Kiều Trạch nhìn Lộ Bảo đang mở rộng miệng, đáng thương nhìn anh.
“Bố nó cũng chưa ăn gì.” Anh nói.
“…” Lộ Miểu bị chẹn họng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi chỉ vào một quán ăn trước mặt cách đó không xa, “Ở đó có một tiệm mì.”
Rồi lấy tiền ra, đưa cho anh: “Đủ để anh chén một bữa no nê rồi đó.”
Kiều Trạch không nhận, lại giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Bao giờ thì anh cô đến đây?”
Lộ Miểu cũng không rõ: “Chắc là hơn mười phút nữa.”
Kiều Trạch gật đầu, nhưng không đi, chỉ đứng ở bên đường đợi với cô.
Lộ Miểu bất ngờ: “Anh không đi ăn à?”
“Tôi không có thói quen nửa đêm ném một cô gái lại trên đường.” Nói xong theo thói quen đút hai tay vào túi quần, đứng bên đường, cùng đợi với cô.
Hơn mười phút sau, Từ Gia Diên mới lái xe đến, vẫn là chiếc Ferrari trắng lần trước.
Kiều Trạch nhìn người đã xuống xe, lúc này mới quay đầu nhìn Lộ Miểu: “Chú ý an toàn, đừng chậm trễ chuyện chính.”
Rồi gọi Lộ Bảo một tiếng, xoay người định đi.
Lộ Miểu hơi ngại khi để anh chờ lâu như thế với cô, bèn gọi giật lại: “Không phải anh cũng chưa ăn sao? Chi bằng đi ăn cùng với chúng tôi đi.”
Nói xong liền thấy Kiều Trạch nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, rồi lại nhìn Từ Gia Diên, không biết nên khen cô đơn giản hay là không hiểu phong tình đây.
Từ Gia Diên chạy đến gần, cũng nghe hết toàn bộ những gì Lộ Miểu nói, không sót một chữ.
“Miểu Miểu.” Anh gọi cô một tiếng, “Bạn của em có việc bận thì cứ để anh ấy đi trước đi, hôm khác chúng ta mời anh ấy đi ăn sau.”
Rồi quay sang Kiều Trạch, áy náy cười: “Xin lỗi, Miểu Miểu vừa tốt nghiệp nên không hiểu chuyện, anh chớ để trong lòng.”
Khóe miệng Kiều Trạch cong lên, coi như đáp lại, quay đầu gọi Lộ Bảo, Lộ Bảo rên rỉ không chịu đi, nhìn Lộ Miểu với ánh mắt đáng thương.
Lộ Miểu đến vỗ đầu nó an ủi: “Ngoan, đi ăn trước đi nhé.”
Lộ Bảo cụp đầu rên “ư ử”, rồi vẫn từng bước theo sát Kiều Trạch.
Từ Gia Diên nhìn một người một chó dần đi xa, lúc này mới quay đầu lại nhìn Lộ Miểu: “Sao em vẫn còn đi chung với anh ta?”
Lộ Miểu không hiểu: “Sao cơ ạ?”
Từ Gia Diên chau mày: “Em vẫn ở với anh ta à?”
Lộ Miểu gật đầu: “Đúng thế ạ.”
“Chỉ có em với anh ta?”
“Còn có con chó đó nữa.”
Từ Gia Diên kiềm chế, nhìn cô một cái: “Miểu Miểu, em là con gái đấy.”
Lộ Miểu nghe ra ngữ khí bực mình của anh, kinh ngạc nhìn anh: “Anh ấy là người tốt, sẽ không làm gì với em đâu.”
“Hơn nữa em còn có người giúp mà, chó của anh ấy nghe lời em.”
Từ Gia Diên: “…”
Anh nhìn cô một hồi lâu, không nói câu nào, chỉ mở cửa xe ra: “Lên xe trước đi.”
Anh đưa cô đi ăn thịt dê nướng mà từ nhỏ cô đã thích ăn.
Từ Gia Diên rất hiểu khẩu vị của cô, mỗi lần mời cô đi ăn đều là những nhà hàng cô thích.
