Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 47

Tác giả: Mario Puzo

Cully khi thảo ra những kế hoạch tối hậu để truất phế Gronevelt không hề tự nghĩ mình là kẻ phản bội.

Gronevelt sẽ được chăm sóc chu đáo, sẽ nhận được một số tiền khổng lồ cho cổ phần của ông trong khách sạn, vẫn giữ dãy phòng sinh hoạt của ông. Mọi chuyện sẽ giống như trước đây chỉ trừ có điều là Gronevelt sẽ không còn quyền lực thực sự nào nữa. Hẳn nhiên Gronevelt vẫn còn “Cây bút chì”. Ông vẫn còn rất nhiều bạn đến Xanadu chơi bài. Nhưng bởi vì Gronevelt “thù tiếp” họ, nên đó sẽ là một nhã ý có lợi. Cully nghĩ mình lẽ ra sẽ không bao giờ làm chuyện này nếu như Gronevelt đã không phạm một sai lầm quan trọng. Từ sai lầm đó, khách sạn Xanadu đã tuột dốc. Chỉ vì Gronevelt đã không còn đủ sức mạnh nghị lực và trí tuệ để hành động nhanh chóng và đưa ra những quyết định đúng đắn kịp thời.

Tuy vậy Cully vẫn áy náy với mặc cảm phạm tội. Anh hồi tưởng lại bao nhiêu năm tháng anh sống dưới cây cao bóng cả Gronevelt. Ông đối với anh chẳng khác nào một người cha. Gronevelt đã dìu dắt anh đi lên trên con đường quyền lực. Anh đã qua biết bao ngày hạnh phúc với Gronevelt, nghe ông kể rất nhiều câu chuyện lý thú vừa đi vòng vòng thanh tra casino. Một quãng đời hạnh phúc. Anh đã cung tiến cho Gronevelt quyền “bóc tem” em Carole, tức mỹ nhân Charlie Brown. Và trong một thoáng anh thắc mắc không biết bây giờ em Charlie Brown ở đâu, lại sao nàng lại chạy theo Osano, và rồi anh nhớ lại anh đã gặp nàng trong cảnh ngộ nào.

Cully vẫn luôn thích tháp tùng Gronevelt trong những cuộc “vi hành” khu casino mà Gronevelt thường thực hiện lúc nửa đêm, sau bữa ăn tối với bạn bè hoặc sau bữa ăn riêng với một cô gái trong dãy phòng của ông. Lúc đó Gronevelt sẽ bước xuống khu casino để kinh lý đế quốc của ông. Tìm kiếm những dấu hiệu phản trắc, điểm mặt những kẻ phản bội hoặc những người cờ gian bạc lận từ bên ngoài đang tìm mọi cách để phá hoại vị thần của ông – tỷ lệ bách phân thắng thua.

Cully sẽ đi cạnh ông, ghi nhận Gronevelt hình như trở nên mạnh mẽ, linh hoạt hơn như thế nào, dáng đi thẳng đứng hơn, đôi má hồng hào hơn, như thể ông được tiếp thêm sức mạnh khi chạm vào mặt sàn trải thảm của casino.

Trong một đêm hộ tống Gronevelt đi thị sát mặt trận, Cully gặp Charlie Brown. Anh thấy nàng ở bàn roulette. Một cô gái tóc vàng thanh mảnh, xinh đẹp với bô mặt còn non choẹt, hồn nhiên đến độ khiến anh thắc mắc không biết nàng đã đủ tuổi để chơi cờ bạc, theo quy định pháp lý hay chưa. Nàng ăn mặc đẹp gợi cảm, nhưng chưa đúng “gu” của những người lịch lãm cho lắm. Vì thế đoán rằng chắc nàng không phải đến từ New York hay Los Angeles, mà từ một trong những tỉnh lẻ miền Trung Tây nước Mỹ.

Cully để ý tới nàng trong lúc nàng chơi roulette. Rồi khi nàng lang thang qua một trong những bàn blackjack, anh đi theo nàng. Anh thấy nàng không biết tính tỷ tệ thắng thua trong môn bài này, thế là anh bắt chuyện với nàng và “phụ nhĩ” cho nàng cách đánh.

Nàng bắt đầu kiếm được tiền, chồng con phỉnh của nàng cao lên dần. Nàng khích lệ Cully rất nhiều khi anh hỏi có phải nàng ở một mình nơi thành phố này không. Nàng bảo không, em ở với một cô bạn gái.

Cully trao danh thiếp cho nàng, trên đó, bên dưới tên chàng, ghi là “Phó chủ tịch khách sạn Xanuda”. Anh thỏ thẻ vào tai nàng:

– Em thích gì cứ gọi anh. Tối nay, em có thích đi xem ca vũ nhạc và dùng bữa với tư cách khách mời của anh không?

Nàng reo lên, thế thì tuyệt quá:

– Em và cả bạn gái của em nữa chứ?

Cully nói:

– OK. – Anh viết cái gì đó lên danh thiếp trước khi trao nó cho nàng. Anh nói:

– Em cứ việc chìa cái đó ra cho viên quản lý khách sạn trước sô diễn buổi tối. Nếu em muốn cái gì khác nữa, hãy gọi điện thoại cho anh.

Rồi anh ra đi.

Đúng như thế, sau sô diễn buổi tối, anh nhận được cuộc gọi, giọng nữ.

– Đây là Carole, – Cô gái nói.

Cully đáp:

– Anh nhận ra giọng em bất cứ chỗ nào Carole à. Phải em ngồi ở bàn blackjack đó không?

– Đúng rồi. Em muốn gọi để cám ơn anh. Bọn em đã có một khoảng thời gian thật vui.

– Anh hài lòng lắm. Bất cứ khi nào em đến thành phố này, hãy gọi và anh sẽ rất sung sướng làm bất kỳ điều gì có thể cho em. Thí dụ như, nếu em không lấy được phòng, hãy gọi, anh sẽ lo cho em.

– Cám ơn, – Carole nói. Giọng nàng có chút thất vọng.

– Chờ tí, – Cully nói. – Khi nào em rời Vegas?

