Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 130

Tác giả: Thanh Phong Ngữ
Chọn tập

Lúc Kiều Trạch chạy đến bến thuyền thì cách giờ thuyền rời bến không còn bao nhiêu thời gian, thuyền bị chặn không cho xuất phát, đã có công nhân đang gây ầm ĩ.

Kiều Trạch lên thuyền, Tiếu Trạm đi về phía anh.

“Sao rồi?” Kiều Trạch hỏi.

Tiếu Trạm: “Tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì.”

Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Sắp tám giờ rồi, sợ rằng giữ thuyền lại nữa sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Kiều Trạch quay đầu nhìn hàng chất đầy thuyền, nhắm mắt một cái, khi mở ra lần nữa thì đôi mắt trong lạnh lùng.

“Kiểm tra lần nữa!” Anh nói, “Lộ Miểu vừa gọi điện cho tôi, đống vật liệu gỗ gia công này nhất định có vấn đề.”

Thẩm Ngộ cũng lên thuyền theo, liếc nhìn những thùng hàng đó, cần trục trên bến tàu vẫn còn móc mấy thùng hàng.

“Toàn bộ thùng hàng đều giống nhau về màu sắc cả sao?” Đột nhiên Thẩm Ngộ nghiêng đầu, hỏi phó thuyền trưởng bên cạnh.

“Về cơ bản thì giống nhau.” Phó thuyền trưởng trả lời anh, “Nhưng vì chất lượng thành phẩm khác nhau, nên để phân biệt thì sẽ một bộ phận có khác biệt nho nhỏ.”

Thẩm Ngộ: “Số khác nhau chiếm bao nhiêu?”

“Không nhiều, không đến một phần mười.”

Thẩm Ngộ quay đầu lại nhìn: “Cũng để ở đó sao?”

Lúc này điện thoại của Kiều Trạch vang lên, Thẩm Kiều gọi đến, Lộ Bảo đã được đưa tới.

Trên đường đến đây, Kiều Trạch bảo Thẩm Kiều đưa Lộ Bảo tới.

Lộ Bảo đã quen với mùi của Lộ Miểu, có sự yêu thích khác thường đối với cô, có nó ở đây sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Gác máy, Kiều Trạch quay đầu nhìn Thẩm Ngộ và Tiếu Trạm: “Ở đây giao lại cho các anh, tôi đi tìm người trước.”

Xoay người xuống thuyền, đúng lúc Thẩm Kiều dẫn Lộ Bảo chạy đến.

Lúc thấy Kiều Trạch, Lộ Bảo ngẩng đầu sủa hai tiếng với anh.

Kiều Trạch ngồi xổm xuống trước mặt nó, sờ đầu nó, nói nhỏ bên tai: “Lộ Bảo, không thấy Lộ Miểu đâu, chúng ta nhất định phải tìm cô ấy về, biết chưa?”

Lộ Bảo “gâu” một tiếng.

Tay Kiều Trạch chỉ lên thuyền, Lộ Bảo lập tức nhận lệnh, sủa mấy tiêng vang dội, một bước nhảy lên cầu thang bên mạn thuyền, lao như điên lên trên.

Kiều Trạch đuổi theo sau lưng nó, chạy vòng quanh boong thuyền, theo nó chạy về phía kho hàng, rồi lại băng qua kho hàng đến buồng máy.

Chiếc thuyền này là thuyền hàng, công nhân trên thuyền không nhiều, hơn hai mươi người, ngoại trừ tập trung làm việc trên boong thuyền ra thì ở buồng máy chỉ có một số người.

Khi Lộ Bảo dẫn Kiều Trạch đi vào, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt Kiều Trạch quét qua từng gương mặt một, không có gương mặt quen thuộc.

Cũng không có mùi quen thuộc.

Lộ Bảo chạy vài vòng trong buồng máy, ngửi ở đây rồi sủa ở nơi đó, sau đó lại chạy ra ngoài, lại đến khoang để hàng nhưng cũng không có gì.

