Trong cuộc hành trình sau đó của tôi về Los Angeles một tháng sau, tôi gọi điện thoại cho Janelle và chúng tôi quyết định sẽ đi ăn tối và xem phim cùng với nhau.
Có điều gì đó hơi lạnh trong giọng nói của nàng, vì thế tôi thậu trọng cảnh giác. Điều đó đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận cú sốc thấy mặt nàng khi tôi đến đón nàng tại căn hộ của nàng.
Alice ra mở cửa, tôi hôn nàng và hỏi nàng Janelle thế nào và Alice đảo tròn mắt ngược lên trên đầu, điều đó có nghĩa là tôi có thể chờ đợi một nàng Janelle hơi tàng tàng mát mát đấy. Ờ, không hẳn là điên nhưng hơi ngồ ngộ. Khi Janelle ra khỏi phòng ngủ, nàng ăn mặc theo kiểu tôi chưa từng thấy trước đây.
Nàng đội một chiếc mũ fedora trắng có một dải băng đỏ. Vành mũ che ngang đôi mắt nâu sậm lấp lánh nhũ vàng của nàng. Nàng mặc một bộ comple đàn ông bằng lụa trắng may cắt rất khéo, hay một thứ vải vóc nào đó trông giống lụa và một chiếc cà vạt sọc xanh đỏ thật đẹp và trên hết, nàng mang một cây gậy Gucci màu kem thon dài thanh nhã mà nàng cầm chỉ vào bụng tôi. Đó là một thách thức trực tiếp, tôi biết nàng đang làm gì, nàng vừa ra khỏi phòng khuê và không một lời nào nàng vẫn bày tỏ cho cả thế giới biết về tình dục lưỡng giới của mình.
Nàng hỏi:
– Anh thích như thế này không?
Tôi mỉm cười và nói:
– Tuyệt. – Một nàng lưỡng tính thanh lịch nhất tôi từng thấy. Em muốn ăn ở đâu?
Nàng tựa người lên chiếc can và nhìn tôi rất lạnh.
– Em nghĩ chúng ta nên đi ăn ở Scandia và đó là một lần trong mối quan hệ của chúng ta. anh có thể đưa em đến một Night Club.
Chúng tôi chưa từng đi ăn ở các nơi chốn hơi kỳ dị. Chúng tôi chưa từng dẫn nhau đến một hộp đêm. Nhưng tôi đồng ý. Tôi nghĩ mình hiểu được điều nàng đang làm. Nàng đang buộc tôi thừa nhận với mọi người rằng tôi yêu nàng, bất chấp tình trạng tính dục lưỡng giới của nàng, nàng muốn kiểm nghiệm xem tôi có chịu nỗi những trò đùa của giới đồng dục hay không. Bởi vì bản thân tôi đã chấp nhận hiện tượng đó, thì ai khác muốn nghĩ gì thì nghĩ, tôi bất cần.
Chúng tôi có một buổi tối thật vui. Trong nhà hàng mọi người nhìn chăm chăm chúng tôi, và tôi phải nhận rằng Janelle trông đẹp tuyệt. Thực vậy, nàng trông giống một phiên bản của Marlene Dietrich (1) với mái tóc vàng tươi rực rỡ hơn một Người đẹp phương nam thuần chủng nhất. Bởi vì, dù nàng có làm gì thì làm, cái nữ tính phồn thực phong mãn kia vẫn tuôn trào ra từ nàng. Nhưng tôi biết rằng nếu nói với nàng điều đó, nàng sẽ không ưa Nàng đang làm như thế là để trừng phạt tôi kia mà. Nếu tôi tỏ vẻ thích thú thì chẳng hoá ra cú đánh của nàng lại tạo ra ép phê hiệu ứng ngược hay sao?
Tôi thật sự thích thú thấy nàng diễn vai trò tính dục đồng giới vì tôi biết trong giường nàng là giống cái đến mức nào. Bởi thế đó là một lời đùa kép đôi với bất kỳ ai đang nhìn chúng tôi. Tôi cũng thích thú trò đùa này bởi vì Janelle nghĩ đang chọc giận tôi và đang quan sát từng động tác của tôi và nàng thất vọng và rồi hài lòng vì rõ ràng là tôi không phiền lòng.
Sau đó chúng tôi đến hộp đêm Polo Lounge, nơi để làm vui lòng nàng, tôi phô bày mối quan hệ của chúng tôi trước bao tia nhìn của bạn bè nàng và bạn bè tôi. Tôi thấy Doran ngồi ở một bàn và Jeff Wagon nơi một bàn khác và cả hai đều cười nhăn nhở với tôi.
