Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 21

Tác giả: Mario Puzo

Khi Cully ra khỏi máy bay, anh kêu một chiếc taxi chở đến một nhà băng danh tiếng ở Manhattan. Anh nhìn đồng hồ. Lúc đó đã quá mười giờ sáng. Gronevelt sẽ gọi, ngay bây giờ, cho vị tổng giám đốc của nhà băng mà Cully sắp trao vali tiền.

Mọi sự diễn ra như kế hoạch. Cully được dẫn vào văn phòng của ông phó tổng, và sau những cánh cửa khép kín, khoá kỹ, anh giao vali tiền cho ông ta.

Ông phó tổng dùng chìa khoá của mình mở vali ra và đếm một triệu đô-la trước mặt Cully. Rồi ông rút ra một biên nhận của ngân hàng, ghi số tiền ký thác và ký tên mình vào đó rồi trao lại cho Cully. Họ bắt tay nhau và Cully rời đi. Ra khỏi ngân hàng một dãy phố, anh lấy một phong bì đã ghi sẵn và đã dán tem ra khỏi túi áo jacket, nhét biên nhận vào đó rồi dán phong bì lại, bỏ vào hộp thư ở góc phố. Anh thắc mắc không hiểu cả chuyện này diễn tiến như thế nào, bằng cách nào ông phó tổng bao che số tiền rút ra và ai sẽ lấy số tiền kia. Một ngày nào đó anh sẽ biết.

Cully và Merlyn gặp nhau tại phòng cây sồi của khách sạn Plaza. Họ chưa nói gì về vấn đề cho đến khi cùng dùng xong bữa trưa và rồi cùng tản bộ nơi Central Park (công viên Trung tâm New York). Merlyn kể cho Cully toàn bộ câu chuyện và Cully gật đầu và đưa ra vài nhận xét đồng cảm. Theo những gì mà anh có thể thu thập thì đây chỉ là một chiến dịch nhỏ của FBI thôi. Ngay cả nếu như Merlyn có bị luận tội, chẳng qua cũng bị án treo là cùng. Không có gì phải quá lo lắng. Trừ chuyện Merlyn là một chàng trai quá thẳng thắn nên sẽ cảm thấy xấu hổ khi mang một bản án trong hồ sơ lý lịch của mình. Đây là điều tệ hại nhất trong những lo lắng của anh ta, Cully nghĩ.

Khi Merlyn nhắc đến Paul Hemsi, cái tên này reo lên như một hồi chuông trong đầu của Cully. Nhưng giờ đây trong lúc cùng tản bộ qua Central Park và Merlyn kể với anh về cuộc gặp gỡ với Hemsi bố nơi trung tâm may mặc thời trang, thì mọi chuyện sáng ra. Một trong những nhà tài phiệt về may mặc thời trang vẫn đến Vegas nghỉ cuối tuần và vào những ngày lễ Giáng Sinh, Năm mới, Charles Hemsi, là một tay đánh bạc lớn lớn và rất mê con đường âm u đưa tới nửa phần thế giới khác biệt.

Ngay cả khi ông ta đến Las Vegas với bà vợ kè bên, Cully vẫn phải thu xếp sao cho Charles thình thoảng vẫn vù được vài quả “tàu nhanh” và kịp chùi sạch mép để lại trình diện với bà trong tư thế rất đàng hoàng, phải phép!

Ngay trên sàn casino với bà Hemsi đang chơi roulette. Cully sẽ kín đáo tuồn cho ông Hemsi chiếc chìa khoá có kèm số phòng và nói khẽ đủ mình ông ta nghe mấy giờ cô gái sẽ có mặt trong phòng.

Charles Hemsi sẽ lang thang ra ngoài đến quán cà phê để thoát ra khỏi con mắt cú vọ của mụ vợ!

Từ quán cà phê, chàng sẽ chuồn vào cái mê lộ chằng chịt với cơ man nào là hành lang khách sạn để đến căn phòng ước hẹn được ghi số trên thẻ chìa khoá. Bên trong là một cô gái lẳng lơ, ướt át, với chất sex tươm ra trên từng mỗi phân vuông cơ thể, đang nằm chờ trong tư thế sẵn sàng. Chàng chỉ việc “vén tay mở khoá động đào, rẽ mây trông tỏ lối vào thiên thai”. – Sẽ chỉ mất độ nửa giờ thôi là con tàu tốc hành nuốt hết khoảng đường dài để về đến nhà ga ngất ngư!

Sau bữa tiệc, Charles sẽ chi cho em một con phỉnh trị giá một trăm đô-la, rồi trong trạng thái thư giãn, thơ thời nhẹ nhàng, chàng lại chuồn vào hành lang trải thảm xanh, quay về casino. Chàng sẽ đi qua bàn roulette nhìn ngắm chị vợ đang đánh bạc, nói với chị ta vài lời động viên tinh thần đưa cho chị vài con phỉnh -loại năm, mười hoặc hai mươi đô-la thôi, rồi vui vẻ hoà mình trở lại vào cái đam hổ lốn bát nháo nơi các bàn craps. Một anh chàng vui tính, dễ mến, một tay chơi không tính toán thiệt hơn nên hầu như lúc nào cũng thua. Nhưng lại rất máu mê, không khi nào chịu rời sòng để ăn non khi thắng. Cully đã không nhớ ngay ông ta bởi vì Charles Hemsi đang tìm cách chữa trị căn bệnh của mình.

Hemsi mắc nợ cờ bạc khắp Vegas. Chỉ riêng phòng thủ quỹ của casino ở Xanadu đã giữ các giấy nợ của Charles Hemsi lên tới năm mươi ngàn đô. Một vài casino đã gởi giấy thúc nợ đến ông ta.