– Sáng mai.

– Sao em không cho phép anh mời em và cô bạn của em một chầu tạm biệt. Anh sẽ rất hân hạnh đấy, – Thế thì hay lắm.

– Tốt. Anh sẽ gặp em ở bàn baccarat nhé.

Cô bạn của Carole là một cô gái xinh xắn với mái tóc đen dài, dáng mảnh mai, ăn mặc có phần “bảo thủ” hơn bạn mình. Cully gọi thức uống cho cả ba ngay tại quầy giải khát của casino. Trong cuộc nói chuyện, anh biết rằng hai cô đến từ thành phố Salt Lake, và mặc dù chưa làm việc gì, nhưng hai cô đều hy vọng sẽ trở thành người mẫu thời trang.

– Có lẽ tôi giúp được cho hai em đấy, – Cully nói. – Tôi có nhiều bạn bè trong ngành đó ở Los Angeles và chắc là chúng tôi có thể giúp trong bước đầu. Sao em không gọi anh vào khoảng giữa tuần tới và anh chắc sẽ có cái gì đó cho hai em hoặc là ở đây, hoặc là ở Los Angeles?

Thế rồi họ từ biệt nhau vào thời điểm đó.

Tuần sau, khi Carole gọi, anh cho nàng số phôn của một hãng người mẫu ở Los Angeles nơi anh có một người bạn và bảo với nàng là hầu như chắc chắn nàng sẽ nhận được một công việc nào đó. Nàng nói nàng dự định đến Vegas tuần sau, và Cully nói:

– Sao em không đến ở khách sạn của anh? Anh sẽ bao em trọn gói. Em sẽ không phải tốn xu nào.

Carole nói nàng rất vui lòng chấp nhận lời mời của anh.

Kỳ cuối tuần đó, mọi chuyện đâu vào đấy. Khi Carole vào khách sạn quầy tiếp tân gọi lên văn phòng anh. Anh ra lệnh cho những người phục vụ mang hoa tươi và trái cây vào phòng nàng, và rồi anh gọi nàng, hỏi có muốn dùng bữa tối với anh không. Nàng vui lòng. Sau bữa ăn tối anh đưa nàng đến xem một sô diễn trên phố Thoát y vũ và đến vài casino khác để đánh bài. Anh giải thích là anh không thể đánh bài ở Xanadu vì có tên trong môn bài. Anh đưa nàng hai trăm đô-la để chơi blackjack và roulette. Nàng ồ lên xuýt xoa, đầy vui thích. Anh nhìn chừng nàng và nàng không hề có ý lén tuồn vài con phỉnh vào trong xắc tay của nàng; điều này chứng tỏ nàng thật thà, sòng phẳng. Còn nàng đến giờ này đã biết được rằng chàng là một VIP ở Vegas. Khi họ quay về Xanadu, chàng ướm hỏi nàng:

– Em có thích xem thử chỗ ở của một ông Phó tổng trông như thế nào không?

Nàng hồn nhiên cười toét miệng với chàng và nói:

– Có quá đi chứ.

Và khi họ đi lên dãy phòng của chàng, nàng gục gặt đầu thán phục vui thích rồi buông mình xuống ghế sofa, biểu diễn một sự mệt mỏi hơi thái quá.

– Ô là la. – nàng reo lên. – Đúng là Vegas phải khác xa Salt Lake.

– Em có bao giờ nghĩ đến việc sống ở đây không? – Cully nói. – Một cô gái đẹp lộng lẫy như em sẽ có cơ hội tận hưởng mọi lạc thú nơi đây. Anh sẽ giới thiệu em với mọi người trong giới thượng lưu ở đây?

– Thật nhé? – Carole nói.

– Chắc chắn rồi, – Cully nói. – Ai mà chẳng thích làm quen với một cô gái kiều diễm như em.

– Á à. Em đâu có kiều diễm.

– Ờ chỉ hơi bị đẹp thôi, phải không? Em cũng tự biết là mình đẹp mà.

Vào lúc đó anh ngồi bên cạnh nàng, trên ghế sofa. Anh đặt một bàn tay lên xoa nhẹ bụng nàng, cúi người xuống và hôn vào môi nàng. Môi nàng ngọt ngào và trong lúc hôn nàng, anh luồn tay vào trong váy nàng. Không hề có sự phải kháng nào. Nàng hôn trả lại anh, và Cully nghĩ đến tấm bọc ghế sofa rất đắt tiền, nên nói với nàng:

– Chúng mình vào phòng ngủ đi.

– OK, – nàng nói.

Rồi tay trong tay, hai anh chị dung dăng dung dẻ đi vào phòng ngủ. Cully “trấn lột” nàng sạch sẽ. Một trong những thân hình tuyệt mỹ nhất triển lãm vẻ kiều diễm trước mắt chàng. Ôi chao nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm – Nàng là hương hay nhan sắc lên hương. Mà rõ ràng trong ngọc trắng ngà, dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên – Và nàng chẳng hề mắc cỡ. Khi Cully cởi quần áo xong, nàng “chạy ngón” đôi bàn tay trên bụng và trên vùng nhạy cảm của chàng và úp mặt vào lòng chàng. Chàng đẩy dầu nàng xuống thấp hơn tí nữa. Với cử chỉ khích lệ đó nàng bèn làm điều nàng muốn làm. Chàng để cho nàng lả lướt một hồi rồi bồng nàng lên giường.

