Lộ Miểu vẫn có chút buồn: Bây giờ giải thích cũng chẳng có nghĩa lí gì, ai biết liệu anh có phải gạt em nên mới cố ý nói thế hay không chứ.
Kiều Trạch nhìn cô bất động: Tôi gạt em làm gì chứ?
Lộ Miểu không lên tiếng.
Lộ Miểu, lí ra mà nói tôi hẳn nên giải thích trước, nhưng cùng lúc tôi lại muốn biết thái độ của em với tình cảm này.
Em là do tôi nửa lừa nửa ép mới có được, cảm giác em đem lại cho tôi luôn là ngây thơ không biết gì, điều này khiến tôi không xác định rõ ràng. Tôi hi vọng thỉnh thoảng em cũn có thể thông qua lời nói mà biểu đạt hỉ nộ ái ố của em, biểu đạt tình cảm yêu cầu của em, chứ không phải một mực đợi tôi dẫn đường.
Vậy cũng không phải như thế. Lộ Miểu vẫn còn buồn, cúi thật thấp đầu không muốn nhìn anh.
Tôi xin lỗi. Anh cúi đầu hôn lên trán cô, Là vấn đề của tôi.
Trong đầu Lộ Miểu vẫn còn buồn bực không muốn để ý đến anh.
Anh với cô ta ra ngoài cả một buổi chiều, thời gian đủ để thuê phòng rồi đấy.
Kiều Trạch: …
Cô ngước mắt nhìn anh đầy tức giận.
Lúc chiều anh không ở với cô ấy. Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào cô, Tôi chỉ dẫn cô ấy ra ngoài, giải thích mấy câu nguyên nhân còn sống, ngoài ra không còn gì nữa.
Một cô gái vì một người đàn ông có tài cán mà trở mặt với bố, thậm chí đến mạng sống cũng không muốn, cô ấy vì người đàn ông này, còn có chuyện gì không làm được chứ?
Lộ Miểu, tình huống như thế, tôi không hi vọng em trở thành bia ngắm của cô ấy.
Lộ Miểu có thể hiểu được điều cố kỵ của anh, nhưng cảm giác bị gạt bỏ này không tốt cho lắm, mà anh đến một câu cũng chưa nói.
Anh cúi đầu hôn cô, xoa đầu cô.
Không buồn chứ, hả?
Lộ Miểu khó chịu không muốn để ý đến anh nhanh như thế.
Anh cũng không vội, tùy ý để bàn tay trượt vào trong tóc cô, gạt tóc sang hai bên, lẳng lặng nhìn cô.
Ánh mắt anh dịu dàng đầy cưng chiều, Lộ Miểu cứ thế bị anh nhìn đến mức toàn bộ hờn dỗi đều tiêu tan.
Sau này anh đừng thế nữa. Cô rầu rĩ nói, Em giận không phải là vì anh để cô ta ôm, hay anh vất bỏ em đi theo cô ta. Em chỉ ghét cái dáng vẻ lúc về nhà lại làm như không có việc gì của anh, dù em tiếp tục tin anh thì vẫn sẽ suy nghĩ lung tung.
Dù sao thì em vẫn là câu nói đó, nếu anh phát hiện mình thích cô ta, hay thấy thẹn với cô ta thì anh mau đi tìm cô ta đi, em sẽ không cản anh đâu. Còn về phần công việc em sẽ làm tốt bổn phận của mình, anh khỏi lo đến lúc anh chạy em sẽ phản bội hay gì đó.
Cô ngước mắt nhìn anh: Tuy em chưa sống đến được độ tuổi ấy của anh, nhưng cũng biết rạch ròi tình cảm cá nhân với công việc, bên nào nặng bên nào nhẹ.
Kiều Trạch bị cơn giận của cô chọc cười, ngón cái đặt lên trái cô ngắt nhẹ một cái: Cái gì gọi là em sẽ không cản tôi chứ?
Lộ Miểu mím chặt môi, quay người không muốn nói chuyện với anh.
Em không thể không quan tâm đến chuyện cướp về sao? Kiều Trạch hỏi, mắt nhìn cô chăm chú, bàn tay nắm lấy eo cô, nếu cô còn tiếp tục nói tào lao nữa thì sẽ lập tức sửa lại ý của cô.
Cướp về làm gì? Lộ Miểu nhìn anh một cái, Trong lòng đã có người khác rồi, còn muốn về làm gì chứ, ngoại trừ chỗ đó còn có thể sử dụng ra thì những chỗ khác đều không được tí nà, còn không bằng đồ chơi của Lộ Bảo…
Kiều Trạch: …
Tay anh lại véo mạnh lên eo cô: Em không thể tự hiểu lầm được à?”