Janelle vẫy tay chào họ một cách vui vẻ rồi quay sang tôi và nói:
– Thật tuyệt phải không anh, khi chúng ta đến nơi nào đó ngồi uống và được gặp thật nhiều bạn thân của anh?
Tôi cười đáp lại nàng và nói:
– Tuyệt.
Tôi đưa nàng về nhà trước nửa đêm và nàng dùng cây can đập lên vai tôi và nói:
– Anh ứng xử tốt lắm.
Tôi nói:
– Cám ơn!
Nàng hỏi:
– Anh sẽ gọi cho em không?
Và tôi bảo:
– Có chứ! Dù sao cũng là một đêm dễ chịu và đáng nhớ.
***
Sau vụ này một thời gian ngắn, tôi lại yêu Janelle như một nhân vị, nghĩa là tôi không chỉ muốn tìm thoả mãn trong việc làm tình với nàng, hưởng thụ thân xác nàng hoặc vui thích với việc kể chuyện đời mình cho nàng nghe hay nghe nàng kể chuyện đời nàng. Nói tóm lại là đến một lúc tôi nhận ra chức năng duy nhất của nàng là ban cho tôi hạnh phúc và niềm vui. Tôi cũng thấy có bổn phận làm cho nàng hạnh phúc hơn là đừng bao giờ phiền giận khi nàng không làm tôi hạnh phúc.
Tôi không có ý nói rằng mình trở thành một trong những anh chàng si tình một cô gái. Thực sự tôi không bao giờ hiểu nổi những kẻ tìm thú đau thương trong tình yêu. Tôi vẫn luôn tin rằng mình phải được phần từ bất kỳ cuộc mặc cả nào trong đời sống, hoạt động văn học, hôn nhân, tình yêu, ngay cả trong tư cách người cha.
Bây giờ điều nghịch lý lạ lùng đó là sau khi nàng đã “phản bội” tôi, sau khi chúng tôi bắt đầu hơi ghét nhau, tôi lại đi đến chỗ yêu nàng như một nhân vị.
Nàng thật sự là một người có tấm lòng tốt. Nhiều khi nàng vẫn thường nói: “Em là một người tốt”. Và thật sự nàng như thế. Nàng rất thẳng thắng trong những chuyện quan trọng. Tất nhiên là nàng có “phất cờ” với những người đàn ông khác và cả đàn bà nữa, nhưng đã sao nào, nhân vô thập toàn mà. Nàng vẫn yêu thích cùng những quyển sách mà tôi thích, những bộ phim, những con người mà tôi thích. Đúng là lạ gì thanh khí lẽ hằng, một dây một buộc ai giằng cho ra. Khi nàng nói đối với tôi là vì nàng không muốn gây tổn thương cho tôi. Và khi nàng nói sự thật cho tôi hay, một phần nàng cũng muốn làm tổn thương tôi (nàng có tính ưa trả thù – nhưng nhẹ nhàng chứ không độc hiểm và tôi cũng thích cả nét tính cách đó nơi nàng), cũng vì nàng sợ rằng tôi sẽ biết sự thật theo một cách có thể còn làm cho tôi tổn thương nặng nề hơn.
Và dĩ nhiên, cùng với thời gian trôi qua, tôi phải hiểu rằng nàng có một lối sống dễ gây tổn thương theo nhiều cách. Một cuộc sống phức tạp. Mà thực ra lại không có gì là phức tạp. Thế nên cuối cùng mọi giả tạo và ảo tưởng đều được quét sạch khỏi quan hệ của chúng tôi. Chúng tôi thực sự là bạn của nhau và tôi yêu nàng vì chính con người của nàng. Tôi ngưỡng mộ lòng dũng cảm, tính kiên cường bất khả hủy diệt nơi nàng với tất cả những vỡ mộng chán chưởng tữ cuộc sống nghề nghiệp của nàng, tất cả những phải trắc trong đời tư của nàng. Tôi đồng cảm tất cả. Tôi đồng cảm với nàng mọi điều.
Vậy tại sao chúng tôi lại không còn có được những khoảng thời gian mê đắm tuyệt vời như trước đây? Tại sao lạc thú ái ân của chúng tôi không còn ngọt ngào nồng thắm như trước dù vẫn còn đáng giá hơn bất kỳ thứ gì khác? Tại sao chúng tôi không còn chất ngất cơn mê như vẫn thường đạt được trước đây?
