Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 24

Tác giả: Mario Puzo

Tôi ở Vegas. Osano kết thúc các buổi hội thảo về việc chuyển thể điện ảnh cho quyển sách của ông vì thế tôi lấy chuyện bay ngắn đến Los Angeles để bay về nhà với ông, bầu bạn với ông.

Cully muốn tôi mang Osano đến Vegas để được hội kiến với ông. Tôi không thuyết phục được Osano đến Vegas, vì vậy tôi phải đi Los Angeles.

Trong phòng của mình ở khách sạn Beverly Hills, Osano càng tỏ ra bực bội hơn như tôi chưa từng bao giờ thấy ông như vậy. Ông cảm thấy như nền công nghiệp điện ảnh đã đối xử với ông không ra gì. Họ lại không biết rằng ông lừng danh khắp thế giới là kẻ được cưng chiều của các nhà phê bình văn học từ London đến New Dehli, từ Moscow đến Sydney. Ông nổi danh trong ba mươi thứ tiếng kể cả những biến tấu dị biệt của ngôn ngữ Slave. Có điều ông bỏ lơ không nhắc tới đó là mọi cuốn phim được dàn dựng từ việc chuyển thể các tác phẩm của ông lạ lùng thay đều bị lỗ nặng.

Và Osano còn bực bội về những chuyện khác. Tính tự tôn của ông không chịu được việc giám đốc sản xuất phim lại quan trọng hơn nhà văn khi Osano muốn đưa một bạn gái của mình vào một vai nhỏ trong phim. Đề xuất đó không được chấp nhận và điều đó làm ông tức giận, ông lại nổi sùng hơn nữa khi tay quay phim và một diễn viên phụ đưa được bạn gái của họ vào phim.

Thế là một tên quay phim ấm ở và một diễn viên phụ cà là mèng được coi là nặng kí hơn cả Osano vĩ đại to đùng! Tôi chỉ hy vọng chỉ đưa được ông lên máy bay trước khi ông nổi điên và đập nát cả phim trường và phải nằm trong hộp. Và chúng tôi có cả nguyên một ngày và một đêm chờ đợi ở Los Angeles vì sáng hôm sau mới có chuyến bay để làm dịu cơn của ông, tôi mang ông đến tay đại lý bờ Tây của ông một anh chàng có phong cách hippie chơi tennis, có nhiều khách hàng trong giới kinh doanh biểu diễn. Anh ta cũng có vài cô bạn gái trông rất ngon mắt mà tôi từng thấy. Tên anh ta là Doran Rudd.

Doran cũng làm hết sức mình nhưng khi tai hoạ nằm phục thì vô phương cứu vãn.

– Ông cần một đêm đi rong, – Doran nói – Thư giãn một tý, một bữa ăn tối ngon với một cô bạn thật xinh, một viên thuốc ngủ nho nhỏ để đêm nay ông dễ ngủ. Một viên thuốc ngủ biết thổi kèn du dương để dìu ông vào giấc điệp êm đềm.

Doran rất duyên dáng và rất lịch sự với phụ nữ nhưng khi giữa đàn ông với nhau thôi, anh ta lại miệt thị giống cái.

Được thôi nhưng Osano phải diễn một màn nho nhỏ trước khi chấp thuận, chứ xét cho cùng thì một nhà văn nổi danh thế giới một người sắp đoạt giải Nobel văn học đâu có thể để kẻ khác xỏ mũi dễ dàng như một cậu bé mới lớn. Nhưng anh chàng đại lý này trước nay cũng đã từng biết cách điều động những nhân vật tầm cỡ như Osano. Doran Rudd đã từng sắp xếp cuộc chơi cho một vị bộ trưởng ngoại giao, một Tổng thống và một nhà truyền giáo tài ba nhất nước Mỹ người đã từng lôi kéo được hàng triệu tín đồ đến trước Bàn Thiêng song đồng thời cũng là con dề xồm cuồng dâm nhất thế giới, theo lời Doran.

Thật là thích khi nhìn tay đại lý mơn man, vuốt ve “cái tôi” căng phồng xù lông nhím của Osano bởi vì đây không phải theo kiểu tác chiến của Vegas nơi các nữ tiếp viên được gửi đến phòng riêng của bạn như một chiếc bánh pizza. Còn đây là suất ngoại hạng.

– Tôi có một bạn gái rất thông minh từ lâu vẫn ngưỡng mộ ông vô cùng và rất khao khát được hạnh ngộ ông, – Doran nói với Osano. – Cô ấy đã đọc mọi tác phẩm của ông, cô ta nghĩ ông là nhà văn vĩ đại nhất nước Mỹ. Không đùa đâu. Và chẳng phải thuộc loại những em loàng xoàng mơ ước được làm diễn viên điện ảnh, cô ta tốt nghiệp khoa tâm lý học ở đại học California, có quan hệ lớn trong giới điện ảnh để có thể liên hệ xin viết kịch bản phim. Chính là người trong mộng cho ông đấy.

Tất nhiên là anh ta không hề chơi lỡm Osano. Osano biết mình được gán ghép với cái mình thực sự thích nên không thể cưỡng lại việc đặt ra câu hỏi trong lúc Doran nhấc điện thoại lên:

– Này này mọi chuyện nghe có lý đấy, nhưng mà mình có phết nàng được không?

Tay đại lý quay số với một cây bút chì đầu mạ vàng:

– Ông có được cơ may chín mươi phần trăm đấy

Osano nói nhanh:

– Làm thế nào cậu xác định con số đó?

