Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Những Kẻ Điên Rồ Phải Chết

Chương 33

Tác giả: Mario Puzo

Chính người đại lý của tôi, Doran Rudd, đã gọi cho tôi để báo tin cái chết của Malomar. Anh ta bảo tôi là sắp có một buổi hội thảo lớn về phim ảnh ở Tri-Culture Studios vào ngày tới. Tôi phải bay ngay đến và anh sẽ đón tôi ở phi trường.

Ở phi trường Kennedy, tôi gọi Janelle để cho nàng hay tôi đang đến thành phố này, nhưng chỉ gặp máy trả lời giọng Pháp của nàng, vì thế tôi chỉ để lại lời nhắn tin.

Cái chết của Malomar gây sốc mạnh cho tôi.

Trong những tháng cùng làm việc chung với nhau, càng ngày tôi càng kính trọng anh hơn. Anh không bao giờ nói hay làm điều gì nhảm nhí, và anh có con mắt đại bàng nhìn ra ngay những gì nhảm nhí trong một kịch bản hay một cuốn phim. Anh phụ đạo tôi khi cho tôi xem phim, giải thích tại sao một cảnh nào đó không đạt hoặc là nên nhìn những gì nơi một diễn viên đang thể hiện tài năng dù là trong một vai tầm thường. Chúng tôi hay tranh luận với nhau. Anh bảo tôi rằng tính thời thượng văn chương của tôi có vẻ nặng về phòng thủ quá và rằng tôi chưa nghiên cứu điện ảnh một cách chu đáo đúng mức Anh còn đề nghỉ hướng dẫn tôi làm đạo diễn phim nhưng tôi từ chối. Anh muốn biết tại sao.

– Nghe này, – tôi nói – Chỉ cần có mặt trên đời này thôi, chỉ cần đứng yên và không làm phiền ai, con người cũng đã là một tác nhân tạo ra định mệnh.

Đó là điều tôi ghét về đời sống. Vì một đạo diễn điện ảnh là một tác nhân tạo ra định mệnh tồi tệ nhất trên mặt đất này. Hãy nghĩ đến nam nữ diễn viên mà anh từng làm cho họ cảm thấy bỉ mặt, đau đớn, khi anh từ chối họ. Hãy nhìn đến những người mà anh phải ra lệnh. Lượng tiền anh tiêu ra, những số phận anh nắm trong tay. Còn tôi chỉ viết sách, tôi chẳng bao giờ làm tổn thương ai, tôi chỉ giúp người ta thôi. Độc giả có toàn quyền tự do cầm quyển sách tôi lên đọc hay vất nó đi.

– Cậu nói đúng, – Malomar thừa nhận. – Cậu sẽ không bao giờ làm một đạo diễn. Nhưng mình nghĩ cậu cũng nhảm lắm. Không ai lại thụ động đến thế?

Và tất nhiên là anh có lý. Tôi chỉ muốn kiểm soát một thế giới riêng tư hơn. Dẫu sao tôi vẫn cảm thấy buồn vì cái chết của anh. Tôi có cảm tình với anh dù rằng chúng tôi chưa thực sự hiểu nhau nhiều. Và rồi cũng vì tôi hơi lo lắngvề chuyện gì sẽ xảy ra cho cuốn phim chuyển thể từ tiểu thuyết của tôi.

Dran Rudd gặp tôi nơi cầu thang máy bay. Anh bảo tôi rằng giờ đây Jeft Wagon sẽ là nhà sản xuất và rằng Tri-Culture đã nuốt gọn Malomar Studios. Anh bảo tôi hãy sẵn sàng chờ đợi những rắc rối. Trên đường về phim trường, anh tóm tắt cho tôi về toàn thể chiến dịch của Tri-Culture. Về Moses Wartberg, về vợ ông ta – Bella, về Jeff Wagon. Để mở đầu anh ta bảo tôi rằng dù họ không phải là phim trường mạnh nhất ở Hollywood, nhưng họ là những kẻ bị thù ghét nhất, thường được gọi là đám Tri-Vulture. Rằng Wartberg là một con cá mập và ba tay phó chủ tịch là những con chó rừng. Tôi bảo anh ta rằng bạn không thể trộn lẫn các biểu tượng như vậy, rằng nếu Wartberg là cá mập, thì những người kia phải là cá hoa tiêu mới hợp chứ. Tôi đang bông đùa lung tung nhưng anh chàng đại lý chẳng thèm để ý. Anh ta chỉ nói:

– Tôi mong anh thắt cà vạt cho có vẻ long trọng một tí.

Tôi nhìn anh ta. Anh ta mặc chiếc áo jacket bằng da đen bóng bên ngoài chiếc áo len cổ rùa. Anh ta nhún vai.

– Moses Wartberg có thể là một Hitler người Do Thái đấy, – Doran nói. – Nhưng ông ta hành động hơi khác một tí. Ông ta có thể gửi tất cả những người Cơ đốc trưởng thành đến phòng hơi ngạt, nhưng sau đó lại lập quỹ học bổng cho con cái họ.

Ngồi ngả ngưởi thoải mái trong chiếc Mercedes 450SL của Doran Rudd, tôi chỉ nghe cuộc tán gẫu cà kê của anh. Anh bảo tôi rằng sắp có một cuộc đấu đá lớn về bộ phim đó. Rằng Jeff Wagon sẽ là nhà sản xuất và Wartberg sẽ có quyền lợi thiết thân trong đó. Họ đã giết chết Malomar bằng sự quấy nhiễu của họ, Doran nói. Tôi ghi lại điều đó như là lối cường điệu điển hình của Hollywood. Nhưng điều cốt yếu từ những gì Doran đang nói với tôi đó là số phận của bộ phim có lẽ sẽ được quyết định trong ngày hôm nay. Vì thế trong quãng đường dài đến phim trưỡng, tôi cố nhớ lại mọi chuyện mà tôi tôi đã biết hoặc nghe nói về Moses Wartberg và Jeff Wagon.

***

Jeff Wagon là một điển hình cho một nhà sản xuất phim loại lồi. Hắn ta xoàng xỉnh từ đầu đến chân. Hắn đã hoạt động trong lãnh vực truyền hình, rồi tìm đường len lỏi vào các phim chính bằng tiến trình mà một vết mực loang trên lấm vải trải bàn với những hiệu ứng thẩm mỹ. Hắn đã làm hơn một trăm phim truyền hình chính và hai mươi phim từ kịch. Mà không có một phim nào thể hiện được chút chi gọi là nét duyên dáng, chất lượng hay nghệ thuật. Các nhà phê bình và các nghệ sĩ ở Hollywood đã nói đùa so sánh Wagon với Selznick, Lubitsch, Thatherg. Họ bảo rằng nhiều phim của hắn ta mang dấu ấn của sinh thực khí bởi vì một nữ diễn viên ma mãnh đã gọi hắn là thằng tồi. Một bộ phim tiêu biểu của Jeff Wagon với sự hiện diện đông đảo của các ngôi sao đã bắt đầu tàn phai vì năm tháng, vì son phấn hoá trang và bao trận khóc cười cho cuộc hí trường điện ảnh mòn mỏi chờ tấm chi phiếu trả thù lao diễn xuất. Những người tài năng biết đó là một bộ phim tầm thường. Nhưng Wagon rất khéo léo biết cách giựt dây mọi người phải quay phim theo cách của hắn ta. Điều kỳ cục là mặc dầu tất cả những cuốn phim do hắn sản xuất đều rất tồi về phương diện nghệ thuật nhưng bao giờ cũng có lời, đơn giản chỉ vì ý tưởng chủ đạo của phim tương thích tốt với hướng khai thác thương mại, đáp ứng đúng thị hiếu của một bộ phận công chúng khán giả khá rộng rãi và bền vững và Jeff Wagon biết tính toán rất chi li và sát sườn về giá thành. Còn Moses Wartberg vẫn luôn nói ràng Jeff Wagon thành công nhờ có những ý tưởng hay. Điều ông ta làm như không biết đó là Wagon đã đánh cắp những ý tưởng đó từ người khác. Hắn ta làm điều này do một phương pháp không thế gọi bằng từ gì khác hơn là dụ khị.

