Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 35

Tác giả: Thanh Phong Ngữ
Chọn tập

Lúc Lộ Miểu về đến nhà thì còn chưa đến chín giờ.

Từ Gia Diên chở cô đến dưới tiểu khu, kiên quyết muốn tiễn cô lên lầu.

Lộ Miểu không từ chối anh được, hôm nay Từ Gia Diên có vẻ hơi cương quyết.

Anh đưa cô đến tầng bảy, rồi dừng lại trước cánh cửa gỗ thật không tính là cao cấp.

Anh nhìn mà nhíu mày: “Em ở nơi như thế này ư?”

Lộ Miểu biết anh từ nhỏ đã quen với áo gấm ăn ngon, thức ăn chỗ ở đều phải tốt nhất, tiểu khu như thế này quả thật không đáng để vào mắt anh, huống gì cánh cửa hỏng này còn suýt bị cô tháo xuống.

Lúc cô rút chìa khóa ra, tay không kìm được mà run lên, sợ lại không cẩn thận lại phá cả ổ khóa xuống ngay trước mặt Từ Gia Diên, đến lúc đó anh mà không ép cô đến ở nhà anh mới là lạ.

Từ Gia Diên nhìn cô chậm rãi bần thần, bèn nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Sao thế?”

Lộ Miểu đút chìa khóa vào ổ, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, em về đến nơi rồi, anh về trước đi, trời không còn sớm nữa.”

Từ Gia Diên nhìn đồng hồ: “Không vội.”

Nhưng Lộ Miểu lại vội, đây không phải nhà cô, cô còn chưa hỏi xin ý kiến của Kiều Trạch, không thể tùy tiện dẫn người về.

“Anh…” Cô dịu giọng nói, trong giọng mơ hồ có vẻ cầu xin, “Em chỉ là ở nhờ nhà người ta thôi, anh cứ vào như thế thật sự không…”

Chữ “tốt” còn chưa nói xong, thì cánh cửa đột ngột bật mở.

Lộ Miểu đang dựa vào cửa, suýt nữa đã ngã ra.

Cả Kiều Trạch và Từ Gia Diên đồng thời giơ tay đỡ lấy cô.

Kiều Trạch cúi đầu nhìn cô, rồi nhìn lên Từ Gia Diên đối diện.

Từ Gia Diên rút cánh tay đang đỡ Lộ Miểu về, khách khí chào hỏi vs Kiều Trạch: “Ngại quá, tôi tiễn Miểu Miểu lên đây.”

Kiều Trạch: “Vất vả rồi.”

Lộ Miểu nghe câu này mà cảm thấy kì quái, nụ cười trên mặt Từ Gia Diên cũng đã có chút miễn cưỡng.

“Hẳn nên thế.” Anh trả lời, rồi làm như vô tình quét mắt vào trong phòng.

Kiều Trạch ôm hờ bên hông Lộ Miểu, rồi mở cửa ra: “Nếu anh Từ không để ý thì vào ngồi chút đi.”

Từ Gia Diên cười: “Làm phiền rồi.”

Người liền đi vào.

Lộ Miểu cũng đi vào theo, lúc bước ngang qua người Kiều Trạch thì tay bị anh kéo lại.

Anh đi vào rót nước cho Từ Gia Diên: “Anh Từ, mời ngồi.”

Từ Gia Diên ngồi xuống sô pha: “Cám ơn.”

Cầm lấy ly nước uống một hớp, rồi quay đầu đánh giá hai căn phòng.

Lộ Miểu sợ anh hiểu lầm, bèn chỉ vào căn phòng của mình: “Em ở một mình.”

Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Từ Gia Diên mỉm cười ôn tồn với cô: “Anh biết.”

Rồi quay đầu lại nhìn Kiều Trạch: “Anh Kiều, Miểu Miểu còn nhỏ không hiểu chuyện, đã làm phiền anh rồi.”

Kiều Trạch chỉ mỉm cười nhìn anh, không đáp.

Từ Gia Diên quay sang Lộ Miểu: “Miểu Miểu, dù gì đây cũng là nhà anh Kiều, em đừng phiền đến người ta như thế, không hay lắm.”

Đề tài của anh thay đổi quá nhanh, nhất thời Lộ Miểu không tiếp lời được, câu này của anh cũng xoay chuyển khéo léo, cô không thể nào đáp.