Cully báo với Gronevelt:

– Cái anh chàng đánh bạc khù khờ đó hiện đang nợ hơn ba trăm ngàn đô-la khắp thành phố này. Cả năm nay không ai thấy bóng lão ta đâu. Cháu nghĩ chắc lão ta lo làm ăn, kiếm tiền trả nợ cờ bạc để khỏi bị bêu riếu.

– Có thể, Gronevelt nói. – Ông ta có một doanh nghiệp lớn ở New York. Nếu gặp năm làm ăn thịnh vượng, ông ta sẽ quay lại. Ông ta không thể cưỡng lại hai cái thú nhất chơi tiên, nhì giỡn tiền đâu. Mà chỉ ở Vegas người ta mới được hưởng một cách thoải mái, trọn vẹn. Một khi đã bén mùi, không dễ dứt được đâu.

– Và nếu như công việc làm ăn của ông ta lại không xuôi chèo mát mái? – Cully hỏi.

– Thì ông ta sẽ dùng đồng tiền Hiller, – Gronevelt nói. Ông nhận ra vẻ mặt dò xét và ngạc nhiên của Cully.

– Đó là từ của những người ở trung tâm may mặc thời trang gọi. Trong thời kì chiến tranh bọn họ tạo được sản nghiệp từ những cuộc mua bán chợ đen. Khi nguyên liệu được phân bổ theo chỉ tiêu bởi nhà cầm quyền, một số lượng lớn tiền bạc qua lại dưới bàn. Tiền mà họ không phải báo cáo cho Cục Thuế lợi tức. Không thể báo cáo. Họ đều phất lên. Nhưng đó là tiền họ không thể để lộ ra.

“Nếu anh muốn làm giàu ở xứ này, anh phải làm giàu trong bóng tối”. Đó là câu Cully luôn nhớ đời.

“Anh phải làm giàu trong bóng tối”. Một tín điều của Vegas, và không chỉ của Vegas mà thôi nhưng còn của rất nhiều những doanh nhân đến Vegas. Những ông chủ của các siêu thị, các doanh nghiệp bán hàng lấy tiền mặt, những ông trùm của hãng xưởng xây dựng, các vị chức sắc ám muội của giáo hội, ở mọi phẩm trật, những vị thu tiền từ các hộp “cúng dường”. Và những công ty lớn với hàng lô các vị tư vấn pháp lý chuyên tìm những lỗ hổng pháp luật để luồn lách.

Cully nghe Merlyn chỉ bằng nửa lỗ tai. Cũng may là Merlyn không bao giờ nói nhiều. Chuyện đó qua nhanh và trong lúc họ yên lặng tản bộ nơi công viên, Cully bật nút hiển thị mọi thứ lên màn hình tâm trí. Để rà soát lại cho chắc, anh yêu cầu Merlyn mô tả Hemsi bố một lần nữa. Không, không phải Charles. Chắc là một trong các anh em của ông ta, một đối tác trong kinh doanh và theo giọng điệu đó, hẳn là một đối tác ở thế lấn lướt. Charles chưa bao giờ gây ấn tượng nơi Cully như là một nhà điều hành để hết tâm huyết vào công việc. Rà soát lại trong đầu Cully có thể thấy tất cả những bước mà chàng phải lần lượt tiến hành. Một “đường binh” đẹp mà anh tin rằng Gronevelt sẽ tán thành. Anh chỉ còn ba ngày trước khi Merlyn phải xuất hiện trước Khoáng đại hội thẩm, nhưng thế cũng đủ.

Vì vậy giờ đây Cully có thể ung dung tản bộ qua công viên, hàn huyên tâm sự, ôn cố tri tân với Merlyn.

Một lần nữa, họ lại đặt ra cùng câu hỏi cũ về Jordan. Tại sao anh ta lại làm chuyện đó? Tại sao một người vừa mới thắng bốn trăm ngàn đô-la lại tự đập vỡ cái sọ dừa? Cả hai người còn quá trẻ để hình dung cái trống rỗng của thành công, để cảm nhận cái kinh nghiệm hư vô, mặc dầu Merlyn đã từng đọc nhiều về điều đó trong văn chương sách vở. Nhưng Cully chẳng thèm mua chuyện nhảm ấy.

Tội gì đem nhét vào đầu những chuyện không đâu!

Anh biết “Cây bút chì”, một cây bút chì toàn bộ, sẽ đem lại hạnh phúc cho anh đến như thế nào. Anh sẽ là một hoàng đế. Những người đàn ông giàu sang quyền thế, những người đàn bà đẹp đến độ “chim sa cá lặn, đổ nước nghiêng thùng” sẽ là khách mời của Cully chủ nhân.

Anh có thể cho họ bay đến cùng trời cuối đất mà họ chẳng tốn đồng nào vì ngân quỹ của khách sạn Xanadu sẽ đài thọ hết. Chỉ bằng sự sử dụng “Cây bút chì” của “bỉ nhân” Cully này đây? “Nô tì” Cully lúc nào cũng sẵn sàng vung “Cây bút chì” vi vút để hân hạnh phục vụ miễn phí quý nam, nữ thượng đế! Anh có thể ban phát những căn phòng với tiện nghi xa xỉ, những món ăn trân kì, những loại mỹ tửu hảo hạng, và các nàng kiều nữ, mỗi lần một em, hoặc hai, ba em cùng lúc để cho bạn được nếm mùi lạc thú “nhất dạ đế vương” và là những em nõn nà, đẹp đến não nùng? Nhưng không hề lạnh lùng, mà nóng hổi, sốt dẻo cắn vào một miếng nghe dòn rụm, ngửi thơm như múi mít! Tất nhiên là, chỉ với một điều kiện nho nhỏ thôi.

