cổ thụ chắn ngang đường.

– Tới nơi rồi? – Mark nói.

– Một vùng bình yên tĩnh lặng…

Thoáng thấy một dấu vết khắc ghi trên thân cây. Kelly bước tới kêu lên “Chúc mừng sinh nhật, Kelly”.

Nàng nhìn Mark hồi lâu, không biết nói sao.

Chao ôi, Mark, anh yêu, cám ơn anh.

– Vậy là anh chưa quên được đâu.

Trong thân cây còn có cái đáng ngạc nhiên hơn nữa.

Trong thân cây? Kelly dán mắt vô nhìn, một lỗ hổng nằm ngang tầm mắt. Nàng thò tay vô sờ thấy một gói giấy nhỏ lôi ra ngoài một món quà anh tặng cho nàng:

– Gì thế nầy…

– Em cứ mở ra coi.

Kelly vừa mở ra trố mắt nhìn. Bên trong đựng chiếc nhẫn ngọc bích xinh đẹp nạm kim cương dát trên nền bạch kim. Kelly nhìn chăm chăm không dám tin là có thật. Nàng quay lại vòng tay qua người Mark.

– Anh thật là hào hiệp.

– Nếu em đòi được mặt trăng anh sẽ tặng luôn cho em. Kelly, anh yêu em.

Nàng ôm chặt lấy anh, sung sướng biết chừng nào. Nàng buột miệng nói lời xưa nay nàng chưa dám hé môi:

– Em cũng yêu anh, cưng ơi.

Anh mỉm cười.

– Ta lo cưới nhau ngay đi. Anh với em…

– Không – Nàng nhọc nhằn nói.

Mark nhìn nàng sững sờ:

– Sao vậy?

– Anh và em chưa thể:

– Kelly… em không tin là anh yêu em thật sao? Em có yêu anh không?

– Có.

– Vậy sao em không chịu lấy anh?

– Em muốn, nhưng nghĩ lại… em chưa thể.

– Anh không hiểu em muốn nói gì. Nghĩa là sao?

Anh nhìn theo, ái ngại. Chợt Kelly nhớ lại nếu nàng phải thổ lộ nó, đau thương từ lúc còn bé anh sẽ không bao giờ muốn nhìn lại nàng.

– Em… em không phải là một người vợ chân chính của anh.

– Em nói sao?

Một điều Kelly thấy thật khó nói:

– Mark, ta sẽ không còn có được những giây phút ái ân trọn vẹn. Em đã bị cưỡng hiếp lúc mới tám tuổi.

Nàng đứng nhìn hàng cây trong rừng hoang nhắc lại một câu chuyện ô uế cho người tình nàng mới yêu lần đầu nghe.

– Em không còn nghĩ tới chuyện ái ân, nghe sao muốn lợm giọng. Thật là khiếp đảm. Em không còn… không còn là con gái nữa, em đã lỡ dại, hơi thở dồn đập nàng cố nén lại dòng nước mắt sắp tuôn trào.

Kelly chợt nhìn thấy bàn tay Mark vừa đặt lên người nàng.

– Anh lấy làm ân hận, Kelly. Thật là một điều sỉ nhục.

Kelly lặng lẽ nhìn đi.

– Ái ân là chuyện thiêng liêng trong tình vợ chồng. – Mark nói.

Kelly gật đầu bặm môi lại. Nàng biết mình phải kể lể cho hết nỗi niềm.

– Anh nói phải. Thế nên em mới hiểu vì sao anh không muốn…

– Nhưng không phải là chuyện ta muốn lấy nhau. Lấy nhau là để được gần gũi với người mình thương yêu được trải lòng mình ra, để được chia sẻ những lúc buồn vui có nhau.

Nàng lắng nghe, bàng hoàng không dám tin vô những gì tai mình vừa nghe.

– Kelly, ái ân thì chóng tàn chỉ có tình thương là mãi mãi. Ta thương em vì một tấm lòng và một tâm hồn trong sáng. Ta muốn ở với em những ngày còn lại trên đời nầy. Ta có thể sống bên em mà không phải nhắc tới chuyện xác thịt.

Kelly cố giữ giọng bình thản:

– Không, Mark. Em không muốn để anh…

– Sao?

Bởi về sau anh sẽ ân hận. Anh bỏ đi lấy người khác ban cho anh… cái mà em không còn, em đau khổ.

Mark bước lại giang tay ôm lấy nàng vô người.

– Em biết vì sao anh không thể xa em? Em là một phần không thể thiếu với anh. Ta sẽ thành vợ chồng.

Kelly nhìn sâu vô mắt anh.

– Mark, anh đã nghĩ kỹ chưa?

Mark cười nói.

– Ta nghĩ em nên sửa lại câu nói đó.

Kelly vui mừng níu lấy anh.

– Ôi, anh yêu, anh nói thiệt là anh…

Chàng mỉm cười;

– Thiệt chứ. Em muốn nói sao?

Những giọt nước mắt lăn dài xuống hai bên má nàng:

– Em muốn là… em bằng lòng.