Trong thời thanh xuân, Jeff Wagon đã sống phù hợp với cái hỗn danh của mình bằng cách đốn ngã tất cả các em diễn viên triển vọng nào lò mò bước chân vào lãnh địa của Tri-Culture. Hắn ta tính toán sát sườn lắm và cũng tạo được cái tiếng là sòng phẳng (tất nhiên là chỉ có tính biểu kiến và quảng cáo thôi chứ thực chất thì hắn rất ư là ma bùn!). Nếu cô nào chấp thuận cho hắn “quá cảnh”, hắn sẽ thu xếp cho các cô những vai như người rót rượu (bartender) hay tiếp tân trong các phim truyền hình.

Nếu họ đi những nước bài đúng, họ có thể có đủ việc làm quanh năm. Nhưng khi đi vào các phim chính thì chuyện này không thể. Với ngân sách ba triệu đô-la cho mỗi phim, người ta không thể hành động một cách khinh suất kiểu phân phối một vai nào đó cho em nào đó chỉ vì em đã cho anh “bụp” một đôi lần. Thế là lúc đó anh bèn đánh trống lảng, chơi mặt lạnh, kẹt lắm bị em nào níu áo kỹ quá thì hứa lơ mơ, nhưng không bao giờ giao ước dứt khoát. Và dĩ nhiên là, đối với vài em có tài năng thực sự thì anh cũng cố dàn xếp cho em có vai tốt trong các phim chính. Một số ít trở thành “sao” và nhớ ơn anh. Trong vương quốc của loài bọ ngựa, Jeff Wagon là kẻ sống sót cuối cùng.

Nhưng một ngày kia, từ những khu rừng mưa giăng mờ mịt ở phương Bắc, bang Oregon, một nhan sắc khiến người nhìn nín thở, mới vừa mười tám xuân xanh, hiện ra rực rỡ, với mọi “bửu bối” cần thiết cho một cô gái hoang đã thoát xác, đăng quang ngôi “Nữ hoàng Điện ảnh”. Một khuôn mặt đẹp trinh nguyên thanh thoát, một thân hình cân đối toàn hảo, một cá tính cương cường có chút kiêu ngạo, và một tài năng thiên phú nữa chứ.

Và nàng cũng hơi có chút máu điên. Nàng đã lớn lên như một người rừng và một thợ săn vùng sơn địa Oregon. Nàng có thể lột da một con nai dễ dàng và sẵn sàng đương đầu với một con gấu xám nâu, không hề sợ hãi, chỉ cần một khẩu súng săn trên tay. Nàng miễn cưỡng để cho Jeff Wagon phết nàng mỗi tháng một lần vì người hướng dẫn đã nhỏ to tâm sự với nàng về khoản cống nạp gần như bắt buộc đó.

Nhưng nàng đến từ miền đất mà con người ai cũng thẳng tính như ruột ngựa, nói một là một, hai là hai, chứ không có “oong, đơ, troa, cách” (một, hai, ba, bốn – tiếng Pháp ngọng) gì hết và nàng chờ đợi Jeff Wagon giữ lời, sẽ giao vai diễn cho nàng. Khi chuyện này không xảy ra, nàng cũng chẳng có một lời phiền trách chi cho mất lòng, chỉ lẳng lặng lên giường với Jeff Wagon, lận theo trong người con dao lột da nai và đúng vào lúc chàng lâng lâng đờ đẫn, nàng thích mũi dao vào ngay “túi gấm” lấy ra một trong hai hòn bi mềm của chàng.

Chuyện này sau đó cũng không có gì ầm ĩ. Vì một là nàng chỉ lấy đi một hòn mà lại là hòn lép, trong khi hòn còn lại mới là chủ lực, nên chẳng ảnh hưởng gì lắm. Độc thủ đại hiệp còn làm khiếp vía quần hùng thì chàng độc hoàn đại “dương” vẫn còn đủ sức tung hoành trên đấu trường nệm mút với các nữ đấu thủ. Thế nên Jeff Wagon chẳng những không đi kiện, mà còn muốn giấu nhẹm đi, chứ để lộ tùm lum ra, thiên hạ đàm tiếu lại e xấu thiếp hổ chàng, nào có hay ho gì!

Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Thiên hạ có lắm kẻ tò mò tọc mạch lại ưa ngôi lê đôi mách nên câu chuyện đó chẳng khác nào bộ lông gà thả bay trong gió từ trên chiếc tháp chuông cao. Song dù sao, chuyện cũng lỡ rồi, Jeff Wagon đành bấm bụng dàn xếp cho êm. Cô gái được trả về nguyên quán với khoản tiền bồi thường đủ mua một căn lều gỗ và một khẩu súng săn mới. Và anh chàng dê xồm đã học được một bài học thấm thía. Anh chàng bỏ chuyện dụ dỗ hứa nhăng hứa cuội với các em diễn viên triển vọng mà xoay ra dụ khị các anh nhà văn để moi các ý tưởng hay ho của họ. Làm chuyện này vừa có lợi hơn lại vừa ít nguy hiểm hơn. Các anh nhà văn thường ngốc nghếch hơn và cũng nhát gan hơn em “người rừng” kia nhiều! Còn chuyện xơi các em? Dễ ợt! Hãy chọn giải pháp ăn bánh trả tiền vừa đơn giản, vừa an toàn, lại khỏi nặng đầu. Dĩ nhiên trả cũng có nhiều cách trả. Có cách mua bán sòng phẳng, mà cũng thiếu gì cách tế nhị hơn, nhưng chung quy cũng vô đó. Vấn đề là xử sao cho đẹp để ai khỏi buồn ai. Kẻ nào biết điệu đàng thì lo gì thiếu sân chơi!

