Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Chương 133

Tác giả: Thanh Phong Ngữ
Chọn tập

Lúc đội trưởng Hình đưa ra quyết định thì Kiều Trạch cũng có mặt ở đấy, anh lập tức đứng lên.

“Hành vi của Lộ Miểu không đủ gây tổn hại đến an toàn công cộng hay gây ra nguy hiểm nghiêm trọng đến an toàn của người dân, cũng không có khả năng tiếp tục gây hại cho xã hội, để cô ấy phải bắt buộc chữa bệnh là vi phạm quy định. Tình hình của cô ấy hoàn toàn thích hợp với quy định luật pháp là để người thân hoặc người giám hộ chăm sóc điều trị nghiêm ngặt.”

Đội trưởng Hình liếc nhìn bả vai anh, vết thương vẫn còn đó, dù chưa được phép xuất viện nhưng anh lại cứng đầu muốn tham dự cuộc họp này. 

Lộ Miểu bấy giờ luôn im lặng chậm rãi giơ tay lên: “Cháu đồng ý tiếp nhận bắt buộc chữa bệnh.”

“Miểu ngốc!” Kiều Trạch nhíu mày gọi cô.

Cô trả lời anh bằng một ánh mắt bình tĩnh: “Em không sao đâu.”

Rõ ràng cô vẫn giống như những ngày thường, nhưng lại có cảm giác không đúng lắm, sau khi trở về từ đêm hôm đó, cô rất khác thường, cứ luôn yên lặng cũng luôn trầm mặc, đồng thời vô cùng trống rỗng, không hề có chút sinh khí nào.

Cô như thế khiến anh rất lo lắng, hoàn toàn khép kín mình lại, anh không vào được mà cô cũng chẳng thoát nổi.

Nhưng anh không thể để cô một mình được. Đây không phải là vấn đề chữa hay không chữa, cô chắc chắn sẽ đồng ý chữa trị, nhưng hai chữ “bắt buộc” đối với Lộ Miểu mà nói có thể là một vết thương nặng khác, bây giờ cô đã chôn vùi trong thế giới của mình không chịu đi ra, nên anh không thể nào để cô lại phủ nhận mình một lần nữa được.

Dưới cái nhìn của anh, thực chất hành động của Lộ Miểu không hề đả thương bất cứ ai, cho dù là lúc đang bị nhân cách phụ khống chế vẫn có thể ngăn cản ý đồ gây tội của Từ Gia Diên, quan trọng nhất chính là, cô mới là người có công lớn nhất trong vụ án này, từ lúc còn mơ hồ được anh đưa vào vụ án cho tới nay, cố gắng của cô cùng áp lực cô phải chịu đều được anh nhìn thấy rõ ràng.

Hai người liên quan đến vụ án, một người là em trai cô, một người lại là anh trai cô, thậm chí từng có một lần cô tưởng nhầm là mình, sự đau đớn trong người cô căn bản người thường không thể tưởng tượng nổi. Từ lúc tự tay truy nã Lộ Tiểu Thành đến Từ Gia Diên, cô chưa bao giờ dao động một giây nào, càng không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp. Công là công mà tư là tư, cô luôn phân biệt trái phải rõ ràng, không bao giờ để mình đi lệch nửa bước. Nhưng chỉ có chính cô mới biết được, đằng sau vẻ chí công vô tư đó, sâu trong lòng cô đau khổ và tuyệt vọng đến nhường nào.

Vụ án này, lại không có người nào phù hợp với ba chữ “người có công” hơn cô. 

Anh cũng thế, đội trưởng Hình cũng thế, đến cả Cao Viễn và Trương Toàn đã chết cũng vậy, còn cả hàng nghìn gia đình bị ma túy của “Hoắc tổng” phá hoại, bọn họ cũng phải nên cám ơn cô.