Mark chìa chiếc nhẫn ra đeo vô tay nàng, nắm chặt lấy hai bàn tay rất lâu.

Kelly nói:

– Sáng mai anh cùng đi với em tới nơi sinh hoạt của người mẫu để được ra mắt.

– Ở nơi đó nội quy nghiêm ngặt…

– Nay đã đổi thay khác trước.

Mark tươi cười:

– Chờ anh mời cha sứ đến làm lễ cưới ngày chủ nhật tới.

° ° °

Sáng hôm sau lúc Kelly và Mark đến nơi sinh hoạt người mẫu, Kelly giơ tay chỉ lên trời nói.

– Trời đang chuyển mưa. Mọi người thích bàn chuyện thời tiết chẳng thấy ai làm được gì trên đó.

Mark quay qua nhìn nàng khác hơn mọi ngày.

Kelly nhìn thấy Mark biến sắc:

– Ôi, em xin lỗi, em thỉch nói chuyện văn hoa bay bướm vậy thôi.

Bên trong phòng mọi người đang nói đùa rộn rã.

– Có phải anh chàng điển trai cậu giấu mãi bấy lâu nay.

– Có ai nhìn thấy chưa?

– Anh chàng mặt mũi ra sao?

Kelly lên mặt kể:

– Chẳng kém gì chàng tài tử Cary Grant lúc còn trẻ.

– Chà! Chừng nào mới ra mắt đây?

– Có ngay, ngoài kia. – Kelly giơ tay, mở cửa ra – Anh ơi, vô đây.

Mark bước vô cửa cả gian phòng im tiếng. Một em người mẫu nhìn thấy Mark nói thì thào qua hơi thở:

– Mấy cậu thích đùa hay sao đấy?

– Biết đâu đó.

Mark nhìn thấp hơn Kelly một cái đầu, mặt mũi bình thường như ai mái tóc phơn phớt bạc hoa râm.

Qua cái nhìn lần đầu mấy em người mẫu bước tới ngỏ lời chúc mừng chàng và nàng thành đôi vợ chồng.

– Hôm nay là ngày vui.

– Bọn mình mừng cho cậu.

– Chúc hai bạn được nhiều hạnh phúc.

Sau câu chúc mừng, Kelly và Mark trở ra ngoài.

Vừa bước đi kề bên Mark lên tiếng hỏi:

– Em thấy bạn bè có thích anh không?

Kelly cười mỉm.

– Có, thích lắm. Làm sao mà lại không thích được chứ? Chợt nàng dừng bước:

– À?

– Sao vậy?

– Em vừa nhận được số báo mới đăng hình người mẫu ở trang bìa. Em lấy cho anh coi, chờ em trở ra ngay.

Kelly vừa trở lại phòng trang điểm người mẫu tai nghe một cô nói:

– Kelly thiệt muốn lấy anh chàng đó sao?

Kelly đứng đó lắng nghe.

– Có là điên mới lấy nhau.

– Tớ biết đằng ấy đã từ chối mấy mối nhà giàu, điển trai. Chắc anh chàng có điểm khác lạ hơn?

Một cô nãy giờ ngồi nghe giờ mới lên tiếng.

– Dễ hiểu thôi, cô ta nói.

– Là sao?

– Cậu đừng cười, Cô nàng chần chừ.

– Thì kể đi.

– Cậu đã nghe câu nầy chưa? Yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Không nghe thấy ai cười.

° ° °

Đám cưới tổ chức tại Bộ Tư Pháp ở Paris; mấy người mẫu rủ nhau lại làm phụ dâu cho Kelly. Ở ngoài phố đám đông người đã biết trước ngày cưới của người mẫu Kelly. Mấy tay phó nhòm săn ảnh tập họp đông đủ bên ngoài.

Sam Meadows làm phù rể cho Mark lên tiếng hỏi:

– Cậu tính đi nghỉ tuần trăng mật ở đâu?

Mark nhìn qua Kelly, cả hai chưa nghĩ tới chuyện đó, Mark đáp.

– Ờ … – gã kể ra thử một nơi – Có thể ở St. Moritz:

Kelly cười gượng:

– St. Moritz.

° ° °

Cả hai chưa từng biết St. Moritz ở đâu, một nơi vùng đồi núi cảnh vật đẹp mắt; thung lũng chạy dài hun hút.

Nơi ở là một khách sạn nằm trên đồi cao, Mark gọi tới đặt chỗ trước; vừa nhìn thấy khách người quản lý niềm nở bước ra đón chào:

– Kính chào hai ông bà Harris. Chúng tôi đã sẵn phòng cho hai vợ chồng mới cưới!

Mark đứng nhìn một lúc.

– Tôi… Tôi muốn đặt một phòng hai giường riêng được không.

Người quản lý chưa hiểu hỏi lại:

– Hai giường riêng? Ồ, vâng, ông lo giùm cho.

– Sao… có ngay.

– Cám ơn ông.

Mark nhìn qua Kelly.

