Tả Tình Duyệt mãi lo nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện mình không biết từ lúc nào đã bị anh ta dẫn tới một góc hẻo lánh, có mấy bồn cây che khuất tầm mắt.
Khóe miệng Cận Hạo Nhiên nhếch lên một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô. Anhrất muốn hỏi cô rốt cuộc có còn nhớ đến người luôn không để ý mưa gió, ngày ngày đều đúng hẹn đánh đàn với cô hay không. Nhưng biết khả năng cô đã quên là rất lớn, lại không muốn chính miệng cô nói đã quên anh, nên đành im lặng, không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Tả Tình Duyệt vỗ vào bàn tay không an phận của anh ta, đẩy ra,phòng bị trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Duyệt Duyệt……” Cận Hạo Nhiên bắt lấy cổ tay cô, nhỏ giọng kêu lên, lại nhìn thấy khuôn mặt thống khổ của cô.
“Ưm…… Đau!” Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày. Vì bữa tiệc tối nay, Cố Thịnh đặc biệt bảo cô mang bao tay vừa đủ để che lấp đi vết thương trên cổ tay cô, mà anh vừa lúc chộp ngay đúng vào chỗ đau trên tay khiến vết thương bị nứt ra, rỉ máu.
Cận Hạo Nhiên lập tức buông tay ra, kéo bao tay của cô kiểm tra, thời điểm nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô khiến anh ngẩn ra. Anh là bác sĩ, không người nào có thể hiểu rõ vết thương này làm sao mà có hơn anh!
“Tại sao?” trong mắt Cận Hạo Nhiên thoáng qua một chút sâu xa, nhìn thẳng vào mắt Tả Tình Duyệt. Tại sao lại có vết thương thế này? Vết thương rõ ràng cho thấy mới vừa lưu lại không lâu, cô không phải rất hạnh phúc sao? Cố Thịnh không phải rất thương cô sao? Sao phải tự tử?
Ánh mắt Cận Hạo Nhiên rơi vào trên cánh tay đang lộ ra của cô, đột nhiên nhìn thấy vài vết thương có màu rất nhạt. Anhlấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau qua, những chỗ bị lau qua đều là vết hôn, vết bầm trông rất ghê sợ.
“Em nói đi, sao có thể như vậy? Là Cố Thịnh làm có đúng không?” Cận Hạo Nhiên gầm nhẹ ra tiếng, mặt lộ rõ đường gân tím tím xanh xanh. Anh cho là Cố Thịnh hết lòng thương yêu Duyệt Duyệt, không ngờ anh ta lại thô bạo với cô như vậy! Máu trên cổ tay chảy ra càng ngày càng nhiều, Cận Hạo Nhiên vội vàng dùng khăn tay buộc chặt vết thương lại cho cô, không để cho máu tiếp tục chảy ra ngoài.
“Không, không phải!”
Tả Tình Duyệt tránh né ánh mắt của anh ta, nhìn động tác thuần thục của Cận Hạo Nhiên, phát hiện mình làm bại lộ bí mật của vợ chồng trước mặt người ngoài, nghĩ đến hậu quả khi Cố Thịnh biết được, cả người Tả Tình Duyệt bị sợ hãi bao phủ.
“Không phải do anh ta, vậy là ai?” Cận Hạo Nhiên cầm hai vai cô, nghiêm nghị chất vấn, trong mắt cô đã biểu hiện rất rõ ràng, cô đang nói dối. Cố Thịnh đáng chết! Cư nhiên đối đãi Duyệt Duyệt như vậy! Buông tay ra, thân hình cao lớn mang theo sát khí, anh muốn đi tìm người đàn ông kia để tính sổ!
“Anh muốn làm gì?” Tả Tình Duyệt cố nén đau kéo Cận Hạo Nhiên lại, trong lòng cô có dự cảm không tốt
“Anh muốn hỏi Cố Thịnh, sao lại đối xử với em như vậy!” Cận Hạo Nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm. Anh muốn hỏi anh ta, tại sao cưới Duyệt Duyệt lại không quý trọng thật tốt, mới vừa rồi còn ân ân ái ái ở trước mặt mọi người, vậy là ý gì?
“Không, anh đừng đi!” Tả Tình Duyệt cầu khẩn, “Coi như tôi cầu xin anh, đừng đi tìm anh ấy!”
“……” Cận Hạo Nhiên trầm mặc, ánh mắt rơi vào trên mặt Tả Tình Duyệt, sợ hãi trong mắt cô càng thêm xác định suy đoán của anh, tức giận trong lòng càng thêm nồng đậm.
“Nếu như anh thật sự muốn giúp tôi, thì đừng lên tiếng,xin anh giúp tôi giữ bí mật!” Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, tựa hồ muốn khóc lên, đôi tay lôi kéo tây trang của Cận Hạo Nhiên thật chặt. Cô mơ hồ cảm thấy người đàn ông này thật đang bất bình vì cô, nhưng cô không cần sự bất bình này, kích động của anh sẽ đẩy cô vào hoàn cảnh càng bi thảm hơn.
Còn chưa kịp có được câu trả lời của Cận Hạo Nhiên. Thân thể Tả Tình Duyệt đột nhiên cứng đờ, thấy được bóng dáng quen thuộc từ lầu hai đi xuống, vừa lúc chạm phải tầm mắt của anh ta, cô cảm giác như bị lăng trì.