Mời ngài hãy mua những con phỉnh có mệnh giá kha khá, một trăm, năm trăm và một ngàn đô. Và mời ngài vào cuộc chơi. Baccarat hay crap hay tài xỉu hay roulette chúng em đều có cả để hầu ngài. Chỉ là một cái giá nho nhỏ để trả. Mà các ngài có thể thắng, biết đâu đấy, nếu các ngài hên. Thế là các ngài được ăn, được lại còn được gói đem về. Một đồng vốn bốn đồng lời. Quá đã? Còn chờ gì mà không chơi!

Còn thí dụ như quý ngài không gặp được vận hên, thì “bỉ nhân” xin có lời mách nước: quý ngài nên đánh bạc một cách thông minh, thì quý ngài sẽ không thua quá nhiều nếu gặp vận xui. Hãy đánh bạc theo đúng định luật xác suất của nhà toán học Pascal. Dứt khoát các bạn sẽ từ thắng đến hoà. Xui lắm cũng chỉ thua chút chút. Cully nghĩ mồt cách hào phóng là anh sẽ dùng “Cây bút chì” cho Merlyn. Merlyn sẽ có được mọi thứ cậu ta muốn bất cứ khi nào cậu ta đến Vegas. Thế mà giờ đây Merlyn bị dính vào một việc bất hợp pháp. Hoặc ít nhất là không ngay thẳng. Song đối với Cully, chuyện đó quá thường, chỉ là một lầm lạc tạm thời. Bất kì ai cũng có lúc lầm lạc ít nhất là một lần trong đời. Và Merlyn biểu lộ sự xấu hổ, ít ra là đối với Cully. Anh ta đã mất đi phần nào sự bình thản trong sáng của tâm hồn, phần nào lòng tự tin. Điều đó làm Cully xúc động. Bởi anh ta chưa bao giờ ngây thơ vô tội và anh ta lại quý trọng sự vô tội nơi người khác. Vì thế khi anh ta và Merlyn nói lời từ biệt, Cully đã ôm Merlyn và nói:

– Cậu đừng lo, mình sẽ thu xếp ổn chuyện đó cho. Thế nhé?

Merlyn cười:

– Tôi có thể làm gì khác hơn được!

– Và khi cậu đến Vegas, mọi chi phí sẽ do Xanadu đài thọ, Cully nói.

– Cậu là khách mời của mình.

– Nhưng tôi không còn chiếc áo jacket Vegas Winner may mắn đó nữa, – Merlyn cười nói.

– Đừng lo, – Cully nói. – Nếu cậu chìm sâu quá, mình sẽ đích thân chia bài để cậu gỡ gạc.

– Như thế là ăn cắp, đâu phải đánh bạc, – Merlyn nói. – Tôi đã bỏ thói ăn cắp từ khi tôi nhận được lệnh gọi ra trình diện Khoáng đại hội thẩm.

– Mình đùa thôi mà, – Cully nói. – Mình sẽ không làm điều đó với Gronevelt. Phải chi cậu là một nhan sắc mỹ miều còn được. Đằng này cậu lại xí trai quá.

Và anh ngạc nhiên thấy Merlyn lại tỏ vẻ nao núng ngần ngại. Và anh có ấn tượng Merlyn là một trong những người vẫn nghĩ là mình xấu xí. Rất nhiều đàn bà cảm thấy điều ấy nhưng đàn ông thì không, Cully nghĩ vậy.

Anh nói lời từ biệt lần cuối bằng cách hỏi Merlyn có cần phần nào đến số tiền gửi ở khách sạn không và Merlyn nói chưa. Thế rồi họ chia tay.

Trở về phòng mình ở khách sạn Plaza, Cully quay một loạt các cuộc gọi đến các casino ở Vegas. Đúng, các số nợ của Charles Hemsi hãy còn chồng chất. Anh gọi cho Gronevelt định trình bày đại cương kế hoạch của mình nhưng rồi anh vội đổi ý. Không ai biết được ở Vegas có bao nhiêu máy ghi âm mà FBI thiết trí trong thành phố.

Thế nên anh chỉ nói vắn tắt cho Gronevelt rằng sẽ lưu lại New York trong vài ngày và yêu cầu cho biết số nợ của những khách hàng trễ hẹn ở New York. Gronevelt nói ngắn gọn:

– Nhớ ăn nói nhỏ nhẹ, lịch sự với họ!

Cully đáp:

– Tất nhiên rồi, bác yên tâm.

Cả hai họ đều hiểu đang nói cho FBI ghi âm. Nhưng Gronevelt đã được báo động trước và sẽ chờ được giải thích, sau này ở Vegas. Lúc đó, Cully sẽ cho ông biết rõ hơn.

***

Ngày hôm sau Cully tiếp Charles Hemsi không ở văn phòng trung tâm may mặc thời trang nhưng ở sân golf Roslyn tại Long Island. Cully thuê một chiếc xe limousine và tới đó sớm. Anh gọi thức uống ở căn tin câu lạc bộ và ngồi chờ.

Phải mất hai giờ trước khi thấy Charles Hemsi thoát ra khỏi các mối liên hệ. Cully đứng lên khỏi ghế và sải bước ra ngoài, nơi Charles đang tán gẫu với các đối tác của mình trước khi vào phòng thay quần áo. Anh thấy Hemsi đưa một số tiền cho một trong các tay chơi, ông ta vừa nói thua độ đánh golf. Đúng là một tay đánh đâu thua đó. Cully làm như tình cờ gặp họ.