Và thế là anh ta đi dụ khị các nhà văn bằng cách mời họ những bữa ăn sang trọng và đu đưa những công việc ra trước mắt để nhử họ. Chẳng hạn, cải biên một kịch bản chuyển thể điện ảnh một quyển tiểu thuyết. Trong khi đó, anh ta để cho họ nói ra những ý tưởng của họ về những quyển tiểu thuyết hay những kịch bản tương lai. Lạ gì tính hiếu thắng của mấy anh nhà văn, nhà thơ. Cứ có người chịu nghe văn, nghe thơ của mình, thỉnh thoảng đệm vào vài câu khen, thế là các anh sướng tít, sướng tê đít có thêm hơi men trợ hứng nữa thì còn chờ gì mà không hân hoan làm con tằm rút ruột nhả tơ dâng đời! Thế là chàng Wagon nhà ta chỉ việc “thuổng” những ý tưởng đó của họ, giữ lại những diễn tiến cốt truyện, những tình tiết chính và ý tưởng chủ đạo còn biến tấu nhân danh, địa danh, thêm thắt hoa lá cành để nguỵ trang. Rồi hắn ta thích thú chơi lỡm họ, chẳng cho họ được cái đếch gì.

Về các nhà văn vẫn thường tự phụ mình là kẻ sáng tạo, đầu óc mình có hàng tỷ ý tưởng, nên chuyện một thằng phất phơ nào đấy có ăn cắp của mình một hai ý tưởng cũng chẳng đáng gì để mà kiện cáo. Mà có kiện tụng lằng nhằng thì cũng chẳng đến đâu vì khẩu thuyết vô bằng, lấy gì làm chứng? Không giống như các cái thị hến kia, khi cho anh xơi một miếng bánh bèo, là chờ anh sẽ với hái vầng trăng đem về tặng em làm sính lễ.

Chính các tay đại lý văn học đã cản trở Jeff Wagon và cấm các nhà văn- khách hàng của họ đi ăn uống với các tay chuyên bỏ con săn sắt bắt con cá rô kia. Nhưng còn vô khối những tay nhà văn trẻ đổ xô đến Hollywood từ khắp mọi miền đất nước. Những anh tay mơ này chưa có đại lý văn học đi kèm. Anh nào cũng mong đặt chân vào cánh cửa sẽ làm cho họ giàu có và nổi tiếng. Và Jeff Wagon có tài năng đặc biệt là khơi dậy được hi vọng đó của họ nhắm vào hắn ta, ngay cả khi lão đóng sầm cửa.

Có lần khi đến Vegas, tôi bảo Cully rằng anh ta và lão Wagon trấn lột các nạn nhân của họ theo cùng một cách. Nhưng Cully không đồng ý với nhận xét đó.

– Nghe này, – Cully nói. – Tôi và Vegas chăm bẩm vào túi tiền của người ta; đúng thế. Nhưng Hollywood rút tim óc các anh. Anh ta không biết rằng Tri-Culture Studios vừa mới mua lại một trong những casino lớn nhất ở Vegas.

Moses Wartberg lại là một chuyện khác. Trong lần mới viếng Hollywood, tôi đã được đưa đến Tri-Culture Studios để tỏ bày kính lễ với ông chủ lớn.

Hội kiến Moses Wartberg vừa được một phút, tôi đủ nhận ra ngay ông ta là ai. Nơi lão ta có tia nhìn cá mập mà tôi từng thấy nơi những nhà quân sự cao cấp những chủ casino, những phụ nữ rất đẹp, rất giàu và những đầu lĩnh thượng đỉnh của mafia. Đó là thứ thép lạnh của quyền lực một thứ hàn băng khí công chạy xuyên suốt qua máu và não sự thiếu vắng đến hoang vu lê buốt của một chút từ tâm trong khắp cả mọi tế bào của cơ thể.

Những con người toàn tâm ý dâng mình cho sự say mê quyền lực tối thượng. Quyền lực đã thủ đắc và thực thi qua một khoảng thời gian dài. Và với Moses Wartberg, nó đã thấm nhập đến từng phân vuông máu thịt.

Đêm đó, khi tôi bảo Janelle rằng tôi đã đến Tri-Culture Studios và đã gặp Wartberg, nàng nói có vẻ bình thường:

– Ông già Moses phúc hậu đó à. Em biết ông ta!

Nàng ném cho tôi một tia nhìn thách thức, và thế là tôi mắc mồi.

– Được rồi, – tôi nói. – Kể anh nghe em biết gì về ông ấy.

Janelle đi ra khỏi giường để diễn vai cho sống động.

– Em đã đến thành phố này gần hai năm và chưa tìm được trú sở ổn định. Thế rồi em được mời dự một party có mặt những nhân vật lớn và dĩ nhiên là em đến để tạo quan hệ. Có chừng một tá cô gái như em. Tất cả đều đẹp và lượn vòng với hi vọng một nhà sản xuất đầy thế lực nào đó sẽ để ý đến tài sắc của chúng em. Và em gặp may. Moses Wartberg đi đến chỗ em. Ông ta trông khả ái. Em không biết sao người ta có thể nói những điều ghê gớm như thế về ông. Em nhớ vợ ông ta đi đến khoảng một phút và cố kéo ông đi xa, nhưng ông ta không hề để ý đến bà. Ông ta vẫn tiếp tục nói chuyện với em và gần cuối buổì tối đó Moses Wartberg mời em đến nhà ông dùng bữa vào tối hôm sau. Buổi sáng đó em gọi cho các bạn gái, khoe với họ chuyện đó. Họ chúc mừng em và bảo rằng em sẽ phải làm tình với ông ta và em nói tất nhiên em sẽ không, ít ra là trong lần hẹn đầu tiên và cũng vì nghĩ rằng ông ta sẽ kính trọng em hơn nếu em biết “treo giá ngọc” một tí.

– Một kỹ thuật hay đấy, – tôi nói.

– Em biết. – nàng nói. – Cách đó có hiệu quả với anh và em cảm thấy như vậy. Em chưa bao giờ lên giường với một người đàn ông nào, trừ phi em thực sự thích người ấy. Em không lên giường với một người đàn ông chỉ vì muốn người ấy làm điều gì đó cho mình. Em nói với các bạn gái của mình như vậy và họ bảo em điên. Họ nói rằng nếu như Moses Wartberg thực sự thích em thì em sẽ tiến bước trên con đường trở thành minh tinh.

Trong mấy phút, nàng diễn một vở kịch câm duyên dáng về một nàng đức hạnh trá nguỵ tự biện hộ cho sự thành tâm phạm tội của mình.

– Và rồi chuyện gì xảy ra? – tôi tò mò hỏi.

Janelle đứng dáng kiêu hãnh, đôi tay chống vào hai bên hông nghiêng đầu đầy kịch tính:

– Vào lúc năm giờ chiều hôm đó em đã tạo ra một quyết định hệ trọng nhất trong đời mình. Quyết định sẽ ngủ với một người đàn ông mình chưa từng biết trước đó, chỉ vì cần tiến thân. Em đã nghĩ mình quả là dũng cảm và lòng em tràn ngập hoan hỉ vì cuối cùng em đã có một quyết định mà một người đàn ông có lẽ đã làm như thế?

Nàng bước ra khỏi vai diễn một lát.

– Chẳng phải đàn ông vẫn làm như thế à? – Nàng nói ngọt ngào. – Nếu cần cho công việc trót lọt, họ sẵn sàng cho đi mọi thứ, kể cả phẩm giá của họ. Đấy chẳng phải là triết lý kinh doanh của họ hay sao?

Tôi nói:

– Anh đoán là thế!

Nàng nói với tôi:

– Thế anh không phải làm điều đó à?