Họ làm tình và khi đã xong, nàng dúi mặt vào cổ chàng, hai tay vòng ôm người chàng và thở ra thoả mãn. Họ nghỉ ngơi và Cully nghĩ về “chiến trường xưa” và đánh giá những nét hấp dẫn nơi nàng. Ờ, nàng đẹp thật và làm tình cũng khá tận tuỵ đấy, nhưng tài nghệ chưa vào hàng siêu đẳng. Chàng còn phải dạy cho nàng nhiều điều lắm và giờ đây chàng đang dao động não với tốc độ cao. Nàng thực sự là một trong những mỹ nhân tú lệ nhất mà chàng từng thấy và vẻ ngây thơ nơi khuôn mặt nàng càng điểm thêm một nét hấp dẫn tương phản với thân hình gợi dục của nàng; đó là cái dư vị ngọt ngào dịu thắm của một thứ rượu mạnh cay nồng, một hiện tượng đối đãi và hoà hợp tuyệt với của hai nguyên lý âm dương ứng dụng vào khoa ẩm thực học và tình dục học! Nàng mang lại khoái lạc cho đàn ông theo đúng vị hàn lâm kinh điển nồng nàn mà vẫn thanh cao nếm mãi không chán, như suốt đời từng mỗi buổi chiều tà ta đều thơ thẩn trong vườn ngửi mùi hương ngọc lan nhẹ lan toả trong bảng lảng hoàng hôn và nghe tiếng dương cầm thánh thót vang lên những âm thanh huyền diệu từ những bản sonat bất hủ của Mozart, Chopin, Beethoven, Brahms. Nàng có một thân hình tuyệt mỹ nhất mà chàng từng thấy và dù không còn trinh trắng song vẫn còn đầy nét vụng dại đáng yêu, vẫn còn ngọt ngào với chút e ấp, chưa nhuốm mùi khinh bạc do đã trải nhiều phong ba. Và Cully lóe lên một tia ngẫu hứng. Chàng sẽ dùng nàng như một vũ khí lợi hại trong cuộc “xảo sử liên hoàn mỹ nhân kế” để tóm thâu quyền lực về cho chàng. Ở Vegas có vô khối cô gái đẹp đổ về để mong tìm cơ hội tiến thân. Nhưng bọn họ hoặc là quá ngốc nghếch, hoặc là quá dày dạn, hoặc là họ không gặp được những bậc thầy “đúng tầm cỡ” (như Cully này đây). Chàng sẽ biến nàng thành một “vưu vật”. Chứ không phải là một nàng mồi chài, câu móc lại loàng xoàng. Chàng sẽ phù phép cho nàng thành “người đàn bà trong mơ” đối với mọi tay chơi đặt chân xuống Las Vegas. Nhưng trước tiên phải làm cho nàng mê chàng đã. Sau đó họ có thể đi vào chuyện kinh doanh.

Carole chẳng bao giờ quay về Salt Lake City nữa. Nàng đã trở thành người tình của Cully và thường xuyên có mặt nơi phòng chàng dù nàng vẫn còn thuê một căn hộ gần khách sạn Xanadu. Cully cho nàng đi học đánh tennis và khiêu vũ. Anh điều một trong những cô trình diễn có hạng nhất đến chỉ cho nàng cách trang điểm và ăn mặc cho đúng mode. Anh thu xếp các công việc người mẫu ở Los Angeles cho nàng giới thiệu cho nàng những nhà tạo mẫu và những tay nhiếp ảnh của các tạp chí thời trang.

Cuộc hành trình của họ diễn ra êm đềm như thế trong ba tháng, và rồi một đêm nọ, khi nàng ở trong phòng chàng, chàng bảo nàng:

– Tối nay bố Gronevelt có vẻ xuống tinh thần nhiều lắm. Ông vừa nhận được vài tin buồn. Anh đã cố nài ông đến uống với chúng ta vài ly cho khuây khoả, nhưng ông vẫn ngồi lì một mình trong phòng ông.

Carole đã từng gặp Gronevelt trong lúc qua lại trong khách sạn và một đêm nọ đã dùng bữa tối với ông và Cully. Gronevelt thường tỏ ra lịch lãm, duyên dáng trong phong cách đĩnh đạc, đàng hoàng của ông. Carole mến ông.

– Ô buồn quá nhỉ, – Carole nói.

Cully cười:

– Anh biết bất cứ khi nào ông ta thấy em, điều ấy cũng làm ông ta lên tinh thần. Vì em quá đẹp. Với khuôn mặt tuyệt vời. Đàn ông thích nhìn một bộ mặt hồn nhiên ngây thơ.

Và đúng là như thế. Đôi mắt nàng thường mở lớn trên một khuôn mặt điểm tàn nhang lấm tấm.

Trông nàng giống một viên kẹo ngọt. Còn mái tóc vàng nâu của nàng thường rối bù giống mái tóc một em bé.

– Trông em giống hệt cậu bé Charlie Brown trong truyện tranh hài ghê, – Cully nói.

Và cái tên đó trở thành biệt danh của nàng ở Vegas. Nàng chịu ngay cái tên ngộ nghĩnh đó.

Charlie Brown nói:

– Các bô lão vẫn thích em lắm. Vài vị chú bác, bạn của bố em, vẫn tán tỉnh em đấy!

Cully nói:

– Hẳn rồi. Thế em thấy sao?

– Ồ, em vẫn tỉnh táo thôi. Chỉ thấy được phỉnh nịnh đôi chút, và em không bao giờ mét bố. Họ thực sự khả ái. Họ thường tặng quà cho em và chưa hề làm điều gì xấu cả.

– Anh có ý này, – Cully nói – Tại sao anh không gọi Gronevelt và em lên đó bầu bạn với ông ấy? Anh có vài chuyện phải làm ở casino. Em hãy cố hết sức để giúp ông lên tinh thần nhé.

Chàng cười với nàng và nàng nhìn chàng có vẻ trầm trọng.

– Okay, – nàng nói.

Cully hôn nàng, vẻ bề trên:

– Em biết anh muốn nói gì chứ, phải không?

– Em hiểu anh muốn nói gì rồi.

Và trong một thoáng chạnh lòng, Cully nhìn vào khuôn mặt thiên thần của nàng cảm thấy một mũi tên bé xíu của lòng ray rứt nhói lên trong hồn chàng.

Nhưng nàng vẫn cười tươi với chàng:

– Em không phiền gì đâu. Thực sự là không, và em mến ông ấy. Nhưng anh có chắc là ông ấy muốn gặp em không?

Và lúc đó Cully vững tâm trở lại:

– Cưng à, đừng lo. Em cứ lên đó và anh sẽ gọi cho ông. Ông sẽ chờ và em hãy cứ tự nhiên là em. Ông yêu mến em lắm, tin anh đi.

