Ấn tượng trước kia của Lộ Miểu về Kiều Trạch, luôn dừng lại ở một người đàn ông nghiêm khắc dọa người.
Thậm chí cô còn e ngại anh, cố hết sức không để sai sót, cố hết sức để một người hà khắc như anh thừa nhận năng lực của cô.
Cô chưa từng nghĩ, người đàn ông đối với cô cực kì nghiêm khắc bắt bẻ, cho đến bây giờ sắc mặt không chút thay đổi này, lại có một ngày, sẽ thu lại tất cả nghiêm khắc của mình, dùng tư thế thân mật lại chiếm hữu mười phần nằm trên người cô, làm chuyện thân mật giữa những người yêu nhau.
Bộ phận của anh chôn sâu trong cơ thể cô, để cô cảm nhận rõ ràng nhịp đập của anh, nhiệt độ của anh, cùng với vẻ mất khống chế của anh, rõ ràng thân mật đến thế, lại khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Mấy tháng trước, Lộ Miểu rất khó mà tưởng tượng nổi sẽ có một ngày anh và cô lại dùng cách này để hòa vào nhau làm một.
Thậm chí cô còn không biết, người đàn ông nghiêm túc đến khác thường lại có nhu cầu ở phương diện này.
Anh trong mắt cô, luôn là người ngồi tít trên cao, không gì không làm được, mà lại không hiểu buồn vui hợp tan, đồng thời không có nhân tính không có thất tình lục dục.
Cô khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ để lộ tình dục trong mắt anh.
Nhưng hôm nay, người đàn ông nhìn như không có thất tình lục dục này, đang nằm trên người cô, hôn cô lui tới, kịch liệt ra vào, đụng chạm vào nhau, tiếng thở hổn hển chậm rãi giao hòa cùng mồ hôi, vân da hiện rõ ràng trên đồi ngực đỏ hỏn. Trần truồng, tráng kiện, cân xứng, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ, một lớp mồ hôi mỏng đã gia tăng cảm giác phóng túng sau một hồi vận động vừa rồi, con mắt sâu hoắm đen láy của anh là màu mực sâu không thấy đáy, lại vừa nồng vừa nặng, sâu trong mắt là nồng nàn tình dục không lối thoát.
Cô bị anh biến thành dần dần mất khống chế, đợi sau khi cả hai đều đã thỏa mãn, giữa hai người đã sớm mồ hôi đầm đìa, từng tầng mồ hôi đổ ra lại dung hòa với nhau.
Anh duỗi tay ra, kéo cô dựa vào lòng, nghiêng đầu nhìn cô: Vừa nãy đang nghĩ gì thế?
Lộ Miểu bị anh nhìn có chút chột dạ, ban nãy cô đã thất thần.
Anh bóp nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: Hửm?
Thì… Cô lúng túng né tránh ánh mắt anh, Là nhớ lại lúc mới quen anh, anh của lúc đó với anh của ban nãy, khiến em cảm thấy quá khó tin.
Kiều Trạch gật đầu như có suy nghĩ: Không hiểu thất tình lục dục, không có nhân tính, là bồ tát phổ độ chúng sinh, đúng không?
Lộ Miểu cúi thấp đầu: Lúc đó anh làm cho người ta cảm giác mình vượt qua sự tồn tại của nam nữ thông thường.
Chính là… Cô nghĩ ngợi, Cảm giác tồn tại đã mạnh đến mức khiến người khác hoàn toàn xem nhẹ giới tính của anh, cũng chỉ còn lại một biểu tượng như thần mà thôi.
Kiều Trạch: …
Lộ Miểu quay đầu sang nhìn anh: Như anh nói Thẩm Ngộ vậy, là linh vật ấy.
Bên eo bỗng nhói đau, giọng Kiều Trạch nặng nề áp chế: Dù sao cũng không phải là đàn ông sao?
Lộ Miểu nhanh chóng lắc đầu: Không có.
Cánh tay mềm mại ôm eo anh, cả mặt vùi vào lồng ngực đổ đầy mồ hôi của anh: Ngay cả trong chớp mắt có như thế cũng cảm thấy quá mơ hồ, người đàn ông vẫn cho rằng không có thất tình lục dục, đột nhiên lại thân mật với mình như thế, rồi tốt với em như vậy, cảm giác… thật không chân thật.
Kiều Trạch nắm eo cô kéo đến gần, chỉ một chữ đánh giá cô: Ngốc.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: Anh không cảm thấy thế sao?
Kiều Trạch nhìn thẳng vào cô, câu hỏi này cô đã hỏi anh. Dù sao cũng không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, cũng không phải sấm sét đánh đất cháy mà đột nhiên vừa nhìn đã hợp ý, lúc mới quen cô, quả thật anh chưa từng nghĩ đến mình sẽ nảy sinh khát vọng với cô, từ thân thể cho đến linh hồn đều khao khát có được cô, hơn nữa từ khi ở chung với nhau, càng ngày càng mãnh liệt.
