Mandarin Hotel là một khách sạn rẻ tiền hai tầng lầu nằm ngay trung tâm khu phố Tàu. Cách khu phố Mott Street không bao xa.
Kelly và Diane vừa bước xuống xe taxi, Diane nhìn qua bên kia thấy tấm bảng áp phích quảng cáo cỡ lớn hình ảnh Kelly mặc bộ đồ ngủ xinh đẹp trên tay cầm lọ nước hoa. Diane ngạc nhiên nhìn theo:
– Bà đấy hở?
– Bà nhìn lầm, – Kelly nói – Vì mưu sỉnh tôi phải làm, Stevens. Tôi không phải vậy đâu!
Ngắm nhìn lại mình, Kelly bước vô bên trong khách sạn, Diane dùng dằng bước theo sau.
Người nhân viên tiếp tân đang ngồi đọc báo bên trong quầy.
– Chúng tôi cần một phòng ở lại qua đêm, Diane nói.
Anh chàng ngước nhìn hai khách hàng ăn mặc lịch sự, rồi nói lớn tiếng.
– Ở lại đây? – Gã đứng lên. – Dạ có – Gã nhìn bề ngoài khách hàng. – Ở đây giá phòng một trăm đô- la.
Kelly há hốc mồm:
– Một trăm…
Diane nói xen vô:
– Vậy cũng được.
– Quý bà trả tiền trước.
Diane mở ví rút mấy tấm giấy bạc đưa ra.
– Bàn giao ngay chìa khoá.
– Phòng số mười, đi thẳng rồi rẽ bên trái. Hai bà có hành lý?
– Tý nữa sẽ mang tới đây, Diane nói.
– Quý khách cần gì gọi máy hỏi Ling.
Kelly nói:
– Ling hở?
– Vâng, tên người bồi phòng.
Kelly ngẩn ngơ nhìn lại thì ra.
Khách trọ bước đi ngang qua dãy hành lang đèn mờ.
– Bà trả tiền nhiều vậy, Kelly nói.
– Một nơi ta cần ẩn náu đáng giá là bao nhiêu.
– Tôi thấy chỗ nầy cũng chưa phải yên, – Kelly nói.
– Thì cứ vậy đi đã rồi tính sau. Cậu chớ lo đã có ông Kingsley lo.
Đến trước cửa phòng số mười, Diane lấy chìa ra mở bước vô nhìn căn phòng trống trải bốc mùi dường như lâu ngày không có khách trọ. Phòng hai giường tấm dra trải nhàu nhò, hai chiếc ghế cũ kỹ bên chiếc bàn trầy xước lỗ chỗ.
Kelly đứng nhìn quanh.
– Phòng nhỏ hẹp trông chả ra hồn, chắc là không người lo dọn dẹp, sờ tay lên chiếc gối bụi bay đầy.
– Bao lâu Ling mới đi qua chỗ nầy?
– Ta chỉ ở một đêm, – Diane nói cho nàng yên tâm.
– Tôi phải gọi ông Kingsley!
Kelly nhìn theo Diane bấm số máy ghi trên tấm danh thiếp Tanner Kingsley đưa hôm nọ.
Người nghe nhấc máy:
– Tanner Kingsley tôi nghe.
Diane thở ra một hơi.
– Chào ông Kingsley, tôi là Diane Stevens, xin ông cảm phiền, có bà Harris với tôi đang cần nhờ ông một việc. Bọn xấu đang rình rập đòi giết hai chúng tôi, vậy là sao. Chúng tôi cần tìm chỗ ẩn nấp.
– Cám ơn bà Stevens, bà cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Chúng tôi biết rõ vụ nầy do ai cầm đầu. Bà không lo bị quấy rầy nữa đâu. Từ nay tính mạng hai bà đảm bảo an toàn.
Diane nhắm hai mắt lại. Lạy chúa, nàng nghĩ:
– Ông có thể cho biết là ai…
– Lúc nào gặp nhau tôi sẽ cho bà hay. Bà cứ ở một chỗ. Trông vòng nửa giờ nữa sẽ có người tới đón.
– Nghĩa là…
Máy bị cắt ngang. Diane buông máy nhìn Kelly, mặt mày hớn hở.
– Tin vui! Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết!
– Ông ta nói sao?
– Ông ta biết rõ hết vụ nầy do ai cầm đầu, từ nay ta cứ yên tâm.
Kelly thở ra một hơi dài.