Lộ Miểu sợ ngứa, anh vừa véo cô liền không giữ vững được, bị chọc bật cười, chợt nhớ mới vừa nãy vẫn còn đang giận nên lập tức lúng túng, xấu hổ nhìn anh.
Kiều Trạch thu tay về, duỗi tay ra kéo cả người cô vào lòng, cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô.
Lộ Miểu, mấy vấn đề giả thiết đó của em căn bản không hề tồn tại. Từ nhiều năm trước tôi đã ẩn nấp bên Hoàng Thường làm việc, tất biết Hoàng Giai Ngâm ra sao, từ khi đó cô ấy đã bắt đầu có ý đối với tôi. Nếu tôi thật sự thích cô ấy, sẽ không đợi đến sau này mới phát giác.
Anh cúi đầu nhìn cô: Không phải ai cũng như em, vừa trì độn vừa ngốc nghếch, đến thích là gì cũng nhận không ra.
… Lộ Miểu lúng túng đẩy anh ra, Có anh mới trì độn ngốc nghếch ấy.
Sao lại không phải trì độn ngốc nghếch chứ? Kiều Trạch nhìn cô bất động, Nếu không phải tôi ép em, không phải em định ở trong mai rùa của mình cả đời sao?
Anh trai em cũng ép em còn sớm hơn anh đấy. Lộ Miểu không phục, Nhưng em cũng không ở bên anh ấy.
Những lời này làm Kiều Trạch hài lòng, anh cúi đầu hôn lên trán cô, rồi kéo người cô vào lòng.
Lộ Miểu, em cũng đừng cho tôi cái sau này. Anh nói, Nếu một ngày nào đó em để tôi biết thì ra em thích Từ Gia Diên hay người đàn ông nào khác, tôi sẽ không như em nhẹ nhàng để em đi tìm hắn ta thế đâu.
Lộ Miểu lập tức hăng hái, ngẩng đầu nhìn anh: Nếu quả thật có ngộ nhỡ thì anh muốn thế nào?
Kiều Trạch: Không có ngộ nhỡ.
Lộ Miểu: Em nói là nếu mà, nếu có thì sao?
Kiều Trạch: Không có nếu nào hết.
Lộ Miểu: …
Lộ Miểu. Anh nghiêm túc nhìn cô, Chuyện đó sẽ không xảy ra với tôi, tôi cũng không hi vọng nó xảy ra với em.
Không được yêu người khác.
Cái chữ yêu này khiến Lộ Miểu thấy không quen, nhưng vẫn ngượng ngùng gật đầu: Em sẽ không thế đâu.
Nói chuyện một hồi, Lộ Miểu đã sớm quên chuyện mình giận dỗi ban đầu, cô vốn không phải người tâm tự nặng, dăm ba câu lung tung cũng không để vào lòng, thậm chí còn có chút tính nết trẻ con, rất độc lập, lại không khỏi tin tưởng anh.
Anh bắt đầu muốn cô thêm lần nữa, không phải quá mức kịch liệt, nhưng cô đã mệt đến mức ngủ gục đi rồi, như con mèo nhỏ nằm dựa trên lồng ngực anh, những sợi tóc ngắn đâm vào ngực anh ngứa ngáy.
Kiều Trạch nhìn dáng vẻ yên ngủ của cô, lại không thấy buồn ngủ.
Anh không phải người dục vọng cao, nhưng mỗi lần thấy cô lại muốn đè người ra dưới thân, hung hăng bắt nạt, nhìn cô ở dưới người anh phô ra đủ tư thế, hoặc yêu kiều hoặc ma mị hoặc khờ khạo. Dường như chỉ trong thời gian quan hệ gần gũi này mới có thể cảm nhận rõ ràng được, họ thuộc về nhau. Mặc cho thế giới bên ngoài hỗn loạn thế nào, trong mắt cũng chỉ còn lại một mình cô.
Thế giới này cũng chỉ có một mình cô.
Đột nhiên Kiều Trạch nhớ lại chuyện gặp phải Hoàng Giai Ngâm chiều nay. Vẻ mất khống chế, không buông xuôi được của cô ta đều nằm trong dự liệu. Anh biết cô ta có chấp niệm với mình, từ lúc làm việc với Hoàng Thường thì cô ta đã không biết xấu hổ thể hiện phần tình cảm đó rồi. Chỉ cần không phải điều anh muốn thì mặc cô ta khư khư cố chấp, anh vẫn như trước không thể nào đáp lại, anh cũng không thể vì tình cảm cá nhân với cô ta mà bỏ dở nhiệm vụ nửa chừng được, duy chỉ có thể bảo đảm là nói cho rõ ràng, không dây dưa trêu chọc.