Đội trưởng Hình cũng không khăng khăng ép Lộ Miểu phải do chính phủ bắt buộc chữa bệnh, công của Lộ Miểu cũng được được tuyên dương trong buổi họp, nhưng chuyện lần này của cô nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, cân nhắc đến chuyện cô thuộc nhân viên nội bộ, để tránh có bao che hiềm nghi, vẫn hi vọng trước tiên theo thủ tục pháp lý trình thư ý kiến bắt buộc chữa bệnh lên viện kiểm sát, trong thư nói rõ tình hình của cô thế nào ra sao, do viện kiểm soát thẩm tra lần nữa rồi quyết định, nếu viện kiểm soát cũng cho rằng Lộ Miểu phù hợp với điều kiện bắt buộc chữa bệnh thì viện kiểm soát sẽ xin lên tòa án lần nữa, kết quả quyết định cuối cùng do tòa án định đoạt.

Trước khi tòa đưa ra quyết định, bên bọn họ chỉ có thể chọn các biện pháp ép buộc mang tính bảo vệ tạm thời, nhưng vì tình hình của Lộ Miểu khá đặc biệt, ông hi vọng trong thời gian đợi tòa án đưa ra quyết định, trước tiên sẽ do Kiều Trạch phụ trách trông coi và chữa trị với cô.

“Tôi không đồng ý.” Kiều Trạch vẫn lặp lại câu nói cũ, rất kiên định, “Tôi muốn bảo vệ cô ấy.”

Đội trưởng Hình bị Kiều Trạch làm cho ồn ào đến nhức đầu, “Tôi nói này, sao cậu lại không chịu thông suốt vậy hả, chẳng qua là đi theo quy trình thôi, không phải kết quả vẫn giống nhau sao?”

“Ý nghĩa không giống nhau.” Kiều Trạch nói, “Chúng ta chỉ định cơ cấu điều trị cũng cho ra kết quả giống nhau.”

Kiều Trạch kiên quyết như thế khiến Lộ Miểu lúng túng, cô không muốn anh tốt với cô đến thế, cô không đáng để anh làm vậy.

“Anh đừng vậy mà.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, gần như là van nài, “Em vốn là bệnh nhân tâm thần mà.”

“Em không phải bệnh nhân tâm thần!” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, từng câu từng chữ, “Miểu ngốc, em không phải là bệnh nhân tâm thần.”

Giọng anh khàn khàn, rõ ràng tinh thần không được tốt như trước, chẳng qua đang cố chấp chống đỡ.

Anh vốn là chống đỡ tới đây họp, vết thương không tốt, người vẫn chưa thể xuất hiện, nhưng anh lại lo cho Lộ Miểu, tự mình rút kim truyền nước ra mà chạy tới đây, cuộc họp vừa bắt đầu thì trên mặt từ từ không còn sắc máu.

Đội trưởng Hình lo anh xảy ra chuyện, giữa cuộc họp đã mấy lần khuyên anh nên về đi nhưng không được, ông nhìn bây giờ e là anh không chịu nổi, bèn dứt khoát dừng cuộc họp lại.

“Được rồi được rồi, về viện nghỉ trước đã.” Đội trưởng Hình khoát tay với anh, “Coi cơ thể mình làm bằng sắt thật đấy à, vừa bị trúng đạn đã cố chấp xuất viện.”

“Kết quả xử lý cuối cùng đợi tôi với các lãnh đạo khác thảo luận bàn bạc lại đã.” Đội trưởng Hình nhìn sang Lộ Miểu, “Cô đưa cậu ta về bệnh viện đi.”

Rồi quay sang Đường Viễn: “Cậu cũng đưa hai người họ về đi.”

Trước khi có kết quả, tránh có chuyện bất trắc, ông ấy để anh ta trông chừng Lộ Miểu.

Kiều Trạch kéo Lộ Miểu đứng dậy, Lộ Miểu hơi chần chừ, cô thật sự không dám dựa vào gần anh quá, sợ đụng phải vết thương của anh.

Gần nửa người trên của Kiều Trạch dựa vào người cô.

“Miểu ngốc à, anh mệt quá.” Anh khàn giọng nói

Lộ Miểu do dự đỡ lấy anh.

Kiều Trạch để mặc cô đỡ mình về phòng bệnh, giờ anh rất yếu, vừa mới về phòng thì trên trán đổ không ít mồ hôi lạnh, nhìn giống như muốn ngất đi, nhưng lại cố gắng chống đỡ không choáng váng.