Tôi nói:

– Không.

– Anh chưa bao giờ làm điều gì giống như thế để cho sách của anh được in hoặc để cho tay đại lý hoặc một nhà phê bình đối với anh tốt hơn?

– Không

– Anh đánh giá tốt về mình, đúng không? – Janelle nói. – Trước đây em cũng từng dan díu với nhiều tay đàn ông đã có vợ, và có một điều em nhận thấy đó là tất cả họ đều muốn đội cái mũ cao bồi màu trắng, rộng vành

– Điều ấy nghĩa là gì?

– Họ muốn tỏ ra công bình đối với vợ và bạn gái. Đó là một ấn tượng họ muốn tạo ra để người ta không thể trách họ về bất kì chuyện gì, và anh cũng làm như thế?

Tôi nghĩ về điều đó trong một phút. Tôi có thể thấy ra nàng muốn nói gì.

– OK. Rồi sao?

– Rồi sao ư? – Janelle hỏi gằn lại. – Anh nói với em rằng anh yêu em, nhưng anh vẫn quay về với vợ anh. Không một người đàn ông đã có vợ nào được quyền nói với người đàn bà khác rằng anh ta yêu nàng trừ phi anh ta muốn bỏ vợ theo nàng.

– Đó là chuyện lãng mạn cuối mùa, quá ư cổ lỗ sĩ và lạc hậu đến gần hai, ba thế kỷ rồi! – Tôi nói đùa để đối phó theo kiểu né tránh vấn đề.

Nàng nổi giận:

– Nếu em đến nhà anh và nói với vợ anh là anh yêu em, liệu anh có phủ nhận em không?

Tôi bật cười. Cười thật lòng (chứ không phải cười ruồi) Tôi ép bàn tay phải lên ngực trái mình (để che lấp trái tim đen) và bảo:

– Liệu em có thể lặp lại cho “qua” đây nghe điều ấy chăng?

Nàng lặp lại:

– Liệu anh có phủ nhận em không?

Và tôi làm mặt tính phô ma ngâm đá (cứng hơn bơ nhiều):

– Với tất cả tim ta!

Nàng nhìn tôi một lát. Nàng “định” nổi giận nhưng rồi nàng lại phá ra cười:

– Em nhường anh một bước đấy, nhưng em sẽ không nhường bước nữa đâu nhé!

Và tôi hiểu nàng đang nói gì.

– Được lắm, – tôi nói. – Vậy rồi điều gì xảy ra với Wartberg?

Nàng nói:

– Em tắm rửa cẩn thận, xức dầu thơm, diện quần áo thật đẹp rồi tự dâng mình lên đàn hiến tế. Người ta để em vào nhà gặp Moses Wartberg. Ông ta hỏi về nghề nglùệp của em. Rồi ông nói:

– Có bữa ăn tối đang đợi ở phòng ngủ trên kia. Cô vui lòng lên đó chứ?

– Vâng ạ, – em đáp.

Ông ta dìu em lên các bậc cầu thang, một cầu thang đẹp giống như cảnh trong phim, và mở cửa phòng ngủ, ông ta đóng cánh cửa lại khi em bước vào, từ bên ngoài và thế là em lọt vào trong phòng ngủ với một cái bàn nhỏ, trên đó đặt một đĩa bánh snacks.

Nàng lại diễn một tư thế khác của cô gái trẻ ngây thơ, ngơ ngác.

– Thế Moses ở đâu? – tôi hỏi.

Ông ta ở ngoài. Trên lối đi hành lang.

– Ông ta để em ăn một mình? – tôi nói.

– Không, – Janelle trả lời. – Có bà Bella Wartberg với bộ đồ ngủ mỏng manh đang chờ em.

Tôi kêu lên:

– Ô, lạy Chúa.

Janelle bước vào một màn khác.

– Em không biết rằng mình sắp phải làm tình với một người đàn bà. Em đã mất tám giờ để quyết định ngủ với một người đàn ông và bây gìờ em thấy rằng mình phải ngủ với một người đàn bà. Em không sẵn sàng cho chuyện đó.

Tôi nói tôi cũng không sẵn sàng cho chuyện đó Nàng nói:

– Em thực sự không biết phải làm gì. Em ngồi xuống và bà Wartberg đẩy đôi vú bà ra khỏi áo ngủ và nói “Cưng có thích chúng không?, và em đáp “Chúng rất xinh”.

Thế rồi Janelle nhìn vào mắt tôi và ngước đầu lên, và tôi nói:

– Ờ, rồi cái gì xảy ra? Bà ta nói gì sau khi em bảo đôi vú bà rất xinh?

Janelle làm cho đôi mắt nàng trông có vẻ mở rộng hơn sửng sốt:

– Bella Wartberg bảo em, thế cưng có thích bú vú chị không nào?

Và rồi Janelle đổ ập xuống giường với tôi. Nàng nói:

– Em chạy ra khỏi phòng, chạy xuống cầu thang, vụt ra khỏi nhà và em phải mất hai năm sau để kiếm được việc làm khác.

– Một thành phố khắc nghiệt thật, – tôi nói.

– Ồ cũng không ghê gớm lắm đâu. Chỉ là vấn đề giữ thần kinh của ta cho vững vàng. – Janelle nói, nhìn vào mắt tôi, vẻ thách thức

Tôi cười với nàng:

– Đúng vậy, – tôi nói – Có gì khác biệt đâu nào?

***

Trong lúc chiếc Mercedes lướt qua các xa lộ cao cấp, tôi cố nghe Doran nói:

– Lão Moses là tay nguy hiểm đấy, – Doran nói, – Hãy coi chừng lão.

Tôi cũng nghĩ về Moses như vậy. Moses Wartberg là một trong những người có thế lực nhất ở Hollywood.

Phim trường Tri-Culture của lão ta vững mạnh nhất về mặt tài chánh nhưng toàn làm ra những phim tồi.

Moses Wartberg đã tạo ra một máy làm tiền trong lãnh vực đòi hỏi nỗ lực sáng tạo không ngừng. Mà lão ta thì có đem nghiền đến bảy ngày cũng đếch ra một tí ti nào chất sáng tạo. Phải công nhận rằng về chuyện làm ra tiền, quả là lão ta có tài năng độc đáo.

Wartberg là một người mập mạp nhưng ăn mặc khá thuộm luộm, nhếch nhác. Lão ít nói, không bao giờ biểu lộ cảm xúc. Lão lừa các nhà sản xuất, diễn viên ngôi sao, nhà văn, đạo diễn về tỷ lệ phần trăm trong các bộ phim thành công về tài chánh. Không bao giờ lão tỏ ra biết ơn một đạo diễn tài ba, diễn viên xuất sắc hay kịch bản hấp dẫn. Biết bao nhiêu lần lão đã phải trả nhiều tiền cho những thứ chẳng ra gì? Vậy thì tại sao lão phải trả cho ai đó đúng giá công sức hay tác phẩm của họ nếu như lão có thể trả ít hơn?

Wartberg nói về phim ảnh giống như các ông tướng nói về chuyện tiến hành một cuộc chiến. Lão ta nói những câu đại khái như: “Người ta không thể làm món om-mơ-lét mà lại không đập vỡ trứng”, hay là: “Khi tôi nghe tiếng yêu, tôi liền nghĩ phải rút ví tiền ra”.