Thuyền chở hàng lớn, hàng hóa cũng nhiều, không gian rộng có nhiều nơi ẩn nấp, không dễ gì tìm thấy.

Lộ Bảo lui tới hai vòng tìm ở trong ngoài tàu chở hàng, tìm mọi chỗ mà không có, nó chán nản ngồi bên chân Kiều Trạch, “oẳng” một tiếng rất nhỏ.

Ngay đến Lộ Bảo cũng từ bỏ, liệu có phải có nghĩa Lộ Miểu không có ở trên thuyền?

Lần đầu tiên, Kiều Trạch nghi ngờ phán đoán của mình, thậm chí bắt đầu không xác định rõ, cuộc gọi trước đó của Lộ Miểu có phải là thật sự đang nhờ giúp đỡ không?

Hoài nghi như thế khiến tâm trạng Kiều Trạch rối loạn.

Cả anh và Lộ Miểu bây giờ như đi trên đinh nhọn, đi sai một bước, thì thứ đợi phía trước anh và cô chính là vạn kiếp bất phục.

Nếu quả thật anh đã đoán sai…

Nếu như cuộc gọi của Lộ Miểu thật sự là đang xin giúp đỡ…

Kiều Trạch xoay người, hai tay nặng nề chống lên lan can, nhắm chặt mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa thì những suy nghĩ rối loạn kia đã lắng xuống, hai mắt khôi phục vẻ tỉnh táo.

Thẩm Ngộ ở dưới bến thuyền vẫn còn cho người mở thùng ra kiểm tra vật liệu gỗ, thuyền đã sớm qua thời gian khởi hành, công nhân với lính thủy cũng vây lại nơi đó, bên mạn thuyền chật ních người, ồn ào ầm ĩ, tình cảnh chật chội, úp mở chỉ trỏ hành vi của cảnh sát.

Kiều Trạch rút tay về, đang chuẩn bị đi xuống thì tầm mắt bị hai bóng lưng trong đám đông thu hút.

Hai người ấy mặc đồng phục xanh đậm, một cao một thấp. kiểu dáng rộng rộng thùng thình không nhìn ra thân hình, đang xuyên qua đám người đứng ở cầu thang bước lên thuyền, động tác không nhanh không chậm, nhìn giống thủy thủ trên thuyền.

Kiều Trạch nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng kia, rõ ràng dáng người nhìn không giống, nhưng bóng lưng ấy lại đưa đến cho anh cảm giác…

“Lộ Bảo.” Kiều Trạch nghiêng đầu gọi Lộ Bảo rồi bám theo đuôi, người còn chưa đến cầu thang bên mạn thuyền thì đám người lại một phen ầm ĩ, đi lên đi xuống, chen chúc ngay tại hành lang chật hẹp, Kiều Trạch thử mấy lần cũng không chen qua được, hai bóng người kia đã bị đám đông cản trở mất dấu.

Mắt Kiều Trạch tối đi, nắm lấy người bên cạnh đẩy một cái, gạt đám người ra, cố gắng chen vào giữa, tai nghe gắn trong tai truyền đến giọng trầm thấp của Thẩm Ngộ: “Đã tìm được rồi.”

Kiều Trạch né người đưa mắt nhìn Thẩm Ngộ ở bên dưới, anh ta nghiêm mặt đứng lên, sai phó những người khác: “Chuyển tất cả những thùng hàng màu đỏ có oa văn trắng xuống thuyền kiểm tra.”

Đám người lại mất trật tự, nhất là bên chỗ Kiều Trạch, có mấy người đột nhiên biến sắc, bất thình lình nắm lấy người bên cạnh, trực tiếp đẩy xuống biển, cố gắng gây ra hỗn loạn.

