Tả Tình Duyệt nhìn hai đứa con đáng yêu của mình trong lòng tràn đầy hạnh phúc, cô phát hiện, năm năm trước mình kiên trì thật là đáng giá!
Cô thật không cách nào tưởng tượng, mấy năm nay nếu không có bọn nhóc ở bên mình, cô sẽ sống như thế nào!
“Duyệt Duyệt, đi thôi! Xe anh ở bên kia, Ninh Ninh, qua đây chú bế con” Kiều Nam từ trên tay Tả Tình Duyệt nhận lấy cô nhóc, không muốn để cho cô chịu nặng. Tả Tình Duyệt cũng không từ chối, bởi vì mấy năm nay, Kiều Nam đã tiến vào giữa ba mẹ con cô, hai đứa bé đối với anh cực kỳ thân thiết!
Tả Tình Duyệt dắt tay Cảnh Hạo, bốn người sóng vai mà đi, dù chỉ là một đoạn ngắn, cũng tràn đầy tiếng nói cười, cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Ninh cơ hồ không có dừng lại, vẫn đang kể chú Kiều của cô bé tốt như thế nào, mua cho cô món đồ chơi gì!
“Mẹ, mai mốt Ninh Ninh lớn lên sẽ gả cho chú Kiều làm vợ có được không?” Ninh Ninh chớp động đôi mắt to, mặt tràn đầy mong đợi nhìn Tả Tình Duyệt.
Vừa nói một câu, không khí trong nháy mắt cứng đờ, ba khuôn mặt thần sắc khác nhau!
Cảnh Hạo liếc mắt, ai nhìn vào cũng thấy chú Kiều đối với mẹ có cảm tình, làm sao sẽ cưới một đứa con nít như Ninh Ninh làm vợ!
Tả Tình Duyệt tỏ vẻ lúng túng, nhìn sang thấy đôi mắt dịu dàng của Kiều Nam. Không biết từ lúc nào, cái người đã từng là bá chủ của hắc đạo lại trở nên dịu dàng như thế. Cô còn nhớ rõ lúc cô đến bệnh viện sinh con, vô tình gặp anh đang bị thương, từ đó về sau, cuộc đời ba mẹ con cô liền dính dáng đến anh.
Ninh Ninh, Cảnh Hạo, Kiều Nam!
Anh cẩn thận quan tâm, mỗi lúc cô cần trợ giúp, anh luôn ở bên cạnh cô, yên lặng bảo hộ!
Ngay cả tay của cô, cũng là anh thông qua các mối quen biết, xin chuyên gia vất vả chữa khỏi, nếu không, hôm nay cô sẽ không thể chơi đàn, càng không thể trở thành giáo viên dạy đàn!
Nhớ tới lời cam kết của anh năm năm trước đối với mình, người đàn ông này thật sự làm được!
“Mẹ…Mẹ nói có được không?” Không có được đáp án của mẹ, Ninh Ninh chưa từ bỏ ý định thúc giục.
Tả Tình Duyệt phục hồi tinh thần lại, “Tại sao muốn gả cho chú Kiều?”
“Vì chú Kiều thương con, con liền muốn gả cho chú ấy…!” Nụ cười trên mặt Ninh Ninh đột nhiên dừng lại, giống như gặp phải vấn đề gì khó khăn, nhưng chỉ chốc lát sau, trên khuôn mặt đáng yêu lại nở nụ cười, “Chú Kiều cũng thương mẹ, mẹ cũng gả cho chú Kiều, như vậy chúng ta cùng nhau gả cho chú Kiều! Mẹ, mau trả lời đi…, chúng ta cùng nhau gả cho chú Kiều có được không?”
Dứt lời, ba người lại vì lời nói của cô chắc lưỡi hít hà, lý luận của Ninh Ninh có phải có chút. . . . . .
“Ngu ngốc!” Cảnh Hạo ở một bên xì nhẹ, trên mặt hiện ra một chút bất đắc dĩ!
Tả Tình Duyệt càng thêm lúng túng, đang lúc cô không biết nên trả lời con gái như thế nào, một giọng nói chậm rãi như nước vang lên trên đỉnh đầu.
“Được, vậy con cùng mẹ đều gả cho chú Kiều, nhưng phải đợi con lớn lên mới được!” Kiều Nam thân mật véo mũi Ninh Ninh một cái, ánh mắt như có như không nhìn qua gò má đã ửng hồng của Tả Tình Duyệt. Năm năm, cô đã trở nên kiên cường rồi, nhưng lại không đổi được thói quen hay đỏ mặt!
“Được ạ, con sẽ lớn lên thật nhanh!” Ninh Ninh hưng phấn in lên mặt Kiều Nam một nụ hôn vang dội, đôi mắt linh động chớp chớp “Mẹ, mẹ cũng phải hôn chú Kiều một cái!”
Ah . . . . .