Ông luôn luôn hỏi vậy bất kỳ khi nào có ai đó nêu ra một con số thống kê về ông. Ông ghét môn thống kê xác xuất.

Doran khựng lại anh ta ngưng quay số:

– Tôi đã giới thiệu cô ấy đi ăn tối với năm anh chàng kể từ khi tôi quen cô ấy, bốn trong năm anh chàng đã ghi điểm.

– Vậy là tám mươi phần trăm, – Osano nói.

Doran tiếp tục quay số lại. Khi một giọng nói lên tiếng trả lời, anh ta dựa ngửa ra ghế và nháy mắt với chúng tôi rồi anh ta đi vào cuộc nhảy.

Tôi phục điều đó. Thực sự phục. Anh ta thật thiện nghệ. Giọng anh ta thật ấm, tiếng cười rất vui vẻ tự nhiên.

– Catherine, – anh ta dỗ dành, nựng nịu – Này cưng, nghe đây. Anh đã nói chuyện với tay giám đốc sắp làm cuốn phim cao bồi Viễn Tây với Clint Eastwood. Em có tin được là ông ấy nhớ em từ cuộc phỏng vấn năm rồi? Ông ấy bảo rằng em có giọng hay hơn bất kỳ ai khác, nhưng ông ấy phải đi với một tên tuổi lớn mà sau đó ông ấy hối hận đã phí thời gian. Dù sao, ông muốn gặp em ngày mai vào khoảng mười một giờ sáng hay ba giờ chiều. Anh sẽ gọi em sau để xác định thời điểm chính xác. Nhất trí nhé? Nghe này, anh thực sự có cảm nghĩ tốt về nhân vật này. Anh nghĩ đây là một bước đột phá lớn. Anh nghĩ thời của em đã đến. Không, không đùa đâu?

Anh ta nghe bên kia một hồi:

– Phải, phải, anh nghĩ em tuyệt vời với cái đó. Tuyệt đối kỳ diệu.

Anh ta đảo tròn mắt với chúng tôi một cách khôi hài- điều này khiến tôi không ưa anh ta.

– Ừ, anh sẽ báo bọn chúng đi, và quay về với em. Nghe này, đoán thử xem có ai đang ở trong văn phòng anh giờ này. Không, không phải. Nghe này, đó là một nhà văn tiếng tăm lừng lẫy – Osano – đúng vậy không đùa đâu. Không thật mà. Phải, chính ông ấy đang có mặt nơi đây. Em tin hay không tuỳ ý ông ấy vừa nhắc đến em, không phải bằng tên em – Chúng tôi vừa bàn về điện ảnh mà nói đến cái vai em đã diễn, một vai nhỏ nhưng em diễn rất đạt, rất xuất sắc trong phim City Death. Buồn cười phải không – Đúng, ông ấy hâm mộ em. Phải rồi, anh có nói rằng em thích các tác phẩm của ông. Nghe này, anh chợt có ý nghĩ rất hay. Anh sắp đi ăn tối với ông ấy, ngay tối nay, tại sao em không đến để làm đẹp trong bàn của bọn anh? Tuyệt, anh sẽ cho xe đón em lúc tám giờ. OK, cưng của anh người tình bé bỏng của anh. Anh biết ông ấy sẽ thích em. Ông ấy không muốn gặp bất kỳ tiểu tinh nào. Không thích loại tiểu tinh. Ông ấy cần có người thanh khí để đàm đạo, mà anh vừa nhận thấy rằng hai người, em và ông ấy sinh ra là để cho nhau. Ừ, được rồi, tạm biệt nhé cưng.

Tay đại lý gác máy ngửa ra sau và cười duyên với chúng tôi:

– Nàng thực sự là một cái “ngon không chê được” anh ta khẳng định.

Tôi có thể thấy Osano hơi xỉu bởi toàn bộ cảnh vừa qua. Ông thực sự thích đàn bà và ghét thấy họ bị lỡm. Ông vẫn thường nói, đối với đàn bà, chẳng thà người phụ ta nhưng ta chẳng phụ người. Thực tế là ông từng có lần giải trình cho tôi nghe toàn bộ luyến ái quan của ông, vì sao trong tình yêu làm nạn nhân tốt hơn là làm sát thủ.

– Hãy nhìn tình yêu theo góc độ này, – Osano từng nói. – Khi cậu đang quan hệ yêu đương với một cô nàng, cậu đang thu được phần tốt nhất từ mối quan hệ đó ngay cả khi nàng đang lừa cậu. Cậu là người đang cảm thấy lâng lâng, là người đang vui hưởng từng mỗi phút giây. Nàng là người đang trải qua một thời gian khó chịu. Nàng đang làm cậu đang hưởng thụ. Vậy thì tại sao còn than thở khi cuối cùng nàng vứt bỏ cậu và cậu biết mình đã bị lừa?

Tốt, triết lý cao thượng đó của ông tối hôm ấy được mang ra thử nghiệm. Ông đã đi với nàng và trở về nhà trước nửa đêm, gọi điện thoại rồi đến phòng tôi để uống một ly và kể chuyện gì đã xảy ra với Catherine. Tỷ lệ bách phân để ghi điểm với nàng tối hôm đó đã xuống rất thấp, nàng là một cô tóc nâu nhỏ nhắn, duyên dáng sôi nổi, tỏ lòng ái mộ Osano, nàng yêu ông. Nàng ngưỡng mộ ông. Nàng sung sướng run rẩy khi được hân hạnh cùng với ông đi ăn tối. Doran hiểu được ý đó và lặng lẽ biến sau khi dùng cà phê. Osano và Catherine còn uống với nhau một chai sâm banh trước khi quay về khách sạn để bàn công việc. Chính lúc đó vận may của Osano lại quay vòng 180 độ mặc dầu ông vẫn còn có thể “giải y thoát xác” không hề hấn gì nhưng cái tự ngã cao sừng sững của ông đã bị khều té đánh huỵch một cú đau điếng. Mà cay nhất là bị hạ đo ván bởi một chàng lùn tịt. Thế mới càng đau như hoạn!