– Khá lắm. Vậy là tôi có thể về Paris lập lại cuộc đời. Nửa giờ nữa sẽ có người tới đón.
Kelly nhìn quanh gian phòng bẩn thỉu thật khó mà bỏ đi được, nàng nói mỉa.
Diane quay lại nói giọng hờ hững.
– Kể cũng lạ.
– Lạ sao nhỉ?
– Trở về lại chốn xưa không còn Richard. Tôi nghĩ phải tính làm sao để mà…
– Thì đừng làm. – Kelly quát khiến nàng giật thót. – Đừng cho tôi về lại đó kẻo rồi lại cô đơn. Tôi không dám mơ tới ngày đó. Với tôi Mark là tất cả, là lẽ sống không thể thiếu vắng.
Diane nhìn khuôn mặt Kelly đờ đẫn, ngẫm nghĩ chẳng khác nào một pho tượng đá… khoe bên ngoài một vẻ đẹp lạnh lùng.
Kelly nhìn lại và ngồi xuống giường quay lưng về phía Diane. Nàng nhắm nghiền mắt cố quên hết nỗi đau trong lòng… vơi đi… vơi dần…
° ° °
Kelly đang dạo bước trên bờ sông với Mark nói năng đủ thứ chuyện, và chưa bao giờ nàng tìm thấy được những giây phút thoải mái bên anh như lúc nầy.
Nàng quay qua Mark.
– Tối mai sẽ có cuộc triển lãm tranh, anh có thích mấy…
– À rất tiếc Kelly. Tối mai anh bận việc.
Kelly bất chợt thấy máu ghen nổi lên:
– Thì bận hẹn người khác vậy? Nàng cố giữ vẻ mặt bình thản.
– À không. Anh chỉ có một mình, tối hôm đó có tiệc lớn… Anh nhìn thấy Kelly biến sắc. – Anh… dự tiệc do các nhà khoa học chiêu đãi. Em sẽ thấy nhàm chán.
– Em à?
– Anh nghĩ vậy thôi. Ngồi lại nghe họ nói những chuyện thấy quá xa lạ với em.
– Em có thể nghe hiểu được hết, Kelly nói, muốn động lòng tự ái.
– Anh thử mời em một bữa. À thiệt tình anh không đám…
– Em dư sức hiểu. Anh giữ tự nhiên.
Anh thở ra một hơi:
– Thôi được – Anatripsology. Malacostracology… Aneroidograph… – Term ag.
– Chao ôi, Kelly hết hồn – mấy thứ chữ nghĩa đó…
– Anh biết em không thích nghe nhắc làm gì, anh…
– Anh nghĩ bậy. Em thích chứ. Bởi vì anh cũng thích, Kelly nghĩ.
° ° °
Buổi yến tiệc chiêu đãi tại khách sạn Prince de Galles được xem như là một sự kiện trọng đại. Bên trong gian phòng lớn chứa ba trăm thực khách có cả nhiều quan chức tai to mặt lớn. Một thượng khách ngồi ở dãy bàn phía trên gần bên Mark và Kelly là một nhân vật tư cách diện mạo sáng sủa.
– Tôi là Sam Meadows. – Ông tự giới thiệu với Kelly. – Tôi được nghe nói nhiều về bà.
– Tôi cũng được nghe nói nhiều về ngài, – Kelly đáp – Nhờ Mark tôi được biết ông là một người thầy và bạn thân thiết.
Sam Meadows tươi cười:
– Tôi rất vinh dự là bạn của Mark, một người có cá tính đặc biệt. Tôi được cộng tác với ông một thời gian dài. Một người chịu khó…
Mark, nghe nói chới với.
– Mời ông dùng rượu vang – anh nói xen vô.
Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu, buổi phát biểu bắt đầu. Mark đã tiên liệu trước buổi tiệc hôm nay chẳng mấy thích thú cho Kelly. Các giải thưởng được phân phát, và Kelly nhìn thấy người nhận đang phát biểu bằng thứ tiếng Swahili. Chỉ cần nhìn thấy nét mặt Mark hớn hở Kelly hài lòng.
Nhìn quanh trên bàn đã được dọn dẹp tươm tất, vị Chủ tịch Viện khoa học Pháp đứng trên sân khấu, mở đầu bằng những lời khen ngợi thành tựu khoa học do nước Pháp đã đóng góp năm vừa qua, và không chờ đến lúc kết thúc buổi phát biểu, ông giơ cao bức tượng vàng xướng tên Mark Harris. Vừa nghe Kelly hiểu ngay Mark là cây đinh trong buổi tiệc tối hôm nay.
