Andrew ngồi trong văn phòng nhìn vào tập sách mỏng do Uỷ ban giải Nobel tặng ghi chú dòng chữ: “Vì lợi ích chung chúng tôi chờ ông tại đích đến”. Một số hình ảnh trong buổi trao giải tại nhà hát lớn Stockholm, cử toạ vỗ tay tán thưởng các tác giả bước lên bục nhận giải thưởng từ tay nhà vua Carl XVI Gustav, Thuỵ Điển.
Nay mai ta sẽ tới được đích, Andrew nghĩ.
Cánh cửa vừa mở, Tanner bước vô trong:
– Chúng ta có việc nầy cần bàn.
Andrew để tập sách qua một bên:
– Sao, Tanner?
Tanner hít vô một hơi:
– Tôi mới vừa nói chuyện nhân danh KIG cam kết hợp tác với quân đội làm một cuộc thử nghiệm sắp tới.
– Cậu làm sao?
– Thử nghiệm phương pháp làm lạnh. Phải cần có anh hợp tác.
Andrew lắc đầu.
– Không thể, ta không muốn can dự vô việc đó, Tanner. Công tác nầy không nằm trong lĩnh vực của cơ sở.
– Việc nầy không dính dáng tiền bạc, Andrew. Nó thuộc về công tác quốc phòng của nước Mỹ, của quân đội. Anh phái biết phục vụ cho đất nước.
Vì lợi ích chung. Họ đang cần tới anh.
Tanner ngồi lại thêm cả tiếng đồng hồ thuyết phục. Cuối cùng Andrew đồng ý.
– Được, phải coi đây như là một lần nữa thôi ta đi ra ngoài lĩnh vực chuyên môn, Tanner, cậu đồng ý chứ?.
Tanner nhấc máy gọi Paula. Nàng lắng nghe.
– Anh mới vừa về, sắp tới sẽ nhận một công tác quan trọng, lúc nào xong sẽ gọi cho em. Thương lắm.
***
Hai chuyên viên quân đội trình bày tóm tắt cho Andrew về công tác tiến triển tốt đẹp mới đây. Andrew đang còn do dự, nghe qua phần trình bày dự án sắp tới, Andrew chú ý hơn. Nếu mọi vướng mắc được giải quyết coi như đã vượt qua bước đầu.
Một giờ sau, Andrew ngồi nhìn chiếc xe quân sự lái thẳng vô cổng cơ sở KIG, theo sau là hai xe chở đầy lính. Ông bước ra cổng đón ngài đại tá chỉ huy toán lính.
– Chúng tôi đã sẵn sàng, Ngài Kingsley. Nhờ ông chỉ huy.
– Chúng tôi sẽ lo việc đó; – Andrew nói. – Cho hàng xuống xe chúng tôi lo liệu.
– Tuân lệnh. – Ngài đại tá quay qua chỗ hai binh sĩ đứng sau xe – Cho hàng xuống. Nhớ cẩn thận, rất là cẩn thận.
Hai chiến sĩ leo vô trong xe xê dịch dần dần một chiếc thùng sắt được niêm kín ra bên ngoài.
Thoáng chốc chiếc thùng sắt được hai chuyên viên đưa vô bên trong phòng thí nghiệm dưới sự giám sát theo dõi của Andrew.
– Đặt trên bàn thật nhẹ tay. – Ông để mắt nhìn theo – Khá lắm.
– Chỉ cần một người làm cũng xong, nhẹ thổi, một người theo xe vừa nói.
– Cậu không tin sao, nặng lắm mà, – Andrew nói.
Cả hai nhìn theo, lóng ngóng:
– Ủa?
Andrew lắc đầu:
– Thôi kệ.
***
Hai chuyên viên hoá học Perry Stanford và Harvey Walker được điều tới hợp tác với Andrew.
– Tất cả được trang bị quần áo bảo hộ khi làm công tác – Chờ tôi thay đồ, – Andrew nói. – Trở ra ngay.
Ông bước ra ngoài đi tới chỗ cửa đóng kín mở ra.
Bên trong chứa đồ trang bị mặt nạ chống hơi độc, bao tay, kính che mắt, giầy trang bị đặc biệt.
Andrew bước vô lấy bộ đồ bảo hộ, Tanner chạy tới chúc ông hoàn thành công tác.
Andrew trở lại phòng thí nghiệm.
Stanford và Walker đã chờ sẵn. Cả ba niêm kín căn phòng ngăn chặn hơi thoát ra bên ngoài, chốt cửa bảo đảm an toàn. Tất cả cùng nôn nóng chờ đợi.
– Xong cả chứ?
Stanford gật.
– Sẵn sàng? – Walker nhìn lại – Sẵn sàng. Mặt nạ đâu?
