Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 34

Tác giả: Mario Puzo

Qua nhiều năm, Cully Cross đã làm công việc của mình một cách xuất sắc và cuối cùng dành được phần thưởng xứng đáng. Anh thực sự trở thành Xanadu Số hai, tiền bạc lúc nào cũng đầy túi, được trao toàn quyền với một “cây bút chì vàng”. Anh có thể bao mọi thứ không chỉ phòng ở, đồ ăn thức uống, mà còn vé máy bay đi khắp mọi nơi trên thế giới, những cô gái gọi đắt tiền nhất, và cả quyền xoá sổ nợ cho khách. Anh còn có thể phát không những con phỉnh để đánh bài cho những tay chơi hàng đầu là khách hàng quen của Xanadu.

Trong những năm đó, Gronevelt đối xử với anh có phần như một người cha hơn là như ông chủ. Tình hữu nghị giữa hai người ngày càng thắm thiết. Họ đã kề vai sát cánh chiến đấu chống lại hàng trăm mưu đồ gian lận, làm nản lòng bọn thù trong giặc ngoài toan tính cướp giật tiền bạc của khách sạn Xanadu.

Dù bọn cờ gian bạc lận có trăm mưu ngàn kế nhưng cuối cùng chúng đều bị Cully và Gronevelt hợp lực đánh bại.

Trong những năm đó, Cully đã giành được sự nể nang của Gronevelt vì sự nhạy bén của anh trong việc thu hút khách hàng mới cho khách sạn. Anh đã tổ chức một cuộc tranh tài cờ thỏ cáo toàn thế giới, ngay tại khách sạn Xanadu. Anh đã giữ chân được một khách hàng đánh bạc hàng triệu đô-la mỗi năm bằng cách tặng ông ta một chiếc Rolls-Royce vào mỗi kỳ lễ Giáng Sinh. Nhưng cú bậc thầy của Cully được thi thố với Charles Hemsi, Gronevelt còn thích thú khoe khoang sự khôn ngoan sắc sảo của kẻ mình bảo trợ nhiều năm sau vụ đó.

Gronevelt đã do dự về chuyện Cully mua lại tất cả các sổ nợ của Hemsi ở Vegas với giá mười cent cho mỗi đô-la. Nhưng ông ta đã giao đầu mình cho Cully. Và chắc chắn là Hemsi đến Vegas ít nhất sáu lần mỗi năm và luôn luôn ở Xanadu. Trong một lần ông ta chơi ở bàn crap và thắng lớn, được bảy chục ngàn đô. Ông ta dùng tiền đó để trả một phần số nợ và thế là Xanadu đã thanh toán hết được các chủ nợ kia. Nhưng lúc đó Cully mới trổ ngón tuyệt kỹ của mình.

Trong một lần đến chơi, Charles Hemsi tiết lộ rằng con trai ông ta sắp cưới một cô gái ở Israel. Cully rất vui mừng cho ông bạn và nói rằng khách sạn Xanadu sẵn sàng lo việc đưa đón cả đoàn bà con bạn bè đi dự đám cưới. Cully bảo với Hemsi rằng chiếc máy bay phải lực của Xanadu (một ý tưởng khác của Cully là mua chiếc máy bay này để tóm bắt những cơ hội làm ăn từ những cuộc tiệc tùng, du hí), sẽ chở toàn bộ thân bằng quyến thuộc đi dự đám cưới ở Israel và thanh toán tiền khách sạn ở đó cho họ. Xanadu cũng sẽ thanh toán chi phí tiệc cưới, ban nhạc mọi khoản. Chỉ với một điều kiện duy nhất. Bởi vì các khách mời dự đám cưới ở rải rác khắp nước Mỹ, yêu cầu tất cả tập trung đổ lên máy bay ở Las Vegas. Và họ đều được ăn ở miễn phí ở Xanadu trong lúc chờ tập hợp đủ để bay đi Israel.