Miệng nói tay làm, anh nhấc điện thoại lên. Anh gọi đến dãy phòng của Gronevelt và nghe giọng “hồ hởi” của Gronevelt.

– Nếu anh chắc cô ấy muốn lên, ta xin mời. Cô ta thật đáng yêu.

Cully gác điện thoại và nói:

– Nào đi, cưng. Anh đưa em lên đó.

Họ đến dãy phòng của Gronevelt. Cully giới thiệu nàng là Charlie Brown và nhận ra Gronevelt thích thú với cái tên đó. Cully làm thức uống cho ba người và họ ngồi quây quần nói chuyện. Rồi Cully xin lỗi phải đi xuống trông nom casino và để hai người lại với nhau.

Đêm ấy anh không hề thấy bóng dáng Charlie Brown và biết rằng nàng ở lại hầu hạ bố già. Ngày hôm sau khi gặp Gronevelt, anh hỏi:

– Nàng được chứ?

Gronevelt đáp:

– Tốt lắm. Một cô gái dễ thương. Thơm tho, ngọt ngào. Ta cố biếu cô ấy ít tiền, nhưng cô không chịu lấy.

– Tốt, – Cully nói – Bác biết là cô ta còn trẻ lắm và chưa mấy kinh nghiệm chuyện này. Nhưng với bác, cô ta được chứ?

Gronevelt nói:

– Được lắm.

– Cháu có nên làm thế nào cho bác có thể gặp nàng bất cứ lúc nào bác muốn?

– Ô, không, – Gronevelt nói. – Nàng hơi quá bé đối với ta. Ta thấy hơi áy náy với những cô gái trẻ như thế, nhất là khi họ không lấy tiền. À này, sao anh không mua một món quà đáng giá nơi cửa hàng vàng bạc đá quý để tặng nàng giùm ta?

Khi Cully quay về văn phòng mình, anh gọi điện thoại đến căn hộ của Charlie Brown:

– Em đã qua khoảng thời gian vui vẻ chứ? – anh hỏi.

– Ô, ông ấy tuyệt lắm, – Charlie Brown nói. – Ông ấy thật là lịch sự, phong nhã.

Cully bắt đầu hơi lo lắng:

– Em nói lịch sự phong nhã là thế nào? Em không làm gì cả sao?

– Ô chắc chắn là có chứ, – Charlie Brown nói.

– Ông ấy tuyệt lắm. Người ta khó tưởng tượng một người già như thế mà còn tuyệt đến vậy đâu. Em sẽ lên tinh thần cho ông ấy bất cứ khi nào ông muốn.

Cully hẹn với nàng dùng bữa tối trong đêm ấy, và khi gác máy, anh ngửa người dựa vào lưng ghế và nghĩ về chuyện này. Anh đã hy vọng Gronevelt sẽ mê Charlie Brown và anh có thể bẫy ông vào mỹ nhân kế để giành quyền lực từ tay ông. Nhưng hình như cáo già Gronevelt đã đánh hơi ra chuyện này. Khó có cửa nào dùng đàn bà để lung lạc cái lão từng cả đời gắn bó với sự nghiệp “chứa thổ đổ hồ” này được.

Lão đã từng xơi ba cái thứ “đồ sơn” này đến bội thực rồi. Lão đã từng tận mắt chứng kiến biết bao em từ ngây thơ trong trắng rơi xuống bùn đen rồi. Lão chưa hề biết được ý nghĩa mấy cái từ “tiết hạnh khả phong” là gì và do đó khó khiến lão mê đàn bà cho đặng? Ngu sao mê? Muốn chơi thì quá dễ, lúc nào cũng sẵn sàng ê hề, tội đếch gì mà mê. Anh nào muốn trữ tình sướt mướt, lãng mạn, cuối mùa, vớt hoa dưới đất, ủ hương ế thừa, xin cứ việc. Chứ ông đây chở hề chơi dại. Bố mày thừa biết cái hoạ nữ nhân rồi, oắt tì Cully con ạ. Mày lại còn định lỡm cả bố già này à? Gớm thật, thằng ranh con kia!

Và thế là Cully miên man suy nghĩ tiếp. Được rồi, có lẽ không dùng em để công Gronevelt được nhưng còn khối anh dại gái khác trên đời này mà em Charlie có thể đưa vào… Bàng ty động.

Lúc đầu, anh đã nghĩ tại em còn thiếu tính điêu luyện kỹ thuật hoặc là em vận dụng chưa được nhuần nhuyễn, thoải mái. Dầu sao em cũng còn là đào nhí, chứ có phải hạng lõi đời như các đàn chị “thâm niên công vụ” đâu, mà rành sáu câu vọng cổ?

Nhưng trong mấy tháng vừa qua, anh đã dạy cho nàng đủ “vành ngoài bảy chữ vành trong tám nghề” và nàng đã tiến bộ trông thấy so với hồi sơ kiến.

Được rồi, anh không bẫy được Gronevelt, vốn là điều lý tưởng nhất trong cả bọn, và bây giờ anh sẽ sử dụng nàng trên diện rộng. Thế là trong những tháng sau đó Cully điều động công tác cho nàng. Anh ấn định cho nàng những cuộc hẹn cuối tuần với những tay chơi cự phách đến Vegas, và dạy nàng không bao giờ lấy tiền của họ và không phải lúc nào cũng sẵn sàng lên giường với họ. Anh thuyết minh cơ sở lý luận của mình cho nàng hiểu.

– Em chỉ nên làm những vố thật lớn thôi. Sẽ có tay nào đó mê em và cung phụng tiền bạc dồi dào, dâng nạp nhiều quà tặng đáng giá cho em. Nhưng họ sẽ không làm điều đó nếu họ nghĩ có thể chi cho em vài ba trăm đô-la để ăn bánh của em. Có thể là trong đêm đầu tiên, em từ chối không cho họ đụng vào. Nói chung là nghề chơi cũng lắm công phu, làng chơi ta phải biết cho đủ điều

Và chàng còn chỉ vẽ cặn kẽ cho nàng nhiều chiêu thức khác nữa.