Cả hai đeo mặt nạ chống hơi độc.
– Ta làm đi. Andrew nói. Ông nhẹ tay nhấc chiếc nắp thùng sắt lên. Bên trong chứa sáu lọ nhỏ được bảo vệ kỹ nhiều lớp lót.
– Cẩn thận nhé, ông nhắc.
– Mấy lọ nầy có độ lạnh 222 độ dưới không? Tiếng nói bị nghẻn sau lớp mặt nạ.
Stanford và Walker nhìn theo Andrew nhẹ tay nhấc từng lọ nhỏ mở nút. Nghe hơi xì ra tạo một lớp sương mù bao quanh bên trong gian phòng như có độ ẩm.
– Được đấy! – Andrew nói – Nào, trước tiên ta phải làm là…
Chợt ông trợn mắt, nấc nghẹn, mặt mũi tái nhợt. Ông nhấp môi không nói được.
Stanford và Walker nhìn qua hoảng hốt, Andrew bước chệnh choạng ngã xuống sàn. Walker vội đậy nút chai đóng nắp thùng lại. Stanford vụt chạy tới nhấn nút quạt máy thông bớt khí lạnh ra bên ngoài.
Chờ thông gió, hai chuyên gia thí nghiệm vội chạy tới mở cửa đưa Andrew ra bên ngoài. Vừa lúc đó Tanner từ đằng xa nhìn thấy mặt mũi hoảng hốt.
Gã vụt chạy về phía hai người đang đứng nhìn xuống chỗ người anh.
– Chuyện quái gì thế nầy?
Stanford đáp:
– Chúng tôi gặp sự cố và…
– Sự cố ra sao? – Tanner la hét om sòm như người mất trí – Các ông làm sao mà anh tôi thế nầy? Tất cả mọi người từ trong ùa ra xúm quanh.
– Gọi 911 ngay?
Thôi đừng. Không kịp nữa rồi. Lấy xe đưa ngay đến bệnh viện.
Sau hai mươi phút, Andrew đã được đưa vô bệnh viện St. Vincent’s Hospital ở Manhattan. Nằm trên giường đeo mặt nạ thở oxy, tay chuyền nước biển. Hai bác sĩ theo dõi.
Tanner bồn chồn bước đi lui tới:
– Các ông phải lo tìm cho ra vì sao anh tôi bị nạn, ngay lúc nầy!
Một bác sĩ lên tiếng.
– Ông Kingsley, yêu cầu ông ra ngoài.
– Không, – Tanner quát. – Tôi phải ở lại đây với anh tôi. Gã bước tới bên giường Andrew trong cơn hôn mê, nắm tay lắc lắc.
– Gắng lên anh ơi. Tỉnh dậy đi, mọi người đang chờ anh.
Ông nằm im bất động.
Tanner nước mắt ràn rụa.
– Anh sẽ khoẻ thôi.
– Đừng lo. Chúng ta sẽ mời bác sĩ chuyên môn lo cho anh, anh sẽ khoẻ lại thôi. Gã quay qua bác sĩ.
– Tôi muốn đặt một phòng riêng có y tá chăm sóc thường xuyên, đặt thêm một giường nữa. Tôi ở lại đây.
– Ông Kingsley, chúng tôi còn phải khám chưa xong!
Tanner đập lại một câu:
– Tôi chờ ngoài nầy!
***
Andrew được đưa xuống tầng dưới chụp MRI và CAT, cho xét nghiệm máu. Bệnh nhân được xét nghiệm kỹ, cho chụp PET. Sau đó được đưa qua phòng do bà bác sĩ khám.
Tanner ngồi đợi ở dãy ghế bên ngoải. Thoáng thấy bác sĩ từ trong bước ra Tanner nhảy dựng lên.
– Anh tôi sẽ được chữa khoẻ chứ, thưa bác sĩ?
Bác sĩ lưỡng lự:
– Chúng tôi sẽ chuyển lên Viện quân Y Walter Reed ở Washington khám lại, thiệt tình mà nói chúng tôi không dám lạc quan.
– Bác sĩ nói sao vậy? – Tanner lại quát tháo. – Chắc chắn sẽ phải khoẻ thôi. Anh tôi ở trong phòng thí nghiệm mới có mấy phút!
Bác sĩ định lên tiếng trách, ông thoáng thấy Tanner rưng rưng nước mắt.
***
Tanner đi theo chuyến bay chở bệnh nhân về Washington. Ngồi trên máy bay gã luôn miệng thì thầm an ủi người anh.
– Bác sĩ bảo đảm anh sẽ khoẻ thôi… sẽ tiêm thuốc cho anh khoẻ… Anh cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Tanner vòng tay qua người anh.