Lộ Miểu vừa đỡ anh ngồi xuống thì lập tức xoay người toan nhấn nút gọi bác sĩ, nhưng chưa kịp xoay người thì Kiều Trạch đã giữ lấy cổ tay cô lại.

Lộ Miểu ngập ngừng nhìn anh.

“Miểu ngốc, tôi muốn biết em đang nghĩ gì.” Anh nói, “Em như bây giờ, quả thật tôi rất lo.”

“Không có gì nói với anh được sao?”

Trong ánh mắt cô tràn ngập luống cuống, hốc mắt dần dần ướt, nhưng lại không biết nên nói gì.

Cô khẽ lắc đầu: “Em không biết…”

Cúi thấp đầu nhận lỗi, nói câu “em xin lỗi” với anh, nhưng điều anh muốn không phải là cô xin lỗi, mà anh muốn biết cô đang nghĩ gì thì anh mới đúng bệnh hốt thuốc được. Chỉ có điều cô chẳng thể nào nói ra nổi, người không có sức sống nào, ngay khi nhìn anh cũng phải dè dặt, cô như bây giờ, giống như đã quay về lại dáng vẻ lúc năm tuổi, không dám xin, không dám muốn, không ngừng đay nghiến bản thân.

Anh rất đau lòng, nhưng cũng rất bất lực.

Anh giang rộng hai tay ôm cô vào lòng.

“Em còn có tôi mà, biết chưa?” Anh nói nhỏ bên tai cô.

Cô cứng người không đáp.

“Miểu ngốc?” Anh siết chặt tay thêm, cúi đầu nhìn anh.

Cô né tránh ánh mắt anh: “Anh không nên đối tốt với em như thế.”

Kiều Trạch: “Em là bạn gái của tôi, tương lai là mẹ của con tôi, tôi không đối tốt với em thì đối tốt với ai chứ?”

Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng cô: “Miểu ngốc à, đợi mấy ngày nữa vết thương tôi lành, chúng ta sẽ kết hôn luôn nhé, có được không?”

Ánh mắt anh nhìn cô có vẻ do dự, môi khẽ mím.

“Miểu ngốc?” Theo bản năng anh nắm chặt tay cô, lo lắng nhìn cô, ngay đến thở cũng không dám thở.

Qua một lúc lâu, dưới cái nhìn soi mói của anh, cuối cùng cô vẫn gật đầu: “Được ạ.”

Cái gật đầu đó khiến anh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu hôn cô.

Cô bình tĩnh mặc cho anh hôn, nhưng vẫn không đúng, anh không cảm nhận được sức sống ở cô.

Anh dừng lại, mắt nhìn cô.

Lộ Miểu hít mũi, cúi thấp đầu mở miệng: “Để em bảo Bánh Trôi đi gọi bác sĩ.”

Kiều Trạch buông cô ra, mặc cho cô đi mở cửa, Đường Viễn vẫn ngồi bên ngoài, không đến làm phiền họ.

Anh ta đang trò chuyện cùng mấy cảnh sát khác.

Những người đó phụ trách trông chừng Từ Gia Diên, anh ta vẫn còn ở đây tiếp nhận điều trị.

Lộ Miểu biết phòng bệnh của anh ta ở đâu, nhưng cô không đi thăm.

Lúc Kiều Trạch đi ra, cô đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh của Từ Gia Diên đến xuất thần.

“Muốn đến thăm anh ta sao?” Anh nói.

Cô chần chừ một lúc rồi gật đầu.

Lúc bọn họ đến thì Từ Gia Diên đã tỉnh, đang nhìn trần nhà chăm chú, nhưng thần sắc không tốt cho lắm.

Thấy cô đứng ở cửa, anh ta mới mỉm cười với cô: “Miểu Miểu đấy à.”

Vẫn giống như những mấy năm qua, tiếng gọi ấm áp.

Trong phút chốc, dường như anh ta vẫn là một người anh trai thương yêu cô năm nào.

Nhưng đã không còn nữa rồi, sau này cũng sẽ không còn người đó nữa.