– Charles, – anh lên tiếng chào. – Rất vui được gặp lại ông. – Anh chìa tay ra và Hemsi bắt tay anh.

Anh có thể thấy vẻ ngờ ngợ buồn cười trên khuôn mặt của Hemsi. Điều ấy có nghĩa là ông ta có nhận ra Cully nhưng không nhớ gặp ở đâu.

Cully nói:

– Tôi là Cully Gross ở khách sạn Xanadu đây.

Mặt của Hemsi lại biến sắc. Lo sợ trộn lẫn với tức giận rồi nhăn nhó. Cully cười rất duyên dáng và vỗ vào lưng Hemsi, anh nói:

– Chúng tôi nhớ ông lắm. Lâu quá không được gặp lại ông. Ôi trời! Không biết duyên cớ nào tôi tình cờ gặp được ông thế này? Thật là vạn hạnh.

Những tay chơi golf đang dạt vào hội quán câu lạc bộ và Charles bắt đầu đi theo họ. Nhưng Cully gọi với theo sau:

– Charles, hãy cho tôi một phút. Tôi đến đây để giúp ông mà.

Anh làm cho giọng mình đầy vẻ thành thật mà không cầu xin hay nài nỉ. Tuy thế lời anh âm vang mạnh mẽ, đanh thép.

Kẻ kia do dự và anh nhanh chóng đến kế bên:

– Nghe đây nây, Charles. Chuyện này chẳng làm anh tốn một xu nào đâu. Tôi có thể thanh toán mọi cuốn sổ đoạn trường của anh ở Vegas. Và anh không phải trả một xu. Chỉ cần ông anh của ông làm một ân huệ nhỏ.

Khuôn mặt bự, hơi cục mịch của Charles Hemsi tái đi và anh ta lắc đầu:

– Tôi không muốn anh tôi biết về những số nợ đó. Anh ấy sẽ từ tôi mất. Đừng, đừng bao giờ cho anh tôi biết chuyệ n.

Cully nói dịu dàng, với vẻ mặt buồn rười rượi:

– Các casino đã mệt mỏi vì chờ đợi rồi, Charles à. Những tay đòi nợ thuê sắp xuất hiện đấy. Ông biết bọn đó hành động như thế nào rồi. Chúng đổ quân xuống chỗ làm ăn của ông, tạo ra cảnh nhốn nháo, hỗn độn. Chúng kêu gào, la hét để đòi tiền. Khi nào bạn thấy một bầy côn quang mặt mũi hung tợn, người đầy những hình xâm gớm ghiếc đến gào nợ, chắc là cũng hơi căng đấy.

– Chúng không thể làm anh tôi ngán đâu, – Charles Hemsi nói. – Ảnh cứng cựa lắm và ảnh cũng quen biết nhiều.

– Hẳn thế, – Cully nói. – Tôi không có ý cho rằng chúng có thể buộc ông phải trả tiền, nếu ông không muốn. Nhưng anh ông sẽ biết và sẽ dính líu vào và toàn bộ câu chuyện này sẽ càng thêm rối. Thế này, tôi hứa một điều. Hãy nói anh ông gặp tôi và tôi sẽ cho đình chỉ mọi khoản nợ của ông ở Xanadu. Và ông có thể đến đó đánh bài, vui chơi như bình thường. Tôi sẽ vẫn bao ông mọi phí khoản, giống như trước đây. Chỉ có điều ông không được quyền ký sổ nữa, mà phải trả tiền mặt khi mua các con phỉnh đánh bạc. Nếu thắng, ông có thể trả bớt nợ cũ. Một cuộc thương lượng tốt đấy chứ, phải không nào?

Đến dây Cully phác một cử chỉ như thể xin lỗi.

Anh có thể thấy đôi mắt xanh nhạt của Charles lóe lên vẻ hứng thú. Anh chàng cả năm rồi không đến được Vegas. Chắc anh ta phải thèm nhớ những thú vui nơi đó lắm. Cully nhớ lại ở Vegas, Charles chẳng bao giờ yêu cầu được chơi golf miễn phí. Điều này có nghĩa là anh ta chẳng mê chơi golf cho lắm dù khách sạn Xanadu có sân golf rất tuyệt khiến nhiều vị khách thích dành cả buổi sáng ở đó. Tuy nhiên, Charles vẫn còn do dự.

– Dù sao thì anh ông cũng sắp biết thôi, – Cully nói – Biết từ tôi có thể tốt hơn là từ đám đòi nợ thuê. Ông biết tôi mà. Ông biết là tôi sẽ không bao giờ vượt qua lằn mức.

– Điều ơn huệ nhỏ là gì? – Charles hỏi.

– Nhỏ thôi, nhỏ thôi, – Cully nói. – Ông ấy sẽ làm một khi ông ấy nghe lời đề xuất. Tôi hứa với ông như vậy ông ấy sẽ không phiền lòng đâu. Ông ấy sẽ hoan hỉ nhận lời ngay thôi.

Charles cười buồn:

– Anh ấy sẽ chẳng vui gì đâu. Nhưng, hãy vào hội quán câu lạc bộ và chúng ta dùng vài ly và tâm sự lai rai.

Một giờ sau Cully trên đường trở về New York.