Lão có thái độ khinh bạc đối với phẩm giá con người và tỏ ra vênh váo tự đắc khi bị lên án là không có chút ý thức nào về phẩm hạnh đoan trang. Lão không có tham vọng được biết đến như là một con người “nhứt ngôn ký xuất tứ mã nan truy” mà trái lại lão vẫn nghĩ rằng “quân tử nhứt ngôn là quân tử dại, mà quân tử nói đi nói lại mới là quân tử khôn!”. Lão chỉ tin vào những hợp đồng đâu đó rõ ràng, có công chứng hẳn hoi, chứ đếch tin vào những cái bắt tay.

Chuyện này thì lão hoàn toàn có lý: thiên hạ bắt tay nhau cười nói trước mặt nhưng đâm sau lưng nhau mấy hồi! Cho nên lão “thủ kỹ đường binh” là phải. Lão chưa bao giờ quá tự hào khi lừa đảo một cộng sự về một ý tưởng, một kịch bản, một tỷ lệ phần trăm đúng mức trong lợi nhuận từ một cuốn phim. Khi bị trách móc, thường là bởi một nghệ sĩ quá kích động (các nhà sản xuất thì biết ngậm bồ hòn làm ngọt hơn), Wartberg sẽ trả lời, rất đơn giản, “Tôi là một người làm phim”, có lẽ giống như giọng nhà thơ Baudelaire trả lời mọi công kích của những nhà phê bình mình: “Tôi là một nhà thơ”.

Lão sử dụng các luật sư như một tên côn đồ sử dụng súng; sử dụng tình cảm như một gái điếm bán dâm. Lão sử dụng những tác phẩm hay như người Hy Lạp dùng con ngựa thành Tơ-roa. Lão hỗ trợ những quỹ phúc lợi giúp các diễn viên đã nghỉ hưu, những người đói khát ở Somali, những người tị nạn ở Palestine. Thế nhưng lòng bác ái với những con người cụ thể lại không hợp “gu” của lão.

Tri-Culture Studios từ trước đã thua lỗ nặng cho đến lúc Wartberg nhận trách nhiệm. Lão ta lập tức đưa nó vào sự tính toán chặt chẽ với cơ sở từ đường đáy. Những cuộc thương lượng của lão rất là khắc nghiệt. Lão không bao giờ phiêu lưu với những ý tưởng sáng tạo cho đến khi chúng đã được chứng minh sẽ đem lại hiệu quả. Và con át chủ bài là dùng những ngân sách nhỏ.

Khi những phim trường khác đang lao đao sau khi làm những bộ phim với kinh phí hàng chục triệu đô-la cho mỗi phim, thì Tri-Culture vẫn kiên quyết không bao giờ làm phim nào tốn quá ba triệu đô. Một nhà sản xuất làm ra một phim vừa vặn với ngân sách hay dưới ngân sách là một anh hùng trong mắt Moses Wartberg. Nhưng nếu chi phí cho cuốn phim vượt quá ngân sách, thì ngay dù nó có đem lời cho phim trường cả vài chục triệu đô. Wartberg cũng nại ra điều khoản phạt đền trong hợp đồng sản xuất và tước đoạt tỷ lệ phần trăm lợi nhuận của nhà sản xuất. Hẳn là sẽ có chuyện kiện cáo đấy, ai lại chịu bị xử ức như vậy? Nhưng phim trường của lão ta luôn có sẵn hai mươi luật sư được trả lương, ngồi chầu chực quanh đó, chờ dịp để khua môi múa mỏ khoe tài biện thuyết trước toà. Thế là một cuộc điều đình thường được dàn xếp mà lão vẫn ở thế thượng phong. Nhất là nếu như nhà sản xuất, diễn viên hoặc nhà văn còn muốn làm phim khác với Tri-Culture.

***

Điều duy nhất mà mọi người nhát trí đó là Wartberg là một thiên tài về tổ chức. Lão ta có ba phó tổng, mỗi người đặc trách những lãnh địa riêng biệt và cạnh tranh với nhau để dành đặc ân của lão nhắm cái ngày mà một người trong bọn họ sẽ kế thừa ngôi báu. Cả ba đều có nhà cửa lộng lẫy nguy nga, những khoản bổng lộc hậu hĩ và toàn quyền trong lãnh vực riêng của họ, chỉ lệ thuộc vào quyền phủ quyết của Wartberg. Cả ba đều lo đi săn tìm những tài năng, những kịch bản hay với giá rẻ, nghĩ ra những dự án mới mẻ độc đáo. Luôn luôn biết rằng họ phải khống chế ngân sách ở mức thấp các tài năng dễ sai khiến và phát kiến bất kỳ tia sáng độc đáo nào trước khi mang chúng đến dãy văn phòng của Wartberg, trên tầng sân thượng của building phim trường.

Còn về chuyện tình dục thì lão không bị tai tiếng gì. Lão không hề lăng nhăng hay quấy nhiễu tình dục các em ngôi sao triển vọng. Không hề gây sức ép đối với đạo diễn hay nhà sản xuất để dành vai cho một đào cưng nào của lão. Một phần chuyện này là do bản chất khổ hạnh, và cả do khả năng sinh lý yếu kém của lão. Phần khác là do ý thức của lão ta về nhân phẩm. Nhưng lý do chính là lão đã có cuộc hôn nhân hạnh phúc trong ba mươi năm với người yêu thời niên thiếu.

Họ đã gặp nhau ở trường trung học Bronx kết hôn với nhau từ thuở thanh niên và từ đó luôn sống bên nhau.

Bella Wartberg lúc đầu là một người vợ hiền mẹ đảm rất tòng phục chồng. Nhưng theo dòng đời, quyền lực chảy từ nguồn này sang nguồn khác mà không ai biết tại sao. Khi Moses trở thành ông chủ lớn của Tri-Culture Studios hình như Bella Wartberg được cây gậy thần kỳ chạm vào và biến đổi từ một cô gái Do Thái xinh xắn, ngoan hiền thành một mệnh phụ thời thượng, linh hoạt đầy năng lực và rất tự tin là mình đẹp và hấp dân. Và thế là nàng rất sẵn lòng đón nhận khi một chàng diễn viên trẻ làm bộ si tình nàng.

Nàng đáp trả lại tình chàng một cách chân thành, sôi nổi. Nàng đến căn hộ nhếch nhác, bê bối của chàng ở Santa Monica và lần đầu tiên trong đời nàng, được “phết” một trận cẩn thận, đến nơi đến chốn! Chàng diễn viên trẻ rất khoẻ mạnh, say mê nghiệp điện ảnh và toàn tâm toàn ý tự đồng hoá với vai trò đến độ hầu như chàng ngỡ rằng mình yêu nàng thực. Chàng mua tặng nàng một vòng đeo tay thật đẹp từ cửa hàng Gucci s mà nàng sẽ nâng niu trân trọng suốt phần đời còn lại như là chứng tích cho mối tình đam mê đầu tiên của nàng. Và do đó, khi chàng yêu cầu nàng giúp đỡ để được nhận một vai trong một phim chính của Tri-Culture, chàng hoàn toàn sửng sốt khi nàng bảo không bao giờ xen vào việc làm ăn của chồng. Họ cãi nhau đầy cay đắng và chàng diễn viên biến khỏi đời nàng. Nàng nhớ chàng, nhớ căn hộ tồi tàn của chàng, những đĩa nhạc rock của chàng. Nhưng nàng là một cô gái có đầu óc. Không thể phạm cùng sai lầm như thế nữa. Nàng sẽ chọn lựa người tình thận trọng hơn.

