Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bóng Tối Kinh Hoàng

Chương 44

Tác giả: Sidney Sheldon

Ngồi trên xe phóng qua vùng White Plains, một khu đô thị lý tưởng, yên tĩnh trên đất Mỹ nằm về hướng Bắc Manhattan cách thành phố hơn ba chục cây số.

Diane lên tiếng.

– Nơi nầy đẹp thật. Ta tính ở lại đây làm gì?

– Tôi có một người ở vùng nầy, bà ta sẽ giúp cho bọn mình.

– Bà ta ra sao?

Kelly thong thả kể.

– Lúc mẹ tôi lấy chồng ông hay uống rượu say đánh đập bà. Tôi muốn đi làm kiếm ra tiền muốn đưa mẹ tôi đi. Lúc đó một người mẫu thời trang làm chung chỗ giúp chỉ cho tôi về đây, cô ta cũng bị chồng ức hiếp. Nơi đó là nhà trọ, bà chủ nhà là một người tốt bụng, tên bà Grace Seidel. Tôi đưa mẹ về ở chờ khi nào kiếm được nhà. Hôm nào về tôi cũng ghé thăm. Mẹ tôi thích lắm, bà được biết vài người bạn mồi. Hôm tôi kiếm được nhà đưa bà về ở… – Nàng bỏ lửng.

Diane nhìn qua:

– Rồi sao nữa?

– Bà đòi về nhà lại với ông.

Xe ngừng lại trước nhà trọ.

– Ta tới nơi rồi

° ° °

Grace Seidel một phụ nữ tuổi ngoài năm mươi, trông còn khoẻ mạnh. Bà bước ra mở cửa, nhìn thấy Kelly mặt mày hớn hở.

– Kelly! – Bà giang tay ra ôm vòng qua người nàng. Gặp lại em tôi mừng lắm.

Kelly lên tiếng:

– Đây là Diane, bạn tôi.

Hai người chào nhau.

– Căn phòng của em đang chờ em về lại, – Grace nói. – Thiệt ra là nơi ở của mẹ em. Tôi cho đặt thêm một chiếc giường nữa.

Bà Grace Seidel đưa hai người khách về phòng.

Lúc đi ngang qua chỗ phòng khách lịch sự nhìn vô thấy hơn một chục bà ngồi chơi bài với mấy trò chơi linh tinh khác.

– Em về ở lại lâu mau? Grace hỏi.

Kelly nhìn qua Diane:

– Dạ, em chưa biết.

Bà Grace Seidel cười:

– Không sao. Em về ở lại đây bao lâu cũng được.

Nhìn căn phòng lịch sự gọn gàng sạch sẽ.

Bà Grace Seidel vừa bước ra ngoài, Kelly nhìn qua Diane nói:

– Ta về đây coi như yên. Ta sẽ được ghi vô Sách kỷ lục Guinness. Cậu nhớ ta thoát chết bao nhiêu lần chưa?

– À, nhớ – Diane đứng bên cửa sổ nhìn ra, Kelly nghe được câu nàng vừa thốt ra: “Cám ơn anh, Richard”.

Kelly toan buột miệng nói… chợt nàng nghĩ trong đầu thôi được gì…

° ° °

Andrew ngồi ngủ gục bên bàn giấy mơ màng thấy nằm ngủ trong bệnh viện. Nghe tiếng ồn trong phòng ông thức dậy – “cũng may, tôi tìm được lúc đang làm công việc sát trùng… thiết bị an toàn của Andrew. Tôi… phải mang vô tới đây cho ông coi. Vậy mà bọn quân đội ăn hại bảo đảm an toàn không có việc gì.

Người giúp việc đưa cho Tanner coi chiếc mặt nạ chống hơi độc của quân đội.

Mặt nạ bị thủng một lỗ bên dưới đáy y như một vết dao cắt, chỉ một chút sơ hở khiến cho ông anh gặp tai nạn…

Tanner nhìn thấy chiếc mặt nạ kêu thét lên:

– Kẻ nào gây ra việc nầy phải đền tội! – Ông nhìn người giúp việc nói. – Để đó tôi lo giải quyết. Cám ơn anh đã mang vô đây nộp.

Andrew nằm trên giường càu nhàu nhìn theo. Tanner nhìn vô chiếc mặt nạ một lát bỏ đi tới chỗ xe đẩy bệnh viện cuối góc phòng.

Tanner thò tay vô bên dưới đống đồ thay đem đi giật bỏ chiếc mặt nạ xuống.

Andrew muốn hỏi người em có việc gì vậy, ông thấy mệt ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cả ba Tanner, Andrew và Pauline trở lại văn phòng Tanner.

Tanner dặn người thư ký đem báo vô văn phòng.

Tanner đọc lướt qua trang nhất. Coi đây – Các nhà khoa học đau đầu vì những trận bão bất thường ở Guatemala, Peru, … Ý. Mexico… ông thích thú nhìn qua Pauline.

– Đây chỉ là một vụ mở màn. Các nhà khoa học còn đau đầu nhiều hơn nữa.