Ở ngay trước mặt Kiều Trạch nói làm phiền đến anh là không tốt, cô cũng không biết nói sao nữa, Kiều Trạch không để ý, đều ai biết Kiều Trạch có để ý hay không.

Nhưng nếu cô đồng ý với anh, có khi anh lại khuyên cô dọn đi.

Khi cô đang bối rối không biết phải trả lời thế nào, thì tay Từ Gia Diên đã giơ về phía cô, bất chợt cầm lấy chùm chìa khóa trong tay cô, rồi rút ra chiếc chìa khóa mà lần trước anh đưa cho cô: “Có dịp rảnh thì qua bên ấy dọn dẹp đi, nhà vẫn để không.”

Lời này của anh vô hình ép cô đi một bước, cô gật đầu, coi chừng phải thật sự dọn dẹp căn nhà đó của anh rồi.

Cô không gật đầu, lại không thể nào nói được, rõ ràng mình có nhà, lại còn cố sống cố chết bám vào Kiều Trạch không chịu đi.

Cô bị ép phải ở trong thế cưỡi hổ khó xuống, lén liếc nhìn Kiều Trạch, Kiều Trạch cũng nghiêng đầu nhìn cô, im lặng không nói.

Từ Gia Diên cũng đang nhìn cô, chờ đáp án của cô.

Lộ Miểu bị nhìn đến mức da đầu run lên, một lúc lâu sau mới nghĩ ra biện pháp hòa hoãn: “Em… để em nghĩ thêm đã.”

Trên mặt Từ Gia Diên lộ ra ý cười dịu dàng, gật đầu, cũng dịu giọng: “Được, suy nghĩ kĩ rồi điện cho anh, anh sẽ giúp em chuyển nhà.”

Rồi giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “Anh Kiều, tôi không làm phiền anh nữa. Trong khoảng thời gian này anh đã chăm sóc Miểu Miểu ít nhiều, có cơ hội tôi sẽ cám ơn anh đàng hoàng.”

Mặt mày Kiều Trạch bất động: “Nên thế.”

Đứng dậy tiễn anh, Lộ Miểu đi theo sau anh.

Tiễn người xong, Kiều Trạch đóng cửa lại.

“Cô định dọn qua bên chỗ anh cô ở?” Anh hỏi, xoay người đi vào phòng khách.

Lộ Miểu lắc đầu: “Vẫn chưa nghĩ kĩ.”

Anh quay đầu nhìn cô một cái, không nói gì, người ngồi xuống sô pha, thuận tay nhấc lấy laptop ở bên cạnh, bận việc của mình.

Lộ Miểu cũng không làm phiền anh nữa: “Vậy… tôi về phòng trước đã.”

Xoay người định đi, bỗng Kiều Trạch đặt laptop cái “cạch” lên bàn.

“Đến đây.”

Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh.

Kiều Trạch vỗ vào sô pha bên cạnh, ý rất rõ ràng.

Lộ Miểu khó hiểu đi đến.

Kiều Trạch: “Ngồi xuống.”

Rồi người đứng lên, đi lấy thuốc trong tủ trước tivi.

Lộ Miểu không hiểu anh muốn làm gì.

Kiều Trạch quay người lại thì trông thấy cô đứng dậy, bèn đưa mắt nhìn chân cô: “Thay thuốc.”

Lộ Miểu bừng tỉnh, cúi đầu nhìn: “Để tự tôi làm cũng được.”

Kiều Trạch không để ý đến lời cô, đến gần, bàn tay trực tiếp đè lên vai cô đẩy cô ngồi xuống sô pha, kéo chân trái cô ra đặt trên đùi mình.

Lộ Miểu không quen được anh chăm sóc thế này, bèn rụt chân lại.

Kiều Trạch đè lên không cho cô cử động, cẩn thận tháo dải băng trắng xuống.

Cổ chân hơi sưng lên.

“Hôm nay cứ vậy mà đi cả ngày với anh cô ư?”

Lộ Miểu lắc đầu: “Đâu có, ngồi nguyên ngày trong công viên mà.”

Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Thật đúng là hẹn hò sao?”

“Không hẳn, chỉ đi ăn bữa cơm thôi…”

Chỉ là nếu thật sự nghĩ lại, quả thật có vẻ giống hẹn hò.

Lộ Miểu nhớ lại những lời ban chiều Từ Gia Diên nói với cô.

Cho đến giờ, quả thật cô chỉ đứng trên lập trường của mình mà từ chối toàn bộ thiện ý của anh, nhưng đã nhiều năm như thế trôi qua, chính xác là vì sau lưng có anh, nên cô mới có cảm giác kiên định.