Anh không ngạc nhiên thấy Charlie đồng ý làm mọi điều anh chỉ dạy nàng. Ngay trong đêm đầu tiên anh đã phát hiện tật thống dâm thường thấy nơi đàn bà đẹp. Anh quá quen với hiện tượng đó. Do thiếu tự trọng, do ước muốn làm vui lòng kẻ mà họ nghĩ rằng thực sự quan tâm, lo lắng cho họ. Tất nhiên đó là một trong những mánh lới của các tay macô – Và ông Phó tổng Cully bây giờ đâu phải là ma cô – nhưng anh đang làm điều này vì lợi ích của nàng thôi. Chứ lòng anh thì rất vô tư?

Chỉ trong vòng vài năm, Charlie có một xe hơi đời mới, vài con ngựa để cưỡi; nàng mua được căn nhà nhỏ ngay tại thành phố và còn có tiền gửi ngân hàng.

Nàng đã ăn nằm với mọi tay quản lý casino có thế lực ở Vegas và các tay chủ khách sạn, những tay chơi cự phách đến từ Texas. New York và California.

Nhưng cú độc chiêu nhất của Cully trong việc sử dụng nàng Charlie Brown là gắn dính nàng vào Thẩm phán Brianca, viên thẩm phán liên bang ở Las Vegas. Cully thu xếp cuộc hẹn. Charlie sẽ đợi nơi một trong những phòng của khách sạn, viên thẩm phán sẽ đến từ cửa sau dãy phòng của Cully và sẽ vào phòng Charlie, thẩm phán Brianca yên tâm hàng tuần đến gặp em đánh quả. Và khi Cully bắt đầu yêu cầu một vài ân huệ, thì cả hai đều biết tỷ số sẽ được ấn định ở mức nào.

Anh lặp lại màn này với một thành viên trong Uỷ ban cờ bạc và chính nhờ những phẩm chất đặc biệt của Charlie đã giúp cho mọi chuyện trôi chảy.

Vẻ ngây thơ đáng yêu của nàng, thân hình tuyệt mỹ của nàng. Nàng lại rất vui tính. Thẩm phán Brianca mang nàng theo trong những cuộc du hành câu cá, nghỉ ngơi. Vài tay chủ nhà băng mang nàng theo trong những cuộc du hành làm việc để giải toả căng thẳng khi họ không bận rộn. Khi họ bận bịu với công việc thì nàng đi shopping, và khi họ nổi hứng thì nàng ngủ với họ. Nàng không cần phải được tán tỉnh bằng những lời dịu dàng và nàng chỉ cần lấy đủ tiền để đi mua sắm lặt vặt cho vui thôi. Nàng có đặc tính làm cho họ tin rằng nàng yêu mến họ, rằng nàng thấy sống bên họ và làm tình với họ thật là thích, mà chẳng hề đòi hỏi gì. Họ chỉ cần nhấc điện thoại gọi nàng hay gọi Cully. Thế thôi. Không điều kiện gì cả.

Charlie Brown là cô gái trong mơ ở Vegas, và rồi cuối cùng, khi Cully cần đến nàng, nàng lại biến đi với Osano. Cully không bao giờ hiểu được điều đó.

Khi nàng quay về, trông nàng có vẻ vẫn như cũ, nhưng Cully biết rằng, nếu có khi nào Osano gọi nàng nàng sẽ rời Vegas ngay.

Trong một thời gian dài, Cully là trợ thủ trung thành và tận tụy của Gronevelt. Thế rồi anh bắt đầu nghĩ đến chuyện thế chân ông.

Hạt mầm phản bội đã được gieo trong đầu óc Cully khi anh được cử đứng tên mua mười cổ phần trong khách sạn Xanadu và casino của nó.

Được triệu tập đến một cuộc họp nơi dãy phòng của Gronevelt, anh đã gặp Johnny Santadio. Anh chàng này khoảng bốn mươi, ăn mặc thanh nhã nhưng giản dị theo phong cách người Anh, có tư thế và dáng đi đứng theo kiểu nhà binh. Santadio đã học bốn năm ở trường Võ bị West Point. Bố anh ta đã dùng những quan hệ chính trị để đưa cậu con Johnny lọt vào Học viện quân sự

Bố con đều có tinh thần yêu nước. Cho đến khi ông bố bắt buộc phải ẩn danh để tránh một trát đòi của Quốc hội. FBI đã trục ông ta ra khỏi hang ổ bằng cách cầm giữ cậu con trai Johnny như một con tin và gửi lời rao rằng đứa con sẽ bị truy liên tục cho đến khi nào ông bố đầu hàng. Santadio bố đã chấp thuận và xuất hiện trước một Uỷ ban quốc hội, nhưng sau đó Johnny Santadio phải giã từ giấc mơ binh nghiệp và rời West Point.

Johnny Santadio chưa hề bị truy tố kết án về bất kỳ tội gì. Anh ta cũng chưa từng bị bắt. Nhưng chỉ vì là con trai của bố anh ta nên anh bị Uỷ ban Cở bạc bang Nevada khước từ cấp môn bài để sở hữu cổ phần trong khách sạn Xanadu.

Cully bị ấn tượng bởi Johnny Santadio. Anh ta trầm tĩnh, nói năng đâu ra đấy, phong thái đĩnh đạc tự tin, giống dân tốt nghiệp các đại học danh tiếng miền Đông nước Mỹ, xuất thân từ các gia đình Yankee có phả hệ lâu đời. Trông anh ta không có vẻ dân gốc Ý tí nào, lại càng không có dấu vết gì là dân Ý loại giang hồ lạc thảo đến từ Sicily. Chỉ có ba người họ trong phòng, và Gronevelt mở đầu cuộc đối thoại bằng cách hỏi Cully:

– Con có muốn sở hữu một số cổ phần trong khách sạn này không?

– Tất nhiên là muốn rồi! – Cully đáp.

Johnny Santadio mỉm cười. Một nụ cười hồn hậu gần như ngọt ngào:

– Theo những gì mà Gronevelt đã kể cho tôi nghe về anh, – Santadio nói – Anh có một nhân cách rất đáng quý khiến tôi không ngại ngùng gì mà đặt tiền vào cổ phần của anh.

