Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 7

Tác giả: Thanh Phong Ngữ
Chọn tập

Kiều Trạch không thể không theo cô xuống lầu.

Lộ Miểu không có ý định dừng chân, Lộ bảo cũng ngúng nguẩy phe phẩy cái đuôi, vui vẻ nhảy chồm lên bên cạnh cô. 

Kiều Trạch cũng không bảo cô dừng lại.

Anh rất muốn biết, đến tột cùng là cô muốn làm trò gì.

Đi độ khoảng mười phút, Lộ Miểu cũng dừng bước.

Cô quay đầu nhìn anh, chỉ cách một đoạn ngắn.

“Anh hẳn là kiểu người sắc sảo cố chấp ấy nhỉ?” Cô hỏi.

Kiều Trạch nhíu mày, nhìn cô không nói.

“Anh xem đi.” Lộ Miểu chỉ vào Lộ Bảo, “Thông minh như anh là thế, còn không phải cũng bị tôi dắt mũi, ngoan ngoãn đi theo tôi ư?”

Kiều Trạch: “…”

“Tôi với anh quen biết không lâu, nhưng tôi đã nắm rõ nhược điểm của anh, rõ ràng tôi chiếm ưu thế. Thế nên tôi có thể dễ dàng thuyết phục anh, thậm chí anh còn không hề phòng bị tôi một chút nào cả.” Lộ Miểu đi đến gần anh, rồi đứng lại trước mặt anh, “Năng lực phản ứng của tôi có lẽ thật sự không tốt bằng các anh, nhưng điều này không có nghĩa tôi vô dụng. Công việc truy bắt ma túy không phải lúc nào cũng phải ghìm súng chống chọi với con buôn mới gọi là truy bắt ma túy, cung cấp tình báo cũng là một cách thức.”

“Tôi biết việc trinh sát, có thể nghiệm thuốc, suy nghĩ tinh tế, cẩn thận, dù tôi không thể ra tiền tuyến, thì cũng có thể nằm vùng.”

Kiều Trạch không chút suy nghĩ: “Không được.”

“Vì sao?”

“Một cô gái như cô thì nằm vùng cái gì.”

“Anh kì thị phụ nữ.”

“Cô có biết điều này có nghĩa gì không?”

Tất nhiên Lộ Miểu rõ có nghĩa là gì, là ngày ngày phải chạy bên làn ranh giới sống chết, tinh thần và cơ thể có thể bị tàn phá song song, thậm chí khả năng bị ép giao dịch và hút ma túy rất cao, mỗi một khả năng cô đều đã nghĩ đến, thậm chí còn có nhiều nguy cơ tiềm tàng cô mà không thể tưởng tượng nổi.

“Tôi muốn công việc này.” Lộ Miểu nói, “Dù kết quả có ra sao tôi đều có thể chấp nhận.”

“Hơn nữa tôi biết đường tự bảo vệ mình. Tuyệt đối tôi sẽ không liên lụy đến bất kì một ai.”

“Tôi đã vượt qua kì thẩm hạch của học viện cảnh sát mà mới được vào học, cũng trải qua kì sát hạch của phó cục trưởng Lưu mới có thể vào cảnh đội, hơn nữa thành tích thi vào của tôi xếp đầu bảng, điều này nói lên rằng tôi có năng lực. Hôm đó là tình huống đột phát, nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn, anh không thể vì một lần bất ngờ mà hoàn toàn phủ định tôi được.” Lộ Miểu nói xong lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt còn mang theo vài phần cầu khẩn.

“Cái đó không thể gọi là ngoài ý muốn được.” Kiều Trạch nhìn thẳng vào cô, từng câu từng chữ, “Từ lúc cô theo bản năng bảo vệ con chó đó thì tôi chỉ biết không phải là điều ngoài ý muốn rồi.”

Lộ Miểu không cất lời, im lặng một lúc, rồi hỏi anh: “Có phải chỉ cần tôi có thể chứng minh rằng, tôi có đầy đủ năng lực đảm nhiệm công việc này, thì tôi có thể quay lại?”

Kiều Trạch: “Đương nhiên.”

“Không được đổi ý.” Lập tức Lộ Miểu tóm lấy câu này của anh, chỉ vào anh, chỉ thiếu nước bước tới vỗ tay tuyên thệ với anh.