Vince Carballo vụt chạy vô phòng.

– Báo cáo ngài Kingsley…

– Tôi đang bận. Có việc gì đó?

– Flint đã chết.

Tanner nhìn theo cứng cả họng:

– Sao? Cậu nói sao? Có việc gì vậy?

– Stevens và Harris đã giết chết anh ta.

– Phi lý.

– Hắn bị giết chết. Bọn chúng tẩu thoát ra ngoài lấy xe bà Nghị sĩ lái đi. Chúng tôi báo cáo bị mất trộm. Cảnh sát tìm thấy xe ngoài vùng White Plains.

Tanner nghiêm giọng nói.

– Nào, cậu phải nghe đây thi hành ngay lệnh của tôi. Cậu dẫn theo một tiểu đội bay tới vùng White Plains. Kiểm tra tất cả khách sạn, nhà trọ, phòng cho thuê rẻ tiền, bất cứ nơi nào khả nghi. – Tôi treo giải thường 500.000 đô- la cho ai khai báo thấy bọn chúng. Thi hành ngay!

– Tuân ]ệnh.

Vince Carballo vụt chạy ra ngoài.

° ° °

Bên trong căn phòng tại nhà trọ Grace Seidel, Diane nói.

– Tôi lấy làm buồn lòng những gì xảy ra ở Paris. Có phải bọn xấu đòi giết chết ông quản lý chung cư.

– Tôi không rõ. Tất cả gia đình không thấy ở đó nữa.

– Còn con Angel ra sao?

Kelly nói ngay.

– Thôi đừng nhắc nữa.

– Tôi buồn lắm. Cậu thấy có tức không? Chúng ta thân với nhau. Ta đã biết hết mọi chuyện, tất cả không còn ai nữa. Ta nên nghĩ ngay cơ sở KIG. Bọn chúng muốn đưa ta vô nhà thương điên.

Kelly gật:

– Cậu nghĩ có lý. Ta không còn gặp được ai thân thiết nữa.

Diane nghĩ ngợi một lát, nàng buột miệng thủng thỉnh nói:

– Tôi biết còn một nơi nầy.

° ° °

Vince Carballo tung người lục soát khắp nơi, khách sạn, nhà trọ, phòng trọ rẻ tiền. Một tên trong bọn bước vô khách sạn Esplanade đưa ảnh Diane và Kelly ra cho nhân viên tiếp tân coi.

– Ông nhìn thấy hai người nầy vô đây? Nếu ai tìm ra sẽ được thưởng năm trăm ngàn đô- la.

Nhân viên tiếp tân lắc đầu:

– Nếu tôi mà thấy họ vô đây thì…

Một tên đồng bọn bước vô khách sạn Westchester đưa ảnh Diane và Kelly ra.

– Năm trăm ngàn đô- la? Giá mà tôi được thưởng… – Một nhân viên tiếp tân khách sạn Crowne Plaza nói.

– Nếu mà tôi biết được thì báo cáo ông ngay.

Tại nhà trọ Grace Seidel, đích thân Vince Carballo bước tới gõ cửa.

– Chào ông.

– Chào bà. Tôi là Vince Carballo. Hắn đưa hình chụp hai người kia ra – Bà biết hai người nầy không? Nếu ai biết sẽ được thường năm trăm ngàn đô- la.

Grace Seidel mừng rỡ kêu lên:

– Kelly!

° ° °

Bên trong văn phòng Tanner, thư ký Kathy Ordonez tất bật lui tới. Mỗi ngày nhận fax không kịp hồi âm, hộp thư inbox đầy ứ. Bà ôm trên tay một xấp giấy tờ đi qua phòng Tanner. Ngồi trên ghế sofa là Pauline đang nói chuyện với Tanner.

Nhác thấy thư ký bước vô ông ngước nhìn:

– Cái gì đấy?

Bà mỉm cười:

– Tin vui. Ông sẽ được đón tiếp khách quý đến dự buổi dạ tiệc.

Ông nhíu mày:

– Bà nói sao?

Bà đưa ra xấp giấy tờ:

– Tất cả đã nhận lời. Họ sẽ tới đây!

Tanner đứng lên.

– Tới đây là đâu? Cho tôi coi thử.

Kathy giao cho ông xấp giấy tờ, bà bước lui ra.

Tanner vừa đọc lên một bản e- mail: “Chúng tôi rất hân hạnh được đến dự bữa cơm tối tại cơ sở KIG ngày thứ sáu để được nhìn thấy cỗ máy Prima, thiết bị thăm dò thời tiết. Ban biên tập báo Times”.

Mặt mày ông tái nhợt. Ông đọc tiếp qua bản e- mail thứ hai

“Cám ơn lời mời cửa quý ngài đến tham quan cỗ máy Prima, thiết bị thăm dò thời tiết tại cơ sở KIG. Rất mong được đón tiếp. Ký tên chủ nhiệm báo Newsweek”.

Ông đọc lướt qua hết.