Trong nháy mắt, trên thuyền và dưới bến vô cùng lộn xộn, cầu thang bên thuyền đang từ từ được nhổ lên, thuyền cũng bắt đầu khởi hành, có người đang lái nó ép nó rời cảng, người chặn đường Kiều Trạch cũng lũ lượt kéo đến.

Kiều Trạch nghiêng người một cái, nắm lấy một bàn tay đưa đến gần đó, dễ dàng lắc một cái, một lần nữa đẩy đám người ra, động tác lưu loát dứt khoát, nhưng anhg không có thời gian tiếp tục để ý nữa, từ trong đám người phá vòng vây thoát ra, lạnh giọng gọi Lộ Bảo đang nhe răng lao về phía đám người kia một tiếng, rồi người cất bước chạy vào buồng lái, Lộ Bảo cũng nhanh nhẹn đuổi theo.

Lúc Kiều Trạch vừa đến buồng lái thì liền bị một khẩu súng kề lên huyệt thái dương.

Anh đột ngột dừng bước, Lộ Bảo đi theo anh cũng dừng lại, sủa lên ầm ĩ với người cầm súng.

Trước bánh lái, hai bóng người một cao một thấp đưa lưng về phía cửa, đang điều khiển thuyền rời bến.

Sau lưng bọn họ có mấy người, trong tay ai cũng có súng, hóng súng chĩa về phía Kiều Trạch.

Lộ Bảo lại điên cuồng sủa hai tiếng vào bên trong.

Hai người kia từ tốn quay đầu lại.

Trong chớp mắt trái tim của Kiều Trạch chạm đến đáy vực.

Là Lộ Miểu và Từ Gia Diên.

Nhưng anh biết đó không phải là Lộ Miểu.

Ánh mắt đó không phải của cô, trong mắt cô lúc này chỉ có tia cười nhạt, không có dáng vẻ mà anh quen thuộc.

Một tay Từ Gia Diên khoát lên bánh lái, nhàn hạ thả lỏng, nơi khóe miệng còn dắt ra một nụ cười ôn hòa.

“Tổng giám đốc Kiều, đã lâu không gặp!”

Tầm mắt của Kiều Trạch lại rơi lên người “Lộ Miểu”, dáng dấp của cô bây giờ không khác Từ Gia Diên là bao, cũng nụ cười suy ngẫm giống vậy, đối với anh bị chĩa súng và đầu, trong mắt cô không có lấy một tia lo lắng.

Cô không phải là Lộ Miểu.

Trong lòng Kiều Trạch không ngừng lặp lại những lời này, ép mình dời mắt khỏi cô, quay về trên mặt Từ Gia Diên: “Đã lâu không gặp.”

“Hoắc tổng.” Anh nói.

Nụ cười nơi khóe miệng Từ Gia Diên vẫn không đổi, nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu.

“Miểu Miểu, em nói xem, nên xử lý hắn ta thế nào đây?”

Cô cười: “Đó không phải là ân oán của anh với hắn ta sao? Kéo tôi vào làm gì?”

Lại xoay người tiếp tục quay bánh lái.

“Miểu ngốc.” Anh gọi cô một tiếng, vì kiềm nén nỗi buồn mà cằm bạnh ra, “Dừng thuyền lại.”

Cô quay đầu lại, cười khẽ với anh: “Gọi tôi à?”

Ánh mắt lạnh, lòng anh cũng lạnh.

Cô không phải là Lộ Miểu.

Lộ Miểu thực sự sẽ không cho phép mình làm trái pháp luật, càng sẽ không thờ ơ nhìn anh vùi trong nguy hiểm.

Trước kia cô có tham gia buôn bán ma túy không còn chưa rõ, nhưng nếu quả thật bây giờ cô giúp Từ Gia Diên lái thuyền đi, chở thuốc phiện ra bên ngoài, thì chính là đã phạm tội thật rồi.

Cho dù cuối cùng có thể giảm án không, nhưng cô sẽ không thể nào tha thứ cho mình.