Trong những năm tiếp theo nàng trở nên một chuyên gia thương thuyết với các diễn viên, khá tinh tường để phân biệt người tài năng với kẻ bất tài. Và nàng giúp cho những ai có tài phát huy được sự nghiệp của họ. Nàng không bao giờ phạm sai lầm là đặt vấn đề thẳng với chồng. Thay vì thế, nàng đến với một trong ba ông phó tổng. Nàng sẽ ca ngợi nhiệt liệt tài năng của một diễn viên mà nàng đã xem trong một nhóm kịch nhỏ diễn các vở của Ibsen và nhấn mạnh rằng bản thân nàng không biết gì nhiều về diễn viên đó nhưng chắc rằng anh ta sẽ là một tài sản cho phim trường. Tay phó tổng sẽ ghi tên và anh chàng diễn viên sẽ có một vai nhỏ. Chẳng bao lâu sau lời đồn lan truyền là Bella Wartberg chuyên môn ngủ bậy với bất kẻ ai, bất cứ nơi đâu, khiến bất cứ khi nào nàng ghé lại một trong các văn phòng của các ông phó tổng, các vị này đều phải cho thư ký hiện diện để khỏi mang tiếng.

Ba vị phó tổng cạnh tranh nhau để nắm quyền lực tối thượng đều nghĩ phải tìm cách thích nghi với phu nhân Wartberg. Jeff Wagon trở nên cánh hẩu với Bella và còn giới thiệu nàng cho một vài chàng trẻ đặc biệt ngon lành. Có khi nàng lảng vảng nơi các shops đắt tiền của Rodeo dành cho các bà, hoặc dùng những bữa trưa kéo dài với các nàng tiểu minh tinh xinh đẹp nơi các nhà hàng sang trọng, và nàng mang cặp kính râm khổng lồ kiểu đàn ông.

Vì mối quan hệ thân thiết với Bella, Jeff Wagon là kẻ được ưu đãi để kế vị Moses Wartberg khi lão này hưu. Nhưng có một cái bẫy. Moses Wartberg sẽ làm gì khi biết vợ lão, Bella là nữ hoàng Messalina dâm loạn của Beverly Hills? Thiên hạ kháo nhau xầm xì báo chí châm chích lộ liễu chẳng lẽ lão Wartberg lại không biết?

Như thường lệ, lão thâm hiểm này lại làm mọi người ngạc nhiên. Bằng cách tuyệt đối không làm gì cả. Lão chỉ kín đáo phục hận – mà cũng hiếm khi – tên gian phu, chứ không bao giờ trả thù con dâm phụ.

Lần đầu tiên lão ra đòn thù là khi một ngôi sao nhạc trẻ rock-and-roll bô bô về cuộc chinh phục của hắn, gọi Bella Wartberg là một cái lỗ cuồng dâm.

Tay này khi phát biểu như vậy lại thành thật nghĩ rằng đó là một lời khen đúng mức! Thế nhưng đối với Moses Wartberg thì đó lại là một lời khen thiếu tế nhị! Thằng oắt tì, mày đã chơi hoa tàn lại còn đem bẻ cành bán rao hở? Hẵng đợi đấy? Ta sẽ cho mày một trận bẽ mặt để mày bớt đi cái ngạo kia của tuổi trẻ!

Ngôi sao nhạc rock-and-roll này, với một đĩa đơn, đã làm ra tiền gấp mười lần so với thù lao khi diễn một vai trong phim. Thế nhưng chàng ta vẫn bị truyền nhiễm bởi giấc mộng Mỹ: người ta thoả mãn tính luyến ngã khi thấy mình xuất hiện trên phim.

Trong đêm chiếu thử, chàng ta đã tập trung cả đoàn tuỳ tùng gồm các nghệ sĩ thân hữu và các bạn gái và đưa tất cả đến phòng chiếu phim riêng của Wartberg, chật ních những ngôi sao hàng đầu của phim trưởng Tri-Culture. Đây là một trong những party lớn trong năm.

Ngôi sao nhạc rock ngồi và ngồi và ngồi.

Chàng ta chờ và chờ và chờ. Phim vẫn được chiếu tới, tới. Thế nhưng trên màn hình, nào đâu thấy khuôn mặt chàng xuất hiện cho thiên hạ chiêm ngưỡng. Vì đoạn phim nào có chàng đều đã được cắt, vất trên sàn phòng biên tập! Chàng thẹn và tức đến hoá đá, ngã lăn ra bất tỉnh và được các bạn bè khênh ra xe đưa về nhà. Moses Wartberg đã ăn mừng sự biến đổi của lão ta từ một nhà sản xuất thành công của phim trưỡng bằng một cú ngoạn mục. Qua bao năm trong nghề; lão đã nhận thấy rằng các nhà tài phiệt điện ảnh thường tức giận với việc mọi chú tâm của công chúng đều đổ dồn cho các diễn viên, các nhà văn, các nhà sản xuất trong những cuộc phát giải của Hàn lâm viện Điện ảnh. Họ nổi sùng vì chỉ những nhân viên của họ nhận tất cả vinh quang từ những cuốn phim do họ tạo ra. Chính Moses Wartberg, từ mấy năm trước, là người khởi xướng ý tưởng về một giải Irving Thalberg trao cùng lúc với giải của Hàn lâm viện Điện ảnh. Giải này sẽ được trao cho nhà sản xuất đạt chất lượng cao ốn định qua nhiều năm. Trong thực tế, nhiều nhà sản xuất mà phim của họ chưa bao giờ được giải của Hàn lâm viện nhưng họ lại rất có ảnh hưởng trong công nghiệp điện ảnh, cũng được chia phần danh giá khi thắng giải Thalberg. Thế nhưng vẫn còn những ông chủ hãng phim và những ngôi sao làm ra tiền thực sự nhưng tác phẩm của họ lại không bao giờ xuất sắc.

Thế là Wartberg lại đề xướng thêm giải thưởng Nhân đạo cho nhân vật nào trong ngành công nghiệp điện ảnh thể hiện những lý tưởng cao cả, cống hiến đời mình cho sự cải thiện ngành nghề và cho nhân loại. Cuối cùng, hai năm trước đây, Moses Wartberg đã được trao giải này và nhận giải trên truyền hình trước sự theo dõi của hơn một trăm triệu khán giả Mỹ đầy lòng ngưỡng mộ. Giải thưởng này đã trở thành một vật sở hữu đáng giá nhất của Moses Wartberg dầu không thiếu lời mỉa mai biếm nhẽ của người trong ngành cũng như bên ngoài.