Anh đã đứng bên Charles khi Charles gọi điện cho ông anh và sắp xếp cuộc hẹn. Anh đã dụ khị và chơi lỡm Charles Hemsi bằng hàng tá cách khác nhau. Rằng anh sẽ cân bằng mọi sổ nợ ở Vegas, rằng sẽ không có ai làm phiền Charles về vụ tiền bạc nữa. Rằng lần tới nếu Charles đến Vegas, anh ta sẽ được ở căn phòng tiện nghi nhất và được miễn phí mọi thứ. Và còn thêm là, như một phần thưởng, sẽ có một em gái tóc vàng mắt xanh đến từ nước Anh với giọng phát âm thanh tao thuần chất Ăng-lê nhất, dáng cao cao và cặp trường túc bất tri lao, lại thêm cái cấu trúc phong yêu, nhìn vào bảo đảm là thấy đớ cả lưỡi ngay! Báu vật đó sẽ được đặc cách hiến tặng cho chàng Charles suốt đêm để chàng tuỳ nghi phát lạc! Bảo đảm hai người sẽ mê nhau như điếu đổ, sẽ quần thảo nhau tơi bời đến rụng rời, xiểng liểng!

Và thế là họ cùng nhau dàn xếp cho cuộc du hành của Charles vào cuối tháng. Lúc Cully thông qua mọi chuyện với mình, Charles nghĩ rằng mình đang uống mật chứ đâu có ngờ rằng mình đang nuốt viên thuốc đắng tẩm mật đấy thôi.

Cully trở về khách sạn Plaza trước để tắm rửa và thay quần áo. Anh trả lại chiếc limousine. Anh sẽ đi bộ đến trung tâm may mặc thời trang. Trong phòng mình, anh lên bộ comple Sy Devore chiến nhất, áo sơ mi lụa và cà vạt nâu kiểu bảo thủ. Charles đã cho anh xem một bức ảnh của Eli Hemsi khá rõ nét, và anh không muốn tạo ra một ấn tượng xấu ban đầu.

Đi ngang qua trung tâm quần áo, Cully cảm thấy khó chịu với cảnh hổ lốn, bát nháo của phố phường, và những bộ mặt hối hả, khốn khổ vì cuộc tranh sống gay gắt giữa chốn người khôn của khó. Các lề đường đầy nghẹt người khiến bạn như muốn ngộp thở, ngay cả giữa khoảng những không khí mở. Các toà cao ốc như những vết buồn ung thư vươn lên hỏi trời về sự hiện diện lừng lững dường như kiêu ngạo mà xét cho cùng lại quá ư phi lý của mình.

Trong một thoáng, Cully chợt hối tiếc về cảm tình của mình dành cho Merlyn bởi vì anh ghét thành phố này và ghét lây luôn cả những ai đã chọn để sống nơi đó. Sao không đến sống ở Vegas để đánh bài và ăn chơi không đã hơn sao? Ít ra là đánh bài và ăn chơi cũng giúp cho người ta giữ gìn thành phố sạch đẹp hơn nhiều?

Đường vào cao ốc Hemsi có vẻ sạch sẽ ngăn nắp hơn các nơi khác. Tuy nhiên, buồng thang máy hình như phủ một lớp ghét bẩn, bụi bặm. Lạy Chúa, Cully nghĩ một doanh nghiệp lớn vậy sao mà xấu xí, tồi tàn. Nhưng khi ra khỏi buồng thang máy và bước vào từng sáu, anh phải thay đổi ý nghĩ. Cô tiếp tân và cô thư ký thì chưa đạt đến chuẩn của Vegas nhưng dãy văn phòng của Eli Hemsi thì không hề kém cạnh tí nào, còn bản thân Eli Hemsi Cully thấy ngay qua một cái liếc mắt, là một nhân vật không thể xem thường dù xét theo góc cạnh nào.

Eli Hemsi mặc bộ comple lụa sẫm theo thường lệ với một cà vạt xám sáng có kim cài cẩn ngọc trai trên chiếc áo sơ mi trắng tinh. Cái đầu to bự của ông ta nghiêng về trong tư thế chú ý đầy cảnh giác khi nghe Cully nói. Đôi mắt sâu của ông ta lộ vẻ buồn bã. Cu cậu Merlyn lớ ngớ. Cully nghĩ, làm sao đối đầu lại lão già đầy mưu lược này.

Trong khung cảnh kinh doanh bận rộn nơi đây và giữa những áp lực của các tình huống khẩn cấp, Cully phải vận dụng tối đa hoạt tính trí tuệ của mình vào những nước đi tinh giản mà hiệu quả nhất. Tỏ ra duyên dáng, khả ái là chuyện thừa đối với Eli Hemsi.

– Tôi đến đây để giúp cho hai người. – Cully mở lời – Charles, em ông và một người bạn của tôi, Merlyn. Xin hãy tin khi tôi nói với ông rằng đó là mục tiêu duy nhất của tôi. Để tôi có thể giúp họ, xin ông hãy cho một ân huệ nhỏ. Nếu ông nói không, chẳng còn gì hơn để tôi có thể làm và giúp họ. Nhưng ngay cả khi ông nói không, tôi sẽ không làm điều gì để hại ai cả. Trong trường hợp đó thì mọi sự sẽ giữ nguyên trạng mà thôi.

Anh ngừng một lát để cho Eli Hemsi có muốn nói điều gì chăng, nhưng cái đầu bự như đầu Ngưu ma vương kia vẫn như đông đặc lại với sự chú ý đầy cảnh giác. Đôi mắt thường buồn vẫn không hề lóe lên tí nào.

Cully tiếp tục:

– Em trai ông, Charles, nợ khách sạn Xanadu của chúng tôi trên năm mươi ngàn đô. Ông ta còn nợ hai trăm năm mươi nghìn đô-la rải rác ở các khách sạn khác khắp Vegas. Cho phép tôi nói ngay là khách sạn của chúng tôi sẽ không thúc nợ. Bởi đối với chúng tôi, ông ấy là một khách hàng tốt và là một người dễ thương. Các casino khác có thể làm cho sự việc trở thành khó chịu đối với ông ấy, nhưng họ cũng không thể buộc được ông ấy trả tiền nếu như ông sử dụng đến những mối quan hệ nhiều thế lực – mà tôi biết là ông có. Nhưng như vậy ông lại phải mắc nợ những người đó các ân huệ mà xét cho cùng, có thể còn đắt hơn nhiều so với điều tôi yêu cầu ông

Eli Hemsi thở ra rồi hỏi, bằng giọng dịu dàng nhưng vẫn đầy khí lực của ông:

– Em tôi chơi cờ bạc có trình độ không?