“Nếu anh dám đổi ý, tôi sẽ xuống tay với Lộ Bảo.”

Kiều Trạch nhếch môi, không nói câu gì.

Lộ Miểu cho là anh ngầm đồng ý, thế là ngồi xuống sờ đầu Lộ Bảo, để nó đi về với Kiều Trạch.

Cô cũng không định đưa Lộ bảo đi thật, chỉ là muốn mượn Lộ Bảo để chứng minh với anh, cô cũng có năng lực ở phương diện khác, không ngờ Lộ Bảo bình thường rất nghe lời cô lần này lại không chịu nghe lời, kêu “ư ử” mấy tiếng, dựa vào cô không chịu đi.

Kiều Trạch nhướn mày nhìn cô, không nói chuyện.

Lộ Miểu rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống, cả người lập tức khốn đốn vô cùng.

“Bằng không tôi dắt nó đi tản bộ một vòng, rồi lát nữa để anh đưa nó về nhé?” Lộ Miểu nghĩ ngợi rồi nói, “Có thể là do vừa nãy tôi bảo sẽ dẫn nó đi chơi nhưng rồi không đi, nên nó mới cáu kỉnh.”

Kiều Trạch cũng không làm khó cô: “Nếu không khuyên nó về được, thì tự cô liệu đấy mà làm.”

Lộ Miểu dắt Lộ bảo đi dạo mấy vòng trong công viên gần đấy, nó vẫn còn muốn đi theo cô.

Cô không biết phải làm thế nào để nó không đi theo mình nữa, chủ của nó cũng đâu hành hạ gì nó.

Nhất thời cô không khuyên được nó, bản thân lại vừa mệt vừa buồn ngủ, cả đêm qua không ngủ, thật sự buồn ngủ kinh khủng, thôi hay cứ dứt khoát dẫn nó về chỗ cô trước đã.

Nhà nghỉ cô ở cũng ở gần đây, chỉ mất mười phút đi bộ.

Lúc về Lộ Miểu lại lo lắng Lộ Bảo sẽ bị bà chủ nhà nghỉ giữ lại, nên dắt vòng ra sau phòng, len lén đẩy nó qua cửa sổ vào phòng, rồi mới từ cửa trước đi vào.

Trong phòng vẫn y nguyên một mùi hôi nồng.

Cô mới vừa mở cửa ra thì trông thấy Lộ Bảo đang cố sức cào cào gầm giường, sủa liên tục, nhìn rất nóng nảy, hoàn toàn trái ngược hẳn với vẻ dịu hiền ngoan ngoãn ban nãy.

Lộ Miểu lấy làm kinh ngạc.

“Sao lại thế này?” Cô ngồi xổm xuống trước mặt Lộ Bảo, nhìn xuống gầm giường, bên trong bị đủ thứ đồ lấp đầy, nhìn không rõ vật gì ra vật gì.

Lộ Bảo không đáp, chỉ cuống quít dùng móng vuốt ra sức cào lấy bao tải dưới gầm giường.

Lộ Miểu đưa mắt nhìn nó, lập tức đứng lên, vất toàn bộ chăn đệm trên giường sang bên, xốc ván giường lên, một mùi tanh nồng đậm lập tức ập đến.

Lộ Miểu kinh hãi nhìn trên mặt đất, ván giường trong tay “sầm” một tiếng nện xuống khung giường, lấy tay che miệng xoay người ói như điên, Lộ Bảo sủa một tiếng với cô, rồi nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, Lộ Miểu định cản lại nhưng không kịp.

Tiếng động trong phòng làm kinh động đến bà chủ ở sảnh trước, liền vội vàng đẩy cửa đi vào: “Sao thế?”

Lộ Miểu che miệng đứng dậy, lạnh mặt nói: “Đứng ở cửa trông, không được để bất kể một ai vào phòng.”

Rồi nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi điện cho phó cục trưởng Lưu: “Phó cục trưởng Lưu, nhà nghỉ Huệ Ninh trên đường Văn Kim, phòng 103, có án mạng.”

Cảnh sát ở đồn chưa kịp đến, Lộ Bảo đã dẫn Kiều Trạch đến trước.

Lộ Bảo gần như chạy như điên, nó quay về tìm Kiều Trạch, rồi sủa liên tục với anh.

Trực giác của Kiều Trạch cho hay Lộ Miểu đã xảy ra chuyện, bèn vội vàng đi theo Lộ Bảo.