Bỗng cô có chút mù mịt, không biết sự kiên trì ấy của mình cho đến bây giờ liệu có đúng không.

Chợt cơn buốt trên chân truyền đến đã kéo cô tập trung lại.

Tay Kiều Trạch đang đặt trên vết thương của cô, người đang nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt trầm tư.

“Tình cảm giữa anh em cô luôn tốt thế ư?” Anh hỏi.

Lộ Miểu gật đầu: “Anh ấy rất quan tâm tôi.”

Kiều Trạch: “Vậy sao không đi với anh ta?”

Lộ Miểu trầm mặc chốc lát: “Không dễ chịu lắm.”

“Ở chỗ tôi thì dễ chịu?”

Lộ Miểu chần chừ gật đầu: “Với anh thì không cần quản trách nhiệm tình cảm, dường như sẽ tốt hơn.”

Kiều Trạch nhìn cô một cái: “Cũng chỉ là vấn đề ân huệ? Chứ không phải vì anh ta là đàn ông?”

Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ: “Cũng có thể.”

Kiều Trạch buông bàn chân đã được băng bó xong xuôi xuống: “Vậy cô có từng nghĩ, tôi cũng là đàn ông không?”

Lộ Miểu cảm thấy hình như chủ đề này bọn họ đã thảo luận không dưới một lần…

Kiều Trạch nhìn dáng vẻ tám gió thổi chẳng động* của cô, trong lòng lại như có con mèo gãi ngứa, gãi đến mức khiến anh không thoải mái lắm, trong lòng bàn tay ngưa ngứa, anh thật sự rất muốn… vô cùng muốn…

(*Cụm từ trong giới Phật, tám ngọn gió ấy gồm lợi, suy, hủy, dự, xưng, cơ, khổ, lạc, ý chỉ việc sống vững chãi và thảnh thơi trong vô vàn biến động thuận nghịch của cuộc đời.)

Bỗng anh phủ người về phía cô, tay chống trên lưng sô pha, nhốt cô giữa cánh tay mình và ghế, nhìn cô từ trên xuống.

“Cô nhìn tôi cho kĩ.”

Lộ Miểu nghe lời nhìn anh.

Anh bóp cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Cô có biết tư thế này có ý gì không?”

Anh rất tỉnh táo.

Cô cũng rất tỉnh táo, chỉ là có chút kinh ngạc: “Anh làm sao thế?”

Bỗng Kiều Trạch cảm thấy thật vô vị, trêu chọc một kẻ đầu gỗ, đạn đã bắn ra còn biết đường quay ngược lại, nhưng trêu ghẹo người trước mắt này, đừng nói là bắn ngược lại, căn bản là không hề di chuyển.

Anh buông cô ra, đứng lên.

“Đi với tôi ra ngoài một chuyến.”

Lộ Miểu cũng đứng lên theo: “Đi đâu?”

“Đón Lộ Bảo.”

Lộ Bảo gửi hộ ở nhà Kiều Thời, trước khi anh đi công tác đã đưa đến.

Lúc đến nhà Kiều Thời thì đã gần mười một giờ.

Kiều Thời mở cửa, đưa mắt một cái liền trông thấy Kiều Trạch: “Ấy? Anh à, anh du lịch về rồi đó hả?”

Lại nhịn không được chua giọng nói với anh: “Anh nói thử xem, một người điếc như anh cứ ở nhà là được rồi, cả ngày chạy lung tung làm gì. Anh xem Lộ Bảo ai oán chưa kìa.”

Nói xong mở cửa ra nghiêng người, lúc này mới trông thấy Lộ Miểu bên cạnh anh, lập tức có chút xấu hổ, phất tay với cô, cất tiếng chào hỏi.

Đã mấy ngày Lộ Bảo không gặp Lộ Miểu, lúc này tung tăng chạy đến, nhiệt tình liếm lấy tay Lộ Miểu, lại bị Kiều Trạch gạt sang một bên.

Kiều Thời ngạc nhiên nhìn Lộ Miểu và Lộ Bảo một cái, rồi nhíu mày nhìn sang Kiều Trạch, ý tứ hả hê rất rõ ràng.

Tiểu Tiểu Kiều vẫn chưa ngủ, vốn đang chơi với chó, nào dè chó chạy mất, cánh tay bé nhỏ đong đưa đi theo, trông thấy Kiều Trạch thì toét cái miệng nhỏ nhắn, kêu “cậu, cậu ơi”.

