Diane và Kelly đã tới Barajas, sân bay thủ đô Madrid. Thành phố có nhiều điểm cho thuê xe, chỉ có một cửa hiệu Alesa là địa điểm kín đáo.
– Muốn đi từ đây tới San Sebastian theo quốc lộ nào nhanh nhất? – Diane hỏi.
– Dễ thôi, thưa bà. Theo quốc lộ số 1 tới biên giới Pháp tại cửa khẩu Hondarribia rẽ qua phải về hướng San Sebastian. Từ đây ra tới đó mất khoảng bốn năm tiếng.
– Cám ơn ông!
Kelly và Diane đã sẵn sàng ngồi lên xe.
° ° °
– Chiếc máy bay riêng của cơ sở KIG đáp xuống Madrid, một giờ sau đó Harry Flint vội vã đi tìm điểm thuê mướn xe ô tô.
– Tôi tới đây muốn tìm em gái tôi và một người bạn gái… người bạn lai Mỹ đen… tôi đi tìm cô ta. Hai người từ New York qua đây lúc 9.20. Ông nhìn thấy họ tới đây thuê xe? Qua từng điểm thuê hắn đều lên tiếng hỏi và được trả lời cùng một câu.
– Thưa ông không thấy…
– Thưa ông không thấy…
– Thưa ông không thấy…
Flint gặp may, tìm tới ngay điểm cho thuê treo bảng hiệu Alesa.
– Dạ có thưa ông. Tôi còn nhớ mặt. Hai người…
– Họ thuê chiếc xe hiệu gì?
– Hiệu Peugeot.
– Sơn màu gì?
– Màu đỏ. Mỗi một xe…
– Xe phải có biển số chứ?
– Dạ có, ông chờ một lát.
Flint đứng chờ gã giở sổ.
Flint ghi lại biển số.
– Chúc ông may mắn.
– Sẽ gặp thôi.
° ° °
Mười phút sau Flint lên máy bay đi San Sebastian.
Đến nơi hắn sẽ thuê xe ô tô đuổi theo kịp, đến một đoạn không xe qua lại, hắn cho xe đụng vô văng qua bên kia, dừng xe lại coi bọn chúng đã đền tội xong chưa.
° ° °
Diane và Kelly đã vượt qua San Sebastian chừng mươi phút, trên xe không khí tĩnh lặng, lưu thông trên quốc lộ giờ nầy chưa đông xe, một yếu tố thuận lợi.
Ngoài kia đồng cỏ xanh mướt đẹp mắt. Xe băng qua vùng trồng cây trái, thơm ngát mùi quả lựu chín mọng, nào lê, táo, cam, quít, phía xa xa những xóm nhà cũ kỹ, cây hoa nhài trổ dây leo bám đầu tường.
Qua khỏi ngôi làng cổ kính Burgos nhìn ra một vùng phong cảnh núi đồi, vùng Pyrénées.
– Ta gần tới nơi, Diane nói. Nàng đưa mắt nhìn về phía trước, bất chợt cau mày chân đạp phanh xe. Cách đầu xe chừng vài trăm mét thấy một chiếc xe đang bốc cháy, đám đông người xúm lại coi. Binh lính mặc quân phục ra dấu cho xe qua.
Diane ngơ ngác:
– Có chuyện gì vậy?
– Ta đã tới xứ Basque chống lại nhà nước Tây Ban Nha nửa thế kỷ nay.
Một người lính đội mũ bêrê đen đứng trước đầu xe giơ tay chỉ đi về hướng bên kia đường.
Kelly vừa thở ra nói.
– Giờ đã điểm. Ta không thể dừng lại đây, chỉ có chúa mới biết chừng nào họ mới cho đi qua.
Một tên chỉ huy bước tới bên hông xe lên tiếng:
– Tôi là đại uý Iradi. Yêu cầu quý bà xuống xe.
Diane nhếch mép cười nhìn lại.
– Tôi rất mong được đóng góp cho cuộc chiến đấu của các ông nhưng tôi còn phải lo cho cuộc chiến của chúng tôi đây, nói xong chân nhấn ga xe vọt nhanh tới trước vòng qua đầu chiếc xe bốc cháy chạy thẳng tới luồn lách qua đám đông người đứng la ó.