Kiều Trạch vừa vào phòng liền ngửi thấy mùi hôi thối dày đặc, còn chưa kịp hỏi, Lộ Miểu đã yếu ớt nói: “Dưới giường… có thi thể.”

Sắc mặt Kiều Trạch nghiêm nghị, quay đầu sang bà chủ đứng ngoài cửa đã bị dọa sợ: “Phong tỏa hiện trường, bất kể là ai cũng không được phép vào.”

Rồi sau đó chuyển sang Lộ Bảo: “Lộ bảo, trông coi cửa đấy.”

Lộ Bảo nhanh chóng chạy ra ngoài.

Kiều Trạch quét mắt nhìn căn phòng: “Tối qua cô đã ở đây.”

Anh nhắc mới nhớ, Lộ Miểu liền che miệng xoay người muốn nôn.

Kiều Trạch vỗ lưng cô: “Không chịu nổi thì ra ngoài trước đi.”

“Tôi không sao.”

Lộ Miểu vỗ ngực đứng lên, cô không quên mình vẫn là cảnh sát, dù cô không học bên mảng điều tra, nhưng dù sao sau này cũng khó tránh lúc phải đối mặt với người chết.

Rất nhanh cảnh sát đã đến, lập tức kéo dây cảnh giới phong tỏa hiện trường.

Thi thể dưới giường đã thối rữa nhiều, không nhận dạng được khuôn mặt, chỉ có thể dựa theo quần áo mà lờ mờ phán đoán là một người đàn ông.

Thời gian tử vong ít nhất là trên năm ngày.

Nhà nghỉ tiện lợi theo kiểu gia đình nhỏ, bình thường không có người quét dọn, khách vào chỉ cần báo tên ở đại sảnh là được, thậm chí lúc đi cũng không phải lo liệu thủ tục rời đi.

Chân Lộ Miểu nhũn ra, nghĩ lại việc tối hôm qua cô ngủ ngay trên thi thể cả đêm là dạ dày cô lại nôn nao một trận.

Kiều Trạch cùng những cảnh sát khác bắt đầu điều tra hiện trường, sau đó đưa cô đến cục cảnh sát lấy khẩu cung, đợi khi lấy khẩu cung xong thì trời đã tối, Kiều Trạch vẫn còn làm việc.

Lộ Miểu rời đi trước, kéo theo vali, đứng đầu đường, nhìn dòng ngựa xe như nước, chợt cô chẳng biết nên đi đâu.

Trải qua chuyện này, cô đã có bóng ma tâm lí với nhà nghỉ rồi.

Cô định gọi điện cho Từ Gia Diên, là anh trai trước đây của cô.

Lúc cô lên mười thì anh có đến thăm cô, sau đó vẫn duy trì liên lạc như có như không, nhưng không thường xuyên qua lại lắm, quan hệ quá mỏng khiến cô không dám gọi điện xin anh giúp, nhưng quả thật bây giờ chỉ có anh là người duy nhất cô có thể cầu xin giúp đỡ.

Do dự một lúc lâu, Lộ Miểu chần chừ gọi cho anh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối.

“Anh ơi…” Cô cúi đầu gọi anh, vẫn là kiểu xưng hô như trước đây, đã nhiều năm trôi qua nhưng không sửa được.

“Sao thế?” Đầu dây là giọng nói ôn hòa của Từ Gia Diên, hoàn toàn trái ngược với sự lạnh nhạt trước đây của anh.

Từ sau lần anh đến thăm cô, Lộ Miểu dần cảm thấy thái độ của anh đối với mình có chuyển biến.

Có lẽ bởi vì lúc cô được nhận làm con nuôi thì anh đã là một đứa trẻ có ý thức, nhiều năm làm con một, tự nhiên cũng có mấy phần địch ý với cô em gái mới về là cô đây, trong mấy năm cô ở nhà họ Từ, anh đối với cô không tính là tốt, mặc dù không đến mức quát mắng cô, nhưng ghét bỏ thì vẫn phải có.

Vợ chồng họ Từ không thích cô nhiều ít cũng liên quan đến Từ Gia Diên, dù thế nào đi nữa, thì đối với bọn họ mà nói, con mình sinh mới là bảo bối.