Hình ảnh cô chĩa súng vào mình rồi bóp cò lướt qua trước mắt anh, kích thích trán anh giật không ngừng.

“Từ Gia Diên.” Ánh mắt chuyển hướng sang Từ Gia Diên, “Anh đã hủy hoại cô ấy một lần rồi, anh còn muốn hủy hoại cô ấy lần thứ hai sao?”

“Cô ấy kính trọng anh như vật, nhưng anh lại thao túng cô ấy làm ra chuyện cô ấy ghét nhất, sau này cô ấy tỉnh lại, anh bảo cô ấy tự xử thế nào đây?”

Từ Gia Diên thôi cười.

“Nếu tôi chết cô ấy cũng không thể nào tự xử được.” Anh ta nói, giọng trở nên âm hiểm, “Nếu kết quả đều giống nhau, không bằng chọn một tổn thương nhỏ.”

“Chỉ cần vượt biển, khi mọi thứ đâu lại vào đấy, cô ấy sẽ không biết mình đã làm gì.” Anh ta càm lấy súng trong tay một người bên cạnh, nhắm súng vào người anh, đi đến gần anh, “Có lẽ ban đầu cô ấy sẽ kháng cự, sẽ đau khổ, nhưng thời gian dài, rồi cô ấy sẽ từ từ tiếp nhận.”

Họng súng đặt lên ấn đường Kiều Trạch, súng kề bên huyệt thái dương anh hạ xuống.

Kiều Trạch bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Cô ấy sẽ không!”

“Chỉ cần anh là Hoắc tổng, chỉ cần cô ấy có dính vào đó, cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ.”

“Có chứ.” Giọng Từ Gia Diên nặng nề đi mấy phần, “Cô ấy không có bằng chứng, rất dễ bị lừa…”

Giọng nói nhỏ dần, quay đầu nhìn “Lộ Miểu” đang cầm lái.

Bất thình lình Kiều Trạch ra tay, nắm lấy cánh tay đang cầm súng của anh ta xoay một trăm tám mươi độ, đổi thành họng súng đặt lên huyệt thái dương anh ta.

Động tác này xảy ra quá mức đột ngột, đợi đến khi những người khác kịp phản ứng lại thì Từ Gia Diên đã rơi vào sự khống chế của Kiều Trạch.

Lúc này mọi người rối rít nhắm súng vào Kiều Trạch.

Kiều Trạch chụp lấy tay Từ Gia Diên, đè cò súng xuống.

“Tất cả cấm nhúc nhích!” Anh lạnh giọng quát, nhìn sang “Lộ Miểu”, “Miểu ngốc, dừng thuyền lại!”

“Lộ Miểu” mải miết cầm lái, nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại nhìn hai người, cười một tiếng, từ từ đứng thẳng người lên, đi về phía Kiều Trạch.

“Tại sao?” Cô hỏi, trong mắt dâng lên mơ màng, có một khoảnh khắc đó, Kiều Trạch gần như ngỡ rằng Lộ Miểu đã quay về.

Cô giống như chẳng hề gì, đi vòng quanh anh và Từ Gia Diên, lại hỏi: “Tại sao phải dừng thuyền lại… hả?”

Chữ “hả” còn chưa nói xong, đột nhiên cô chẻ tay cướp lấy súng của người khác, khẩu súng ngắn nhỏ trên cổ tay cô nhanh chóng xoay một vòng, họng súng kề lên trán Kiều Trạch.

“Anh cũng đừng có động đậy!”

“…” Kiều Trạch đối mắt với cô, ánh mắt phức tạp, “Miểu ngốc, em có biết mình đang làm gì không?”

Từ Gia Diên cũng không ngờ Lộ Miểu sẽ chĩa súng vào Kiều Trạch, bất giác nhìn cô một cái.

Khóe miệng cô đã chẳng còn nụ cười vừa rồi, ánh mắt nay lạnh như băng.

“Thả anh ta ra!”

“Nếu anh ta chết, tôi cũng sẽ để cho anh chôn theo!”