Lộ Miểu nghẹn ngào, môi run run, không thốt lên được câu nào.

Cô muốn hỏi anh vì sao phải đụng đến ma túy, vì sao phải hủy hoại bản thân và người khác như thế, nhưng hậu quả cũng đã gây ra rồi, có truy cứu gì đi nữa cũng vô dụng.

Cuối cùng cô chẳng nói gì, xoay người rời đi.

Nụ cười trên mặ Từ Gia Diên có vẻ mất mát nhàn nhạt, vừa lại như thư thái.

“Sau này nhờ anh vậy.” Anh ta nói nhỏ với bóng lưng của Kiều Trạch, “Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy.”

Quá nửa đêm, tin tức Từ Gia Diên tự sát bỗng truyền tới.

Kiều Trạch thất kinh, suýt nữa bật ngồi dậy từ trên giường, còn Lộ Miểu ngồi bên mép giường chỉ ngạc nhiên, cũng không nhúc nhích.

Đội trưởng Hình nhanh chóng dẫn người đến, bước chân bên ngoài lộn xộn chồng chất nháu, xen lẫn tiếng gào khóc long trời lở đất của Trần Kỳ là tiếng mắng chửi Lộ Miểu, gì mà đồ sao chổi, tai tinh, mầm tai họa, đồ kẻ điên, toàn là những lời ác độc.

Kiều Trạch che tai Lộ Miểu lại, gọi cho Đường Viễn, bảo anh ta đưa người đi.

Ồn ào bên ngoài dần dần yên tĩnh trở lại.

Kiều Trạch lo cho Lộ Miểu nên không ra ngoài xem mọi việc thế nào.

Đối với sự lo lắng của anh, cô chỉ mỉm cười đáp lại anh: “Em không sao mà.”

Nhưng làm sao có thể không sao chứ, gần đây hết đả kích này lại đến đả kích khác, đầu tiên là Lộ Tiểu Thành, sau đó là hai nhân cách trong cô, bây giờ lại là Từ Gia Diên, cô không khóc cũng chẳng cười, lại khiến anh càng lo lắng, ở bên cô không dám rời đi nửa bước, ngay cả lúc ngủ vẫn nắm chặt tay cô, anh cho như vậy là có thể canh chừng được, không ngờ cơ thể đau nhức dưới tác dụng của thuốc liền chìm vào giấc ngủ, đến ngày hôm sau khi tỉnh lại, bên gối trống không.

“Miểu ngốc!” Kiều Trạch hốt hoảng bật dậy, tim đập thình thịch, quét mắt nhìn bốn phía nhưng lại chẳng thấy người đầu.

Anh vội vàng vén chăn xuống giường, động tác quá lớn đụng đến vết thương đau, làm kinh động đến Đường Viễn ở bên ngoài.

Anh ta đẩy cửa đi vào: “Sao thế?”

Kiều Trạch: “Lộ Miểu đâu?”

Đường Viễn mù mờ: “Không phải ở cùng anh sao?”

Tối qua vì giúp xử lý chuyện của Từ Gia Diên mà anh ta có rời đi trong chốc lát.

“Cậu giúp tôi nhìn xem cô ấy có ở trong nhà vệ sinh không, hay đã ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.” Kiều Trạch nói, lòng rất hoảng, cô biết mình còn đang trong thời kỳ đợi xử phạt, không thể nào tự mình rời khỏi phòng bệnh được.

Anh rút điện thoại ra tính gọi điện cho cô, khóe mắt lại vô ý liếc thấy tờ giấy đè trên đầu giường.

Kiều Trạch lôi nó ra.

Là chữ của Lộ Miểu.