Kelly nhắm mắt từ nãy giờ.
– Ta đã tới nơi được chưa?
– Xong rồi.
Kelly vừa mở mắt ra, nhìn qua kính chiếu hậu mặt mày choáng váng. Chiếc xe Citroen đen bám sát theo sau, nàng nhận dạng được kẻ đang ngồi sau tay lái là ai.
– Godzilla đó! Kelly há hốc mồm – Hắn đang đuổi theo bọn mình.
– Sao? Làm sao hắn bám theo nhanh vậy?
Diane nhấn ga vọt nhanh hơn. Chiếc Citroen đuổi theo kịp. Diane nhìn kim đồng hồ một cái chỉ 175 kilômet/giờ, một cái chỉ 110 miles/giờ chới với, Kelly nói:
– Cậu xứng đáng tay lái “lụa” trên đường đua ô tô Indianapolis.
Cách đầu xe chừng một cây số phía trước là chốt kiểm soát hải quan biên giới Tây Ban Nha, Pháp.
– Cậu đánh vô mặt tôi đi.
Kelly cười.
– Tôi cứ tưởng là, tôi vừa…
Chiếc xe Citroen đang tiến tới gần.
– Cậu nói sao…
– Đánh tôi đi nào?
Ngại ngùng, Kelly tát vô mặt Diane một cái.
– Chưa được. Làm mạnh tay nữa đi.
Nhìn lui xe mắc kẹt giữa hai chiếc xe sau và chiếc Citroen.
– Làm tới đi! – Diane la lên.
Nhăn mặt, Kelly đấm một thôi vô mặt Diane.
– Mạnh hơn nữa.
Kelly bồi thêm một đấm vô mặt. Nhìn lại chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay in dấu lên vết thương, một bên má máu tươm ra.
Kelly nhìn lại Diane, hoảng hốt:
– Xin lỗi, Diane tôi không muốn…
Xe trờ tới bên chốt kiểm soát hải quan.
Diane chân đạp thắng xe.
Người lính biên phòng bước tới:
– Chào quý bà.
– Chào ông – Diane quay qua để người lính nhìn thấy vết thương chảy máu một bên má.
Người lính kinh ngạc nhìn thấy:
– Thưa bà, có chuyện gì?
Diane bặm môi: ông chồng cũ đánh đập tôi hoài. Tôi cố gắng giữ hắn mà tôi… tôi không làm gì được. Hắn đuổi theo. Hắn ở đàng sau kia. Ông làm ơn cứu tôi. Không ai giữ hắn lại được.
Người lính đảo mắt một vòng nhìn theo hàng xe nối đuôi phía sau, mặt đanh lại.
– Hắn ngồi xe nào?
– Chiếc Citroen đen, cách hai xe sau. Hắn đòi theo giết tôi.
– Giết à, thiệt sao? Người lính nói lầm bầm – Quý bà cho xe đi tới đi. Không lo.
Diane nhìn lại:
– Ôi, cám ơn ông. Cám ơn.
Một lát sau xe đã băng qua biên giới vô nước Pháp.
– Diane…
– Ồ, hở?
Kelly quàng tay qua vai Diane nói:
– Thiệt tình tôi xin lỗi chuyện… Nàng chìa tay chỉ vô một bên má Diane.
Diane nhếch mép cười.
– Ta đã thoát khỏi tay Godzilla, phải không? – Diane nhìn qua Kelly – Cậu khóc hở?
– Không, có đâu! – Kelly hít vô một hơi.
– Tại cái cây kẻ mắt mascara nó vậy đó. Cậu muốn tôi làm theo… mặt mũi giờ thấy xấu xí, có đau không? – Kelly nói tay cầm miếng khăn giấy lau lên vết thương.
Diane nhìn vô kính chiếu hậu nhìn.
– Hết rồi, không sao.
° ° °
Xe chở Harry Flint vừa tới trạm kiểm soát biên giới lính biên phòng chặn lại.
– Yêu cầu ông xuống xe.
– Tôi không thể, Flint nói. Tôi đi có việc gấp. Tôi còn phải…
– Yêu cầu ông bước xuống xe.
Flint nhìn lại gã.
– Sao vậy? Có chuyện gì lạ vậy?