Chính Wartberg đã triển khai kỹ thuật chất lên một ngôi sao đang nổi gánh nặng mua sắm trả chậm: nhà cửa, xe cộ sang trọng, vật dụng đắt tiền để bắt buộc người đó phải chịu diễn trong những phim không có giá trị nghệ thuật tư tưởng gì nhưng lại hái ra tiền. Chính Wartberg đã tạo được những mối quan hệ thân thiết với giới quyền lực ở Washington. Các vị chính khách khoái được du hí với các em xì-tác-lét xinh thật là xinh, bằng những quỹ mật, những cuộc nghỉ ngơi thư giãn đắt tiền, từ quỹ của phim trường trên khắp thế giới. Lão là kẻ biết cách sử dụng các luật sư để vo tròn bóp méo pháp luật theo ý mình, để ăn cắp và lừa đảo mà vẫn chui lọt qua những lỗ hổng của pháp luật, trơn như con chạch. Doran vẫn phê phán Moses nặng nề như thế, nhưng tôi thì thấy lão ta cũng giống như hầu hết mọi doanh gia, phải tuân theo quy luật “vi nhân bất phú, vi phú bất nhân” thế thôi. Thương nhân đa trá, âu cũng là cái lẽ tự nhiên, bình thường vậy. Ngoài tính sắc sảo quỷ quyệt của lão mối quan hệ với giới quyền lực ở Washington là tài sản quan trọng nhất mà Tri-Culture Studios sở hữu được. Các kẻ thù của lão loan truyền nhiều chuyện xì-căng-đan về lão, phần lớn là bịa vì thực ra lão sống khá khổ hạnh. Họ tung ra tin đồn là lão ta vẫn bí mật bay qua Paris hàng tháng để hú hí với các em choai choai còn vị thành niên. Họ còn độc miệng loan truyền lão ta là kẻ mắc bệnh ưa dòm qua lỗ khoá mà lại là lỗ khoá buồng ngủ của chính vợ mình khi y thị hú hí với tình nhân. Toàn những chuyện hết nói nổi.

Về trí thông minh và sức mạnh nhân cách của lão, không còn gì phải nghi ngờ. Không giống như các nhà tài phiệt điện ảnh khác, lão ta lại lẫn tránh ánh sáng quảng cáo; ngoại lệ duy nhất là việc lão vận động để được giải thưởng Nhân đạo.

***

Doran lái xe đưa tôi vào Tri-Culture Studios. Khi đến toà nhà chính, chúng tôi đã đưa thẻ chứng minh cho một nhân viên an ninh kiểm tra, sau đó anh ta gọi điện thoại để biết chắc rằng chúng tôi đã được hẹn. Một cô thư ký bước xuống và dẫn chúng tôi vào thang máy để lên tầng trên cùng. Sang trọng nhưng giống như có ma, làm người ta hơi khớp.

Dù vậy, tôi phải công nhận mình bị ấn tượng bởi vẻ bặt thiệp của Jeff Wagon. Tôi biết lão ta đạo đức giả, dối trá nhưng điều đó dường như cũng tự nhiên thôi. Chúng tôi ngồi xuống trước bàn giấy của lão ta và Wagon bảo cô thư ký ngưng mọi cuộc gọi. Làm như lão tôn trọng chúng tôi lắm lắm. Nhưng rõ ràng lão đã không cho mật mã để thực sự ngưng mọi cuộc gọi bởi vì trong lúc bàn việc với chúng tôi, lão cũng nhận đến ba cuộc gọi.

Chúng tôi còn phải chờ Wartberg nửa tiếng trước khi cuộc thảo luận bắt đầu. Jeff Wagon kể vải chuyện tiếu lâm, cả câu chuyện nàng sơn nữ xứ Oregon đã thiến dế lão ta như thế nào.

– Phải chi cô ta làm tốt hơn, – Wagon nói, – Cô ta đã tiết kiệm cho tôi nhiều tiền bạc và tránh được bao điều rắc rối trong những năm vừa qua.

Điện thoại của Wagon lại reo lên, và ông ta dẫn Doran và tôi đến một phòng hội thảo sang trọng có thể dùng làm phòng chiếu phim.

Tại bàn hội thảo có Ugo Kellino, Houlinan và Moses Wartberg đang tán gẫu với nhau. Phía xa là một anh chàng trung niên nhưng đầu tóc bạc trắng mờ ảo. Wagon giới thiệu anh ta là đạo diễn mới của cuốn phim. Tên anh ta là Simon Bellfort, một cái tên nghe quen quen. Hai mươi năm trước anh ta đã làm một cuốn phim chiến tranh rất hay. Ngay sau đó anh ta đã ký một hợp đồng dài hạn với Tri-Culture và trở thành con át chủ bài làm ra tiền cho Jeff Wagon.

Anh chàng trẻ đi với anh ta được giới thiệu là Frank Richetti, có khuôn mặt sắc sảo, ranh mãnh, ăn mặc kiểu hippie California với chiếc áo Combo Polo, ra dáng một chàng Don Juan tân thời chuyên đi dụ dỗ gái tơ. Đây là tay phụ tá sản xuất của Bellfort.

Moses Wartberg không để phí thời gian. Giọng trầm trọng uy quyền, ông ta đi thẳng vào vấn đề:

– Tôi không hài lòng với kịch bản do Malomar để lại. Cách tiếp cận đó sai lầm. Đó không phải là phim của Tri-Culture. Malomar là một thiên tài, chỉ anh ấy mới có thể đạo diễn phim theo kịch bản đó. Chúng ta không có ai ngang tầm cỡ anh la.

Frank Richetti xen vào giọng ngọt ngào, duyên dáng:

– Thưa ông Wartberg, tôi nghĩ rằng tại đây ông cũng có vài đạo diễn tài ba đấy chứ. – Chàng ta cười và nhìn Simon Bellfort đầy tình tứ.

Wartberg nhìn chàng ta thật lạnh. Thế là anh chàng co vòi ngay. Còn Bellfort hơi đỏ mặt nhìn lảng chỗ khác.

– Chúng ta phải đổ nhiều tiền cho phim này, – Wartberg tiếp tục. – Phải bảo đảm việc đầu tư đó. Chúng ta không muốn bọn phê bình nhảy chồm chồm lên chúng ta cho rằng chúng ta làm hỏng tác phẩm của Malomar. Chúng ta muốn dùng danh tiếng của anh ấy cho cuốn phim này. Houlinan sẽ phát một thông cáo báo chí với chữ ký của tất cả chúng ta ở đây xác nhận rằng cuốn phim sẽ được làm theo ý đồ của Malomar. Đó sẽ là một cuốn phim của Malomar dù không có Malomar, một cống phẩm cuối cùng cho sự vĩ đại của anh ấy và là một đóng góp sau cùng của anh cho nền điện ảnh Hoa Kỳ.

Wartberg dừng lời khi Houlinan phân phát các bản sao tờ thông cáo báo chí cho mọi người. Trên giấy đẹp có tiêu đề và logo của Tri-Culture Studios, in hai màu đỏ và đen.

Kellino nói kiểu thân mật, tự nhiên:

– Này Moses, tôi nghĩ ông nên nêu rõ rằng Merlyn và Simon sẽ cùng làm việc với tôi về kịch bản mới.