Ma thuật – ma thuật, đen hoặc trắng. Đó là pháp thuật, phù chú, giả kim thuật. Có thật đúng là những vì tinh tú tít tắp trên trời xa vẫn đang dệt nên số mệnh cho mỗi thân phận người và máu của mặt trăng điều tiết thời vận thịnh suy, bĩ thái cho từng mỗi cuộc đời?
Có thật đúng là vô vàn những thiên hà vẫn định đoạt vận mệnh hàng ngày của chúng ta trên mặt đất? Có hoàn toàn đơn thuần đúng là chúng ta không thể hạnh phúc nếu không có những ảo tưởng để đánh lừa hay để xoa dịu vỗ về?
Đến một điểm nào đó trong mỗi cuộc tình, hình như thế người đàn bà nổi giận khi thấy người tình của mình quá hạnh phúc. Tất nhiên nàng biết chính nàng đã làm cho chàng hạnh phúc. Tất nhiên biết đó là niềm vui cho nàng, là sứ mệnh của nàng. Nhưng cuối cùng nàng đi đến kết luận là xét theo một góc độ nào đó, tên khốn kia đang mưu đồ quất ngựa truy phong. Đặc biệt là tình huống người đàn ông đang có vợ chính thức, còn người đàn bà trong tình trạng độc thân. Vì lúc đó mối quan hệ nọ là một giải đáp cho vấn đề của chàng nhưng không giải quyết được vấn đề của nàng.
Đến một thời điểm nào đó, một trong hai đối tác cần đấu đá nhau trước khi làm tình. Janelle đã đến giai đoạn đó. Thường thì tôi tìm cách đẹp, nhưng đôi khi tôi cảm thấy như mình bị dồn vào thế bất đắc dĩ phải thượng đài. Nhất là những khi nàng bực tức vì tôi vẫn còn kết hôn và không nói ra một lời thệ hải minh sơn nào về chuyện sẽ bền duyên tơ tóc với nàng.
Chúng tôi đang ở căn nhà nàng thuê tại Malibu sau khi xem phim về. Đêm đã khuya. Từ phòng ngủ, chúng tôi có thể nhìn ra đại dương mênh mông trước mặt. Ánh trăng bàng bạc trên muôn vàn lớp sóng như bao lọn tóc vàng của các nàng mỹ nhân ngư đang bơi lội nô đùa trong làn nước biển.
– Mình đi ngủ thôi em, – tôi nói.
Tôi đang thèm làm tình với nàng muốn chết. Tôi vẫn luôn thèm làm tình với nàng, thèm không nhịn nổi mỗi khi gần nàng.
– Chèn đét ơi, – nàng nói. – Lúc nào anh cũng đòi ấy không hà.
– Không phải anh đòi ấy em. Anh muốn làm tình với em mà. – Tôi đã trở nên một con người rất ư tình cảm.
Nàng nhìn tôi lạnh lùng nhưng đôi mắt nâu ướt át của nàng ánh lên những tia nộ khí:
– Đừng giả vờ hồn nhiên. Anh là tên hủi không mang chuông.
– Một ý tưởng của Graham Greene, – tôi nói.
– Ồ, đồ quỷ sứ! – Nàng rủa, nhưng nàng phá ra cười.
Một khi Janelle chịu cười có nghĩa là lúc đó nàng đã thấy thoải mái tư tưởng. Thế rồi nàng đi lấy một bồn đầy nước nóng. Chúng tôi vẫn hay lắm chung với nhau trước khi cùng lên giường. Nàng kỳ cọ cho tôi, tôi kỳ cọ cho nàng và chúng tôi đùa nghịch nhau đôi chút rồi nhảy ra ngoài lấy khăn tắm lớn lau khô cho nhau. Rồi chúng tôi cuộn xoắn lấy nhau, trần truồng trong chăn.
Thế nhưng giờ đây nàng không chui ngay vào trong chăn mà nàng đốt lên một điếu thuốc trước khi lên giường. Đó là một dấu hiệu nguy hiểm. Nàng muốn chiến đấu.
Nàng nheo đôi mắt nâu qua làn khói thuốc. Những lọn tóc vàng loà xoà buông xuống, phủ qua khuôn mặt kiều diễm thanh tú của nàng.