“…” Ánh mắt Kiều Trạch dán chặt lấy cô, xương sụn ở cổ vì buồn bã mà lên xuống không ngừng.

“Miểu ngốc, em đừng làm ra chuyện gì khiến mình phải hối hận.” Giọng anh trở nên khàn khàn, “Con thuyền này giấu ma túy, nếu em thật sự đưa Từ Gia Diên ra ngoài, em sẽ không còn đường quay đầu lại đâu.”

Dường như cô cũng không biết trên thuyền có ma túy, ngạc nhiên nhìn Từ Gia Diên một cái.

Từ Gia Diên né tránh ánh mắt cô.

Trên biển, cano của cảnh sát đang bọc đánh tiến đến gần.

Thẩm Ngộ cùng đám người Đường Viễn lái cano đến gần dưới thuyền rồi leo lên.

Người trong khoang thuyền phát hiện bọn họ trước, theo bản năng nổ súng tự vệ.

Lúc tiếng súng vang lên, Kiều Trạch nhanh chóng gạt súng Lộ Miểu ra, đẩy cô vào phạm vi an toàn, nhưng vì thế lại cho Từ Gia Diên cơ hội phản kích, anh ta trở tay thoát khỏi tay Kiều Trạch, mượn thế lăn vào sau cột cạnh đó.

Tiếng súng trên thuyền nổi dậy tứ phía, tình cảnh rơi vào hỗn loạn.

Phía cảnh sát có nhiều người, đám người Từ Gia Diên căn bản không phải là đối thủ, rất nhanh đã có mấy tên bị đánh ngã, lần lượt tháo chạy.

Từ Gia Diên dưới sự bảo vệ của những người khác đã lùi đến một góc trong buồng lái.

“Miểu Miểu, đến đây!” Anh ta hét lên với Lộ Miểu đang ở sau lưng Kiều Trạch.

“Lộ Miểu” xoay người muốn chạy về phía anh ta.

Kiều Trạch chụp lấy cổ tay cô, kéo mạnh trở về.

Ánh mắt của cô chợt trở nên rét run, tay phải đưa lên, họng súng lại lần nữa nhắm ngay Kiều Trạch.

Cảnh tượng này đúng lúc rơi vào trong mắt Thẩm Ngộ, anh ta kinh ngạc nhìn Lộ Miểu.

Cô không sợ sệt, ngón trỏ đã bóp cò súng.

“Để chúng tôi đi!” Cô yêu cầu.

Kiều Trạch nắm chặt cổ tay cô không nhúc nhích, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào mắt cô.

“Miểu ngốc, buông súng xuống!” Giọng anh khàn khàn, mơ hồ có chút run rẩy, “Em tỉnh lại đi!”

Nhưng vô dụng, ánh mắt cô vẫn lạnh như băng, ngón trỏ đặt nơi cò súng dần dần hạ xuống.

Thẩm Ngộ và Đường Viễn nhắm súng về phía Lộ Miểu theo bản năng.

“Không cho phép người nào được nổ súng!” Kiều Trạch quát lên, vẫn dán chặt mắt nhìn cô, cũng không cử động.

Trong mắt cô có một tia chần chừ lướt qua, ngay lúc Kiều Trạch cho là cô buông lỏng thì cổ tay cô xoay một cái, họng súng kề ngay huyệt thái dương của mình.

“Anh không buông tay, tôi sẽ giết cô ta.” Cô nói, giọng nói cũng như ánh mắt đều hung tàn, không hề có vẻ nhượng bộ nào.

Cô đang lấy sống chết của Lộ Miểu ép anh phải để cho cô và Từ Gia Diên rút lui.

Hàm dưới của Kiều Trạch gần như căng cứng, đường nét trên cằm vì hàm răng cắn chặt mà phập phồng không thôi.

