Con mắt của Tả Tình Yên lại nhìn vào tấm hình trên báo, vì khuôn mặt của Tả Tình Duyệt trên đó so với năm năm trước càng thêm xinh đẹp, sự ganh ghét đố kị càng thêm dữ dội, Cố Thịnh khiến cô bị hủy hoại nhan sắc, tại sao cô ta có thể ngày càng đẹp ra?
Không, đây không phải là kết cục mà Tả Tình Duyệt nên có!
Cô mới là người được nhà họ Tả thừa nhận là con gái, cô ta chỉ là một người con có cũng được không có cũng được của nhà họ Tả mà thôi. Từ nhỏ đến lớn những cái tốt đẹp luôn luôn là của cô, cô ở cùng ba mẹ, Tả Tình Duyệt chỉ có thể ở cùng bà ngoại, cô mới là con gái rượu của nhà họ Tả!
Nhưng…………….
Tấm hình đó như bằng chứng nhức nhối chứng minh hạnh phúc hiện tại của Tả Tình Duyệt, cô ta được Cố Thịnh ôm trong lòng, tuy chỉ nhìn trên hình nhưng cô cũng nhìn ra sự dịu dàng dịu dàng của Cố Thịnh, ánh mắt đó đáng lẽ nên thuộc về Tả Tình Yên cô, cô ta dựa vào cái gì mà hưởng thụ điều đó.
Cô không cam tâm, rất không cam tâm!
Bàn tay vô thức bóp chặt, phẫn nộ xé nát vụn tờ báo trên tay, không để ý nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình hiện lên cửa kính, Tả Tình Yên phát điên, thuận tay lấy một vật nặng lên hướng về tấm cửa kính ném, “choang” một tiếng, vang khắp phòng, sau đó thì những mảnh vỡ của kính rơi xuống vỡ tan tành.
“Có chuyện gì vậy?” Bà Tả nghe thấy âm thanh lập tức chạy đến, mở cửa bước vào nhìn thấy con gái khóc lóc đau khổ, khuôn mặt vô thức cau lại, lại nhìn đến tấm báo bị xé nát vụn, trong lòng đã hiểu.
Bà và Tả Phong xem xong tin tức đó, cũng thấy ngạc nhiên kì lạ, bọn họ đều biết cô con gái nhỏ đã chết, nhưng lại không ngờ đến, nó bất ngờ xuất hiện, đương nhiên Cố Thịnh phong tỏa tin tức về cái chết của Duyệt Duyệt, bây giờ ngẫm lại, trong đó nhất định có gì đó khác lạ.
“Yên à, đừng buồn nữa, lại đây, đi ra ngoài với mẹ, đừng làm bản thân bị thương.” Tình cảm của con người rất kì lạ, mặc dù Tả Tình Yên đã ra nông nỗi như ngày hôm nay, suốt năm năm qua không hề bước ra khỏi cửa, trốn chạy con mắt của người đời, nhưng mà bậc ba mẹ như họ lại vẫn thương yêu cô như cũ, ngược lại tình cảm với Duyệt Duyệt lại vô cùng nhạt nhẽo.
“Mẹ, tại sao? Tại sao nó không chết đi?” Tả Tình Yên điên cuồng hét lên, giống như tìm chỗ phát tiết, nhào lên người mẹ.
Bà Tả thở dài, “Chưa chết thì sao chứ? Cũng không thể lại bắt nó chết, con gái ngoan, nghe lời mẹ, đợi ba mẹ gom đủ tiền sẽ đưa con đi phẫu thuật thẩm mỹ, như vậy con có thể tìm lại được khuôn mặt xinh đẹp như hoa giống như năm năm trước rồi.”
Năm năm trước Cố Thịnh như phát điên làm công ty của Tả Phong phá sản, không ngờ được chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, công ty Tả Thị đã không thể khôi phục, bọn họ cũng rơi vào tình trạng nợ nần chồng chất, bọn họ cũng không thể nào một lần nữa bước vào giới thượng lưu một bước.
Lại bắt nó chết?
Câu nói này giống như thức tỉnh Tả Tình Yên, vốn cô đang khóc lóc kêu la,trong lòng bỗng dưng ngẩn ra, rồi ngẩng mặt lên nhìn mẹ mỉm cười.
Sự thay đổi đột ngột khiến Bà Tả khó hiểu nhẹ cau mày “Yên à, con sao vậy?”
Tuy là đang cười nhưng ánh mắt cô lại khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi.
“Mẹ, không sao hết, con đi uống trà với mẹ được không?” Tả Tình Yên thu lại ánh mắt, khác hoàn toàn với sự phẫn nộ lúc trước, lại nghĩ đến lời mẹ vừa nói ‘Không thể bắt nó lại chết?’
Tại sao không thể?
Nếu hôm nay cô ta chết rồi, tức là cái gì cũng không còn nữa, không có lí do gì để cô ta sống sung sướng giàu có như vậy!
Nếu như cô không có được điều đó, Tả Tình Duyệt cũng đừng mong có thể có được!