Cully tính toán khách sạn sẽ tiêu tốn hết khoản hai trăm ngàn đô-la. Anh thuyết phục Gronevelt rằng sẽ lấy lại được cả vốn lẫn lãi, và nếu không, ít nhất họ có bố con Charlie Hemsi là khách chơi trọn đời.

Nhưng kết quả chứng tỏ đây là một cú tuyệt chiêu. Trên một trăm khách mời đi đám cưới đã đến Vegas và trước khi họ ra đi để dự tiệc cưới ở Irael, họ để lại gần một triệu đô-la trong phòng thủ quỹ của Xanadu.

Nhưng hôm nay Cully dự định trình bày với Gronevelt một kế hoạch làm ra tiền độc đáo hơn, một kế hoạch sẽ khiến Gronevelt và các đối tác của ông phải đưa anh lên làm tổng quản lý của khách sạn Xanadu, vị thế chính thức công khai có quyền lực nhát sau Gronevelt. Anh đang chờ Fummiro. Trong hai lần đến chơi gần đây nhất, Fummiro đã chồng lên số nợ khá cao; anh ta đang gặp trở ngại trong thanh toán.

Cully biết lý do và đã tìm ra giải pháp. Nhưng anh biết phải để cho Fummiro đưa ra sáng kiến trước, bởi Cully biết anh ta sẽ ngượng nếu như chính Cully chủ động gợi ý giải pháp. Nàng Daisy đã dạy cho anh điều đó – về tính tế nhị nhạy cảm của người Nhật.

Fummiro cuối cùng cũng đến Vegas, chơi piano buổi sáng và điểm tâm bằng bằng món cháo quốc hồn quốc tuý của Nhật bản. Anh ta không máu lắm chuyện đàn bà. Anh ta chỉ chăm vào chuyện cờ bạc, và trong ba ngày thua nhẵn số tiền mặt mang theo và ký thêm ba trăm ngàn đô-la vào sổ nợ. Trước khi ra đi, anh ta mời Cully đến phòng mình. Fummiro rất lịch sự và hơi có phần bối rối.

Anh ta không muốn mất thể diện, sợ rằng Cully sẽ nghĩ rằng anh ta không muốn trả số nợ cở bạc, nhưng rất thận trọng anh giải thích với Cully rằng mặc dù anh ta có đầy tiền ở Tokyo và một triệu đô-la đối với anh ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là làm sao lấy tiền mặt ra khỏi nước Nhật, và đổi đồng yên Nhật thành đô-la Mỹ.

– Như vậy, ông Gross à, nếu ông có thể đến Nhật, tôi sẽ trả nợ cho ông ở đó bằng đồng yên Nhật, và rồi tôi chắc rằng ông có thể tìm cách nào đó để chuyển tiền về Mỹ.

Cully muốn bảo đảm với Fummiro về sự tin tưởng hoàn toàn của Khách sạn đối với ông ta.

– Ông Fummiro à, – anh nói. – thực sự không có gì phải vội, uy tín của ông đối với chúng tôi là hoàn toàn bảo đảm. Số tiền một triệu đô-la đó chúng tôi có thể chờ cho đến lần tới khi ông lại đến Vegas. Thực sự không có vấn đề gì đáng kể. Chúng tôi luôn luôn vui thích khi có ông đến chơi. Xin ông đừng ưu tư gì. Hãy để tôi được phục vụ ông và ngay bây giờ đây nếu ông thích gì hãy cho tôi biết và tôi sẽ thu xếp. Thật là vinh hạnh khi ông nợ chúng tôi số tiền này.

Khuôn mặt đẹp trai của Fummiro thơ thới ra hẳn.