Chuyện là thế này. Tên tội đồ gây ra cái sự cố đáng nguyền rủa kia là một trong những diễn viên kỳ dị nhất của Hollwood; tên y là Dickie Sanders, y đã từng thắng một giải Oscar và đã từng thành công qua sáu bộ phim. Điều làm cho hắn trở thành độc đáo là hắn là một chàng lùn. Chuyện ấy không đến nỗi tệ như ta tưởng đâu. Chàng ta chỉ phải tội là quá ngắn thôi. Nhưng mặt khác, chàng ta lại rất đẹp trai – đối với một người lùn. Bạn có thể nói rằng hắn là một chàng James Dean thu nhỏ. Hắn cũng có nụ cười buồn, ngọt ngào giống James Dean mà hắn biết sử dụng với hiệu ứng tàn phá có tính toán, đối với phụ nữ. Họ khó cầm lòng đối với hắn và như Doran nói, bỏ qua một bên mọi chuyện nhảm, thì có cô gái từng trải nào lại có thể cưỡng lại việc lên gường với một chàng lùn đẹp trai. Vì thế Dickie Sanders bước vào nhà hàng không có sự cạnh tranh nào. Hắn ta đi một mình, và hắn dừng lại ở bàn của họ để chào Catherine, hình như họ biết nhau, nàng đã từng đóng chung với hắn một vài phim. Và dù sao, nàng cũng ngưỡng mộ hắn gấp hai lần nàng ngưỡng mộ Osano.

Và Osano bực bội đến nỗi ông để nàng lại với chú lùn và quay về khách sạn một mình.

– Một thành phố chẳng ra gì! – ông nói – Một kẻ như ta lại phải mất mặt trước một thằng lùn chết tiệt.

Đau thật. Danh vọng trùm đời của ông chẳng là cái gì cả sao? Giải Nobel sắp trao cho ông cũng chưa là cái nghĩa địa gì cả. Bao nhiêu giải Pulitzer và giải National Book cũng chỉ treo xó bếp? Ông vẫn xếp hàng thứ nhì sau một chàng diễn viên lùn và ông không chịu nổi chuyện đó! Cuối cùng tôi phải dìu ông về phòng, đưa ông lên gường và an ủi ông:

– Thôi ông ngủ đi. Còn khối em đẹp hơn nàng ta gấp trăm lần vân ái mộ và chờ ông đấy. Quên con nỡm rởm đời ấy đi.

***

Sáng hôm sau, khi Osano và tôi ngồi vào chiếc Boing 747 bay về New York, ông vẫn còn xuống tinh thần. Không chỉ vì ông không công phá được một thành trì bằng đất nện, mà còn vì họ làm hỏng bản chuyển thể điện ảnh từ cuốn sách ông. Ông biết rằng đó là một bản cải biên tồi và ông nhận định đúng. Vì thế ông thực sự mang tâm trạng u uất, bực dọc lúc ngồi trên máy bay và đòi cô tiếp viên cho một ly Scotch ngay trước khi máy bay cất cánh.

Chúng tôi ngồi ngay trên hàng ghế đầu sát buồng lái, và trong hai chỗ ngồi cánh bên kia là một cặp vợ chồng trung niên, rất mảnh mai, rất thanh lịch. Người chồng có cái nhìn cúi xuống, vẻ buồn bã nhưng trên khuôn mặt anh ta trông có vẻ hấp dẫn. Người ta có ấn tượng rằng anh ta đang sống trong một địa ngục riêng nhưng là nơi đáng đời anh ta. Đáng đời, vì cái vẻ ngạo mạn lồ lộ nơi anh ta, vì sự xa hoa nơi trang phục anh ta, vì vẻ ác tâm toát ra từ đôi mắt anh ta. Anh ta đang đau khổ và lạy Chúa, sắp làm cho mọi người chung quanh phải đau khổ theo nếu anh ta nghĩ họ cũng đáng bị như vậy.

Chị vợ trông giống người đàn bà hư hỏng kiểu cổ điển. Rõ ràng chị ta giàu hơn chồng dù có lẽ cả hai đều giàu. Dấu hiệu giàu sang biểu lộ trong cái cách họ lấy đồ ăn thức uống từ cô tiếp viên. Trong cách họ liếc nhìn Osano đang nhấm nháp thử thức uống bất hợp pháp với kỹ thuật của ông ấy. Người phụ nữ có vẻ đẹp táo bạo được duy trì nhở khoa giải phẫu chỉnh hình cao cấp và một làn da được tắm nắng đều đặn hằng ngày nơi các bãi biển miền Nam. Và một cái miệng rộng với đôi môi dày thấm đẫm dục vọng. Dưới chân nàng ta và sát vách buồng lái là một cái lồng bằng dây kẽm, bên trong đó là một con chó xù Pháp có lẽ là con chó lông xù đẹp nhất thế giới. Nó có những sợi lông bạc bóng loáng. xoắn lại thành những vòng nhỏ, cái miệng hồng tươi, một ruy băng hồng thắt lại thành hình cánh cung trên đầu. Nó còn có một cái đuôi đẹp với một cánh cung màu hồng trên đó phe phẩy qua lại. Nó là con chó nhỏ hạnh phúc nhất người ta từng thấy và trông ngoan hiền nhất. Hai con người làm chủ nó tỏ vẻ vui thích vì sở hữu được một báu vật như vậy. Khuôn mặt người đàn ông có phần dịu lại khi anh ta nhm vào con chó xù. Người đàn bà không tỏ vẻ vui thú nhưng lại để lộ niềm tự hào sở hữu, giống kiểu một bà già xấu xí đang chăm chút bảo vệ cho cô con gái xinh đẹp trong trắng của mình mà bà đang sửa soạn để “giới thiệu sản phẩm”. Khi người đàn bà đưa bàn tay ra cho con chó liếm, động tác của chị ta giống như giáo hoàng đưa nhẫn cho tín đồ hôn.