– Chúng tôi được lệnh chặn giữ xe mang biển số nầy lại vì chở theo ma tuý. Chờ khám xét.
Flint trợn mắt hỏi:
– Ông điên sao? Tôi đã nói tôi đi có việc gấp. Không có chuyện chở ma tuý… Hắn không nói, nhếch mép cười.
– Tôi hiểu mà. Hắn thò tay vô túi lôi ra tờ trăm đô- la đưa người lính.
– Đây cầm lấy, bỏ qua giùm cho.
Người lính cất tiếng gọi:
– José!
Một sĩ quan bước ra. Người lính giao lại ông tờ trăm đô- la.
– Tội hối lộ.
Ông đại uý nhìn Flint nói.
– Yêu cầu ông xuống xe, ông bị bắt vì tội hối lộ. Cho xe vô trong bãi.
– Không… ông không thể bắt tôi. Tôi đang đi…
– Thêm tội chống lệnh! – Ông quay qua người lính biên phòng. – Gọi người ra đây.
Flint hít vô một hơi đưa mắt nhìn ra ngoài mé xa lộ. Chiếc xe Peugeot đã mất dấu.
Flint quay qua ông đại uý.
– Cho tôi gọi điện thoại
° ° °
Xe chở Diane và Kelly phóng nhanh về phía vùng ngoại ô nước Pháp, Diane hỏi.
– Cậu có nhà người thân ở Paris?
– Có Sam Meadows. Ông ta làm chung với Mark, ông có thể giúp bọn mình. Kelly thò tay vô túi xách, lôi ra chiếc điện thoại di động mới mua bấm số gọi Paris.
Tổng đài lên tiếng:
– Đây là cơ sở KIG.
– Cho tôi gặp Sam Meadows.
Một phút sau Kelly nhận ra giọng nói.
– Alô.
– Sam, Kelly đang nói đây. Tôi đã về lại Pháp.
– Lạy chúa! Tôi cứ nhắc hoài. Em khỏi luôn chứ?
Kelly ngần ngừ.
– Khỏi.
– Chuyện như trong mơ, – Sam Meadows nói – Tôi không tin nổi.
Ta cũng nghĩ như ông, Kelly nghĩ:
– Sam, tôi muốn kể cho ông nghe một việc. Tôi biết rõ là Mark đã bị giết chết.
Nghe Sam Meadows trả lời nàng cảm thấy ớn lạnh trong người.
– Tôi cũng nghĩ vậy.
Kelly không biết nên nói sao.
– Tôi cần phải biết hết mọi chuyện. Ông giúp tôi được chứ?
– Việc nầy tôi thấy chẳng cần nói trên máy làm gì? Ông cố giữ giọng nói bình thản.
– Tôi… tôi hiểu.
– Thôi để đó tối nay ta bàn lại được chứ? Luôn tiện đến dùng cơm tại nhà.
– Được – Nhớ bảy giờ.
– Tôi nhớ, Kelly nói.
Kelly tắt máy.
– Tối nay ta phải tìm ra lời giải đáp. Trong lúc chờ đợi, tôi phải bay qua Berlin gặp gỡ những người từng cộng tác với Franz Verbrugge.
Kelly bất chợt ngồi lặng thinh. Diane liếc nhìn qua:
– Cậu nghĩ gì vậy?
– Chả nghĩ gì. Tôi chợt nhớ bọn mình là đôi bạn gắn bó với nhau. Tôi không muốn thấy ngày phải xa cách nhau. Ta nên đi cùng một chuyến qua Paris thử coi sao?
Diane cười:
– Ta không thể xa cách nhau, Kelly. Trong khi còn gặp gỡ với Sam Meadows cậu có thể gọi máy qua cho tôi. Ta có thể gặp nhau tại Berlin, qua đây tôi muốn tìm hiểu một số tin tức. Có điện thoại sẵn đó ta thấy được gần lại với nhau. Tôi muốn biết tối nay cậu sẽ tìm thấy những điều gì?
° ° °
Cả hai cùng đến Paris.
Diane ngồi nhìn qua kính chiếu hậu.
– Không thấy chiếc Citroen. Vậy là ta đã thoát được. Cậu muốn đi tới chỗ nào?