Cully hiểu ngay vấn đề. Anh sẽ đứng tên sở hữu những cổ phần cho Santadio.

– Chuyện ấy với tôi được thôi, – Cully nói.

Santadio hỏi:

– Anh đủ sạch để xin được môn bài từ Uỷ ban cờ bạc không?

– Chắc là được, – Cully nói. – Trừ phi họ có luật chống lại chuyện bắt ốc vít với các em rồng lộn.

Lần này Santadio không cười. Anh ta chờ cho đến khi Cully nói xong, anh mới tiếp lời, chậm rãi và rành rọt:

– Tôi sẽ cho anh vay tiền để mua cổ phần. Anh sẽ ký một chứng từ xác nhận số tiền tôi bỏ vào. Chứng từ đó sẽ ghi là anh trả sáu phần trăm tiền lãi hàng năm và anh sẽ trả. Nhưng tôi hứa danh dự với anh là anh sẽ không mất gì vì việc trả lãi đó đâu. Anh hiểu điều ấy chưa?

Cully nói:

– Hiểu.

Gronevelt xen vào:

– Đây là một tác vụ hoàn toàn hợp pháp mà chúng ta sắp thực hiện, Cully à. Ta muốn mọi sự rõ ràng. Nhưng điều quan trọng là không ai biết rằng ông Santadio đây giữ chứng từ đó của con. Vì Uỷ ban cờ bạc có quyền phủ quyết việc cấp môn bài cho con, chỉ cần căn cứ vào lý do đó thôi.

– Cháu hiểu, Cully nói. – Nhưng giả sử lỡ may có điều gì xảy ra cho cháu thì sao? Giả như cháu bị xe đụng hay rớt máy bay, rồi sao? Bác có nghĩ đến điều đó chưa? Làm sao Santadio lấy các cổ phần đó?

Gronevelt mỉm cười và vỗ vào lưng anh, hỏi:

– Ta chẳng giống như bố của con hay sao?

– Bác thực sự đã là thế, – Cully thành thật nói.

Sự thành thật toát ra trong giọng nói của anh và anh có thể thấy rằng Santadio tán đồng lời anh.

– Vậy thì thế này, – Gronevelt nói, – Con lập tờ di chúc sẽ để lại cho ta số cổ phần đó. Ngộ như có điều gì xảy ra cho con, Santadio biết rằng ta tiếp thu số cổ phần đó hoặc là tiền của anh ấy trở về với anh ấy. Johnny thấy thế được chứ?

Johnny Santadio gật đầu. Rồi anh ta nói với Cully, giọng bình thường:

– Anh có biết có cách nào giúp tôi lấy được môn bài không? Uỷ ban cờ bạc có thể thông qua cho tôi mà không xét đến ông bố tôi không?

Cully nhận định rằng chắc Gronevelt đã nói với Santadio là anh nắm được một thành viên của Uỷ ban cờ bạc.

– Hơi khó đấy. Phải mất thời gian và phải tốn tiền.

– Thời gian bao lâu? – Santadio hỏi.

– Độ vài năm, – Cully nói. – Phải anh muốn nói anh muốn trực tiếp đứng tên môn bài?

– Đúng thế! – Santadio nói.

– Uỷ ban cờ bạc sẽ tìm thấy điều gì lôi thôi nơi anh không, nếu họ điều tra anh? – Cully hỏi.

– Chẳng có gì, ngoài chuyện tôi là con của bố tôi Santadio nói. – Và hàng lô lời đồn và báo cáo trong hồ sơ FBI và hồ sơ của Sở Cảnh sát New York. Chỉ là nguyên liệu thô. Chẳng có bằng cớ nào cả.

Cully nói:

– Chừng ấy thôi cũng đủ cho Uỷ ban cờ bạc từ chối cấp giấy phép cho anh.

– Tôi biết, – Santadio nói. – Đó là lý do tại sao tôi cần đến sự giúp đỡ của anh.

– Tôi sẽ thử xem, – Cully nói.

– Được rồi, – Gronevelt nói – Này Cully, con có thể đến luật sư của ta để lập di chúc và ta sẽ lấy một bản sao; còn ông Santadio và ta sẽ lo mọi chi tiết khác.

Santadio bắt tay Cully và Cully tạm biệt hai người.

**

Một năm sau Gronevelt bị một cơn đột quỵ và trong khi Gronevelt nằm viện. Santadio đến Vegas và gặp Cully. Cully trấn an Santadio là Gronevelt sẽ bình phục và anh vẫn đang vận động với Uỷ ban cờ bạc.

Và lúc đó Santadio nói:

– Anh biết là mười phần trăm anh đứng tên không phải là quyền lợi duy nhất của tôi nơi casino này. Tôi còn có mấy người bạn khác sở hữu một phần khách sạn Xanadu. Chúng tôi rất lo lắng về chuyện không biết Gronevelt còn có thể quản lý khách sạn sau cơn bạo bệnh này hay không nữa. Bây giờ tôi muốn anh nhận định chuyện này một cách đúng đắn. Tôi rất kính trọng ông Gronevelt. Nếu ông vẫn còn minh mẫn để điều hành mọi việc thì tốt quá. Nhưng nếu như ông hết khả năng, nếu chuyện làm ăn có dấu hiệu xuống dốc tôi muốn anh cho tôi biết.

Vào lúc đó Cully phải quyết định chọn lựa hoặc là tận trung với Gronevelt hoặc là tìm kiếm tương lai cho riêng mình. Anh tác chiến thuần tuý theo bản năng:

– Vâng, tôi sẽ, – anh nói với Santadio. – Không chỉ quyền lợi của ông và tôi, mà còn vì Gronevelt nữa.

Santadio mỉm cười:

– Gronevelt là một bậc kỳ nhân đấy, – anh ta nói. – Bất cứ điều gì chúng ta có thể làm cho ông ấy, tôi đều muốn làm. Chúng ta ai cũng hiểu như thế? Nhưng chẳng tốt đẹp gì cho bất kỳ ai trong chúng ta nếu như khách sạn này làm ăn thua lỗ.