“Kiều Trạch, em xin lỗi, em thật sự không biết bây giờ nên làm gì nữa. Cho đến nay, em cứ ngỡ chỉ cần mình cố gắng thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng không phải thế, nó dần trở nên càng lúc càng đáng sợ, em đã cố găng đến vậy rồi, nhưng từng người họ lại lần lượt rời xa em. Em trai em, anh trai em, cả anh nữa, dường như những ai muốn đối tốt với em cuối cùng lại vì em mà không có kết quả tốt, em không biết lúc nào thì đến lượt anh, em cũng không muốn cuối cùng anh lại giống bọn họ. Từ rất lâu em đã nghĩ, nếu năm đó em không khóc chạy đi cầu xin anh trai em, có phải bây giờ anh ấy vẫn sống tốt không? Nếu ban đầu em nghe lời bố mẹ không đi học, em trai em sẽ không phải bỏ học, cũng sẽ không quen Nhậm Vũ, lại càng không phải hít ma túy, thì bây giờ sẽ sống tốt đúng không? Nếu hồi nhỏ em có thể hiểu chuyện hơn một chút, cởi mở hơn một chút, có phải cũng sẽ không có chuyện phân tách nhân cách không? Bọn họ cũng không cần phải trăm cay ngàn đắng giúp em che giấu điều gì hết. Em cứ tưởng mình là một cảnh sát chính nghĩa, nhưng cuối cùng lại là một kẻ giết người ẩn hình, em không biết rốt cuộc em là ai, rốt cuộc em tồn tại là vì điều gì, em không biết phải đối mặt với mình ra sao, đối mặt với anh thế nào. Em không phải là người có thể tự mình điều hòa được mọi thứ, em không biết liệu đến một ngày nào đó, em có thể lại biến thành giống đêm hôm ấy hay không, tàn nhẫn đáng sợ, mặt mũi khó ưa. Em không muốn anh vì em là lo lắng khổ sở thêm nữ, cám ơn anh đã sẵn lòng yêu em như thế, nhưng em lại không thể gả cho anh như mong muốn được. Hi vọng về sau anh có thể tìm được một cô gái lương thiện thật sự, biết bao dung anh và thông cảm cho anh.”

Tờ giấy bất ngờ rơi xuống từ giữa kẽ tay, sắc mặt Kiều Trạch nhợt nhạt đi trông thấy.

Đúng lúc này Kiều Thời và Thẩm Ngộ đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là tờ giấy rơi xuống và sắc mặt trắng bệch của Kiều Trạch.

“Anh?” Kiều Thời kinh ngạc gọi anh.

“Tìm người!” Chợt Kiều Trạch quát lên, giọng run rẩy, “Tìm Lộ Miểu! Mau giúp anh tìm Lộ Miểu!”

Rồi anh bịt vết thương lảo đảo ra khỏi cửa, vừa đi vừa bấm gọi cho Lộ Miểu, cánh tay run rẩy, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ “nghe điện thoại đi”, nhưng không, điện thoại cô đã tắt.

Những con chữ trên tờ giấy biến đổi liên tục trong đầu anh, gần như ép anh đến điên loạn, anh lại nhớ đến cảnh cô giơ súng lên nhắm vào huyệt thái dương của mình lần đó.

Anh như phát điên, rất muốn nhanh chóng tìm được cô, anh sợ là mình tới chậm một bước thì thế giới này sẽ không còn người tên Lộ Miểu nữa.

Đả kích liên tiếp gần như phá hết tất cả niềm tin vào cuộc sống này của cô.

Anh hẳn phải biết điều đó, anh không nên ngủ quên, đáng lẽ anh nên trói cô lại trước khi ngủ…

Vô số “nên” và “không nên” đảo qua trong đầu, nhưng vô dụng, anh không tìm được cô, trong bệnh viện không có, trường học không có, nhà cũng không có, cô chưa từng quay về.

Cô không mang gì theo, giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Anh huy động tất cả những người có thể huy động, đến tất cả những nơi cô có thể đi qua, tìm cô đến điên cuồng.

Anh mang theo vết thương đến sân bay, ra bến xe, đến ga tàu, mọi nơi có thể đến anh đều đã đến, nhưng không có, vẫn không có ai.

Cô gái mang theo âm thanh đi vào thế giới anh, lần đầu tiên gặp mặt, ngẩng đầu mở to đôi mắt yêu kiều nhìn anh, nói với anh rằng “anh à, không thể dắt chó đi dạo ở đó đâu”, cô gái luôn mím môi dịu dàng nói với anh rằng “em có thể”, cũng đã không còn thấy đâu nữa.

Chọn tập
Bình luận