“Miểu ngốc, em tỉnh lại đi!” Âm thanh khàn khàn của anh gần như là cầu xin, “Nếu em cứ thế bỏ đi, sẽ không thể quay đầu được nữa.”

Cô không thèm nghe, vẫn bóp cò súng, đoạn tuyệt nhìn thẳng vào mắt anh.

Cánh tay Kiều Trạch dần buông lỏng.

Cô lùi từng bước ra sau, lùi đến bên người Từ Gia Diên.

Từ Gia Diên đã sắp đặt một cano chạy thoát thân nhằm đối phó với tình huống bất ngờ, cano giờ đã ở bên mạn thuyền.

Lộ Miểu đỡ lấy Từ Gia Diên, muốn đưa anh ta xuống cano.

Súng của cô vẫn kề trên huyệt thái dương của mình.

Nếu cô xuống thuyền, lên cano chạy thoát thân, thì thật sự không còn đường trở lại nữa.

Súng của Kiều Trạch chậm rãi nhắm vào Lộ Miểu.

“Miểu ngốc, em quay lại đây!” Anh nói, tay run run, nếu bắn phát súng này, bất kể là bắn trúng cổ tay cầm súng hay trên chân cô, đều có thể ngăn cản cô rời đi.

Nhưng một phát súng này lại như có sức nặng nghìn cân, anh không thể nào bóp cò được.

Cô biết rõ băn khoăn của anh, ỷ vào sự kiêng dè của anh với cơ thể này mà chắn trước người Từ Gia Diên, không hề sợ hãi, định đỡ anh ta xuống thuyền.

“Đoàng”, tiếng súng vang lên.

“…” Bỗng chốc Thẩm Ngộ nhìn sang Kiều Trạch.

Một phát súng này của anh là bắn vào bả vai mình.

“Lộ Miểu” và Từ Gia Diên khiếp sợ quay đầu nhìn anh.

“Miểu ngốc, em về đây!” Anh nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, “Em về đây cho tôi!”

“Đoàng”, lại một tiếng súng nữa, nhưng không bắn trúng, bị Thẩm Ngộ đột ngột đưa tay ra đỡ.

Anh đang dùng chính sự sống chết của mình ép cô tỉnh lại.

Mắt cô từ khiếp sợ dần từ từ đong đầy nước mắt, nhìn anh không thể nào tin nổi, cánh tay đỡ Từ Gia Diên chậm rãi buông lỏng ra, súng đặt trên huyệt thái dương cũng chậm chạp rơi xuống.

Ánh mắt của Từ Gia Diên đột nhiên trở nên tàn bạo, chợt dùng sức kéo lấy cô, nổ súng về phía Kiều Trạch.

Sắc mặt Lộ Miểu biến đổi, gần như theo bản năng giơ súng lên với Từ Gia Diên.

“Đoàng!”

“Đoàng!”

Hai tiếng súng vang lên.

Kiều Trạch né được, còn Từ Gia Diên ngã sầm xuống đất.

Lộ Miểu thất thần nhìn súng trong tay, rồi ánh mắt chậm rãi dời sang Từ Gia Diên trúng đạn ngã trên đất, trong mắt đầy nước mắt và mờ mịt, sắc mặt ảm đạm, đôi môi mấp máy, cả người quỳ sụp xuống đất, súng lăn sang một bên.

“Miểu ngốc.” Kiều Trạch bịt vết thương vùng ra đi về phía cô, nắm lấy tay cô.

Tay cô rất lạnh, cả người hồn bay phách lạc, ánh mắt nhìn anh không hề có tiêu cự, chỉ còn lại mịt mù.

“Anh ất đã cứu em, anh ấy cứu em với Lộ Tiểu Thành…”

“Nếu không có anh ấy, em với Lộ Tiểu Thành sớm đã chết rồi…”

“Anh trai…”

Vẻ mặt của cô thay đổi qua lại giữa Lộ Miểu và “cô”, vô thức nỉ non, hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng vô hồn.

Chọn tập
Bình luận