Điều kỳ diệu nơi Osano là ông ta không bao giờ bỏ sót cái gì ngay cả khi dường như ông ta đang ngó nhìn về hướng khác. Ông đã chăm chăm nhìn vào ly rượu của mình, thu người ngồi thấp xuống trong ghế. Thế mà giờ dây ông nói với tôi:

– Mình chẳng thà kiếm một cú liếm, mút, bú từ con chó đó hơn là từ con mụ kia.

Tiếng động cơ phải lực làm cho những người ngồi bên kia không thể nào nghe được, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy áy náy. Chị ta nhìn chúng tôi một cách lạnh lùng, trịch thượng, nhưng có lẽ đó là cách chị ta vẫn nhìn người khác.

Rồi tôi lại cảm thấy có tội khi kết án đôi vợ chồng kia. Xét cho cùng, họ cũng là hai con người. Do đâu mà tôi lại đi hạ thấp họ, chỉ thuần bằng suy luận chủ quan?

Vì thế tôi nói với Osano:

– Có thể họ cũng chẳng tệ như chúng ta đã xem mặt mà bắt hình dong vậy đâu.

– Đúng họ là như vậy đấy. – ông khẳng định chắc nịch.

Như thế thật không xứng đáng với ông. Ông có thể mang đầu óc sô-vanh trọng nam khinh nữ phân biệt chủng tộc và đầu óc hẹp hòi nhưng chỉ một chút trên đỉnh đầu thôi. Thực tế điều đó cũng không có ý nghĩa gì mấy. Nên tôi làm ngơ chuyện đó và khi cô tiếp viên xinh xắn đến chỗ chúng tôi mời dùng bữa, tôi kể ông nghe những câu chuyện về Vegas. Ông không thể tin rằng tôi đã từng có lần là một tay cờ bạc máu mê.

Lờ đi đám người ở cạnh bên kia, làm như họ không có mặt, tôi nói với ông:

– Ông có biết những tay chơi cờ bạc gọi tự tử là gì không?

– Không, – Osano đáp.

Tôi mỉm cười:

– Họ gọi đó là con át chủ bài.

Osano lắc đầu.

– Kỳ diệu quá nhỉ? – ông nói vẻ khô khan.

Tôi thấy ông có vẻ hơi khinh thị đối với cái giọng kịch tình cảm rẻ tiền của câu nói, nhưng tôi tiếp tục:

– Đó là điều Cully nói với tôi vào buổi sáng hôm đó khi nghe tin Jordan tự tử. Cully từ trên lầu đi xuống và nói với tôi: “Cậu có biết thằng cha Jerdy chết tiệt làm gì chưa? Hắn rút con át chủ bài từ tay áo hắn ra và ném xuống canh bạc lớn nhất trong đời”.

Tôi ngưng lời và nhớ lại sự kiện ấy càng rõ ràng hơn, giờ đây, khi bao năm đã trôi qua. Thật buồn cười tôi không hề nhớ nổi câu đó từ trước nay Cully đã nói tối hôm đó.

– Hắn viết hoa mấy từ đó trong giọng nói của hắn, ông biết không. “Con át chủ bài”.

– Tại sao anh nghĩ hắn thực sự làm điều đó? – Osano hỏi, không hào hứng lắm, nhưng ông ta thấy tôi bối rối.

– Ai mà biết được? – tôi nói. – Tôi đã nghĩ rằng mình tinh tế lắm. Tôi đã nghĩ mình hình dung ra điều ấy. Như nắm bắt được ý đồ anh ta nhưng rồi anh ta đánh lạc hướng tôi. Đó là điều làm tôi ray rứt mãi. Anh ta làm tôi hoài nghi vào tính nhân đạo, tính nhân đạo bi đát nơi anh ta. Đừng bao giờ để cho ai làm cho bạn hoài nghi tính nhân đạo nơi bất kỳ người nào.

Osano cười, gật đầu về phía những người ngồi cánh bên kia.

– Giống như họ? – ông hỏi.

Và tôi nhận ra đó là lý do tôi kể cho ông nghe câu chuyện này.

Tôi liếc nhìn cặp vợ chồng nọ:

– OK, – ông nói. – Nhưng đôi khi sự việc lại ngược lại. Nhất là những người giàu. Cậu có biết người giàu làm sao không? Họ nghĩ họ cũng tốt lành như bất kỳ người nào khác chỉ vì họ có khối tiền.

– Họ không tốt à? – Tôi hỏi.

– Không, – Osano nói – Họ giống như bọn gù lưng.

– Thế những người gù lưng thì không thể tốt như người khác hay sao? – Tôi hỏi.