“Người đàn ông đó tên gì, làm gì, vì sao em lại đến chỗ anh ta?” Lúc ăn, Từ Gia Diên bắt đầu bức cung.
“Thì là… em không cẩn thận lừa chó anh ta đi.” Lộ Miểu xé một miếng thịt dê lớn, vừa ăn vừa đáp.
“Tên, nghề nghiệp.”
“Anh ấy là Kiều Trạch, nghe nói thất nghiệp.”
Từ Gia Diên nhíu mày: “Thất nghiệp?”
“Nhìn thì là thế.” Lộ Miểu cũng không rõ, từ trưa đến giờ cô chưa ăn gì, bụng đói meo, chỉ lo cắm đầu ăn uống.
Từ Gia Diên không làm phiền cô nữa, thấy cô ăn kha khá, mới hỏi cô: “Nghe nói em bị đội cảnh sát loại rồi?”
Lộ Miểu gật đầu, nhìn sang anh: “Sao anh biết?”
“Anh đến đơn vị của bọn em không tìm thấy em, nghe đồng nghiệp của em nói.” Từ Gia Diên rút khăn giấy ra đưa cô, “Sao không nói anh hay?”
“Đâu phải chuyện gì vẻ vang đâu chứ.”
Lộ Miểu không thích kể chuyện mình với Từ Gia Diên, Từ Gia Diên cũng biết điều đó, không hỏi nhiều nữa, chỉ trầm ngâm nói: “Loại rồi cũng tốt, một cô gái làm việc gì không được chứ, việc gì phải làm cảnh sát.”
Lộ Miểu mấp máy môi, không nói câu nào.
Từ Gia Diên nói tiếp: “Em cứ nên về công ty làm đi, muốn làm gì, anh sẽ sắp xếp vị trí cho em.”
“Em không muốn.” Lộ Miểu từ chối rất cương quyết.
Từ Gia Diên có thể hiểu sơ sơ khúc mắc của cô.
“Bố mẹ đều đã về hưu, bây giờ công ty do anh quản.” Anh nói, “Nếu em cảm thấy không quen làm ở những bộ phận khác thì cứ làm ở phòng anh đi, bắt đầu từ vị trí trợ lí bình thường mà đi lên.”
Lộ Miểu chần chừ lắc đầu: “Em không muốn đi.”
Từ Gia Diên trầm mặc một lúc, hai tay cầm ly nước, tay nhè nhẹ vuốt ve.
“Miểu Miểu à.” Anh nhìn cô, giọng mềm xuống, “Có phải chỉ cần có quan hệ đến nhà họ Từ, em đều không muốn đụng đến?”
“Đâu có.” Lộ Miểu chỉ anh, “Không phải bây giờ em đang ăn với anh đó sao?”
Từ Gia Diên nhìn cô không nói, mím chặt môi.
Lộ Miểu không biết anh đang nghĩ gì, cẩn thận nhìn anh: “Sao thế ạ?”
“Không sao.” Chợt Từ Gia Diên trở nên buồn bực, một tay vớ lấy áo khoác treo trên ghế, “Về thôi.”
Giơ tay vẫy phục vụ, lấy hóa đơn.
Anh lái xe đưa cô về.
Xe chạy nửa tiếng, Lộ Miểu mới phát hiện không phải đường về nhà Kiều Trạch.
“Anh…” Cô gọi anh một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đây là chỗ nào thế?”
“Đưa em đi xem nhà.” Từ Gia Diên thuần thục đánh tay lái, “Một cô gái như em ở trong nhà đàn ông độc thân, truyền ra ngoài không dễ nghe cho lắm.”
Lộ Miểu: “…”
Từ Gia Diên lái xe được năm phút thì dừng lại ở một tiểu khu xa hoa.
Anh đưa cô lên xem phòng ở tầng năm, một căn phòng đôi mới toanh.
“Phòng này bình thường để trống cũng phí.” Từ Gia Diên mở cửa phòng, dẫn cô vào, “Mai em chuyển sang đây đi.”
Cúi người kéo tay cô, đặt xâu chìa khóa vào trong tay.
