Tả Tình Duyệt trong lòng đột nhiên nhói đau, giống như có ai đang gọi tên của cô, trống vắng mà xa xôi, cô nghe không rõ đấy là giọng của ai!
“Duyệt Duyệt, em yên tâm, chị vất vả mới tìm được em, chị sẽ không cho ai làm em đau khổ, chị sẽ giúp em. . . . .” Mắt Tả Tình Yên nhìn bụng của cô “giúp em bảo vệ đứa bé này!”
Tả Tình Duyệt chợt thức tỉnh vượt ra khỏi cảm giác đau khổ vừa đến, trên mặt nở ra nụ cười an ủi “cám ơn chị!”
Không nên nghĩ tới Cố Thịnh!
“Đúng rồi, còn có người nữa cũng tìm em!” Tả Tình Yên giống như vừa nhớ ra chuyện gì, liền nói “anh ta tìm kiếm em chẳng thua gì Cố Thịnh!”
Tả Tình Duyệt trong lòng sợ hãi, còn ai tìm cô nữa?
Trong đầu hiện ra một đôi mắt màu xanh lục, là anh ấy. .
“Là Kiều đại ca sao?” Tả Tình Duyệt nhỏ giọng, Kiều đại ca cũng tìm cô sao? Anh nhất định không thấy mình sẽ rất lo lắng!
“Kiều đại ca? Em cùng ông trùm của thế giới ngầm có quan hệ gì? Anh ta rất quan tâm tới em!” Tả Tình Yên nhìn Tả Tình Duyệt.
Quan hệ thế nào? Bọn họ giống như bạn bè ư! Nghĩ đến Kiều Nam có tình cảm với mình, lông mày cô nhíu chặt, cô đoán, sau khi cô bỏ đi, Cố Thịnh sẽ đi tìm Kiều đại ca, hi vọng anh không gặp điều phiền toái!
Tả Tình Yên quan sát vẻ mặt cô, nhận thấy điều gì, ánh mắt khẽ dao động “Duyệt Duyệt có phải em không tin chị, mới không nói cho chị biết?”
“Không, không phải vậy, làm sao như vậy được?” Tả Tình Duyệt khoát tay, chỉ sợ chị cô hiểu lầm, nhìn vẻ mặt có chút không vui của chị, Tả Tình Duyệt thở dài, “Em cùng anh ấy chỉ là bạn bè mà thôi!”
“Bạn bè? Bạn bè mà sốt sắng truy tìm em như vậy? Em biết không? Cả thành phố này đang bị lật tung lên nhằm tìm ra em!”
Tả Tình Duyệt không biết nên giải thích với Tả Tình Yên thế nào, nhưng cô lại sợ chị giận “anh ấy. . . . . Hình như. . . . . Thích em!”
“Thích em?” Tả Tình Yên khóe miệng nâng lên một chút ý cười “xem ra em có sức hút không nhỏ! Cả ông trùm của thế giới ngầm cũng thích em!”
“Chị. . . . .” Nghe chị nói như vậy, Tả Tình Duyệt cảm thấy có lỗi, cô từng vô số lần tự hỏi mình, mình rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn đàn ông, cô đã kết hôn rồi, sao anh lại thích cô chứ?
Nhưng, cô cuối cùng không tìm được đáp án, có lúc, thích một người là không có lý do, giống như cô thích Cố Thịnh vậy!
“Được rồi, không đùa em nữa! Chị có nấu canh ngon lắm để chị bưng ra!” Tả Tình Yên cười ra tiếng, đứng dậy đi về phía phòng bếp, xoay người, đôi mắt xinh đẹp thoáng qua sự tính toán.
Cô ta tưởng chỉ có Cố Thịnh, nhưng không ngờ Duyệt Duyệt cùng Kiều Nam cũng có dây dưa, nếu vậy thì càng tốt hơn!
Trong mắt thoáng qua sự ghen tỵ, tại sao hai người đàn ông này đều quan tâm Tả Tình Duyệt đến vậy?
Liếc Tả Tình Duyệt vẫn đang ngồi sững sờ trên sofa, Duyệt Duyệt đang nghĩ gì lúc này? Cố Thịnh hay là Kiều Nam?
Xem ra, Tả Tình Yên lại phải đi điều tra một số việc rồi!
Khóe miệng lộ ra sự tính toán, Tả Tình Yên đi vào phòng bếp. . . . .
. . . . . . . . .
Trong phòng làm việc sang trọng, Kiều Nam lại thêm lần nữa nghe được tin tức khiến anh thất vọng, đôi mắt màu lục biểu lộ sự tức giận, đem hết sách, văn kiện trên bàn hất tung xuống đất.