– Anh biết đấy, đúng thế, anh có thể về nhà và bắt ốc vít với vợ anh và chuyện đó được thôi. Anh nghĩ là bình thường, tự nhiên thôi. Nhưng bởi vì tôi có những người tình khác nên anh nghĩ tôi chỉ là một cái… Anh không còn yêu tôi nữa.
– Anh vẫn yêu em mà!
– Anh không còn yêu em như trước, – Nàng vặn lại – Anh yêu em đủ để muốn làm tình với em chứ không phải chỉ ngủ với em mà thôi. Anh thực sự là thứ láu cá. Anh quỷ quyệt một cách hồn nhiên. Anh đã thừa nhận yêu tôi ít hơn, như thể tôi lừa anh vào chuyện đó. Nhưng muốn tôi biết điều ấy. Nhưng tại sao chứ? Tại sao đàn bà không thể có những người tình khác và vẫn yêu người họ yêu? Anh vẫn luôn nói với tôi rằng vẫn còn yêu vợ anh và càng yêu tôi hơn. Anh bảo rằng chuyện đó khác. Tại sao chuyện đó lại không thể khác đối với tôi? Tại sao chuyện đó lại không thể khác đối với mọi người phụ nữ? Tại sao chúng tôi không được quyền tự do tính dục như đàn ông và đàn ông vẫn yêu chúng tôi?
– Bởi vì phụ nữ biết chắc đứa nào là con mình, còn đàn ông đâu biết được, – tôi nói và nghĩ mình nói đùa.
Nàng ném ngược tấm chăn ra sau trong một động tác đầy kịch tính và bật dậy như lò xo khiến nàng đứng thẳng trên giường:
– Tôi không thể nào tin anh lại ăn nói như thế, – nàng nói vẻ nghi ngờ. – Tôi không thể nào tin rằng anh lại nói một điều sô-vanh chủ nghĩa giống đực không tướng tượng được đến như thế?
– Anh đùa đấy mà! Thực tế. Nhưng em biết đấy, em không hiện thực chủ nghĩa chút nào. Em muốn anh ngưỡng mộ, yêu em thực sự coi em như một bà hoàng trung trinh tiết liệt. Như người ta cư xử với nhau trong những ngày xa xưa ấy Nhưng em lại bác bỏ những giá trị nền tảng của tình yêu dâng hiến. Các người muốn chúng tôi yêu các người như tín mộ chiếc Bình Thiêng, nhưng các người lại muốn sống như một người đàn bà phóng đãng. Em không chịu chấp nhận rằng nếu những giá trị của em thay đổi thì của anh cũng phải đổi thay. Anh không thể yêu em như em muốn anh phải yêu như thế. Như anh từng yêu em như thế?
Nàng bắt đầu khóc:
– Em biết mà, – Nàng nói – Ôi trời, chúng ta từng yêu nhau biết bao. Anh biết là em vẫn làm tình với anh khi em nhức đầu như búa bổ, vẫn mặc kệ, em chỉ uống ít viên Percodan. Và em thích điều ấy. Thực tình là thích điều ấy. Và giờ đây khi tình dục không còn hấp dẫn như trước, phải chăng bây giờ chúng ta thành thật với nhau?
– Không, không phải thế, – tôi nói.
Điều ấy làm nàng lên cơn trở lại. Nàng bắt đầu gào khóc và giọng nàng giống một con vịt đang cạp cạp!
Sắp phải đối mặt một đêm dài đây. Tôi thở ra và trườn tới cái bàn đêm để cạnh giưởng để lấy một điếu thuốc. Thật khó đốt lên một điếu thuốc khi một cô gái đẹp đứng trong tư thế khiến cho cái của quý của nàng lại ở ngay phía trước miệng bạn.
Hút thuốc làm chi cho hại sức khoẻ. Hãy xơi món trân kì này có phải tốt hơn không. Không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc! Nhưng tôi xoay xở, loay hoay tìm cách đốt thuốc và bức tranh đó trông buồn cười quá khiến nàng đổ vật xuống giường, cười phá lên.
– Em có lý đấy, – tôi nói. – Nhưng em biết những lý do thực tiễn khiến đàn bà nên đàng hoàng. Anh đã bảo là đàn bà phần lớn không biết gì khi họ mắc bệnh hoa liễu. Và hãy nhớ rằng, em càng tạp giao, càng có nhiều cơ hội bị ung thư từ cung.
Janelle cười:
– Đồ ba xa… ạo! – nàng kéo dài ra.
– Không đùa đâu. Mọi điều cấm kỵ đều phát xuất từ cơ sở thực tế cả đấy.