CBS, NBC, CNN, The Wall Street journal, the Chicngo Tribune, The London Times, tất cả các nơi trông chờ chứng kiến tận mắt cỗ máy Prima.

Pauline lặng lẽ ngồi nhìn.

Tanner cáu tiết nói không thành tiếng;

– Thế nầy là cái quái gì? – ông bỏ lửng.

Tại hai con quỷ cái nầy mà ra!

° ° °

Bên trong quán cà phê Internet Irma, Diane bận bịu với chiếc máy tính. Nàng ngước nhìn Kelly – ta có bỏ sót ai không?

Kelly đáp:

– Còn Elle, Cosmopolitan, Vanity Fair, Mademoiselle, Reader s Digest…

Diane bật cười:

– Vậy chỉ có bấy nhiêu. Lão Kingsley còn có được nhiều nguồn cung cấp thông tin hơn vậy nữa. Lão sẽ làm tiệc khoản đãi tưng bừng.

° ° °

Vince Carballo mừng rỡ nhìn theo Grace Seidel.

– Bà biết Kelly?

– À, có. – Bà Grace nói – Cô nàng người mẫu số một thế giới.

Vince Carballo khoái chí:

– Cô nàng đang ở đâu?

Grace kinh ngạc nhìn gã:

– Tôi không biết, tôi chưa nhìn thấy mặt lần nào.

Hắn tức giận mặt đỏ bừng:

– Bà nói biết cô ta là ai?

– Tôi muốn nói là… chuyện đó ai cũng biết. Cô nàng nổi tiếng, mà có đẹp lắm không?

– Bà không biết ở đâu thật sao?

Grace nghĩ ngợi.

– Có. Tôi có thể kể ra đây, nhưng mà nếu đúng là cô nàng thì quả lạ thật.

– Đang ở đâu?

– Tôi thấy sáng nay một người giống y hệt cô nàng đón xe buýt nhưng mà một người mẫu nổi tiếng thì phải ngồi xe ô tô sang trọng, phải không. Nhìn thấy đi cùng với một cô nàng nữa.

– Bà nhớ xe buýt chạy tuyến nào?

– Xe buýt đi Vermont. Ông dám chắc có phải thật là cô nàng?

– Không, cám ơn bà.

Vince Carballo vội vã bỏ đi.

° ° °

Tanner quăng mớ giấy tờ và bản fax xuống quay qua Pauline.

– Em biết bọn quỷ cái nầy tính chuyện gì đây? Ta không muốn cho ai nhìn thấy dàn máy Prima ông ngẫm nghĩ một hồi.

– Ta đoán chừng máy Prima sẽ gặp sự cố bữa đó, nó sẽ nổ tung.

Pauline nhìn ông một lúc, nàng mỉm cười;

– Còn máy Prima II.

Tanner gật.

– Phải vậy. Ta đi vòng quanh thế giới chơi và nếu thích ta sẽ tới Tamoa nhấn nút cho máy Prima II chạy.

Kathy Ordonez nói trên máy nội bộ, lăng xăng dữ lắm, bà gọi văn phòng Tanner:

– Báo cáo ông Kingsley, điện thoại reo liên tục, báo New York Times, The Washington Post, ông Harry King chờ máy.

– Báo lại tôi bận họp! – Tanner nhìn qua Pauline – Ta đi khỏi đây ngay, ông vỗ vai Andrew – Andrew, anh phải đi thôi.

– Ờ đi, Tanner.

Ba người cùng đi ra ngoài toà nhà xây màu gạch son.

– Tôi muốn dặn lại anh một việc hệ trọng, Andrew.

– Cậu cứ nói! Andrew trả lời.

Tanner bỏ đi khỏi toà nhà màu gạch son, bước vô bên trong nơi bày chiếc máy Prima. Tanner quay qua Andrew:

– Tôi nhờ anh một việc nầy. Tôi và Pauline có việc phải đi ngay, đúng sáu giờ chiều anh nhớ tắt máy. Đơn giản thôi gã giơ tay chỉ – Anh nhớ cái nút đỏ nầy chưa?

Andrew gật:

– Nhìn thấy rồi.

– Đúng sáu giờ chiều anh nhấn nút ba lần. Ba lần. Nhớ rõ chưa?

Andrew lập lại.

– Nhớ rõ, Tanner. Sáu giờ nhấn nút ba lần.

– Đúng. Hẹn gặp lại.

Tanner và Pauline toan cất bước đi.

Andrew đứng nhìn theo:

– Cậu không rủ tôi đi theo với?

– Không. Anh ở đây. Nhớ đúng sáu giờ, nhấn nút ba lần.

– Nhớ rõ rồi.

Vừa bước ra bên ngoài, Pauline hỏi:

– Nhỡ anh ấy quên thì sao?

Tanner cười:

– Chẳng sao. Đúng sáu giờ ta sẽ cho nhấn nút tự động nổ tung. Ta muốn chắc ăn là anh ấy phải có mặt đúng thời điểm đó.

Bình luận
× sticky