Lộ Miểu cũng không rõ vì sao bỗng dưng thái độ của Từ Gia Diên đối với cô lại tốt hẳn lên, có thể là vì đã trưởng thành, cũng có thể vì trước khi vất bỏ cô, cô đã cầm lấy tay anh cầu xin anh đưa cô quay về đã khuấy động anh.

Lần đầu tiên anh đến thăm cô thì đã là cậu chàng 15 tuổi, có vẻ hơi ngại ngùng, chỉ mãi cúi đầu nói câu “xin lỗi” với cô.

Từ sau lần đó anh liên tục gửi cho cô mấy thứ đồ vặt vãnh, nào bút nào sách vở linh tinh.

Chiếc điện thoại đầu tiên của cô là Từ Gia Diên tặng, cũng là anh nạp tiền giúp cô, nhưng cô lại không dám giùm.

Cô đã không còn là con gái nhà họ Từ, cô không dám dùng đồ của nhà bọn họ nữa.

Sau khi Lộ Miểu thi vào đại học liền tự mình mua điện thoại di động, lúc ấy mới dần liên lạc nhiều hơn với Từ Gia Diên, nhưng tần suất không nhiều, một tháng chỉ gọi điện một hai lần, nghỉ đông với nghỉ hè thì về gặp mặt ăn với nhau bữa cơm.

Mấy năm nay anh khá chiều cô, thường gửi phí sinh hoạt và mua vài món quà cho cô, nhưng cô đến một đồng cũng không dám xài, toàn bộ vẫn còn nguyên trong thẻ không thêm bớt.

Số tiền trong tài khoản cô ở mức không nhỏ, nhưng nếu là tự cô kiếm, thì cũng chỉ có hai nghìn đồng.

Cô có thể yên lòng mà tiêu xài, cũng chỉ có hai nghìn này.

Lúc cô gọi đến cho Từ Gia Diên thì anh còn đang ở công ty, hình như đây là lần thứ hai cô gọi điện cho anh.

Đã nhiều năm qua, cô chỉ chủ động gọi điện cho anh hai lần, lần đầu tiên là vì Lộ Tiểu Thành, lần thứ hai, là lúc này.

Nếu không phải đến đường cùng, cô sẽ không gọi điện cho anh.

“Đã có chuyện gì thế?” Anh ôn tồn hỏi.

“Tối nay… Em có thể ở nhờ chỗ anh một đêm không?” Hơi chần chừ, rồi Lộ Miểu vẫn hỏi, cô thật sự không dám một mình ở lại nhà nghỉ tiếp nưa.

“Đương nhiên được.” Từ Gia Diên lập tức tắt máy tính, đứng dậy, “Bây giờ em đang ở đâu, anh đến đón em.”

Lộ Miểu đọc địa chỉ.

Cô tắt máy chưa được bao lâu thì Kiều Trạch dẫn Lộ Bảo đi ra, đứng trước cửa cục cảnh sát, đưa mắt nhìn một vòng thì trông thấy cô đứng cách đó không xa, đang kéo vali đứng trên đường, nom thật cô đơn.

Anh đi về phía cô: “Không phải cô lại định tìm một nhà nghỉ ngay đến cửa sổ cũng không thèm khóa mà ở đấy chứ?”

Lộ Miểu mấp máy môi: “Không có.”

Rồi xoay đầu sang phía khác hỏi anh: “Sao anh vẫn chưa đi thế?”

Kiều Trạch đưa mắt nhìn con chó ngu ngốc lại lặng lẽ lăn về bên chân cô.

Lộ Miểu: “…”

Kiều Trạch nhấc cổ tay nhìn đồng hồ: “Bên chỗ tôi vẫn còn phòng trống, đêm nay cô cứ ở tạm đó một đêm đi.”

Rồi thuận tay kéo vali của cô.

Lộ Miểu vội ngăn lại: “Không cần đâu, lát nữa anh trai tôi sẽ đến đón rồi, cám ơn anh.”

“Anh của cô?”

Anh nhớ rõ cô chỉ có ba chị gái.

Đúng lúc này tiếng còi xe ô tô từ trên đường vang lên, cùng với ánh đèn xe.

Kiều Trạch men theo ánh sáng ngẩng đầu lên, chiếc Ferrari dừng ở bên đường, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục bước từ trên xe xuống, hô lên với bên này: “Miểu Miểu.”

Chọn tập
Bình luận