– Thực sự là không giỏi lắm đâu. Nhưng chuyện đó cũng chẳng tạo ra sự khác biệt nào. Những người đánh bạc, dù giỏi hay dở, cuối cùng cũng đều thua cả.

Hemsi lại thở dài:

– Trong chuyện làm ăn hắn cũng chẳng hơn gì. Tôi sắp thoát nợ hắn đây. Bằng cách phải đành lòng sa thải em ruột mình. Hắn chẳng được tích sự gì ngoài cái tài gây ra lắm điều rắc rối vì tật mê bài và hám gái. Khi còn trẻ, hắn từng là một tay chào hàng cừ khôi, giỏi nhất trong công ty đấy, nhưng giờ đây hắn thấy mình già và mệt mỏi, không còn hứng thú làm việc mà chỉ hứng thú chơi thôi. Tôi không biết tôi có thể giúp hắn không. Chỉ biết là tôi sẽ không trả nợ cờ bạc cho hắn. Tôi không đánh bạc, không có cái hứng thú đó. Vậy tại sao tôi phải trả tiền cho sở thích của hắn?

– Tôi không yêu cầu ông chuyện đó, – Cully nói.

– Nhưng đây là điều tôi có thể làm. Khách sạn chúng tôi sẽ mua tất cả số nợ của Charles ở các casino kia. Ông ấy sẽ không trả cho họ trừ khi ông ấy đến đánh bạc và thắng ở casino của chúng tôi. Chúng tôi sẽ không chấp nhận tín dụng của ông ấy nữa và tôi bảo đảm sẽ không có casino nào ở Vegas cấp tín dụng cho ông ấy nữa. Ông ấy sẽ không tổn thương nếu ông ấy chỉ chơi bằng tiền mặt. Tôi có thể bảo vệ cho ông ấy bằng cách đó.

Hemsi tiếp tục nhìn Cully đầy chủ ý:

– Thế nhưng ông em quý hoá của tôi sẽ còn cờ bạc dài dài?

– Ông không bao giờ có thể ngăn chặn được, – Cully nói thản nhiên. Trên đời có rất nhiều người giống ông ấy và có rất ít người giống ông. Đời sống thực không còn hào hứng với ông ấy nữa, chẳng còn thiết tha nữa. Chuyện rất thường.

Eli Hemsi gật đầu suy nghĩ rất lung, cân đo đong đếm và xoay tròn chuyện đó trong cái đầu to tướng như củ hủ lô trộn hồ của ông ta.

– Đây là một cuộc thương lượng làm ăn chẳng hề thiệt cho anh chút nào, đúng không? – Ông nói với Cully – Không ai có thể đòi nợ em tôi, chính anh đã nói điều ấy như vậy anh có mất gì đâu. Và rồi ông em khờ khạo cửa tôi lại đến Vegas với vài chục ngàn đô-la trong túi, và hắn lại đánh bạc rồi cúng dường số tiền đó vào két sắt của các anh. Thế là anh vẫn được lợi. Đúng không?

Cully đáp rất từ tốn:

– Sự việc có thể diễn tiến cách khác. Em ông có thể ký thêm nhiều sổ nợ và sẽ mang nợ số tiền còn lớn hơn nhiều nữa. Đủ để cho ai đó nghĩ rằng đáng công để đi đòi và phải cố gắng hơn nữa để đòi cho được. Ai biết được con người ta có thể rồ dại đến mức nào? Hãy tin khi tôi nói với ông rằng em của ông sẽ không thể nào đứng cách xa Las Vegas, bởi ông ta có máu cờ bạc. Một nỗi ám ảnh không rời thu hút cả hồn vía ông ta. Biết bao giờ những con người như ông ta từ khắp nơi trên thế giới – Chứ chẳng phải riêng ở nước Mỹ – đổ xô về kinh đô cờ bạc Las Vegas để sống cho tận cùng cảm giác rồi nổ tung cũng hả dạ! Có những người hàng năm tới đó đến ba, bốn hoặc năm lần. Tôi không biết tại sao, nhưng họ cứ đến. Nó có ý nghĩa nào đó với họ mà ông và tôi không hiểu. Và xin ông nhớ cho rằng, tôi phải mua lại sổ nợ của ông ấy; chuyện đó sẽ hao tốn khá bộn đấy chứ?

Trong khi nói thế, Cully cũng đang tự hỏi làm cách nào anh thuyết phục được Gronevelt chấp thuận đề án đó? Nhưng thôi chuyện đó hãy tính sau. Cứ để hạ hồi phân giải.

– Và cái ân huệ mà anh yêu cầu đó là gì?

Câu hỏi cuối cùng được nêu ra bằng cái giọng dịu dàng thôi, luôn luôn là thế, nhưng cũng đầy khí lực. Đúng là giọng của một vị thánh sống, một giọng nói hình như toát ra vẻ bình thản tâm linh. Cully bị ấn tượng mạnh và lần đầu tiên anh thấy hơi nao núng. Không khéo lại rách việc thì nguy cho bạn mình. Vậy nên, anh phải tập trung hết tinh thần vào cuộc đấu.