Kelly nhìn ra cửa sổ, xe chạy tới Quảng trường La Concorde.
– Diane, cậu dừng xe tấp vô lề cho tôi xuống đây rồi cứ đi. Còn tôi đón taxi.
– Thiệt sao, bạn?
– Thiệt chứ, bạn của tôi.
– Cẩn thận đấy!
– Cậu cũng phải lo giữ mình.
° ° °
Hai phút sau Kelly đã ngồi trên xe taxi trở về nhà, tâm trạng bồn chồn. Rồi nàng sẽ tới nhà Sam Meadows dùng bữa cơm tối.
Chiếc taxi vừa dừng lại trước cửa. Kelly cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng đã về tới nhà, người trực cửa bước ra mở cửa.
Kelly ngước nhìn toan buột miệng nói: “Tôi mới về, Martin!”
Chợt nàng im bặt. Người mở cửa hoàn toàn xa lạ.
– Chào bà.
– Chào ông… Martin đâu rồi?
– Martin nghỉ làm từ lâu.
Kelly bàng hoàng.
– Ôi, xin lỗi.
– Thưa bà cho tôi được phép tự giới thiệu. Tôi là Jérôme Malo.
Kelly gật đầu.
Nàng bước vô phòng khách. Nhìn anh chàng cao gầy đứng phía trong quầy tiếp tân mặt mũi lạ hoắc bên cạnh là Nicole Paradis đang cặm cụi bên bảng cắm ổ điện thoại.
Anh chàng tiếp tân tươi cười.
– Chào bà Harris.
– Chúng tôi mong bà về. Tôi là Alphonse Girouard, quản lý chung cư.
Kelly nhìn quanh, ngỡ ngàng.
– Cho tôi hỏi thăm Philippe Cendre.
À Philippe đã dọn đi cùng với gia đình qua đâu bên Tây Ban Nha. Gã nhún vai.
– Vì lý do đi làm ở xa.
Tự dưng Kelly thấy lo ngại hơn.
– Ông còn một đứa con gái?
– Đi theo luôn.
Chợt Kelly nhớ lời Phillippe khoe “Bà đã hay con gái tôi được vô học trường Sorbonne chưa? Y như là một giấc mơ” – Kelly cố giữ giọng điềm nhiên:
– Họ dọn đi lâu mau?
– Mới vài bữa, thưa bà lo gì. Bà yên tâm ở lại đây. Căn hộ còn đó chờ bà về.
Nicole Paradis ngồi bên tấm bảng ổ cắm điện thoại ngước nhìn:
– Chào bà đã về tới. – Nhìn cặp mắt nàng có vẻ khác lạ.
– Con Angel chạy đâu?
– À chuyện con cún. Philippe mang đi theo.
Kelly cố dằn cơn xúc động, hơi thở dồn dập.
– Xin mời bà lên nhà được chứ? Chúng tôi muốn dành cho bà một chút ngạc nhiên.
Chắc là có gì đây rồi, Kelly nghĩ ngay.
– Vâng, chờ cho một lát! – Kelly nói. – Tôi quên mang theo một món.
Girouard chưa nói hết câu, Kelly bỏ đi băng ra giữa lộ.
Jérôme Malo đứng bên Aìphonse Girouard trước thềm nhà nhìn theo, không đề phòng kịp, nàng đã bỏ đi xa. Hai người đứng nhìn Kelly bước vô trong xe taxi.
Lạy chúa! Rồi cả nhà Philippe giờ nầy ra sao, còn con Angel? Kelly nghĩ.
– Thưa bà muốn đi đâu?
– Anh cứ chạy đi.
Tối nay ta sẽ chờ nghe Sam trả lời, Kelly nghĩ. Ta còn được bốn tiếng đồng hồ nữa…
° ° °
Bên trong căn hộ, Sam Meadows nói hết câu:
– Vâng, tôi biết việc nầy ghê gớm lắm. Sẽ có người lo. Tôi đang chờ đây, chỉ ít phút nữa cô ta sẽ tới nhà dùng cơm… vâng… Tôi đã sắp xếp một người lo đem xác vứt đi. Cám ơn… Cám ơn ông đã quá lo, ông Kingsley.
Sam Meadows vừa gác máy, liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vị khách mời sẽ tới đây trong chốc lát.