“Tìm một người cũng khó khăn thế sao?” Kiều Nam quát to, mấy ngày rồi, vẫn không có tin của Duyệt Duyệt, có phải Duyệt Duyệt đã gặp chuyện gì không hay?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của anh tái nhợt, tay nắm chặt thành đấm, không ngừng tự nói với mình, không có việc gì! Nhất định không có việc gì!
“Nam ca. . . . . Nơi mà chúng ta có thể tìm đều đã tìm hết rồi, Nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tả tiểu thư!”
Lần đầu tiên thấy lão đại quan tâm một người phụ nữ đến vậy, bọn đàn em đoán, nếu không tìm được người phụ nữ ấy , chắc chắn cả thành phố này chẳng được yên ổn!
“Tiếp tục tìm! Những nơi có thể tìm đều đã tìm, vậy thì tìm kiếm những nơi chúng ta không được phép tìm, tóm lại, nhất định phải tìm được cô ấy! Tìm được cô ấy càng nhanh càng tốt!”
Đôi mắt sắc bén của Kiều Nam híp lại, nhìn bọn thuộc hạ run run rẩy rẩy nghe lệnh đi ra ngoài, đôi mắt chứa đựng nỗi buồn sâu đậm.
“Duyệt Duyệt, tại sao không đến tìm anh?” Kiều Nam đấm vào mặt bàn, phát ra âm thanh rất lớn, nhưng anh lại không cảm thấy đau, cô không đến tìm anh, chứng tỏ cô không tin tưởng anh sao?
Căng thẳng trong lòng, nỗi đau đớn lan tràn.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang phá vỡ bầu không khí căng thẳng, Kiều Nam nhíu mày, nhận điện thoại, nghe được giọng nói của người đầu dây bên kia, trên mặt anh không dấu được sự kích động.
“Duyệt Duyệt. . . . . Em có khỏe không? Chuyện gì đã xảy ra? Mau, mau nói cho anh biết em đang ở đâu?” Trong lòng Kiều Nam niềm vui, giọng nói này. . . . . Đúng là của người mà anh mấy ngày qua lo lắng tìm kiếm Duyệt Duyệt.
“Kiều đại ca. . . . .” Giọng nói ngừng một chút, nhưng chính tiếng Kiều đại ca, giống như một đao sắc nhọn đâm vào lòng Kiều Nam.
Cô không khỏe sao? Hay bị ai bắt nạt?
Đáng chết! Đáng chết anh hận không thể ở trước mặt cô lúc này, ôm cô vào lòng, cho cô một chỗ dựa vững vàng.
“Duyệt Duyệt, nói cho Kiều đại ca biết em đang ở đâu, anh lập tức tới đón em” giọng Kiều Nam dịu dàng nhưng ẩn chứa sự khẩn trương. Sợ giọng nói của mình dọa cô sợ nên chỉ dám nói năng nhỏ nhẹ, dịu dàng.
“Kiều đại ca, anh không phải lo lắng cho em. . . . . Em. . . . . Em không thể nói cho anh biết mình đang ở đâu!”
“Tại sao? Em không tin anh sao?” Kiều Nam trong mắt ẩn chứa nỗi đau.
“Không, không phải vậy, em sợ Cố Thịnh tìm được mình!” Tả Tình Duyệt gọi cho Kiều Nam vì biết Kiều Nam đang lo lắng cho mình, cô muốn anh yên tâm, cô hiện tại rất tốt.
“. . . . .” Lông mày Kiều Nam nhíu chặt, xét tính cách Cố Thịnh, cho dù Duyệt Duyệt không ở cạnh Kiều Nam, thì Cố Thịnh cũng sẽ cho người giám sát hành động của anh. Khi Kiều Nam tìm được Duyệt Duyệt, Cố Thịnh cũng biết Duyệt Duyệt đang ở đâu.
“Kiều đại ca, anh không phải lo lắng em, em thật sự vô cùng tốt!”
Kiều Nam khóe miệng nâng lên khổ sở, sao anh có thể không lo lắng cho cô đây? Kể từ khi anh biết mình thích cô, thì đã không ngừng lo lắng cho cô rồi.
“Duyệt Duyệt, anh sẽ tìm cách bảo vệ em, hãy chờ anh mấy ngày!” Ánh mắt Kiều Nam kiên định, Duyệt Duyệt bên cạnh anh, mới là an toàn nhất! Nhưng anh phải tránh tai mắt của Cố Thịnh.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Tả Tình Duyệt nhìn điện thoại ngẩn người!
Cô thở dài, xoay người về phòng, sau khi cô đi, một người lặng lẽ đến bên điện thoại. . . . .