– Không! – Osano đáp – Cũng như những người chột mắt, những kẻ lùn tịt, bọn phê bình và phụ nữ xấu xí và những kẻ nhát gan. Và bọn nhà giàu hãnh tiến.

Ông ta có phần phi lý và phi lôgíc, không phải lúc trí tuệ toả sáng, nhưng đã sao nào, ông ta gặp một phần xui xẻo; đâu phải ai cũng xui như ông ta khi mối tình mới chớm phát lại bị một thằng lùn phá đám. Nên tôi cứ buông cương.

Chúng tôi ăn cho xong bữa. Rồi cùng đến phòng mái vòm của máy bay.

Ông ngồi trong một chiếc ghế lưng dài và đốt một điếu thuốc xì gà Havana. Ông mời tôi một điếu và tôi vui vẻ nhận. Tôi cũng bắt đầu khoái hút xì gà. Phòng bắt đầu đông người, cô tiếp viên trực bận bịu làm thức uống. Khi mang ly ruợu Martini đến cho Osano, cô ngồi vào tay vịn của chiếc ghế ông và ông đặt một bàn tay vào lòng cô để nắm lấy tay cô.

Tôi có thể thấy rằng một trong những điều thú vị khi người ta nổi tiếng cỡ như Osano, là bạn có thể tự nhiên thoải mái với những trò như vậy. Trước nhất do bạn có đủ tự tin thứ nhì là cô gái trẻ thay vì nghĩ bạn là một lão già dịch lại cảm thấy được phỉnh phờ ghê gớm là một nhân vật quan trọng cỡ đó có thể nghĩ rằng nàng hấp dẫn đến thế. Nếu như ông nhà văn lớn Osano thèm được “xoáy ốc vít” nàng, hẳn nhiên nàng phải là một cái gì đặc biệt. Chứ các nàng đâu biết rằng Osano vốn là một dê xồm hăng tiết, sẵn sàng đóng dấu lên bất cứ thứ gì mặc váy! Chuyện này thật ra cũng không đến nỗi tệ lắm, như khi ta mới thoạt nghe mấy từ có phần mang chất cấm kỵ đó, bởi vì có khối thằng cha giống như ông ta còn sẵn sàng “ịn” lên bất cứ thứ gì mặc quần tây hay mặc váy nữa kia.

Cô gái trẻ bị mê hoặc bởi Osano. Thế rồi một nữ hành khách coi cũng được mắt bắt đầu đến với ông, một chị sồn sồn quá niên trạc ngoài tứ tuần với khuôn mặt hứng khởi có hơi khùng điên. Chị ta kể với chúng tôi rằng mình vừa mới bình phục sau ca phẫu thuật tim, nên sáu tháng qua chưa đi quả nào và hiện nay sẵn sàng vào cuộc. Đó là loại chuyện mà phụ nữ thường kể cho Osano nghe. Họ cảm thấy có thể kể cho ông ta biết bất kỳ chuyện gì vì ông ta là nhà văn và do đó sẽ hiểu được mọi uẩn khúc oái ăm của nhân tình thế thái. Và cũng vì ông ta nổi tiếng và điều đó làm cho họ trở nên thú vị đối với ông.

Osano lơ cô tiếp viên quay sang tư vấn cho chị sồn sồn về chuyện nên “đi lại” như thế nào sau một thời gian gián đoạn khá lâu. Ông ta xuống những quân bài một cánh nhẩn nha, lạnh lùng nhằm chọc cho cô tiếp viên trẻ phải tức lộn ruột.

Thế rồi sau một hồi đưa ra những lời tư vấn lăng nhăng với vẻ mặt nghiêm trang trịnh trọng giả vờ, thực chất là để giễu chị hồi xuân dở hơi kia – mà nguyên nhân có lẽ là do “suy dinh dưỡng tính dục”, ông đột ngột quay ngoắt đí làm như quên bẵng chị ta, và kêu một ly rượu khác.

Nàng tiếp viên trẻ ghen tức và bực bội chuyện ông đã làm ngơ với em suốt thời gian qua, nên đưa cho ông ly rượu như một người máy rồi lướt đi theo cái cách lạnh lùng sỉ nhục mà người trẻ luôn có thể sử dụng để “chọc quê” mấy anh già ham chơi trống bỏi lại còn bày đặt chàng ràng bắt cá hai tay.

Vào ngay lúc đó, cặp vợ chồng với con chó xù bước lên các bậc cầu thang đưa vào phòng giải khát như thường lệ. Osano dường như không lưu ý tới họ dù họ liếc nhìn ông chứng tỏ họ biết ông là ai. Có lẽ từ TV. Osano đã lên TV hàng trăm lần và luôn luôn làm cho mình trở nên thú vị theo một cách hơi điên dại, khiến giảm đi phần nào giá trị thực của ông ta.

Hai vợ chồng nọ kêu thức uống và thả con chó chạy loanh quanh hít hít ngửi ngửi người này người kia. Bà vợ đeo cặp kính đen. Vì một lý do huyền bí nào đó, tôi linh cảm là một điều xấu, một dấu hiệu đáng ngại. Khi cô tiếp viên mang nước uống tới cho bà, bà ta nói nhỏ với cô gái. Cô tiếp viên nhìn bà có vẻ sửng sốt.