– Anh phải khoẻ lại để đi qua Thuỵ Điển nhận giải Nobel.
***
Ba bữa sau, Tanner ở lại ngủ trên chiếc ghế bố xếp bên cạnh giường bệnh nhân đã được phép của bác sĩ. Lúc Tanner đang ngồi chờ ở phòng đợi quân y viện Walter Reed một bác sĩ điều trị bước tới gần bên.
– Anh tôi ra sao? Tanner hỏi – Liệu có…
Thoáng thấy nét mặt bác sĩ biến sắc.
– Vậy là sao.
– Tôi thấy ông còn yếu lắm, may ra thì có thể cứu sống. Dù đó là loại gas thử nghiệm nhưng rất độc hại.
– Chúng tôi có thể mời bác sĩ ngoại…
– Không thể làm gì khác hơn. Có thể chất độc đã thấm vô tế bào não trạng.
Tanner cau mày:
– Liệu không có cách nào chữa cho… cho bệnh tình của anh tôi?
Bác sĩ ngậm ngùi nói:
– Ông Kingsley, hiện bác sĩ quân y viện chưa thể định danh được chứng bệnh là gì, ông muốn biết liệu có cách chữa? Không còn cách nào khác tôi e là nạn nhân… có thể không nhận ra mình là ai?
Tanner đứng lặng người một chỗ hai bàn tay nắm chặt lại mặt mày tái nhợt.
– Bệnh nhân đã tỉnh lại được. Ông có thể vô thăm trong chốc lát.
Tanner bước vô nhìn thấy Andrew đã mở mắt được ông nhìn tới phía trước, hai mắt trân trân.
Chuông điện thoại reo Tanner bước tới nhấc máy.
– Ngài đại tá Barton gọi.
– Tôi lấy làm hối tiếc sự việc vừa qua xảy tới cho…
– Ông mắc dịch, ông bảo đảm anh tôi không có việc gì
– Tôi không rõ vừa xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi dám chắc…
Tanner buông máy xuống, nghe người anh lên tiếng gã quay lại.
– Ta… ta đang ở đâu? – Andrew nói thều thào.
– Anh đang ở tại quân y viện Walter Reed, ở Washington.
– Sao? Ai đau ốm vậy?
– Anh nằm đó, Andrew.
– Mà sao vậy?
– Tai nạn đang lúc thử nghiệm.
– Ta không nhớ…
– Không sao, anh đừng lo. Anh sẽ được bác sĩ lo chăm sóc. Có em đây.
Tanner nhìn theo Andrew nhắm mắt lại. Gã nhìn người anh nằm trên giường một lần nữa bước trở ra.
***
Paula gởi bó hoa đến bệnh viện.
Tanner định gọi cho nàng, người thư ký ngăn lại:
– À bà ấy đã gọi tới đây, bà phải đi ra phố, lúc về nhà bà sẽ gọi lại. Bà nhờ nhắn lại giùm nhớ ông.
Tuần lễ sau, Andrew và Tanner đã có mặt tại New York. Tai nạn xảy đến cho Andrew, khắp nơi cơ sở KIG đều biết, không có ông liệu cơ sở nghiên cứu có thể còn tồn tại? Nếu thông tin lọt ra bên ngoài, uy tín của công ty sẽ chịu ảnh hưởng.
Chuyện không thành vấn đề, Tanner nghĩ. Ta sẽ vận dụng nâng lên hàng cơ sở nghiên cứu tầm cỡ thế giới. Ta sẽ ban cho Princess hơn cả những gì nàng mong đợi. Trong vòng vài năm…
Thư ký riêng nhắn qua Tanner.
– Một người lái xe đang chờ gặp ông, Kingsley.
Tanner quá bất ngờ.
– Cho vào đây.
Người lái xe mặc đồng phục bước vô, trên tay cầm chiếc phong bì.
– Ông là Tanner Kingsley?
– Vâng.
– Tôi được yêu cầu mang đến giao tận tay ông.
Gã giao thư cho Tanner rồi bước ra.
Tanner nhìn chiếc phong bì nhếch mép cười, nét chữ Paula. Nàng muốn dành cho gã một chút ngạc nhiên.
Nhanh tay, gã giở ra xem, nội dung viết: “Chuyện không thành, anh yêu. Ngay lúc nầy em đang cần hơn cả những gì anh đã hứa, nên em đã chịu lấy người khác thoả mãn yêu cầu của em. Mối tình của anh và em trước sau như một. Em biết là anh không thể tin được, sở dĩ em phải làm điều đó là vì lợi ích cho hai chúng ta”.
Tanner mặt mũi sa sầm, mắt chăm chăm nhìn lá thư hồi lâu bàn tay hờ hững ném xuống sọt rác, Vinh quang về tay ta quá chậm.