– Con ông, Paul, đã đưa ra những lời chứng chống lại người bạn Merlyn của tôi. Ông nhớ Merlyn chứ. Ông đã từng hứa sẽ làm cho cậu ta được hạnh phúc suốt phần đời còn lại.

Và Cully pha chất thép vào giọng nói. Anh hơi bực với quyền lực toả ra từ con người này. Một thứ quyền lực sinh ra từ thành công vĩ đại cuả ông ta với tiền bạc, quá trình vươn lên từ nghèo khó đến lúc nắm trong tay hàng triệu đô-la trong một thế giới đối nghịch, từ những cuộc chiến thắng lợi trong đời ông, trong khi phải cưu mang một người chỉ hoang tàng rồ dại.

Nhưng Eli Hemsi không bị dính vào mồi nhử của lời trách móc hài hước đó. Ông ta không thèm cười. Ông ta vẫn đang lắng nghe.

– Lời chứng của con ông là bằng chứng duy nhất chống lại Merlyn. Tất nhiên tôi hiểu rằng Paul bị hoảng sợ.

Bỗng nhiên trong đôi mắt u tối đang chăm chú nhìn anh đó ánh lên một tia nguy hiểm. Biểu lộ sự giận dữ tại sao kẻ xa lạ này lại biết tên con mình và gọi một cách thân mật vừa hầu như miệt thị như vậy. Cully đáp lại bằng nụ cười ngọt ngào:

– Ông có một cậu con trai thật dễ thương đấy, ông Hemsi à. Ai cũng nghĩ chắc rằng cậu ta bị lừa và bị doạ nạt khi khai báo với FBI. Tôi đã tham khảo ý kiến tư vấn vài luật sư danh tiếng. Họ đều nói cậu ta có thể phải cung trong phòng Khoáng đại hội thẩm, đưa ra lời chứng theo kiểu không thuyết phục lắm đối với hội thẩm mà cũng không dây dưa rắc rối với FBI. Cậu ta có thể rút lại lời chứng trước đây.

Anh nghiên cứu khuôn mặt đối diện mình.

Không thể đọc ra điều gì.

– Giả định rằng con trai ông được miễn tố, – Cully nói. – Cậu ta sẽ không bị truy tố. Tôi cũng hiểu rằng có lẽ ông thu xếp để cậu ta không phải thi hành quân dịch. Cậu ta sẽ thoát ra an toàn một trăm phần trăm. Tôi nghĩ ông đã lo xong mọi chuyện đó! Nhưng nếu như cậu ta làm ơn huệ này, thì tôi hứa với ông cũng không có gì thay đổi.

Bây giờ Eli Hemsi nói với một giọng khác. Một giọng mạnh hơn, không dịu dàng như trước, nhưng vẫn có sức thuyết phục, một người chào hàng đang bán hàng:

– Tôi ước phải chi mình làm được điều ấy! – Ông ta nói. – Anh chàng Merlyn đó dễ thương lắm. Anh ta đã giúp tôi, tôi sẽ mãi mãi nhớ ơn anh ta.

Cully nhận xét rằng đây là một người sử dụng từ “mãi mãi” khá thường xuyên. Ông ta không dùng những ngôn từ lưng chừng, nửa vời. Mà luôn luôn ở cực cấp.

Ông ta đã hứa với Merlyn sẽ làm cho anh ta hạnh phúc trong suốt phần đời còn lại của anh. Bây giờ ông ta sắp biết ơn mãi mãi. Một kẻ biết khéo léo né tránh những nghĩa vụ của mình, như con chồn lùi. Thêm một lần nữa Cully nổi đoá với cái thằng cha đạo đức giả chó đẻ này. Hắn đã xử sự với anh bạn Merlyn đáng mến của mình như đối xử với một tên vô lại. Anh cay cú lắm và anh rủa thầm trong bụng: Bố sư khỉ cái lão bợm già! Thế nhưng ngoài mặt anh vẫn ra vẻ chăm chú lầng nghe lão ta với một nụ cười cầu tài trông cứ như thật!

– Tôi chẳng có thể làm gì được, – Hemsi nói. – Tôi không thể đẩy con trai tôi vào nguy cơ. Vợ tôi sẽ không bao giờ tha thứ nếu tôi làm chuyện đó. Nó là tất cả đời sống đối với bà ấy. Còn em trai tôi đã là một người trưởng thành từ lâu. Ai có thể giúp cho hắn? Ai có thể dẫn dắt hắn, ai có thể sống thay cho cuộc đời hắn, bây giờ nữa? Nhưng con tôi cần được bảo trọng. Nó là mối ưu tư số một của tôi. Sau đó. xin hãy tin, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho ông Merlyn. Mười năm hai mươi năm, ba mươi năm kể từ nay, tôi sẽ không bao giờ quên anh ta. Như vậy, khi chuyện này qua đi, anh có thể yêu cầu tôi bất kỳ chuyện gì.

Ông Hemsi đứng lên từ bàn giấy của mình và chìa tay ra, cái khung người đường bệ, đầy uy lực của ông nghiêng về phía trước một chút với sự ân cần vồn vã ra vẻ biết ơn.

– Tôi ước chi con trai tôi có được người bạn như anh

Cully cười đáp lại bắt tay ông ta:

– Tôi không biết con trai ông, nhưng em ông là bạn tôi. Anh ấy sắp đến thăm tôi ở Vegas vào cuối tháng này. Ông đừng lo, tôi sẽ chăm sóc kỹ anh ấy cho. Tôi sẽ giữ cho anh ấy không bị rắc rối.