Ông ta đang thương lượng không phải với một tên Mỹ man rợ, mà là với một con người rất ư lịch sự của xứ sở Huê Kỳ văn minh, hầu như cũng lịch sự chẳng kém gì người Nhật. Ông ta nói:

– Này ông Gross, sao ông không đến thăm chúng tôi? Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời ở Nhật. Tôi sẽ đưa bạn đến một kỹ viện Geisha, bạn sẽ thưởng thức những món trân kì thượng hảo hạng, những loại danh tửu cực ngon và những mỹ nữ xinh như mộng với nghệ thuật chiều đàn ông không chê vào đâu được. Bạn sẽ là khách mời đặc biệt của tôi và tôi được dịp đáp lễ bạn về lòng hiếu khách mà bạn từng bao lần ân cần thể hiện với tôi và tôi có thể hoàn lại cho bạn một triệu đô-la của khách sạn.

Cully biết rằng chính quyền Nhật đã ra một đạo luật rất khắt khe về việc đưa đồng yên Nhật ra khỏi nước một cách bất hợp pháp. Fummiro đang đề nghị một hành vi phạm pháp. Anh vẫn chờ đợi và chỉ gật đầu luôn nhớ là phải mỉm cười liên tục.

Fummiro nói tiếp:

– Tôi muốn làm điều gì đó cho bạn. Tôi hoàn toàn tin cậy bạn, và đó là lý do duy nhất khiến tôi nói điều này với bạn. Chính quyền chúng tôi rất chặt chẽ trong việc xuất khẩu đồng Yên. Tôi muốn lấy tiền của chính tôi ra khỏi nước. Bây giờ khi đem về một triệu đô-la cho Xanadu, nếu như bạn có thể đem thêm một triệu đô-la ra cho tôi và ký thác ở phòng thủ quỹ của khách sạn, bạn sẽ nhận được năm chục ngàn đô-la.

Cully cảm thấy sự thoả mãn ngọt ngào của việc khéo tính toán đâu vào đấy. Anh nói thành thật:

– Ông Fummiro à, tôi sẽ làm điều đó vì tình bạn với ông. Nhưng tất nhiên là tôi phải trình với ông Gronevelt trước đã.

– Tất nhiên rồi, – Fummiro nói. – Tôi cũng sẽ trình bày sự việc với ông ấy.

Liền sau đó Cully gọi đến dãy phòng của Gronevelt và được người trực tổng đài riêng của ông cho hay là Gronevelt đang bận và không tiếp cuộc gọi nào trong chiều hôm đó. Anh để lại lời nhắn là có chuyện khẩn. Anh chờ trong văn phòng của mình, ba giờ sau chuông điện thoại reo, và chính Gronevelt bảo anh đến phòng ông.

Gronevelt đã thay đổi rất nhiều trong mấy năm gần đây. Màu hồng hào trên làn da của ông đã rút đi, chỉ để lại một màu trắng nhợt nhạt. Khuôn mặt choắt lại giống mặt một con điều hâu gầy. Ông bỗng già sọm đi trông thấy và Cully biết rằng ông ta hiếm khi gọi cô gái nào đến để tiêu sầu giải muộn vào buổi chiều. Dường như ông càng ngày càng đắm mình vào sách vở và để phần lớn việc điều hành khách sạn cho Cully.

Nhưng mỗi buổi tối ông vẫn còn làm một tua thanh tra tầng casino với đôi mắt điều hâu của mình và phóng ra cái uy lực điện từ khiến các tay chủ sòng cũng như toàn thể đám nhân viên phục vụ phải kiêng dè.

Gronevelt đã lên bộ để bước xuống tầng casino. Ông mang theo bộ kiểm soát để khi cần điều khiển cho dưỡng khí vào các phòng casino. Nhưng bây giờ hãy còn sớm. Ông sẽ nhấn nút vào thời điểm nào đó vào những giờ đầu buổi sáng khi các tay chơi đang mệt mỏi và nghĩ đến việc đi ngủ. Lúc đó ông sẽ tiếp sinh lực khiến họ linh hoạt lại, như những con rối trong tay ông, để họ lại lao vào sát phạt tiếp. Chỉ năm vừa rồi, ông mới cho bộ kiểm soát dưỡng khí để trực tiếp nơi dãy phòng ông.