Tôi đoán là vào đúng lúc đó bỗng dưng tôi cảm thấy hơi bối rối và linh cảm chuyện chẳng lành đã khởi động vòng quay tai ương của nó, trong khi đó có lẽ Osano chỉ nghĩ đến việc làm thế nào dụ được cô tiếp viên vào toilet để tốc chiến tốc thắng lúc cùng nàng lơ lửng trên chín từng mây! Thế nhưng nàng lại đến với tôi và nghiêng người thì thầm vào tai tôi. Thế mới chết chứ? Tôi có thể thấy rõ cụ Osano nổi cơn ghen. Ông ta nghĩ cô gái đang hoặc phải lòng tôi hoặc muốn chọc tức ông và đó là cả một sự sỉ nhục cho uy danh của ông hơn bất kỳ điều gì khác ông có thể hiểu rằng mốt cô gái thích một anh chàng trẻ tuổi hơn, đẹp trai hơn nhưng đừng coi thường danh tiếng của ông. Nhưng cô tiếp viên thì thầm vào tai tôi một điều còn kinh khủng hơn nhiều. Cô nói:

– Bà kia muốn tôi nói với ông Osano hãy dập tắt điếu xì gà. Bà ấy bảo rằng khói xì gà làm cho con chó của bà khó chịu!

Trời đất! Con chó đâu được quyền vào trong phòng này để chạy lăng nhăng? Nó phải ở trong lồng của nó chứ. Ai mà chẳng biết điều đó. Cô gái hỏi nhỏ giọng lo lắng:

– Em phải làm gì đây?

Nàng chờ đợi câu trả lời. Tôi nhún vai:

– Bất kỳ điều gì mà nhiệm vụ buộc cô phải làm.

Một câu trả lời gieo mầm tai vạ. Tôi từng biết Osano có thể nổi điên bất cứ lúc nào và đây chính là một tình huống dễ nổ thùng thuốc súng nhưng tôi vẫn luôn tò mò xem con người ta phản ứng ra sao. Có lẽ Osano sẽ cho chiếc máy bay đâm đầu xuống địa ngục trước, rồi ông sẽ dụi tắt điếu thuốc sau?

Tôi đoán cô tiếp viên cũng cảm nhận như thế hoặc có lẽ muốn làm mất mặt Osano bởi vì từ nãy giờ ông không còn để ý tới cô nữa. Hoặc có lẽ cũng còn trẻ con nên làm điều cô nghĩ là lối thoát dễ nhất. Nếu người ta không biết rõ Osano, người ta có thể lầm tưởng là dễ xoay ông ta hơn là lay chuyển ý chí của bà quyền thế kia.

Song tất cả chúng tôi đều đã lầm, một sai lầm quá ư tệ hại. Cô tiếp viên đứng kế bên Osano và nói:

– Thưa ông, xin ông cảm phiền tắt thuốc, bà kia bảo rằng khói thuốc làm con chó của bà khó chịu.

Đôi mắt xanh sửng sốt của Osano trở nên lạnh như băng. Đôi mắt ấy phóng vào cô tiếp viên một cái nhìn trầm trọng, kéo dài.

– Nói ta nghe lại coi! – ông bảo.

Ngay lúc đó tôi sẵn sàng lao ra khỏi máy bay. Tôi thấy cơn cuồng phong bão tố đang hình thành trên khuôn mặt của Osano. Không còn là chuyện đùa nữa rồi. Người đàn bà trừng trừng nhìn Osano với vẻ khinh khỉnh. Bà ta đang khao khát một cuộc tranh cãí, một cuộc bùng nổ thực sự. Người ta có thể thấy bà ta muốn xảy ra chuyện đánh nhau. Cái tâm lý muốn khích cho một nhân vật lừng danh gây ra xì-căng-đan với mình để được nổi tiếng theo ấy mà? Mình không có tài để tạo được danh tiếng thì ăn theo tên tuổi của người khác vậy. Miễn sao cũng được thiên hạ nhắc đến là vui rồi! Còn anh chồng chị ta thì làm bộ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú điều nghiên chân trời vô hạn? Rõ ràng đây là một màn quen thuộc và anh ta hoàn toàn tin rằng chị vợ sẽ làm thế. Hắn ta còn thoáng một nụ cười thoả mãn nữa chứ. Chỉ có con chó xù hiền lành là trông thấy tội nghiệp, nó hơi khọt khẹt vì bị sặc mùi khói thuốc và thiếu không khí để thở. Phòng đầy khói nhưng đâu phải chỉ từ điếu xì gà của Osano. Hầu như mọi người đều hút thuốc và người ta có cảm tưởng là ông bà chủ của con chó muốn bảo tất cả mọi người phải ngưng hút thuốc.

Cô tiếp viên hoảng sợ khi thấy Osano làm mặt ngầu, ú ở không nói nên lời. “Eo ôi! Em hãi quá!” cô gần như tê liệt đi. Nhưng bà lớn kia không hề nao núng chút nào. Người ta có thể thấy rằng bà ta còn thích nhìn ngắm cái vẻ cuồng nộ trên mặt Osano nữa là khác. Người ta cũng có thể thấy rằng trong đời bà ta chưa từng bị đấm cho vỡ mõm văng ra dăm ba cái răng. Chưa bao giờ ý tưởng đó hiện lên trong đầu óc bà. Vì thế bà ta còn nghiêng người về phía Osano để vênh mặt ra, nói với ông. Tôi gần như nhắm mắt lại. Thực tế tôi đã nhắm mắt lại trong một phần tư giây và tôi có thể nghe người đàn bà qua giọng nói chọc tức lạnh lùng, nói với Osano bằng giọng cố tình nhạt nhẽo:

– Điếu xì gà của ông đang làm phiền con chó của tôi, ông vui lòng ngưng hút được không?

