Khách sạn Cẩm Hoa không hổ là địa điểm gặp riêng tốt nhất của tình nhân, trang trí, không khí trong phòng làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Tả Tình Duyệt nghiêng mắt nhìn vào mỗi thứ trong phòng, hận không thể lập tức né khỏi nơi này.
“Tắm cho người cô sạch sẽ đi, đừng để tôi ngửi thấy mùi của đàn ông khác.” Cố Thịnh tâm phiền ý loạn dứt lời, cởi xuống tây trang thủ công đắt giá trên người, tùy ý nhét vào trên ghế sa lon.
Tả Tình Duyệt tự giễu cười một tiếng, đi vào phòng tắm, vừa đúng có cơ hội né ra khỏi Cố Thịnh.
Trong gian phòng rộng rãi, chỉ còn lại mình Cố Thịnh, tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền tới không ngừng vang vọng ở bên tai anh. Ánh mắt anh càng lúc càng thâm thúy, trong đầu đột nhiên hiện ra nụ cười không buồn không lo, ngây thơ đơn thuần của Tả Tình Duyệt, nụ cười như vậy dường như thật lâu rồi anh chưa nhìn thấy, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, đây không phải là điều anh hy vọng sao?
Tại sao giờ phút này anh lại hơi cảm thấy không nỡ, hơi mất mát?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn không dừng lại, con ngươi thâm thúy của Cố Thịnh căng thẳng, cô gái này đang cố ý trốn tránh anh!
Nghĩ đến trước kia, mỗi lần anh hẹn cô, cô đều không che giấu mong ngóng của mình chút nào, anh thế nhưng cảm thấy cô khi đó, làm anh thật hoài niệm!
Cố Thịnh đứng dậy, muốn kéo cô từ trong phòng tắm ra ngoài. Nhưng, mới vừa đi tới cửa phòng tắm, tay muốn đẩy cửa phòng ra lại đột nhiên cứng ở không trung, mấy lần muốn đẩy ra, cuối cùng lại không có hành động gì.
Thở dài, Cố Thịnh đột nhiên bỏ qua ý tưởng lúc trước, hãy để cho hai người lẳng lặng yên bình ở chung một ngày đi, chỉmột ngày thôi!
Tả Tình Duyệt vốn không muốn ra ngoài, nhưng theo tính tình của Cố Thịnh, nếu như cô còn ở lì trong này, anh nhất định sẽ dùng lời nói khó nghe tổn thương cô, quyết định bất kể giá nào, kéo cửa phòng tắm ra.
Trong phòng vang lên một điệu nhạc cảm động, Tả Tình Duyệt không khỏi ngẩn ngơ, đây là bài dương cầm cô thích nghe nhất. Trong khoảng thời gian ngắn, Tả Tình Duyệt lại bối rối, chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Cô đã từng nghĩ, một ngày nào đó, nếu có một buổi diễn tấu thuộc về mình, cô sẽ dùng bản nhạc này làm chủ đề chính!
Nụ cười trên mặt trở nên khổ sở, giờ phút này cô còn mong mỏi hội diễn tấu gì nữa? Những thứ cô từng theo đuổi đã cách cô càng ngày càng xa rồi.
Tắt nhạc, Tả Tình Duyệt quan sát cả căn phòng, nhưng không thấy bóng dáng của Cố Thịnh đâu, đang nghi ngờ thì một tờ giấy rọi vào mi mắt cô.
“Em yêu, anh ở hồ nước nóng chờ em.”
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, không phải là ảo giác của mình chứ?
Em yêu?
Kể từ sau khi cô kết hôn, từ này đều là kèm theo châm chọc, nhưng từ trong câu này, cô thế nào cũng không tìm được ý châm chọc, hay là, đây là người khác viết? Nhưng chữ của Cố Thịnh cô nhìn ra được, đây chính là nét chữ của anh.
“Mặc kệ!” Tả Tình Duyệt vo tờ giấy thành một cục, ném vào thùng rác, thay xong quần áo, Tả Tình Duyệt thở ra một hơi thật sâu, rất có cảm giác tráng sĩ chặt tay.
“Tiểu thư, mời bên này.”
Tả Tình Duyệt mới ra cửa, thì có một người hầu bàn dẫn cô đi về phía trước, Tả Tình Duyệt quan sát cả đường đi.
“Chỗ này của mấy người làm ăn ế ẩm vậy sao?” Tả Tình Duyệt không khỏi cau mày, rõ ràng vừa rồi tiến vào còn nhìn thấy rất nhiều khách khác, thế nào đột nhiên, cả khách sạn giống như trống rỗng.
“Không, không phải đâu.” Người hầu bàn nhàn nhạt đáp lại, giống như không muốn tiết lộ cái gì, mới vừa rồi quản lý đã phân phó, hôm nay cả khách sạn đã bị một người lai lịch rất lớn bao, nói không muốn có người khác quấy rầy anh ta và bạn gái nghỉ ngơi.
Cô nhìn Tả Tình Duyệt một cái, chính là cô gái này khiến vị khách lai lịch lớn đó bỏ ra rất nhiều tiền sao?
Quả thật rất đẹp!