Gronevelt ra lệnh mang bữa ăn tối đến dãy phòng ông. Cully đang căng thẳng, tại sao Gronevelt bắt anh chờ đến ba tiếng? Phải chăng Fummiro đã nói với ông ta trước? Và anh biết ngay rằng đó là điều đã xảy ra. Anh thấy oán hận; hai người họ quá mạnh, anh chưa đạt đến tầm cỡ của họ vì thế họ đã tham khảo ý kiến nhau mà không cần có mặt anh.

Cully nói ngọt ngào:

– Cháu đoán là Fummiro đã nói với bác về ý tưởng của ông ta. Cháu bảo với ông ấy là cháu cần trình với bác trước đã.

Gronevelt cười với anh:

– Này Cully, con ta, giỏi quá. Tốt lắm. Chính ta cũng không thể làm hay hơn. Con để tên Nhật ấy đến con. Ta ngại con sẽ sốt ruột với đống sổ nợ trong phòng thủ quỹ.

– Chính cô bạn gái Daisy đã làm cho con trở thành người Nhật rồi, – Cully nói.

Gornevelt hơi nhíu mày:

– Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, đàn bà nguy hiểm lắm con à. Những kẻ như con và ta không thể cho đàn bà đến gần. Như thế ta mới giữ được nội lực của chúng ta. Đàn bà có thể làm cho người ta chết vì những chuyện lãng nhách. Thế nên người xưa mới đúc kết kinh nghiệm anh hùng nan quá mỹ nhân quan. Dù sao đàn ông nhiều từ ái và đáng tin cậy hơn. – Ông thở dài, – Nói thế thôi chứ ta cũng không phải lo lắm cho con trong lãnh vực đó. Con biết rải những Con ong mật điệu nghệ lắm.

Ông lại thở ra, nhè nhẹ lắc đầu rồi quay lại với công việc.

– Điều rắc rối duy nhất trong chuyện này là chúng ta khó tìm được phương cách an toàn để đưa tiền khỏi Nhật. Chúng ta có cả một gia tài trong sổ nợ ở đây nhưng ta chẳng coi nó có ý nghĩa gì. Chúng ta có cả một lô vấn đề phải xem xét. Thứ nhất, nếu như nhà cầm quyền Nhật tóm được con phải nằm nhà đá đến mấy năm bên đó. Thứ nhì, một khi nắm tiền rồi, con sẽ là mục tiêu cho bọn cướp. Đám tội phạm Nhật có bọn tình báo rất tốt. Chúng biết ngay khi nào con có tiền. Thứ ba, số tiền yên có giá trị ngang hai triệu đô-la Mỹ sẽ phải đựng trong một vali rất to. Ở Nhật, họ rọi X-quang qua hành lý. Làm thế nào ta đổi chúng ra đô-la Mỹ một khi đã đem được chúng ra? Làm thế nào anh đến Mỹ và rồi dù ta nghĩ có thể đảm bảo với anh là điều đó không thể xảy ra, đối phó thế nào với bọn cướp ở đây? Những người ở khách sạn này sẽ biết ta gửi anh đến đó để lấy tiền. Ta có những đối tác nhưng không thể bảo đảm sự kín miệng của tất cả bọn họ. Và cũng có thể hoàn toàn do ngẫu nhiên, anh làm mất số tiền đó. Nghe này, Cully, đây là vị thế mà anh sẽ rơi vào. Nếu anh làm mất tiền, ta sẽ luôn luôn nghi ngờ anh có tội, trừ khi anh bị giết.

Cully nói:

– Con đã nghĩ đến tất cả những điều đó. Con đã kiểm tra kỹ và thấy rằng chúng ta có ít nhất là một đến hai triệu đô-la trong sổ nợ với những tay chơi người Nhật khác. Như vậy con sẽ mang ra khỏi Nhật số tiền yên trị giá bốn triệu đô.