Ông tỏ ra khiêm nhường với nàng đề nghị nàng không nên tới đó, nàng nghĩ thầm nhìn Mark đang bước lên bục giữa tiếng vỗ tay của quan khách.
– Tôi không nghe ông ấy nói gì về chuyện nầy! – Kelly nói với Sam Meadows.
Meadows tủm tỉm cười:
– Mark là vậy. – Ông nhìn theo Kelly một lúc… – Bà biết là ông yêu bà tha thiết lắm không. Ông đòi cưới bà cho được. Ngưng một lúc Meadows nói tiếp. – Tôi nghĩ bà không làm cho ông thất vọng.
Nghe vậy, Kelly thấy chột dạ. Nàng không thể lấy Mark. Ông là một người bạn chân thành, nhưng nàng đã tính chuyện thương yêu gì đâu. Nàng đã làm gì? Nàng không muốn để ông thất vọng thà đừng gặp nhau nữa. Ta không thể thoả mãn được những gì cho một người đàn ông đang mong đợi. Nàng biết nói gì…
° ° °
– Bà nghe thấy tôi nói gì chưa?
Diane quát vô bên tai khiến Kelly tỉnh cơn mê.
Gian phòng khiêu vũ rực rỡ tan theo giấc mộng, nhìn lại thấy mình nằm bên trong căn phòng tồi tàn ở khách sạn, bên cạnh một người bạn đồng hành không hẹn mà gặp.
– Gì vậy ?
Diane hối hả:
– Tanner Kingsley sẽ cho người đến đón trong nửa giờ nữa.
– Bà nói thiệt. Vậy là…
– Không nghe ông ta hỏi thăm ta đang ở đâu.
– Ông ta tưởng là đang còn ở lại nhà cậu.
– Không, tôi đã báo cho ông ta bọn mình đi tìm nơi nương thân.
Hai người lặng thinh, chợt Kelly xì ra một tiếng thở dài!
– Ôi! Cả hai đưa mắt nhìn theo chiếc đồng hồ để ở đầu giường.
° ° °
Người nhân viên tiếp tân ngước nhìn Flint bước vô khách sạn Mandarin Hotel.
– Ông cần gì ạ? – Nhìn thấy Flint nhếch mép cười gã lịch sự đáp lại.
– Vợ tôi đi cùng người bạn mới tới đây đăng ký ở lại. Vợ tôi người tóc vàng, còn người kia tóc đen. Ở phòng số mấy…
– Phòng số mười nhưng ông không thể lên đó. Ông cần gọi máy…
Flint chĩa khẩu súng ngắn Ruger nòng 45 gắn ống hãm thanh gí vô trước trán anh chàng nhân viên. Flint xô ngã người kia, nhào tới đi thẳng vô trong tay lăm le khẩu súng. Lên tới trên phòng số mười, hắn lùi lại lấy trớn nhào tới húc vai, cửa bật tung hắn bước vô trong.
Bên trong trống trơn, Flint nghe thấy tiếng vòi nước chảy trong buồng tắm cửa khoá. Hắn bước tới đẩy cửa ra. Vòi nước chảy xiết, tấm màn che thấy lay động.
Flint nhắm bắn bốn phát vô tấm màn, không nghe thấy gì hắn giơ tay kéo phăng qua một bên.
Không còn ai bên trong.
° ° °
Bên trong quán ăn bên kia dãy phố, Diane và Kelly ngồi nhìn chiếc xe Flint vừa lái tới, hắn bước xuống đi vô trong.
– Lạy chúa, Kelly nói.
– Chính hắn đòi bắt tôi đi theo.
Hai người ngồi chờ xem. Flint bước trở ra xe sau ít phút, nụ cười trên môi, mặt mũi nhìn bặm trợn.
Kelly nhìn qua Diane:
– Ta thoát được một cửa ải. Giờ tính chạy đâu?
– Ta bỏ đây đi thôi – Đi đâu? Bọn chúng bủa vây khắp nơi, nhà, trạm xe buýt…
Diane ngẫm nghĩ một hồi.
– Tôi nhớ ra một nơi bọn chúng khó vô tới được – Để tôi nghĩ coi. Chỉ có ngồi trên phi thuyền bay.