– Đúng thế, – Cully nói – Tôi sẽ có thông tin thường xuyên cho ông.

Khi Gronevelt xuất viện, hình như ông hoàn toàn bình phục và Cully báo cáo trực tiếp với ông. Nhưng sau sáu tháng, anh có thể thấy rằng Gronevelt thực sự không còn đủ khí lực để điều hành khách sạn và casino nữa, và anh báo cáo điều này cho Johnny Santadio.

Santadio bay đến và có buổi hội thảo với Gronevelt và hỏi Gronevelt có xem xét việc bán lại cổ phần của ông trong khách sạn và bàn giao quyền kiểm soát hay không.

Gronevelt, giờ đây trông mảnh khảnh hơn nhiều, ngồi trong ghế và nhìn Cully và Santadio.

– Tôi hiểu quan điểm của anh. – Ông nói với Santadio. – Nhưng tôi nghĩ tôi còn có thể cáng đáng công việc trong một thời gian nữa. Để tôi nói với các bạn điều này. Nếu trong vòng sáu tháng tới mà mọi chuyện không khá hơn, tôi sẽ làm như anh gợi ý và tất nhiên, anh được ưu tiên mua lại cổ phần của tôi. Anh thấy thế được không, Johnny?

– Được lắm, – Santadio đáp. – Ông biết rằng tôi tin ông hơn bất kỳ người nào tôi quen biết và tin cậy vào tài năng của ông hơn là người khác. Nếu ông nói ông có thể làm trong sáu tháng nữa, tôi tin và khi ông nói rằng sẽ từ bỏ sau sáu tháng nếu không làm được, tôi cũng tin ông. Tôi đặt mọi sự vào tay ông.

Và thế là buổi họp kết thúc. Nhưng đêm đó khi Cully đưa Santadio lên máy bay về New York, Santadio nói:

– Theo dõi kỹ tình hình. Cho tôi biết có gì bất thường xảy ra. Nếu ông ta thực sự suy yếu, chúng ta không thể chờ đợi.

Chính lúc đó Cully phải tạm ngưng sự phản bội vì trong sáu tháng sau đó Gronevelt thực sự cải thiện thực sự mang về lợi nhuận khá. Nhưng các tường trình của Cully gửi cho Santadio không nêu ra chuyện này.

Lời khuyên cuối cùng cho Santadio là Gronevelt cần được “bứng” đi.

Chỉ một tháng sau, một người cháu của Santadio, chủ sòng nơi một trong những khách sạn ở phố Thoát y vũ bị truy tố về tội trốn thuế và man khai lợi tức bởi hội thẩm đoàn Liên bang và Johnny Santadio bay đến Vegas để hội ý với Gronevelt. Bề ngoài thì cuộc gặp gỡ là để giúp đỡ cho đứa cháu nhưng Santadio bắt đầu một đường lối khác.

Ông ta nói với Gronevelt:

– Đã qua ba tháng rồi. Ông có quyết định nào về việc bán các cổ phần của ông cho tôi không?

Gronevelt nhìn Cully. Anh thấy mặt ông hơi buồn và hơi mỏi mệt. Và rồi Gronevelt quay sang Santadio và nói:

– Anh nghĩ sao?

Santadio nói:

– Tôi lo lắng cho sức khoẻ của ông và việc điều hành khách sạn nhiều hơn. Tôi thật lòng nghĩ rằng có lẽ giờ đây việc làm ăn trở nên quá nặng nhọc đối với sức khỏe của ông.

Gronevelt thở ra:

– Có lẽ anh nói đúng đấy. Để tôi nghĩ xem. Tuần tới tôi phải đi khám bác sĩ để xem sao rồi sẽ liệu. Còn chuyện cháu anh thế nào? Chúng tôi có thể giúp được gì không?

Lần đầu tiên kể từ khi Cully biết Santadio, anh thấy anh ta nổi giận:

– Thật ngu xuẩn. Ngu xuẩn và vô ích. Tôi chẳng bận lòng chút nào nếu thằng ôn dịch đó đi tù nhưng nếu hắn bị kết án, thì lại thêm một vết đen nữa trên tên tuổi tôi. Mọi người sẽ nghĩ tôi đứng sau lưng hắn hoặc ít ra cũng có dính dáng đến. Tôi đến đây để giúp hắn nhưng thực sự tôi chưa có ý nghĩ nào.

Gronevelt tỏ vẻ đồng cảm:

– Không đến nỗi tuyệt vọng như anh nghĩ đâu. Cully quen thân với tay thẩm phán liên bang sẽ xử vụ này. Thế nào, Cully? Con vẫn còn bỏ túi được Thẩm phán Brianca đấy chứ?

Cully nghĩ về chuyện đó. Được lợi những gì. Sẽ là một cú gay go với tay thẩm phán đây, chớ không đơn giản. Sẽ nguy hiểm đấy, đâu phải chuyện đùa. Nhưng Cully sẵn sàng xuất chiêu, nếu sự tưởng thưởng đáng giá, nếu cuộc vui xứng với những ngọn đèn cầy đã đốt thâu đêm. Nếu làm được cú này cho Santadio, chắc chắn Santadio sẽ để anh điều hành khách sạn sau khi Gronevelt bán lại cổ phần. Việc này thành công, chắc chắn sẽ cũng cố vị trí quyền lực của anh. Anh sẽ là kẻ thống trị Xanadu “giang san một cõi” này, ông vua con của cái tiểu vương quốc ăn chơi này.

Cully nhìn Santadio đầy chủ ý và cố tạo cho giọng nói vẻ nghiêm trọng và thành thật đáng kể:

– Khó lắm đấy. Phải tốn nhiều công sức và tất nhên cả tiền bạc nữa. Nhưng nếu ông thật sự cần, thưa ông Santadio, tôi hứa rằng cháu của ông sẽ không đến nỗi phải đi tù đâu.

– Anh muốn nói hắn sẽ được tha bổng? – Santadio hỏi.