– Đồ con hoang, – Janelle nói. – Đàn ông là lũ con hoang may mắn.
– Thì thiên lý vốn dĩ đã như thế? – tôi nói vẻ tự mãn. – Và khi em gào khóc, giọng em giống vịt Donald ghê!
Tôi bị nàng ném chiếc gối vào mặt và lấy đó làm lý do khoan miễn để bấu chặt và ôm riết lấy nàng và chúng tôi lăn tròn quấn riết lấy nhau, đánh nhau xáp lá cà một trận te tua, tơi tả.
Sau đó khi chúng tôi cùng hút chung điếu thuốc, nàng nói:
– Nhưng em nói đúng mà, anh cũng phải công nhận như thế chứ. Đàn ông bất công và không sòng phẳng. Đàn bà có đầy đủ quyền để có bao nhiêu đối tác tính dục tuỳ thích. Đúng không nào?
– Ừ, thì đúng. – tôi nói một cách nghiêm chỉnh như nàng.
Về phương diện thuần lý và trí tuệ, tôi biết rằng nàng có lý. Nàng xích lại gần tôi, âu yếm:
– Đó là lý do khiến em yêu anh. Anh thực sự hiểu. Ngay cả khi anh sô-vanh chủ nghĩa giống đực một cách hiếu chiến nhất. Khi nào cuộc Đại cách mạng nữ quyền thành công, em sẽ đứng ra bảo lãnh sinh mệnh chính trị cho anh. Em sẽ xác nhận anh là một con đực thuộc thành phần tốt, chỉ nhất thời lầm lạc bởi ý thức hệ của bọn cầm quyền đàn ông phải động lúc anh gần mực thì đen, nhưng anh đã sớm giác ngộ lý tưởng nữ quyền cách mạng nhờ ở gần em, nên anh đã gần đèn thì sáng
– Cám ơn nhiều nhà nữ cách mạng, người sẽ cứu chuộc đời tôi! Xin được tỏ bày lòng cám ơn trước nhiều thế kỷ!
Nàng tắt đèn và dụi tàn thuốc. Đầy vẻ trầm tư nàng nói:
– Anh thật sự chẳng yêu em kém đi tí nào vì chuyện em ngủ với người khác, phải không anh?
– Không đâu, – tôi nói.
– Anh biết em yêu anh chân thành mà, – nàng nói.
– Biết chứ, – tôi nói.
– Và anh không nghĩ em chỉ là một người chỉ để làm chuyện ấy thôi, phải không anh? – Janelle nói.
– Không hề, – tôi nói. – Thôi mình ngủ đi. em à!
Tôi với tay ra để ôm nàng. Nàng nhích ra xa một chút.
– Sao anh không bỏ quách vợ anh đi và lấy em? Hãy nói sự thật cho em nghe nào.
– Vì anh cũng là loài “lưỡng thê” như em vậy, – tôi nói.
– Đồ cà chớn! Anh đúng là thứ cà chớn chống xâm lăng. – Nàng lấy ngón tay trỏ búng “pậc, pậc” vào hai hòn bi mềm của tôi.
Đau quá!
– Ối mẹ ơi, – Tôi than. – Chỉ vì anh yêu em muốn khùng luôn, vì anh thích nói chuyện với em hơn bất kỳ ai khác, chỉ vì anh thích phết em hơn bất kỳ ai khác, cái gì khiến em nghĩ rằng anh nên bỏ vợ để theo em?
Nàng không biết tôi nói nghiêm chỉnh hay không. Nàng bèn quyết rằng tôi đang đùa. Quả là một giả định nguy hiểm.
– Rất mực nghiêm chỉnh đấy nhé, – nàng nói.
– Thành thật mà nói, em muốn biết. Tại sao anh vẫn còn kết hôn với vợ anh? Hãy cho em biết một lý do nghe cho lọt tai coi.
Tôi cuộn người thành một quả bóng phòng vệ kín chắc trước khi trả lời:
– Bởi vì nàng đâu phải chỉ đơn thuần là một cái âm đạo mà thôi.
***
Một sáng nọ tôi lái xe đưa Janelle đến phim trưởng Paramount, nơi nàng có một ngày làm việc để quay một phần nhỏ trong một bộ phim lớn.