Lời lẽ thoạt nghe thì có vẽ nhã nhặn đấy, nhưng giọng nói thì khinh khỉnh, phỉ báng nghe còn dễ ứa gan hơn là bất kỳ những lời thô lỗ nào. Tôi có thể thấy y thị đang chờ đợi lập luận về chuyện con chó đâu được phép vào phòng này, rằng phòng này là chỗ để uống nước, hút thuốc thoải mái.

Hẳn nhiên bà ta hiểu rằng nếu như bà ta nói khói thuốc làm bà thấy khó chịu, Osano có lẽ đã dụi điếu xì gà. Nhưng đàng này bà ta lại muốn Osano phải vất thuốc đi vì chú chó yêu quý của bà! Rõ ràng mụ ta muốn sinh sự? Được mi muốn sinh sự thì ắt là sự sẽ sinh thôi!

Osano lãnh hội được ngay toàn bộ ý nghĩa của thái độ này chỉ trong tích tắc. Ông hiểu ra mọi sự và tôi nghĩ chính điều đó càng làm ông nổi điên. Tôi nhìn thấy một nụ cười thoáng hiện trên mặt ông một nụ cười lẽ ra có thể vô cùng quyến rũ, nhưng khi đi kèm với đôi mắt xanh lục lạnh lùng kia chỉ còn là điên dại mà thôi.

Ông không hét vào mặt thị, ông không đấm vào cái bộ mặt câng câng kia. Ông liếc qua chồng thị một tia nhìn ngụ ý này con hãy mở mắt ra mà xem bố mày sắp làm gì đây này! Anh chồng cười đầy vẻ giả tạo. Anh ta thích chí điều vợ mình dang làm hay cố tình tỏ vẻ như vậy. Rồi với một động thái đầy chú ý, Osano đặt điếu xì gà lên cái khay gắn liền vào chỗ ngồi. Mụ đàn bà nhìn ông với một góc tư con mắt! Rồi Osano đưa cánh tay đưa ra khỏi bàn và người ta có thể thấy người đàn bà nghĩ rằng ông ấy sắp nựng con chó cưng. Tôi thì tôi biết rõ hơn. Bàn tay của Osano hạ thấp xuống trên đầu con chó và tay kia vòng quanh cổ nó.

Chuyện xảy ra tiếp theo quá nhanh để tôi còn kịp ngăn lại. Ông ta vừa nâng con chó lên vừa đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình và bóp cổ nó bằng cả hai tay. Con chó vặn vẹo cong người, cái đuôi có thắt ruy-băng hồng quẫy rối rít tuỷệt vọng. Đôi mắt nó bắt đầu lồi ra khỏi đám lông tơ xoắn. Mụ đàn bà thét toang lên bật dậy khỏi chỗ ngồi như được lò xo đẩy bắn vào mông và nhào tới cào vào mặt Osano. Anh chồng vẫn không rời khỏi ghế. Đúng lúc đó máy bay lọt vào một túi không khí loãng, rơi thẳng xuống đột ngột làm tất cả mọi người đều ngã nghiêng.

Riêng, Osano vẫn say máu, tập trung hết sức lực vào việc siết cổ con chó nên để mất thăng bằng và té bổ kềnh ra sàn, song hai tay vẫn bấu chặt vào cổ họng con chó. Nhưng để đứng lên, ông phải buông lỏng con chó ra và chống tay. Mụ đàn bà sủa ra cái gì đó, hình như là bảo giết ông ta đi. Cô tiếp viên la hoảng vì bị sốc. Osano, đứng thẳng người cười duyên khắp lượt chào toàn thể khán giả, rồi hùng dũng tiến lên về phía chị đàn bà vẫn đang còn ngoác mồm ra la lối chửi rủa ông. Có lẽ chị ta nghĩ rằng giờ đây ông thấy xấu hổ với những gì ông vừa mới làm và chị ta sắp được dịp tỏ lượng khoan hồng của một đấng thị mẹt cao cả. Chị ta đâu lường được rằng ông ta đã quyết định bóp cổ chị ta như đã từng bóp cổ con chó của chị ta. Nhưng rồi phúc đáo tâm linh, chị ta chợt nhận ra và liền câm như hến.

Và Osano nói, với vẻ điên dại đã lắng đọng và kết tủa:

– Này cái lỗ kia, giờ đây đến lượt mi.

Và ông lao tới chị ta. Ông ta điên thực rồi. Ông đấm thẳng vào mặt chị ta, dứt khoát, quyết liệt, không hề chùn tay tỏ ra thương hoa tiếc ngọc một chút xíu nào!

Tôi xông ra níu ông lại. Nhưng hai bàn tay ông đã vòng quanh cổ chị ta và chị ta rú lên kinh hoàng. Cả nơi chốn đó biến thành nhà thương điên. Nhưng máy bay chắc là có nhân viên bảo vệ mặc thường phục bởi vì hai anh chàng ở đâu xông tới khoá tay Osano rất thiện nghệ và lột áo khoác của ông ra sau làm thành cái áo trói. Nhưng ông nổi hung lên như con thú hoang dại và ông vùng vẫy lung tung, buộc họ phải quay vòng, chứ đâu dễ đã giữ yên được ông. Mọi người nhìn cảnh ấy, kinh hoàng. Tôi cố gắng nói vuốt ve cho ông bớt giận, nhưng ông chẳng có thể nghe được lời nào nữa. Cơn giận đã làm ông điên lên thật rồi. Ông nôn thốc tháo ra những lời chửi thề tục tằn, hung dữ nhất vào mụ đàn bà yêu quái kia và anh chồng chị ta cũng bị “văng miểng” tùm lum?