Nhưng giống như Lộ Miểu không trêu chọc anh thì anh cũng phải đi trêu chọc cô vật, cô ta không kiềm chế nổi hành vi của mình, cũng như thế, anh không kiềm chế được hành vi của cô ta.
Bố cô ta nghi ngờ anh, vì thế mà cô ta với bố gần như đoạn tuyệt.
Anh vì cứu Cao Viễn, một mình xông vào phòng cài đặt thiết bị nổ mạnh, cô ta lén theo anh vào, thậm chí lúc xảy ra nguy hiểm còn thay anh đỡ một phen, suýt nữa phế đi đôi chân của mình…
Bất kể có phải xuất phát từ mong muốn chủ quan của anh hay không, chuyện cô ta đã cứu anh là thật, từ điểm này mà nói, anh đã nợ cô ta rồi. Nhưng bất kể anh bù đắp cái gì, trừ tình cảm ra, những thứ khác không phải là thứ cô ta mong muốn, còn thức ô ta muốn, anh không cho nổi mà cũng không muốn cho.
Chuyện duy nhất anh có thể làm là lén mời một bác sĩ có vai vế chữa khỏi chân cho cô ta.
Hồi chiều lúc anh và cô ta nói đến vấn đề này thì Hoàng Giai Ngâm trở nên rất kích động, trong lòng anh, cô ta cũng đã vì anh mà mất đi đôi chân, anh còn có thể thờ ơ với cô ta thế nào được nữa.
Chấp niệm của cô ta sẽ khiến cô ta không cam lòng, thậm chí sẽ trở nên hằn học, coi cô gái của anh là kẻ thù.
Anh đã từng trông thấy vẻ tàn nhẫn của cô ta, từ lúc ở biệt thự nhà họ Hoàng, cô ta còn chưa rõ anh có phải là Giang Hành hay không thì đã muốn dùng chó ngao Tây Tạng thử Lộ Miểu rồi, từ ánh mắt đến vẻ mặt anh thấy trong ống nhòm, chính là hoàn toàn muốn đẩy Lộ Miểu vào chỗ chết.
Bây giờ cô ta đã xác định được anh chính là Giang Hành, hễ cô ta phát hiện lòng anh chỉ hướng về Lộ Miểu, cô ta sẽ không thể nào không đối phó với Lộ Miểu.
Kiều Trạch cụp mắt nhìn Lộ Miểu vẫn còn đang say ngủ, cô vẫn ngủ say sưa như trước, có lẽ chỉ có khi quay về khoảng không gian nhỏ bé có anh bên cô, bọn họ mới có thể tháo dỡ toàn bộ cảnh giác và phòng bị xuống, yên tâm ngủ một giấc.
Con đường này vốn đã là dẫm trên lưỡi dao, mỗi bước đi đều vô cùng nguy hiểm, với một Hoàng Giai Ngâm không có được người mình yêu, nói không lo về cô ta là giả.
Cho đến nay anh luôn tránh việc gặp mặt với Hoàng Giai Ngâm, cũng chỉ là vì để anh với Lộ Miểu có thể tranh thủ thêm thời gian. Một là vì tranh thủ để đủ thời gian chính thức xác lập quan hệ hợp tác với Thương Kỳ và Ngô Man Man,anh lấy thân phận kẻ buôn lậu một lần nữa quay về trong tầm mắt của bọn họ, đây cũng là lí do duy nhất anh có thể giải thích giả chết. Anh hận Hoàng Thường dễ tin tiểu nhân, bố trí bẫy hại chết Cao Viễn, sau khi tìm được đường sống liền thay tên đổi họ, thầm phát triển mạng lưới ma túy của riêng mình, nuốt trôi thị trường ma túy của Hoàng Thường, tìm thời cơ trả thù. Đây là lí do anh cho Hoàng Giai Ngâm hay vì sao mình còn sống lại giấu dếm cô ta.
Còn một nguyên nhân khác khiến anh tránh né việc chạm mặt với Hoàng Giai Ngâm, đó là lo Lộ Miểu sẽ trở thành bia ngắm của cô ta. Lo cô ta trút hết toàn bộ không cam lòng của mình lên người Lộ Miểu, Lộ Miểu lúc này còn cõng trên lưng trách nhiệm với nhiệm vụ, nhiều khi khiến cô không có cách nào giống như bọn họ, buông bỏ giày vò, hoặc có thể buông tay bỏ chạy. Nhưng cùng ở một nơi thế này, không thể nào không chạm mặt được, anh chỉ có thể cố hết sức kéo dài cho đến lúc Lộ Miểu hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của Ngô Man Man, cũng kéo dài đợi đến lúc cô có đầy đủ năng lực một mình đảm đương, đối phó với toàn bộ những chuyện phát sinh đột ngột.
