Berlin, Đức.
Lúc Diane tới sân bay Tempelhof ở Berlin, mất hết mười lăm phút chờ taxi. Và nàng đã đón được xe.
Người lái xe vui cười.
– Bà đi đâu?
– Ông nói được tiếng Anh chứ?
– Vâng.
Cho tôi về khách sạn Kempinski Hotel.
– Vâng.
° ° °
Hai mươi phút sau, Diane đã tới phòng khách sạn đăng ký phòng trọ.
– Tôi muốn thuê xe có người lái.
– Thưa bà có ngay, – người nhân viên nhìn xuống – Còn hành lý?
– Sẽ giao tới sau.
° ° °
Chiếc xe hơi thuê đã tới nơi, người lái xe hỏi:
– Bà muốn đi đâu?
Nàng chần chờ một lúc. Tôi muốn lái xe chạy vòng quanh một hồi.
– Được! Bà muốn thăm thành phố Berlin.
° ° °
Diane nhìn thấy Berlin lạ mắt, một nơi từng hứng chịu những trận bom tàn phá quyết liệt trong thời thế chiến 2, nay hiện ra trước mắt nàng là một thành phố nhộn nhịp xinh đẹp, nhiều nhà cao tầng hiện đại, một thành phố phát triển năng động.
Tên nhưng con đường nghe thật lạ tai Windsheidstrasse, Regensburgerstrasse, Lutzowufer…
Đi qua từng nơi người lái xe kể lai lịch từng ngôi nhà, công viên, Diane thì không để tâm lắng nghe.
Nàng mong gặp lại người thân nơi trước đây Frau Verbrugge phục vụ, để được nghe họ kể lại. Nàng dò trên Internet và được biết người vợ ông Franz Verbrugge đã bị giết chết, còn Franz thì mất tích.
Diane nghiêng người tới trước hỏi:
– Ông biết quán cà phê Internet Cyberlin nằm ở đâu?
– Có, tôi biết.
– Nhờ ông đưa tôi tới đó.
– Được chứ, bà sẽ tìm thấy đủ thứ thông tin cần biết.
Được vậy thì hay biết mấy, Diane nghĩ.
° ° °
Quán cà phê Cyberlin không rộng rãi như ở bên Manhattan, nhưng ở đây đông người hơn.
Diane vừa bước vô, một bà nhân viên đứng sau quầy lên tiếng:
– Xin bà vui lòng chờ mười phút nữa có ngay.
– Cho tôi gặp người quản lý – Diane nói.
– Người quản lý là tôi đây. Bà cần gặp tôi có việc gì?
– Tôi muốn hỏi thăm chuyện bà Sonja Verbrugge.
Người đàn bà lắc đầu:
– Frau Verbrugge không còn ở đây.
– Tôi biết, – Diane nói.
– Bà ấy đã chết. Tôi muốn biết rõ hơn nạn nhân chết như thế nào?
Bà nhìn theo Diane dè dặt:
– Bà chết do một tai nạn. Lúc cảnh sát thu giữ chiếc máy tính họ mới biết… vẻ mặt bà biến sắc, bà vui lòng chờ đây, tôi sẽ mời người phụ trách tới nói chuyện. Bà chờ cho chút, Diane nhìn theo người đàn bà vừa khuất sau nàng nhanh chân bỏ đi ra ngoài đón xe. Làm gì có người nào muốn giúp ta rõ việc nầy. Ta phải đi ngay tìm người thư ký riêng của Franz Verbrugge may ra, nàng nghĩ.
Bước vô buồng điện thoại công cộng, Diane tìm số máy gọi cơ sở KIG.
– Cơ sở KIG Berlin đây.
– Cho tôi gặp thư ký ông Franz Verbrugge.
– Yêu cầu cho biết quý danh?
– Tôi là Susan Stratford.
– Bà vui lòng chờ máy.
° ° °
Manhattan, New York
Bên trong văn phòng Tanner đèn tín hiệu màu xanh chớp chớp. Tanner nhếch mép cười nhìn qua người anh:
– Diane Stevens đang gọi. Để coi ta có thể làm gì được.
Hắn chuyển lời qua loa phát thanh.
Tổng đài KIG lên tiếng:
– Thư ký riêng không có đây. Bà có thể gặp trợ lý?
– Vâng, cho tôi gặp.
– Bà vui lòng chờ máy.
Một giọng nữ trong máy.
– Tôi là Heidi Fronk. Bà cần hỏi việc gì?
Diane lưỡng lự.
– Tôi là Susan Stratford, phóng viên báo Wall Street Journal. Tôi muốn viết một bài về cái chết những nạn nhân phục vụ tại cơ sở KIG. Bà vui lòng cho tôi được làm một cuộc phỏng vấn?
– Tôi không biết nói sao…
– Tôi muốn biết một số thông tin cần thiết.
Tanner ngồi chăm chú lắng nghe.
– Thôi để ta bàn trong giờ cơm trưa. Bà thấy sao?
– Rất tiếc là không được.
– Tối nay vậy?
Bà đang còn lưỡng lự, dè dặt nói:
– Vâng, thôi thế cũng được.
– Bà muốn tới chỗ nào?
– Ta tới nhà hàng Roekendorf, một nơi lịch sự.
– Cám ơn bà.
– Tám giờ rưỡi được chứ?
– Được.
Tanner quay qua Andrew:
– Tôi đã tính toán phải ra tay ngay lúc nầy. Tôi báo cho Greg Holliday lo mọi việc hắn là đệ tử trung thành.
Gã nhìn lại Andrew.
– Hắn có tật khoe khoang tự cao… gã cười nhạt – … nhưng hắn làm được việc.