Vì sao anh lại thích em? Lộ Miểu hỏi, Còn đối tốt với em đến thế.
Đây không phải là câu hỏi logic, không có vì gì cả. Anh cúi đầu xuống, nhìn vào mắt cô, Tất cả mọi nơi đều luyến tiếc không nỡ rời.
Lộ Miểu bị anh nói mà hai má đỏ ửng, Em cảm giác… mình như nhặt được một món hời.
Nhất là nếu so với Hoàng Giai Ngâm. Quả thật cô không hề làm gì, nhưng anh vẫn đi về phía cô, yêu cô, nuông chiều cô. Hạnh phúc đến dường như quá đơn giản và dễ dàng, điều này và cuộc đời hai mươi năm đã qua của cô hoàn toàn không phù hợp, rất nhiều lúc cô giống như đang nhìn ngắm một thứu đồ tốt đẹp, nhưng đến lúc đến gần lại hóa thành hư không.
Đừng nghĩ lung tung. Kiều Trạch cúi đầu hôn cô, Là anh nhặt được món hời mới đúng.
Lộ Miểu xấu hổ đỏ mặt cười với anh, người chôn vào trong lòng anh, không nói gì.
Mỗi khi biết thêm một chút về anh, cô lại thích anh thêm một chút, lại càng muốn ở cùng anh nhiều hơn, giống như câu bông đùa ban sáng của cô, phong cảnh trong tường đã là tốt nhất rồi, cô không nỡ rời đi. Trong mắt cô, Kiều Trạch chính là cảnh tốt nhất đó.
Hôm sau phải đi gặp Hoàng Giai Ngâm, là anh đã hẹn.
Lộ Miểu biết anh có kế hoạch tính toán của mình nên không đi theo.
Đây là lần đầu tiên Kiều Trạch chủ động hẹn Hoàng Giai Ngâm, thế nên khi Hoàng Giai Ngâm gặp anh thì mặt mày đều rạng rỡ.
Kiều Trạch nhìn người phụ nữ vẻ mặt hào hứng đối diện, thật ra anh cũng không muốn lợi dụng cô ta, nhất là lợi dụng tình cảm của cô ta với anh.
Nhưng là cô ta sắp đặt ván cờ này trước, đẩy anh và Lộ Miểu đến vị trí khó xử, trách nhiệm của anh công việc của anh khiến anh không thể không phá vỡ thế cục này được.
Cô ta bày ra, chỉ có thể do cô ta chấm dứt.
Chờ lâu lắm đúng không? Hoàng Giai Ngâm ngồi xuống đối diện anh, cười hỏi, giơ tay vẫy nhân viên.
Không có, cũng mới đến.
Kiều Trạch lạnh nhạt đáp lại, che dấu vẻ liều lĩnh trước mặt cô ta ngày hôm qua, người đã điềm tĩnh lại rất nhiều, hoàn toàn là Giang Hành mà Hoàng Giai Ngâm quen lúc trước, lạnh lùng an phận, lại cách người khác xa ngàn dặm.
Giang Hành như thế khiến Hoàng Giai Ngâm dịu đi, một tay chống cằm nhìn anh: Tìm em có chuyện gì?
Kiều Trạch quay đầu đi: Chuyện hôm qua, cám ơn cô.
Anh nâng ly lên với cô ta.
Hoàng Giai Ngâm cũng cầm lên, khẽ cụng ly với anh, uống hết một hơi: Nên thế.
Kiều Trạch đặt ly xuống, trầm ngâm một hồi rồi nhìn cô ta: Hoàng Giai Ngâm, tôi rất biết ơn những chuyện cô đã làm cho tôi, nhưng sau này đừng thế nữa. Cô cũng biết tôi với bố cô không đội trời chung. Không phải ông ta chết thì là tôi mất.
Nụ cười cứng lại trên mặt Hoàng Giai Ngâm: Nếu em có được anh thì sao?
Kiều Trạch nhìn cô ta bất động: Không có nếu. Mấu chốt giữa tôi với cô không phải là cô có được ai, mà là tôi chưa từng có tình cảm nam nữ với cô.
Hoàng Giai Ngâm: Anh còn chưa thử đến gần em, làm sao anh biết không có?
Kiều Trạch lắc đầu, cầm ly rượu lên, khẽ nhấp: Tôi biết mình muốn điều gì.
Thái độ của Hoàng Giai Ngâm mềm đi, van nài nhìn anh: Giang Hành…
Kiều Trạch không nhìn cô ta, nhấp một ngụm rượu, lúc này điện thoại đặt trên bàn rung lên, có tin nhắn.
Anh cầm lên nhìn, sắc mặt nghiêm nghị, tay gõ lên màn hình, nhìn có vẻ như đang gửi tin nhắn, đang gửi tin thì chợt điện thoại tít một tiếng, tắt máy.
Anh buồn bực đặt điện thoại lại lên bàn, cầm ly rượu dốc thẳng vào miệng.