Anh không ngờ trong thời điểm mấu chốt này lại gặp phải, mà lại còn ở ngay trong lúc tập đoàn của Thương Kỳ liên tục xảy ra sự cố.
Suốt cả đêm, Kiều Trạch suy nghĩ về những tình huống có thể xảy ra, nhưng dù anh dự đính sắp xếp cái gì cũng đều phải tránh xuất hiện bên cạnh Lộ Miểu, chỉ có thể dặn tự cô cẩn thận một chút.
Cho dù không có Kiều Trạch nhắc nhở, tất nhiên Lộ Miểu cũng sẽ cảnh giác với Hoàng Giai Ngâm.
Mới sáng sớm cô đến công ty đã gặp phải Hoàng Giai Ngâm đến tìm Ngô Man Man.
Hoàng Giai Ngâm thấy cô thì vẫn bình thường như cũ, khách khí chào hỏi, nụ cười trên mặt còn mang theo mấy phần thân thiết, thậm chí còn thân mật đi đến kéo lấy cánh tay cô, hỏi cô đi làm ở đây có quen không, có chỗ nào không thích ứng được không, nếu không thích ứng được thì phải nói với Ngô Man Man, vân vân và mây mây, nhiệt tình trò chuyện một phen, ngay cả Ngô Man Man lúc đến cũng giả vờ giận cười nói, tâm tư của Hoàng Giai Ngâm đều đặt trên người Lộ Miểu cả rồi, cô ta thật ghen tị.
Mọi người cười nói một hồi, rồi Hoàng Giai Ngâm liền theo Ngô Man Man vào văn phòng của cô ta.
Cửa phòng vừa đóng, Hoàng Giai Ngâm thôi cười.
Bây giờ Lộ Miểu với Kiều Trạch là thế nào? Cô ta hỏi, sắc mặt rất lạnh lùng.
Ngô Man Man kể lại chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, còn cả thái độ của Kiều Trạch với Lộ Miểu trong phòng bao hôm đó nữa.
Trên mặt Hoàng Giai Ngâm có mấy phần suy tư: Kiều Trạch hẳn không phải người như thế, xưa nay đối với đàn bà phụ nữ anh ấy đều mặt không đổi sắc, không phải người gần nữ sắc, sao có thể bao nuôi một cô gái trẻ tuổi chứ?
Đàn ông cũng chỉ cần ở phương diện kia mà thôi. Tuy Ngô Man Man biết chiều hôm qua Hoàng Giai Ngâm với Kiều Trạch ra ngoài, nhưng lại không biết Kiều Trạch là người đàn ông mà cô ta luôn tâm niệm suốt một năm nay, nên có chút tò mò nhìn cô ta, Giai Ngâm, cô quen tổng giám đốc Kiều hả?
Hoàng Giai Ngâm gật đầu, cũng không định nói nhiều nên chuyển đề tài: Nghe nói hai vụ làm ăn gần đây của các cô đều bị phá, ngay cả nhà máy cũng bị phá rồi?
Hoàng Giai Ngâm vừa nhắc đến là Ngô Man Man lại đau đầu, liên tiếp xảy ra chuyện, đã mất thị trường không nói, mà cũng không thể ăn nói với cấp trên được.
Cô không thấy kì quái sao? Hoàng Giai Ngâm nhìn cô ta, Vị trí nhà máy của các cô ngay đến bố tôi còn không biết, cảnh sát kiếm đâu ra tin tức mà tập kích? Còn cả chuyện các cô giao dịch nữa, sao lại đúng dịp như thế, không lẽ đạo diễn Giải là người bị cảnh sát theo dõi?
Bọn tôi cũng đã suy xét chuyện này rồi, nghi ngờ bên trong có mờ ám, nhưng kiểm tra mọi người rồi mà vẫn không thấy ai khả nghi. Từ sau khi theo Hoàng Giai Ngâm bước vào, ấn đường của Ngô Man Man chưa từng giãn ra, Còn chuyện đạo giễn Giải, cũng có thể là do ảnh hưởng của chuyện Lê Quân Hạo, dù sao cũng chung chiếu với hắn ta. Trong chuyện của Lê Quân Hạo, hẳn phải có ăn nói.
Hoàng Giai Ngâm trầm ngâm một lúc: Những người khác không có khả nghi, vậy Lộ Miểu cũng không có nghi ngờ sao?