Lộ Miểu như bị bỏng, lập tức rút tay về.
“Em không muốn ở lại nhà anh.” Đây cũng không phải lần đầu tiên cô tỏ rõ thái độ, tính khí cô mềm, nên khi nói cũng không cứng rắn lắm, “Anh à, bây giờ em thật sự rất tốt, thật sự không cần anh quan tâm em đâu.”
Từ Gia Diên mơ hồ nổi giận, tay đặt lên cửa: “Em tình nguyện đón nhận sự thông cảm của một người lạ chứ nhất quyết không chịu xài đồ chỗ anh đúng không?”
Lộ Miểu chưa từng thấy anh giận đến vậy, nhất thời hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.
Cô không gặp mặt anh nhiều lắm, nhưng mười mấy năm qua, Từ Gia Diên đều luôn tao nhã, anh sẽ tôn trọng ý kiến của cô.
Anh biết cô có chút bài xích với nhà họ Từ, nên cũng không ép cô phải nhận hay từ bỏ điều gì, nhưng bây giờ anh không chỉ tức giận, mà còn mơ hồ cố chấp, không nói câu nào kéo lấy tay cô, nhét mạnh chìa khóa vào tay cô.
“Cầm lấy.”
Cô không thích bị ép buộc thế này, chỉ mím môi im lặng nhìn anh.
Từ Gia Diên hiểu cô, cô muốn gì chỉ cần nhìn thần thái sẽ rõ, chỉ cần là những điều cô không thích nghe hay những thứ cô không muốn làm, cô sẽ không tranh biện với anh, chỉ im lặng không nói lời nào, cả người nhìn thì yếu ớt yêu kiều, nhưng lại còn bướng bỉnh hơn so với người khác.
Cuối cùng là anh đầu hàng, giọng dịu đi: “Miểu Miểu, anh chỉ hi vọng em sống tốt thôi.”
Thái độ của anh cũng khiến Lộ Miểu không bướng bỉnh với anh nữa, chìa khóa nắm trong lòng bàn tay hơi đâm vào tay.
“Anh à, em thật sự không cần.”
Từ Gia Diên cũng không để cô đáp lại.
“Chìa khóa này em cứ cầm đi, bao giờ em đồng ý dọn đến thì cứ đến ở thôi.”
Anh rất bao dung cô, nhưng ở vài thời điểm, trong kiểu bao dung này vẫn mơ hồ có sự cương quyết.
Cuối cùng Lộ Miểu không thể trả chìa khóa lại cho anh.
Anh lại tiễn cô về chỗ Kiều Trạch, xe dừng dưới lầu, xuống xe cùng với cô, ngẩng đầu nhìn tầng gác, không nói gì, chỉ đưa tay sơ đầu cô.
“Vào trước đi, một mình em ở ngoài phải biết cách bảo vệ mình, có chuyện gì cứ gọi cho anh.”
Lộ Miểu gật đầu, “vâng” một tiếng, rồi tạm biệt anh, lúc này mới lên lầu.
Cứ thế một bữa cơm và đi xem nhà giày vò qua lại nhau, đã mất hơn một tiếng.
Lộ Miểu nguyên tưởng Kiều Trạch đã đi ngủ, không ngờ vừa mở cửa thì trong phòng khách vẫn còn người đang ngồi, sợ đến mức chìa khóa trong tay cô suýt nữa rơi xuống đất.
Dường như Kiều Trạch đang bận, đôi chân dài đan vào nhau, trên đùi đặt chiếc laptop nhỏ, một tay trượt không ngừng trên màn hình, tay kia thì khoát lên lưng sô pha, tư thế thực lười nhác.
Nghe thấy động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, đánh giá cô từ đầu đến chân, cuối cùng dừng trên mặt cô.
“Cô sợ cái gì?”
Lộ Miểu khó xử: “Sao anh vẫn chưa ngủ đi?”
Kiều Trạch đá chú chó nằm úp sấp bên chân mình: “Có kẻ muốn chờ cửa.”
Lộ Bảo rên rỉ, miễn cưỡng nằm sấp không nhúc nhích, nhìn sao cũng giống đã ngủ say.