Hai tay bảo vệ cố gắng nói ngọt cho ông dịu cơn, gọi tên ông và một anh chàng khoẻ mạnh, đẹp trai hỏi ông là nếu như họ để ông đi về chỗ ngồi ông có chịu không. Osano vẫn la hét, chống cự, không thèm nghe. Thế là anh chàng kia nổi nóng.

Giờ đây Osano đang ở trong trạng thái cuồng nộ không còn kiểm soát được, một phần vì đó là bản tính của ông và một phần bởi vì ông quá nổi tiếng, và ông biết rằng ông sẽ được đặc miễn với mọi đòn trả đũa. Vả chăng cơn giận của ông cũng có lý do chính đáng. Công luận sẽ đứng về phía ông. Giới truyền thông sẽ bảo vệ ông. Trong tình thế đó, khó có ai dám trả thù ông. Anh chàng bảo vệ trẻ trung, khoẻ mạnh kia hiểu điều đó bằng bản nãng, nhưng giờ đây cậu ta thấy bị xúc phạm vì Osano không nể nang chút nào cái sức trẻ hơn hẳn của cậu ta. Thế là cậu ta nổi điên. Cậu ta túm lấy tóc của Osano và giật ngược đầu ông ra sau thật mạnh khiến ông gần trẹo cổ. Rồi cậu ta vòng cánh tay quanh cổ Osano và nói:

– Đồ chó đẻ. Tao bẻ cổ mày báy giờ!

Osano đành lặng như tờ.

Lạy Chúa, sau đó là cả một tình trạng hỗn loạn.

Tay chỉ huy trưởng của chuyến bay muốn buộc Osano vào chiếc áo trói nhưng tôi thuyết phục được ông ta không làm điều đó. Đám bảo vệ an ninh bảo mọi người ra khỏi phòng giải khát, trừ Osano và tôi ngồi lại đó với họ trong suốt phần còn lại của cuộc hành trình. Họ không để cho chúng tôi đi ra ở New York cho đến khi máy bay đã trống trơ không còn hành khách nào, thế nên chúng tôi chẳng bao giờ thấy lại bộ mặt “khả ái” của con mụ quỷ quái kia. Nhưng tia nhìn của mụ ta nói lên khá đủ. Họ đã lau sạch máu khỏi mặt chị ta, nhưng một con mắt của chị ta bị sưng húp, bầm tím, gần như không mở ra được, còn miệng chị ta bị dập cả môi trên lẫn môi dưới. Người chồng ôm con chó cưng, vẫn còn sống đang vẫy đuôi một cách tội nghiệp để cầu xin cảm tình và sự bảo vệ. Sau đó, đến những chuyện rắc rối pháp đình mà các luật sư sẽ lãnh phần lo liệu. Tất nhiên, chuyện này được “lên nhựt trình” một cách rộng khắp: Nhà văn lớn của nước Mỹ và là ứng viên số một cho giải Nobel văn học năm nay đã suýt giết chết một con chó xù bé bỏng tội nghiệp? Ôi con chó đáng thương? Ôi nhà văn đáng thương! Còn thị rồng lộn kia lại là một cổ đông lớn của công ty hàng không nọ (điều này giúp cho ta hiểu tại sao thị dám có thái độ xấc láo với ông nhà văn lớn bởi vì thị có lợi thế sân nhà mà?) Ngoài ra thị ta còn có khoảng bốn, năm triệu đô-la tài sản trong các công ty khác. Có điều thị không thể doạ là sẽ không bao giờ đi lại máy bay của hãng đó. Nhưng thị ắt là rất hài lòng vì giờ đây mình cũng nổi danh không kém ông nhà văn Osano, út ra là trên nước Mỹ.

Còn bản thân Osano cũng rất hể hả. Bởi thật ra cũng chưa có ai làm gì xúc phạm nặng nề đến ông trong khi ông lại được “thư giãn gân cốt” một trận quá đà với mấy cú đấm đích đáng vào ngay cái bản mặt đáng ghét của mụ triệu phú rởm đời kia. Ha ha ha!

Được đấm thẳng tay vào mặt mấy con nữ yêu quái mà không bị cảnh sát còng tay, lại còn được công luận bênh vực nữa chứ! Sướng thiệt! Sướng thiệt? Đúng là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi. Còn chuyện bạo hành với thú vật ông chẳng hề hối hận chút nào. Ông cười nói:

– Khi nào ta còn ăn thịt chúng được thì ta còn giết chúng được!

Khi tôi chỉ ra rằng ông chưa từng ăn thịt chó, ông nhún vai và nói:

– Cứ nấu nướng cho ngon lành đi, tôi sẽ dùng tốt chớ có ngại gì.

Có một điều Osano đã quên. Người phụ nữ kia, dầu rởm đời, dở hơi thật đấy nhưng vẫn có nhân tính của nàng. Đồng ý nàng ta điên. Đồng ý nàng ta đáng bị một trận “cái miệng ăn trầu cái đầu bịt khăn đỏ”. Rất có thể chuyện đó còn đem lại điều tốt cho nàng ta nữa. Nhưng xét cho kĩ nàng ta không đáng phải bị những chuyện Osano đã làm. Có phần quá đà. Thật ra nàng không thể khước từ bản ngã của mình, tôi nghĩ như vậy. Osano trước kia có lẽ cũng đã thấy được điều đó. Nhưng bây giờ, vì một lý do nào đấy, ông không còn thấy được điều đơn giản đó.

Bình luận
720
× sticky