– Không, tôi không thể hứa điều ấy, – Cully nói. – Có lẽ không đi xa được đến mức đó. Nhưng tôi xin hứa với ông rằng nếu như hắn có bị kết án, cũng chỉ bị án treo thôi, và có nhiều cơ may là tay thẩm phán quen của tôi sẽ xử vụ án này và vận động với ban hội thẩm sao cho cháu ông có thể lọt lưới.

– Được thế thì tuyệt quá, – Santadio nói. Ông ta bắt tay Cully vẻ nồng nhiệt, thân tình – Anh làm cho tôi vụ này và anh có thể yêu cầu tôi bất cứ điều gì anh muốn.

Thế rồi bỗng dưng Gronevelt đứng giữa hai người, đặt bàn tay ông như một lời chúc phúc lên đôi tay đang siết chặt của họ.

– Tốt lắm, – Gronevelt nói. – Chúng ta đã giải quyết tất cả mọi vấn đề. Bây giờ chúng ta cùng đi cụng ly chúc mừng cho sự hợp tác tốt đẹp này.

***

Một tuần sau Gronevelt gọi Cully vào văn phòng ông.

– Bác sĩ đã chẩn bệnh và khuyên ta nên nghỉ ngơi. Nhưng trước khi ra đi, ta muốn thử chơi một chuyến. Ta đã bảo ngân hàng chuyển một triệu đô-la vào tài khoản tiền lưu hành và ta sắp đi bắn phá các sòng bạc khác nơi thành phố này. Ta muốn anh đi theo ta cho đến khi hoặc là ta trắng tay hoặc là nhân đôi số tiền này.

Cully băn khoăn:

– Bác lại hành động chống lại tỷ lệ thắng thua à?

– Ta muốn thử thêm một lần nữa xem sao? – Gronevelt nói. – Từ khi còn là một chú nhóc, ta đã là một tay “kỳ bẽo” thuộc loại cừ khôi. Nếu có kẻ đánh bại được cái tỷ lệ thắng thua, kẻ đó phải là ta. Nếu như ta không thể đánh bại nó, thì không ai có thể làm được điều đó. Bác cháu mình sẽ vui lắm đấy và ta có thể xài một triệu đô-la thoải mái.

Cully sửng sốt. Niềm tin của Gronevelt vào tỉ lệ thắng thua không hề lay chuyển hay suy suyển chút nào trong suốt bao nhiêu năm mà anh biết ông ấy.

Cully nhớ lại một thởi kỳ trong lịch sử của khách sạn Xanadu đêm nào cũng thua tiền. Các tay chơi giàu lên. Cully chắc rằng phải có một “mánh” nào đó đang diễn ra. Anh đã sa thải tất cả các nhân viên ngành tài xỉu và tuyển mộ nhân viên mới. Gronevelt đã cho đem tất cả các con xúc xắc đi phân tích ở các phòng kiểm nghiệm. Nhưng vẫn không được gì. Cully và tay quản lý casino tin chắc rằng có ai đó đã sử dụng một thiết bị khoa học tối tân tinh vi kiểm soát được vòng quay của các con xúc xắc. Không thể có cách giải thích nào khác. Chỉ một mình Gronevelt vẫn quả quyết.

– Đừng lo, – ông nói. – Tỷ lệ bách phân thắng thua sẽ làm việc.

Và quả đúng như thế, sau ba tháng, con xúc xắc đã nhảy cũng rất lung tung nhưng theo một hướng khác. Khu tài xỉu đã thắng hàng đêm trên ba tháng liền. Cuối năm đó nó đã san bằng tỷ số. Gronevelt đã uống mừng với Cully và nói:

– Người ta có thể mất niềm tin trong mọi chuyện, niềm tin tôn giáo hay chính trị, đàn bà và tình yêu, thiện và ác, chiến tranh và hoà bình. Tuỳ anh muốn gọi là gì cũng được. Nhưng tỷ lệ thắng thua thì luôn đứng vững.

Và suốt trong tuần sau đó, khi Gronevelt đánh bài, Cully luôn luôn ghi nhớ điều đó. Gronevelt chơi cờ bạc hay hơn bất kì người nào anh từng thấy. Ở bàn cờ crap ông đánh cược vào những lô làm thủng túi nhà cái. Hình như ông “cảm ứng” được các đợt thăng trầm của thời vận đỏ đen. Ở mọi bàn chơi, từ tài xỉu đến baccarat, đến blackjack hình như ông đều “đánh hơi” được “luồng” đi của nước bài.

Đến giữa tuần, Gronevelt thắng được năm trăm ngàn đô. Đến cuối tuần, ông thắng được sáu trăm ngàn đô-la ông tiếp tục chơi. Cully theo sát bên ông. Họ cùng ăn tối chung và chỉ đánh bạc đến nửa đêm. Gronevelt nói người ta cần phải trong tình trạng minh mẫn để đánh bạc. Không nên ép xác quá, cần phải ngủ nghỉ đầy đủ ăn uống theo đúng chế độ và nên để ba, bốn ngày mới “phơ” một quả.

Đến khoảng giữa của tuần thứ nhì. Gronevelt mặc dầu rất thiện nghệ và tính toán kỹ, vẫn cứ trượt dốc dài dài. Các tỷ lệ thắng thua quay lại nghiền ông thành cám. Và đến ngày cuối cùng của thời gian hai tuần kia, ông bị lột sạch sẽ. Cả tiền ăn lẫn một triệu đô-la tiền vốn của ông đều tan thành ảo ảnh. Khi ông đặt cược chồng con phỉnh cuối cùng và thua nốt, Gronevelt quay sang Cully, mỉm cười. Hình như ông vui sướng, điều này làm kinh ngạc Cully như một triệu chừng bất thường.

– Đó là cách sống duy nhất, – Gronevelt nói.

– Người ta phải sống cùng với tỉ lệ thắng thua. Nếu không thế, cuộc đời không đáng sống! Hãy luôn ghi nhớ điều ấy, – ông truyền dạy cho Cully. – Đối với mọi điều anh làm trong đời hãy dùng tỷ lệ thắng thua làm nguyên lý tối thượng.

Bình luận
720
× sticky