Đến sớm, vì thế chúng tôi đi dạo lòng vòng để tham quan một bản sao giống hệt một thị trấn nhỏ, dùng làm ngoại cảnh để quay phim. Nó còn có cả một chân trời giả, một tấm kim loại khổng lồ vươn lên trời, lúc đầu đã đánh lừa được tôi. Tất cả các mặt tiền trông đều rất thật khiến khi đi ngang qua chúng, tôi không thể cưỡng lại tính tò mò, vói tay mở thử cửa một tiệm sách, hầu như chờ đợi sẽ thấy những dãy kệ bày đầy sách để bán. Nhưng khi tôi mở cửa ra, bên trong bục cửa chẳng có gì ngoài cỏ và cát.
Janelle cười và chúng tôi tiếp tục đi. Và nơi nào cũng thế, khi mở cửa chúng tôi lại chỉ thấy cỏ và cát. Cuối cùng chúng tôi đến một nhà hàng ăn với cái mái vòm dẫn ra đường phố và bên dưới mái vòm có màn che đỏ, một người mặc quần áo lao động đang quét nhà. Tôi nghĩ chúng tôi đã rời khu phong cảnh để vào khu làm việc. Tôi thấy một bảng thực đơn dán trên cửa và hỏi người làm công nhà hàng đó mở cửa chưa. Ông ta có bộ mặt của một diễn viên già. Ông ta nháy mắt với tôi. Rồi cười toét miệng, sau đó lại gần như nhắm mắt lại, chỉ nhấp nháy.
– Ông nói nghiêm chỉnh đấy chứ? – ông ta hỏi.
Tôi bước tới bên cửa nhà hàng và mở ra, và thực sự kinh ngạc. Vì lại thấy chỉ toàn cát và cỏ!
Tôi đóng cửa và nhìn vào mặt người làm công, một bộ mặt hầu như cuồng dại với niềm hân hoan bí ẩn như thể ông ta đã sắp xếp cuộc hành trình này cho tôi. Như thể ông ta là một thứ thần linh nào đó và tôi đã hỏi ông ta “Cuộc đời nghiêm túc chứ?” và vì thế ông ta đã trả lời bằng cách hỏi ngược lại tôi “Ông nghiêm chỉnh đấy chứ?”
Tôi dìu Janelle đến chỗ sàn diễn nơi nàng sắp quay phim và nàng nói với tôi:
– Chúng rõ ràng là cảnh giả. Vậy làm thế nào chúng lại có thể đánh lừa anh được?
– Chúng đâu có đánh lừa anh, – tôi nói.
– Nhưng rõ ràng anh có ý chờ đợi chúng là hiện thực, – Janelle nói. – Em nhìn mặt anh lúc anh mở cửa. Và em biết rằng cái nhà hàng đã lừa được anh.
Nàng đập mạnh vào tay tôi:
– Thực sự anh không nên ra ngoài một mình. Anh ngốc nghếch lắm.
Tôi phải thừa nhận điều đó. Nhưng chẳng phải vì tôi đã thực sự tin nhiều lắm đâu. Điều làm tôi phiền là tôi đã muốn tin rằng có cái gì đó đàng sau những cánh cửa kia. Rằng tôi không thể chấp nhận sự kiện hiển nhiên là đàng sau những đồ lề sơn phết lòe loẹt kia chẳng có cái gì cả. Rằng tôi đã thực sự nghĩ rằng mình là một pháp sư. Khi tôi mở những cánh cửa đó, những căn phòng thực và những con người thực sẽ hiện ra. Kể cả nhà hàng ăn. Ngay trước khi mở cửa tôi đã hình dung trong đầu óc mình những tấm trải bàn màu đỏ, những chai rượu vang màu trắng hay màu Boóc đô và những người đứng yên lặng chờ ngồi vào bàn tiệc. Tôi thực sự ngạc nhiên khi chẳng có gì hiện ra.
Tôi nhận thấy rằng đã có một sự lầm lạc hay mê vọng nào đó thúc đẩy tôi mở những cánh cửa kia và tuy thế tôi vẫn vui vì đã làm như vậy. Tôi chẳng buồn phiền gì chuyện Janelle cười nhạo tôi và cũng chẳng hề phật ý khi trao đổi mấy lời với người diễn viên điên khùng kia. Lạy Chúa, tôi chỉ muốn chắc dạ, và nếu như tôi chưa lừng mở những cánh cửa kia, hẳn sẽ còn thắc mắc mãi.
Chú thích
(1) Minh tinh điện ảnh Mỹ gốc Đức với một nhập thể của ý niệm. Người đàn bà định mệnh, giấc mơ của bao thế hệ đcn ông vào nứa đầu thế kỷ 19