Kiều Trạch cúi người ôm lấy cô nhóc, hôn lên khuôn mặt phúng phính của bé: “Ngoan lắm.”

Sự chú ý của Lộ Miểu cũng bị cục thịt nhỏ đáng yêu trên tay anh thu hút, nhưng chỉ đứng cách một khoảng với cô bé mà mỉm cười, không dám đi lên đùa với cô bé.

Có thể là do hồi nhỏ không cẩn thận làm Từ Gia Thiên bị thương, nên cô luôn có cảm giác sợ hãi với những đứa trẻ ở tuổi này, thích, nhưng không dám đến gần, sợ mình không khéo lại làm trẻ nhỏ bị thương.

Kiều Thời mắt thấy Lộ Miểu khá là thích Tiểu Tiểu Kiều, liền đi đến đùa với Tiểu Tiểu Kiều: “Gọi chị đi con.”

Tiểu Tiểu Kiều ngoan ngoãn gọi theo một tiếng “chị”, hai cánh tay bé nhỏ cũng duỗi về phía Lộ Miểu.

Lộ Miểu lúng túng bước lui sau: “Tôi không ôm trẻ con đâu.”

Nói xong liền thấy Kiều Trạch nhìn cô đầy kì quái, càng nhìn càng khiến cô lúng túng, thoáng bước lên, vươn tay ra, khẽ cầm lấy đầu ngón tay cô bé mà lắc lắc.

Vừa đúng lúc Thẩm Ngộ pha sữa xong đi ra, trông thấy Kiều Trạch và Lộ Miểu, cất giọng chào hỏi.

Kiều Thời giới thiệu hai người: “Đây là… bạn cùng phòng của anh em, Lộ Miểu.”

“Đây là bố của Tiểu Tiểu Kiều, Thẩm Ngộ.”

Lộ Miểu khách khí chào anh ta.

Thẩm Ngộ mời hai người vào nhà ngồi, Kiều Trạch buông Tiểu Tiểu Kiều ra: “Để hôm khác đi, hôm nay muộn rồi.”

Hai chân Tiểu Tiểu Kiều vừa chạm đất, đã tung tăng đi về phía Lộ Miểu, ôm chân cô, ngẩng đầu nhìn cô.

Lộ Miểu cứng người, không dám nhúc nhích.

Kiều Trạch nhìn xoáy vào cô: “Cô sợ trẻ con?”

Lộ Miểu lắc đầu: “Không có.”

“Nhưng chúng nhỏ quá, tôi sợ mình vụng về làm thương tụi nó.”

“Đâu thể chiều con nít như thế được.” Kiều Thời bước đến ôm lấy Tiểu Tiểu Kiều, “Nên tự lăn lốc va chạm sẽ tốt hơn.”

Tiểu Tiểu Kiều tò mò vươn tay nghịch tóc Lộ Miểu, Lộ Miểu cứng người để mặc con bé chơi, bản thân không dám lộn xộn.

Kiều Trạch nhìn cô như thế, bèn hỏi: “Cô bây giờ thế này, thì mai sau có con phải làm sao?”

“Tôi không sinh.” Lộ Miểu quay đầu nhìn anh, “Tôi không muốn có trẻ con.”

Kiều Thời ngạc nhiên liếc nhìn Kiều Trạch, Kiều Trạch cũng nhíu mày, có chút không hiểu với ý nghĩ này của cô.

“Vì sao?” Anh hỏi.

Lộ Miểu: “Tôi không chăm sóc tốt tụi nó. Đã không chăm sóc chi bằng không cần.”

Kiều Thời cười: “Sau khi sinh rồi sẽ không nghĩ vậy đâu.”

Lộ Miểu kéo môi cười, không trả lời, đợi với Kiều Trạch một lát rồi dẫn Lộ Bảo về.

Dọc đường đi Kiều Trạch không nói gì, sau khi về chỉ dặn cô nghỉ ngơi cho tốt, rồi về phòng trước.

Mới rạng sáng hôm sau, Kiều Trạch đã ra khỏi nhà, anh tìm Tiếu Trạm về tài liệu điều tra Trương Khởi, rồi đi tìm Thẩm Kiều, đòi anh ta tài liệu bối cảnh của Lộ Miểu một lần nữa.

“Không được bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.” Anh nhấn mạnh.

Chọn tập
Bình luận