– OK, điều đó đã được nêu ra, – Wartberg nói.

– Và Ugo này, cho phép tôi nhắc nhở anh rằng anh không được xen vào việc sản xuất hay đạo diễn. Đó là một phần trong hợp đồng của chúng ta.

– Chắc chắn thế rồi, – Kellino nói.

Jeff Wagon mỉm cười và dựa ngửa vào lưng ghế:

– Thông cáo báo chí là vị thế chính thức của chúng ta. – lão nói – Nhưng Merlyn này, tôi phải nói với anh rằng Malomar đã rất sai lầm khi viết kịch bản này. Thật kinh khủng. Chúng ta phải viết lại tôi có vài ý tưởng. Có rất nhiều việc phải làm. Ngay bây giờ chúng ta phải phủ đầy các phương tiện truyền thông về Malomar. Anh thấy ổn không, Jack? – ông hỏi Houlinan. Và Houlinan gật đầu.

Kellino nói với tôi, rất thành thật:

– Tôi hy vọng bạn sẽ làm việc với tôi về phim này để làm cho nó trở thành một tuyệt phẩm như Malomar từng mong muốn.

– Không, – tôi nói. – Tôi không thể làm điều đó. Tôi đã cùng làm việc với Malomar về kịch bản, tôi nghĩ kịch bản đó hoàn hảo. Vì thế tôi không chấp thuận bất kỳ sự sửa đổi nào hay viết lại. Tôi sẽ không ký bất kì thông cáo báo chí nào về vụ đó.

Houlinan từ tốn chen vào:

– Chúng tôi đều biết anh cảm thấy như thế nào. Anh đã rất gần gũi với Malomar trong phim này. Tôi tán thành những gì anh vừa nói, nghĩ rằng thật kỳ diệu và hiếm hoi khi thấy sự trung thành như thế ở Hollywood, nhưng hãy nhớ rằng, anh cũng có tỷ lệ ăn chia trong phim. Quyền lợi của anh gắn liền với việc cuốn phim thành công. Nếu anh không phải là người bạn của phim, nếu anh là kẻ thù của phim, thì anh đang lấy tiền ra khỏi túi anh đấy.

Tôi thật sự bật cười khi nghe anh ta nói “Tôi là người bạn của phim mà”. Đó là lý do tại sao tôi không muốn viết lại kịch bản. Mấy người mới chính là kẻ thù của phim này.

Kellino nói đột ngột, cộc lốc:

– Mẹ, bọn mình cần đếch gì hắn. Để hắn đi đi.

Lần đầu tiên, tôi nhìn chằm chằm vào Kellino, và tôi nhớ sự mô tả của Osano về nhân vật này. Như thường lệ. Kellino ăn mặc rất đẹp, bộ comple cắt rất vừa khéo, áo sơ-mi hàng cao cấp nhất, giày nâu bóng. Trông anh ta thật bảnh bao và tôi nhớ Osano đã dùng nhóm từ “anh nhà quê hãnh tiến” để chỉ Kellino và tôi thấy quả thật rất hợp với anh ta.

Wartberg nói với Wagon:

– Hãy dàn xếp vụ này, – Và ông ta rời phòng.

Ông ta không thể phải chịu bực mình đi tranh cãi với một anh nhà văn ấm ở, dở hơi. Ông ta đến dự buổi họp chỉ vì lịch sự với Kellino mà thôi.

Wagon nói từ tốn:

– Merlyn có vai trò quan trọng trong dự án này, Ugo à. Tôi chắc rằng khi anh ấy nghĩ kỹ lại, anh ấy sẽ gặp chúng ta. Doran này, tại sao chúng ta không ngồi lại với nhau vài ngày nữa?

– Tất nhiên rồi! – Doran nói. – Tôi sẽ gọi cho ông.

Chúng tôi đứng lên để rời đi. Tôi trao bản copy thông cáo báo chí cho Kellino.

– Có gì dính ở giày anh kìa, – tôi nói. – Hãy lấy cái này để chùi đi!

Khi chúng tôi rời Tri-Culture Studios, Doran bảo tôi đừng lo ngại gì. Anh nói rằng anh có thể dàn xếp ổn thoả mọi chuyện trong vòng một tuần, rằng Wartberg và Wagon không thể để cho tôi trở thành kẻ thù của bộ phim. Họ sẽ tìm cách thoả hiệp. Và tôi cũng đừng quên tỷ lệ ăn chia của tôi.

Tôi nói với anh ta rằng tôi đếch cần và tôi bảo anh ta lái nhanh hơn lên. Tôi biết rằng Janelle sẽ chờ tôi ở khách sạn và dường như điều tôi mong muốn nhất trên đời hiện nay là gặp lại nàng. Để sà vào người nàng và hôn nàng và nằm bên nàng, nghe nàng kể chuyện.

Tôi thấy vui vì có được lý do để ở lại Los Angeles với nàng trong cả tuần. Thực sự tôi chẳng tha thiết lắm với việc làm phim. Với Malomar chết đi, tôi biết rằng cuốn phim sẽ chỉ là một thứ phó phẩm khác của Tri-Culture mà thôi.

***

Khi Doran bỏ tôi xuống ở khách sạn Beverly Hills. anh ta đặt bàn tay lên cánh tay tôi và nói:

– Chờ một tí. Tôi có chuyện này muốn nói với anh.

– Được thôi, – tôi hơi sốt ruột nói.

Doran nói:

– Tôi đã tính nói chuyện này cho anh biết từ lâu rồi, nhưng tôi cảm thấy có lẽ không phải là việc của mình.

– Ôi Trời! – tôi nói – Anh sắp nói chuyện quái gì vậy? Tôi đang vội lắm đây.

Doran cười buồn:

– Vâng, tôi biết. Janelle đang chờ anh đúng không? Tôi muốn nói với anh về nàng ta đấy.

– Này, – tôi nói với Doran, – Tôi biết tất cả về nàng và tôi chẳng cần quan tâm nàng làm gì, nàng như thế nào. Chuyện ấy đối với tôi chẳng có gì khác biệt.

Doran ngưng một lát:

– Anh có biết nàng Alice mà Janelle từng sống chung?

– Có, – tôi nói. – Một cô gái dịu dàng.

– Một cô nàng đồng dục nữ đấy. – Doran nói.

– Ờ, rồi sao? – tôi hỏi.

– Janelle cũng thế. – Doran nói.

– Nghĩa là đồng dục nữ?

– Lưỡng giới thì đúng hơn. Nàng ta thích cả đàn ông lẫn đàn bà.

Tôi nghĩ về chuyện ấy một lát, rồi mỉm cười và nói:

– Nhân vô thập toàn mà.

Và tôi ra khỏi xe, đi lên phòng tôi, nơi Janelle đang đợi và chúng tôi làm tình với nhau trước khi dẫn nhau đi ăn. Nhưng lần này tôi không yêu cầu nàng kể chuyện nào. Tôi cũng không nêu ra điều Doran vừa nói. Chẳng cần thiết, tôi đã mường tượng điều ấy từ lâu và đã làm hoà với nó. Thế cũng tốt hơn là nàng ngủ với những thằng đàn ông khác.

Bình luận