– Quanh đây còn nhiều cảnh đẹp ta nên đến coi. – Ông lôi trong túi ra một trang giấy ghi – Bảo tàng Engadine, núi đá Druid Stone, suối St. Mauritius, tháp nghiêng…

° ° °

Trở về phòng khách sạn, Mark chủ động hỏi trước, Em yêu, anh không muốn nhìn em phải sống trong hoàn cảnh éo le. Ta phải xoá tan đi hết mọi chuyện xầm xì bàn tán. Ta sống hồn nhiên những ngày còn lại. Ta được sống gần gũi để có nhau còn hơn gấp mấy lần vì những thú vui xác thịt tầm thường. Anh và em cần phải có nhau.

Kelly vòng tay qua người anh ôm ghì sát vào lòng.

– Em, em không biết nói sao.

Mark cười – Em cần gì phải nói.

° ° °

Sau bữa cơm tối ở tầng dưới hai người trở lên phòng. Hai chiếc giường riêng đã được kê sẵn trong phòng ngủ lớn.

– Ta có nên tung đồng tiền lên coi thử sao. Kelly vui cười Thôi, anh muốn chọn bên nào tuỳ.

Mười lăm phút sau Kelly trong buồng tắm bước ra thấy Mark đã nằm trên giường.

Kelly bước tới ngồi bên mép giường.

– Mark, anh muốn làm vậy theo ý anh hở?

– Trong đời anh không có việc gì tồn tại mãi mãi.

– Chúc em ngủ ngon, người đẹp của anh.

– Chúc anh ngủ ngon.

° ° °

Kelly trở vô giường nàng nằm nghĩ ngợi. Nàng nhớ lại cái đêm oan nghiệt làm đổi thay một đời người.

Suỵt, không được la lên nếu mi kể cho mẹ biết ta quay lại giết mẹ mi… Con quỷ súc sinh kia đã làm gì khiến nàng phải chịu mang theo suốt đời. Hắn đã cướp mất một điều quý giá trong đời nàng và mỗi khi nhìn thấy bóng tối là sợ hãi… sợ bóng đàn ông… sợ chuyện yêu đương. Nàng đã quyết phó thác đời mình cho anh.

Không thể, nàng nghĩ. Bao nhiêu tình cảm bị dồn nén bấy lâu, bao nhiêu dục vọng chất chứa trong người bỗng chốc tuôn trào như sóng xô bờ. Kelly nhìn qua Mark bỗng thấy dục vọng dâng tràn. Nàng tung tấm chăn lên, bước xuống giường đến bên anh.

– Bước tới đi, nàng nói khẽ một mình…

Mark vùng dậy, kinh ngạc.

– Em đã nói là… em không muốn anh nằm chung một giường…

Kelly nhìn anh nói khẽ:

– Nhưng mà em đâu nói là em không vô giường của anh.

Nàng nhìn sâu vô mắt anh, cởi bỏ chiếc áo choàng trên người, leo lên giường nằm bên anh.

– Yêu em đi anh! – nàng nói khẽ.

– Ồ Kelly! Em yêu!

Anh thao tác nhẹ nhàng êm ái. Rất là nhẹ nhàng rất là êm ái. Nàng đã được giải thoát, Kelly cần có anh để được gần gũi. Nàng vồ vập dữ dội như chưa có một lần được thoả như đêm nay.

Lúc nằm kề bên nhau sau cuộc ái ân, Kelly hỏi.

– Anh còn giữ mảnh giấy ghi mấy điểm du lịch trong túi?

– Có. – Nàng chậm rãi nói – Anh vứt đi cho xong.

Mark cười theo.

– Em điên lên mất rồi – Kelly nói. Nàng ôm ghì lấy Mark nói thì thầm rồi lại ân ái với nhau cho đến khi rã rời.

– Để anh tắt hết đèn, Mark nói.

Nàng chới với nhắm nghiền mắt lại. Nàng tính buột miệng nói:

– Đừng, nhưng nằm kề bên thân thể chàng truyền hơi ấm qua như được chở che, nàng lặng thinh.

Mark với tay bật đèn, Kelly mở choàng mắt ra.

Kelly không còn sợ hãi bóng tối nữa. Nàng…

° ° °

Kelly! Kelly!

Nàng chợt tỉnh dậy qua cơn mộng tưởng. Ngước mắt nhìn lên thấy mình đang đứng trong cửa hàng nữ trang trên phố Fifth Avenue, New York, nhìn theo Joseph Berry vừa chìa ra bao thư đựng tiền mặt dày cộm.

– Tiền đây. Hai chục ngàn đô- la, giấy bạc một trăm, theo lời bà yêu cầu.

Một lát sau, Kelly mới lấy lại bình tĩnh.

Nàng mở phong bì rút ra mười ngàn còn lại mười ngàn giao cho Diane.

Diane chới với nhìn lại:

– Cái gì đây?

– Phân nửa là của cậu.

– Để làm gì? Làm sao mà…

– Cậu để đó lần hồi trả lại sau. Kelly nhún vai nói.

– Nếu ta còn gặp nhau còn nếu không bao giờ, mình chỉ cần bấy nhiêu thôi. Nào ta nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ nầy đi.

Bình luận
× sticky