Gronevelt cười:

– Chỉ trong một chuyến đi thì quả là một ván bài lớn kinh khủng. Mà lại rất ít cơ may thắng cuộc

Cully nói:

– Thì có thể là một chuyến, là hai chuyến, là ba chuyến. Trước tiên con phải tìm hiểu xem làm thế nào để thực hiện cho trót lọt.

Gronevelt nói:

– Đường nào thì con cũng phải hứng chịu mọi nguy cơ. Theo như ta thấy, con chẳng được lợi gì từ vụ này. Nếu thắng con cũng chẳng được gì. Nếu bại, con mất tất cả. Nếu xông vào vị thế đó, con đã phí hoài bao nhiêu năm ta đã dạy bảo. Vậy thì tại sao con muốn làm điều này? Được lợi gì đâu?

Cully nói:

– Nào thử xem con sẽ làm chuyện này tự lực mình, không ai giúp đỡ. Con sẽ chịu mọi lời phỉ báng nếu làm hỏng việc. Nhưng nếu mang về bốn triệu đô-la an toàn, con có quyền hy vọng được bổ nhiệm làm tổng quản lý của khách sạn này. Bác biết rằng con là tâm phúc của bác. Con sẽ không bao giờ phản lại bác.

Gronevelt thở ra:

– Đó là một vụ cá cược quá ghê gớm. Ta không đành lòng thấy con phải hứng chịu nhiều nguy cơ đến vậy!

– Vậy là nhất trí? – Cully hỏi.

Anh cố giữ sự vui mừng thoát ra khỏi giọng nói. Anh không muốn Gronevelt biết anh nôn nóng muốn làm vụ này đến thế nào.

– Ừ,. Gronevelt nói. – Nhưng chỉ lấy hai triệu của Fummiro thôi, đừng để ý đến số tiền những người khác nợ chúng ta. Nếu có gì trục trặc, chúng ta chỉ mất hai triệu thôi

Cully cuời nhập vào cuộc chơi:

– Chúng ta chỉ mất một triệu đô, còn triệu kia là của Fummiro. Bác nhớ chứ?

Groneve nói, hoàn toàn nghiêm túc:

– Tất cả đều là của chúng ta. Một khi số tiền đó nằm trong phòng thủ quỹ của chúng ta, Fummiro sẽ chơi đến khi thua hết thôi. Đó là sức mạnh của cuộc kinh doanh này.

***

Sáng hôm sau, Cully đưa Fumưnro đến phi trường bằng chiếc Rolls-Royce của Gronevelt. Anh có một món quà đắt giá cho Fummiro, một chuỗi đồng tiền vàng đúc từ thời phục hưng của Ý. Fummiro rất vui sướng nhưng Cully cảm nhận được một chút thẹn thùng dưới vẻ hân hoan bộc lộ của anh ta.

Cuối cùng Fummiro nói:

– Khi nào bạn đến Nhật?

– Khoảng chừng giữa hai tuần cho đến một tháng kể từ hôm nay, – Cully nói. – Ngay cả ông Gronevelt cũng sẽ không biết chính xác ngày nào. Anh biết tại sao rồi?

Fummiro gật đầu:

– Vâng, bạn phải rất cẩn trọng mới được. Tôi sẽ để sẵn tiền cho bạn.

Khi Cully quay về khách sạn, anh gọi đến Merlyn ở New York.

– Ê này Merlyn, cậu nghĩ sao về một chuyến du hành cùng với tớ đến Nhật Bản, với mọi chi phí có người bao hết, và bao nhiêu em Geisha vây quanh, chiều các anh từ A tới Z?

Có một khoảng lặng dài bên kia đầu dây và rồi anh nghe giọng Merlyn nói:

– Chắc chắn rồi.

Bình luận