Hoàng Giai Ngâm lo lắng nhìn anh: Sao thế?
Kiều Trạch lạnh lùng đáp: Không có gì.
Hoàng Giai Ngâm: Có phải anh có việc gấp cần liên lạc với người ta không?
Cô ta đưa điện thoại cho anh: Điện thoại em vẫn còn pin, đây, cho anh mượn.
Kiều Trạch do dự nhìn cô ta một cái: Cám ơn.
Cầm lấy, nhập một dãy số vào điện thoại, rồi nói với đầu bên kia: Bánh Trôi, là tôi đây. Điện thoại tôi hết pin, lúc này đang mượn điện thoại của cô Hoàng, tai tôi giờ không tiện nghe máy, lát nữa tôi sẽ nhắn tin lại cho cậu, cậu cứ nhìn số điện thoại này là được.
Cúp máy, soạn tin nhắn.
Soạn ba tin, một gửi Đường Viễn, một gửi Nghiêm Cao, một cho Tô Minh.
Hai tin sau gửi thành công liền xóa nhật ký đi.
Anh trả lại điện thoại cho Hoàng Giai Ngâm: Cám ơn.
Hoàng Giai Ngâm cười với anh: Không có gì.
Còn vì mình đã có thể giúp anh công việc bận mà còn vui mừng không thôi. Từ đầu đến cuối Kiều Trạch không nói lời nào, cùng cô ta ăn hết bữa cơm này, ròi lại trịnh trọng cám ơn vì ngày hôm qua đã cứu anh, rồi Kiều Trạch lấy cớ công ty có việc mà đi trước.
Trên đường quay về, Kiều Trạch nhắn tin cho Thương Kỳ hỏi anh ta: Sắp xếp xong chưa?
Thương Kỳ trả lời lại hai chữ yên tâm.
Kiều Trạch trực tiếp đến hội sở Vị Mã Hà mà anh dùng điện thoại của Hoàng Giai Ngâm hẹn gặp Nghiêm Cao và Tô Minh, phòng 301.
Ngô Man Man ở trong phòng, Thương Kỳ và Kiều Trạch ở ngoài, tìm vị trí có tầm nhìn tốt, mang theo ốm nhòm, ai ra ai vào nhìn là biết ngay.
Lúc Kiều Trạch đến thì Thương Kỳ đã chờ tại chỗ.
Kiều Trạch trực tiếp lên xe anh ta, cầm lấy ống nhòm nhìn ra cửa, rồi quay đầu nhìn anh ta: Tổng giám đốc Thương, anh cảm thấy người hôm nay đến là Tô Minh hay là Nghiêm Cao?
Thương Kỳ trầm mặc một lúc: Tô Minh.
Kiều Trạch nhíu mày: Sao lại thế?
Thương Kỳ: Trực giác.
Lặng một lúc, lại nói: Nói thật thì, tôi vẫn luôn không tin Tô Minh lắm, quá thông minh tháo vát, hơn nữa lại là tuyển từ ngoài vào, không như Nghiêm Cao, do Hoắc tổng trực tiếp bố trí đến đây, theo quan hệ thân sơ mà nói, hiển nhiên Nghiêm Cao đáng tin hơn.
Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói, lần đó hẳn là lần đầu Tô Minh tham gia vào kế hoạch hành động của chúng ta, kết quả liền xảy ra chuyện. Anh ta giương mắt nhìn Kiều Trạch, Điều này không thể nghi ngờ sao?
Kiều Trạch mỉm cười gật đầu: Đúng là khả nghi.
Cầm lấy ống nhòm nhìn ra ngoài cửa, không tới một lát sau, một chiếc Passat màu đen quen thuộc từ từ chạy đến, bước xuống từ xe, không có ý định cải trang, che dấu, chính là Nghiêm Cao không thể có vấn đề trong miệng Thương Kỳ.
Kiều Trạch nghiêng đầu nhìn anh ta: Tổng giám đốc Thương?
Thương Kỳ lạnh mặt, đẩy cửa xe bước xuống.
Kiều Trạch cũng xuống theo, không xa không gần theo sát Nghiêm Cao.
Nghiêm Cao cảnh giác nhìn bốn phía rồi bước vào hội sở, đưa ra thẻ hội viên với lễ tân, vào thang máy, trực tiếp đến phòng 301 được hẹn với danh nghĩa của Hoàng Giai Ngâm.
Lúc hắn ta đẩy cửa vào liền trông thấy Ngô Man Man trong phòng, vòng hay tay trước ngực, khẽ cười với hắn ta: Nghiêm Cao, là cậu à?
Nghiêm Cao biến sắc, xoay người tính ra khỏi cửa, nhưng Thương Kỳ và Kiều Trạch đã im lặng không tiếng động đứng phía sau.
Theo bản năng hắn ta muốn chạy trốn, Kiều Trạch nhấc chân đá một phát đẩy người văng vào phòng bao, anh cũng bước đến gần, rầm một tiếng đóng cửa lại.