Anh thấy ra tia nhìn cân nhắc trên khuôn mặt của Eli Hemsi. Anh có thể gây sốc cho tia nhìn ấy, bằng cách này hay cách khác để xoay chuyển tình thế, chứ không thể để cho lão ta đẩy mình trôi tuột giữa dòng rồi khoan khoái xoa tay rảnh nợ. Với thằng Cully này thì tìm một giải pháp đâu có đơn giản như là đang giỡn thế được, lão bợm già kia? Đừng vội tự đắc. Này đây, hãy nếm mùi ngón điểm huyệt “Vạn con kiến bò trong tim” của ta nhé.

– Bởi vì ông không thể giúp tôi, – Cully bắt đầu khè, – Nên tôi phải tìm cho Merlyn một luật sư thật tài ba. Giờ đây có lẽ viên chưởng lý toà án quận đã nói với ông rằng Merlyn sẽ nhận tội và sẽ bị án treo. Và mọi việc sẽ bay xa để con ông chẳng những sẽ được miễn tố mà còn sẽ không bao giờ tái ngũ. Điều đó thì có thể. Nhưng Merlyn sẽ không nhận tội. Sẽ có một phiên toà. Con trai ông sẽ phải ra trước một toà án công khai. Sẽ phải xác chứng trước toà và trước các phương tiện truyền thông đại chúng. Sẽ rùm beng lắm đấy. Tôi biết rằng điều đó sẽ chưa làm cho ông thấy ngứa ngáy gì. Nhưng đám báo chí sẽ sục sạo để tìm xem cậu Paul, con một của đại gia Eli Hemsi hiện đang ở đâu và làm gì. Tôi không cần biết ai đã hứa với ông chuyện gì. Nhưng chắc chắn là đến nước đó thì cậu Paul cũng phải thực hiện nghĩa vụ của người thanh niên yêu nước thôi. Báo chí sẽ gây áp lực mạnh. Và rồi, ngoài ra, ông và con ông sẽ có những kẻ thù. Xin phép được lặp lại lời ông, chỉ sửa đổi chút xíu thôi, tôi sẽ làm cho anh bất hạnh suốt cả phần đời còn lại của anh.

Bây giờ khi lời đe doạ đó ném ra công khai, Hemsi ngừa người ra sau ghế và nhìn trừng trừng vào Cully. Anh đã điểm trúng huyệt. Mặt Hemsi, trầm trọng và sắc sảo, trông buồn nhiều hơn là giận. Vì vậy Cully động lòng.

Anh xoa nhẹ để giải huyệt:

– Ông quen biết nhiều. Hãy gọi họ và nghe lời tư vấn của họ. Hãy hỏi về tôi. Nói với họ tôi làm cho ông Gronevelt ở khách sạn Xanadu. Nếu họ đồng ý với ông và gọi báo cho Gronevelt, tôi sẽ không thể làm gì được. Nhưng ông sẽ mắc nợ họ.

Hemsi dựa người vào lưng ghế:

– Anh nói mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu con tôi làm theo những gì anh yêu cầu?

– Tôi bảo đảm điều ấy, – Cully nói.

– Con tôi sẽ không phải tái ngũ? – Hemsi hỏi lại.

– Tôi bảo đảm luôn cả điều đó, – Cully nói. Tôi cũng có nhiều bạn bè Washington, như ông. Nhưng bạn bè của tôi có thể làm những điều mà bạn bè ông không làm được, ngay cả nếu chỉ vì họ không thể liên hệ với ông.

Eli Hemsi tiễn Cully ra đến cửa:

– Cảm ơn, – ông ta nói. – Cảm ơn rất nhiều. Tôi còn phải nghĩ kỹ lại mọi điều anh nói. Tôi sẽ liên hệ lại với anh.

Họ lại bắt tay nhau trong lúc ông ta tiễn Cully ra khỏi cửa phòng một quãng nữa.

– Tôi ở khách sạn Plaza, – Cully nói. – Và tôi sẽ rời nơi đó để bay về Vegas vào sáng mai, vậy nếu ông có thể gọi tối nay, tôi sẽ biết ơn ông lắm.

Nhưng chính Charles Hemsi, ông em, gọi cho Cully.

Charles đang say nhưng giọng đầy hân hoan:

– Này Cully, chú mày láu nhưng được việc lắm! Tôi không biết chú nói thế nào nhưng ông anh tôi bảo tôi nói với chú mày rằng mọi chuyện đều OK. Ông ấy nhất trí hoàn toàn với chú đấy.

Cully thở phào khoan khoái. Eli Hemsi đã gọi đi nhiều nơi để kiểm tra về anh. Và Gronevelt hẳn đã hậu thuẫn anh trong màn kịch này. Anh cảm thấy trong lòng mình dâng lên niềm thương và biết ơn chân thành đối với ông bác nuôi. Anh nói với Charles:

– Tuyệt quá. Gặp lại anh ở Vegas vào cuối tháng này nhé! Anh sẽ được vui thú như ước nguyện.

– Tôi sẽ không bỏ lỡ! – Charles Hemsi nói. – Và đừng quên nàng vũ nữ người Anh đó nhé.

– Yên chí! Tôi không quên đâu.

Sau đó anh thay đồ và ra ngoài ăn tối. Trong phòng khách của nhà hàng, anh dùng điện thoại trả tiền ngay để gọi cho Merlyn:

– Mọi chuyện đều OK. Chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi. Cậu cứ yên chí nhớn. Không sao đâu.

Giọng của Merlyn nghe chừng xa vắng, hầu như mơ hồ, không có vẻ biết ơn nồng nhiệt như Cully từng mong muốn:

– Cảm ơn, – Merlyn nói. – Sẽ sớm gặp lại bạn ở Vegas.

Và anh ta gác máy.

Bình luận