Không khí lần thứ ba bởi vì lời nói của Ninh Ninh mà trở nên quỷ dị, lần này trong mắt Cảnh Hạo cũng lộ ra vẻ mong đợi. Nó hiểu rõ mẹ mình, chú Kiều dù quan tâm đến ba mẹ con thế nào đi nữa, mẹ thủy chung cũng không có bất kỳ bày tỏ gì, có lúc cậu thậm chí còn cảm thấy mẹ cố ý né tránh.
Từ khi nó ra đời tới nay, chú Kiều chờ cũng đã lâu, nhưng mẹ. . . . . .
Hướng về phía Ninh Ninh ngốc bắn ra một ánh mắt tán dương, nói không chừng nụ hôn này sẽ làm quan hệ giữa bọn họ càng thêm tiến triển!
Ánh mắt Tả Tình Duyệt lộ vẻ tránh né, cô cùng suy nghĩ với Kiều Nam, đều cho rằng trấn an Ninh Ninh nên cũng không nói gì, nhưng không nghĩ đến Ninh Ninh lại nói lên yêu cầu như vậy, trong lòng Tả Tình Duyệt rối loạn không ngừng, hôn Kiều Nam?
Bốn năm qua rồi, cô không dám nhìn thẳng vào tình yêu của Kiều Nam, sợ tim mình sẽ bị người đàn ông này vây hãm!
Trong mắt Kiều Nam lại thoáng qua vẻ mong đợi, trong lòng mơ hồ cảm tạ đề nghị của Ninh Ninh!
Nhìn ánh mắt Tả Tình Duyệt lung túng, trong lòng Kiều Nam có chút mất mát, anh có thể cảm giác được cô đang trốn tránh, những gì anh làm còn chưa đủ sao? Hay là. . . . . . Duyệt Duyệt thủy chung vẫn không quên được người đàn ông kia?
Tâm như bị thứ gì đâm vào, ngay cả nụ cười cũng trở nên khổ sở, đôi mắt màu lam dời khỏi cô, hôn vào má Ninh Ninh một cái, “Ninh Ninh, đi, chú dẫn con lên xe nhìn đồ chơi!”
“Nhưng mà. . . . . .” Ninh Ninh quệt mồm, không nhìn thấy mẹ hôn chú Kiều, trong lòng có chút không cam, nhưng vừa nghĩ tới đồ chơi, mất mát trên mặt trong nháy mắt tiêu tán.
Nhìn Kiều Nam ôm Ninh Ninh lên xe, Tả Tình Duyệt nhíu mày lại, cô lại đem đến cho anh mất mát cùng bi thương, vốn là một người đàn ông không ai bì nổi, lại cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa vì cô, cô không phải làm tổn thương anh quá sâu sao chứ?
Năm năm rồi, cô rời đi Cố Thịnh năm năm rồi, trong vòng năm năm đó, cô không cách nào quên được anh ấy, nhưng cô biết, giữa bọn họ sẽ không còn bất kỳ giao thiệp nào!
“Mẹ, mẹ lại nhớ người đó rồi sao?” Cảnh Hạo ngước mắt nhìn Tả Tình Duyệt, mỗi khi mẹ nghĩ đến cha, trong mắt sẽ đầy ưu thương, nó không biết cha mình là hạng người gì, thế nhưng nó biết, mẹ rất thương cha.
Tả Tình Duyệt giật giật khóe miệng, sờ sờ đầu Cảnh Hạo, trong đầu lại nghĩ đến bóng dáng kia, đứa con trai này quá mức thông minh, tuy còn nhỏ tuổi lại có thể thấy rõ nội tâm của cô!
“Chúng ta cũng lên xe đi, đừng để chú Kiều chờ lâu!” Tả Tình Duyệt nắm tay Cảnh Hạo kéo đi, nhưng Cảnh Hạo lại không nhúc nhích đứng ở đó.
“Sao vậy? Cậu nhóc!” Tả Tình Duyệt quay đầu lại, nhìn mặt Cảnh Hạo không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt như thế, cực kỳ giống cha của nó!
“Mẹ. . . . . .” Cảnh Hạo nhìn thẳng vào mắt Tả Tình Duyệt, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống một đứa trẻ bốn tuổi, “Chú Kiều rất thích mẹ, mẹ có thể thử tiếp nhận chú ấy đi, mới vừa rồi. . . . . . Chú Kiều rất khổ sở.”
Nó không biết cha mình là ai, cũng chưa từng hỏi, nó chỉ hi vọng mẹ có thể vui vẻ!
Tả Tình Duyệt biết con mình trưởng thành sớm, nhưng lại không nghĩ tới nó sẽ nói như vậy!
Cô biết Kiều Nam yêu cô, hơn nữa cũng không thể nghi ngờ, cô thật nên thử tiếp nhận Kiều Nam sao? Quá khứ kia, cô có thể bỏ xuống hết sao?
Quay đầu lại, nhìn thấy ở trong xe, Kiều Nam cùng Ninh Ninh cười đến vui vẻ, nhưng vẻ mặt mất mát vừa rồi của Kiều Nam cô không quên được